Cho Em Một Chút Ngọt - Chương 70


"Cả một đời chỉ kháo khao được ai đó cất giữ, đặt mình yên vị ở một nơi, giữ gìn mình thật cẩn thận. Để mình không phải sợ hãi, không phải khổ sở, không phải lưu lạc bốn phương trời, không phải rơi vào cảnh không nơi nương tựa...."

Trong nghĩa trang Tây Sơn, cơn gió lạnh đầu đông chậm rãi gào thét bên hông, cơn mưa lạnh lẽo tích tắc chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Trình Dật dứt khoát lưu loát buông cánh tay Trần Đạc ra, đứng dậy đứng sau lưng Tống Thanh Y, nâng cằm nhìn mẹ Trần Đạc, miệt thị nói: "Nếu muốn bà nội an tâm ra đi, không bằng để Trần Đạc tự sống một mình."

"Cậu!" mẹ Trần Đạc mở to hai mắt nhìn Trình Dật "Cậu có ý gì chứ?"

Trình Dật không nói chuyện, tiến lên kéo tay Tống Thanh Y.

Ngón tay thon dài theo khe hở ngón tay cô trượt vào, cùng cô mười ngón tay đan xen.

Mẹ Trần Đạc thấy anh không có phản ứng trả lời lại, giọng nói không khỏi lớn hơn ban nãy:"Ở nghĩa trang nơi tôn nghiêm dành cho người đã khuất động tay động chân, cậu có chắc trong nhà cậu đã gia giáo tốt cho cậu chưa?! Ba mẹ dạy cậu như vậy sao?!"

"Lời này hẳn là lần trước tôi đã nói qua." Trình Dật nhìn mẹ Trần Đạc đi tới đỡ anh ta lên, vừa mới bị anh đè trên mặt đất, trên người đều là bùn, mẹ Trần Đạc từ trong túi cầm khăn ướt, không ngừng phủi sạch bùn đất trên người Trần Đạc, nói lầm bầm: "Con nhìn đi. Mẹ đã sớm nói với con cô ta không phải hạng người tốt lành gì, nhưng con lại đối với cô ta một lòng nhớ mãi không quên, điều kiện con tốt như vậy tìm ai mà không được. Đều là do bà nội nói với con những lời ngu xuẩn này, con cũng đừng như vậy mà nghe lời của bà..."

Trình Dật cười lạnh.

Mẹ Trần Đạc lập tức im lặng, quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái.

Trình Dật cùng bà cách khoảng cách không xa, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng kiêu ngạo không lui.

"Cậu nhìn tôi làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn động thủ đánh tôi sao? Nếu không phải nhớ đến mẹ chồng tôi mới vừa được an nghỉ, tôi đã sớm báo cảnh bắt cậu!!! Còn cô nữa, Tống Thanh Y.

Tôi nhịn cô đã đủ lâu, trước kia vẫn cảm thấy cô là đứa nhỏ vô cùng nhu thuận, không nghĩ đến,không nghĩ đến, A Đạc ở cùng với Thượng Nghiên, thì thế nào? Cô trước kia không phải nói dù bất kể hai người vì lí do gì mà chia tay về sau cũng có thể làm bạn bè sao?

Hiện tại đâu? Cô đem nó làm thành ra cái dạng này, bây giờ còn muốn làm cái gì! Nếu không phải bởi vì cô, bà nội của nó sẽ chết sao? Cô chính là cái sao chổi xui xẻo! Một ngôi sao tang tóc! Hại chết cha mẹ cô, bây giờ lại đến những người xung quanh đều không có kết thúc tốt đẹp.! "

"Mẹ!" Trần Hạo bận rộn chuyện bên kia, nhìn nhiều người đều tụ ở nơi này, đáy lòng ẩn ẩn bất an, vừa chạy tới liền nghe được mẹ cậu nói những lời này, vội vàng quát bảo ngưng lại "Mẹ là đang nói vớ vẩn cái gì?Mau dừng lại đi!"

Mẹ Trần Đạc thấy cậu cũng lại đây, vẫn chưa sợ hãi, trừng mắt nhìn cậu một cái "Mẹ nói cái gì sai sao? Có thể nói với nó cái gì?! Từng người từng người một, cũng không biết là trúng thuốc mê gì của nó, đều nói nó tốt, thích nó! Nhưng thế nào đâu? Nó chính là cái người vô tâm vô phế, lấy oán trả ơn,là một con sói mắt trắng không có trái tim!"

Trần Hạo dừng bước chân, đứng tại chỗ, môi giật giật, nhìn mẹ Trần Đạc sau lại dời ánh mắt chuyển qua Tống Thanh Y, chỉ thấy thần sắc cô vô cùng bình tĩnh, con mắt chậm rãi nheo lại.

Trần Hạo muốn nói gì đó, nhưng cái gì đều nói không ra.

Gió lạnh thổi những chiếc lá còn sót lại bên dưới chân, mẹ Trần Đạc đỏ mắt trừng Tống Thanh Y đứng cách đó không xa.

Trình Dật nở nụ cười, nhếch môi, con mắt híp lại nhìn mẹ Trần Đạc"Tôi thực sự xem như đã biết Trần Đạc vì sao thành ra người như vậy."

Mẹ Trần Đạc: "Cậu có ý gì?"

Trình Dật nhìn bà, không nhanh không chậm nói: " Mẹ là người thế nào thì sẽ dạy con thành người thế ấy."

"Cậu!" mẹ Trần trừng mắt nhìn Trình Dật.



Trình Dật giống như không sao cả,nhún vai:

"Bà không phải muốn biết tôi có hay không có gia giáo sao?

Tôi đây sẽ nói cho bà biết. Ba mẹ tôi từ nhỏ dạy tôi đều đầu tiên là phải biết khiêm tốn, tôn kính trưởng bối, phải trân trọng anh em trong nhà, làm việc gì sai nhất định phải thừa nhận, không thể nói dối cũng không thể trộm đồ, phải có trách nhiệm có đảm đương, thích một người phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt, dùng tâm mình đối xử bình đẳng với mỗi người trên thế giới này, mặc kệ bọn họ là người như thế nào,dù người có tàn tật cũng không khinh thường cho dù họ là người hướng nội hay hướng ngoại. Làm một người bình thường,không hơn thua mọi điều, tranh chấp những thứ không thuộc về mình,không hại người trời cao sẽ ưu đãi mà trao cho nhiều thiện ý, không phải bởi vì bản thân có nhiều vật chất,điều kiện sung túc hơn người khác mà cảm thấy mình cao thượng giống như một vị thần!!

Bà cảm thấy con trai mình cái gì cũng tốt, không ai xứng đáng với con trai bà, nhưng bà lại quên mất rằng con gái bảo bối nhà người ta cũng là người được trong nhà nâng trong lòng bàn tay. Chỉ có bà tự mình mù quáng nâng anh ta cao, nên anh ta mới trở thành hạng người không có đảm đương không có trách nhiệm, bà lại còn ở nơi đây tự cho mình thông minh kết quả thông minh quá sẽ bị thông minh chính mình hại con trai bé bỏng của bà mà thôi!

Đương nhiên, nếu không phải chính anh ta năng lực học tập tốt sự nuôi dưỡng này của bà, cũng sẽ không có đức hạnh như bây giờ."

Lời nói Trình Dật vô cùng nhuần nhuyễn nói ra,mang theo vài phần khinh miệt, mẹ Trần Đạc đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn anh.

Trình Dật cuối cùng nhếch môi cười cười "Bà cũng đừng dùng lời nói dạy dỗ hay gia giáo gì gì đó của bà mà nói chuyện với ba mẹ tôi, ba mẹ tôi nghe được sẽ đều cảm thấy bà thật sự buồn cười."


"Cậu!" mẹ Trần Đạc chỉ thốt ra được một chữ, cũng không biết nên nói như thế nào cho đúng.

Trình Dật nói không sai, không có lí do gì để bà phản bác.

Trần Đạc xoa xoa ngực của mình, trừng mắt nhìn Trình Dật "Cậu đang tự cho rằng chính mình cao thượng sao? Còn không phải chính là cái người bán thân,nếu không có A Thanh nâng cậu, cậu bây giờ chính là cái người vô danh,chạy vại khắp nơi!"

"Thật buồn cười nói như anh bây giờ anh có hết thảy, không phải đều là A Thanh cho anh vậy!"Trình Dật cong môi nở nụ cười "Đại gia cũng vậy."

"Trần Đạc." Trình Dật nhìn anh ta không nhanh không chậm nói: "Anh có hay không là đã quên, con đường nghệ thuật diễn viên của tôi gần giống với anh lúc trước cơ hồ là đồng dạng?"

Trần Đạc cũng cười, mang theo vài phần che lấp "Vậy thì thế nào? Hiện tại tôi là ảnh đế, còn cậu thì sao? Cái gì cũng không có? Vậy thì chúng ta chờ xem. Cậu ở trong giới này có thể hay không trụ được bao lâu còn khó nói."

Tống Thanh Y hợp thời mở miệng "Trần Đạc, anh có phải cho rằng mình có thể một tay che trời?"

"Cái gì anh biết, tôi đều biết." Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc, dường như đang nhìn một người xa lạ "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi cái gì cũng không biết."

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang trần thuật một sự thật vô cùng tàn nhẫn "Mười tám tuổi tôi có thể viết ra kịch bản đem anh nâng thành ảnh đế thì hai mươi tám tuổi tôi cũng có thể nâng người bên cạnh lên cao, làm chính anh thân bại danh liệt, một là không có gì, hai là có tất cả mọi thứ. Giới giải trí có bao nhiêu tàn nhẫn, thần tượng đổi mới nhanh chóng, anh so với tôi cũng không phải không rõ ràng."

Trần Đạc nhìn cô, nói: "Tôi không tin."

Tống Thanh Y không tranh luận, lôi kéo Trình Dật quay người rời đi, nhẹ nhàng nói: "Thật là lãng phí tình cảm. Lúc này còn không bằng về nhà giảng đạo lý cho cục Bông."

Trình Dật cũng cười, hai người, tay trong tay đi trở về, chỉ chừa cho Trần gia,ba người lưu lại hai cái bóng lưng.

Trình Dật: "Đã lâu không gặp Cục Bông, nó mập không hay vẫn gầy?"

"Mập." Tống Thanh Y nói: " Ở trong nhà ông nội,được ông nuông chiều cung cấp đầy đủ thức ăn sáng chiều,mà nó lại vô cùng lười, ăn xong liền nằm, ở dưới mái nhà phơi nắng, có đôi khi ngủ một ngày."

"Đây giống như nuôi một con heo." Trình Dật cười nói: "Ban đầu là do chúng ta nhìn lầm rồi, nó là một lợn sữa."


"Lại nói hưu nói vượn rồi!" Tống Thanh Y nhìn ống quần anh có chút bùn "Trời mưa không nên ở bên ngoài nói chuyện, đều là bùn."

Bóng lưng hai người dần dần hóa thành điểm đen, lời nói cũng chậm chạp tán ở trong gió.

Mẹ Trần môi mấp mái không nói gì đi ra ngoài.

**

Lúc cả hai người lên xe cả người cũng theo đó mà ướt đẫm.

Trình Dật thưa ông nội, ông nhìn người anh ướt sũng, tiện tay ném khăn mặt qua"Có phải đã đi đến chỗ nào đánh nhau không?"

Trình Dật cười nói: "Cũng không phải là đánh nhau, chính là tự mình đem Trần Đạc ấn ấn một phen."

"Trước kia luyện qua cái gì sao?" Ông hỏi.

Trình Dật: "Xem như là cũng có ạ!Khi còn nhỏ ba mẹ đi công tác hơn một năm có đem con gửi đến Thiếu Lâm Tự ở một năm, sau này cùng mọi người luyện Taekwondo, Juno, cái khác không dám nói, đánh nhau bình thường sẽ không thua."

Tống Thanh Y: "..."

Cô yếu ớt nói "Có vẻ như anh đang rất tự hào."

Ông nội khép hờ mắt nói:"Rất tốt."

"Về sau, nha đầu nhà ông ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt."

Tống Thanh Y: "... Ông nội, vạn nhất anh ấy bạo lực gia đình thì sao?"


Ông nội: "Cũng là vấn đề đáng suy nghĩ."

Trình Dật cười,nhanh chóng khởi động xe "Vậy con liền đem chân tự mình đánh gãy, tay cũng đánh gãy."

"Đến thời điểm anh bạo lực gia đình, không kịp chống đỡ phỏng chừng em chỉ đánh anh được mấy phần,còn bao nhiêu là em chịu hết."

Ông nội hừ lạnh một tiếng "Không có tiền đồ."

Trình Dật vững vàng lái xe "Vậy em có thể đi tìm anh hai."

Tống Thanh Y: "Sao?"

"Anh hai so với anh còn lợi hại hơn một chút." Trình Dật nói.

Tống Thanh Y: "..."


Vì cái gì cả nhà đều học kỹ thuật đánh nhau?

Dường như nhìn thấu nghi hoặc của cô, Trình Dật cười giải thích: "Anh là vì hiếu động, còn anh hai là vì khi còn nhỏ sợ người khác bắt cóc, cho nên tập luyện từ nhỏ. Anh bình thường đều không động thủ với anh ấy, bởi vì anh ấy luyện mấy chiêu thức muốn mạng, mà anh cũng không phải là đối thủ anh ấy."

Tống Thanh Y & Ông nội: "..."

Tống Thanh Y nói lầm bầm: "Gia đình anh rốt cuộc làm gì mà sợ bị bắt cóc!! Thật đáng sợ."

"Lúc ấy ba anh vừa mới bắt đầu cùng ba Bạch hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, đối thủ vô cùng nhiều." Trình Dật nói: "Vừa vặn học một ít,chỉ đủ phòng ngừa bất trắc xảy ra."

Ông bỗng nhiên u u mở miệng "Nhà con có phải rất có tiền không??."

Trình Dật nghẹn một chút, chậm rãi nói: "Cũng được ạ."

Tống Thanh Y ngược lại không thèm để ý những thứ này.

Sau khi về nhà hai người đều tắm qua nước nóng, đổi áo ngủ sau đó sóng vai nằm ở trên giường, Trình Dật vỗ vỗ bả vai của mình "Anh đã trở về, bả vai có thể cho em mượn dựa vào, muốn khóc thì khóc đi."

Tống Thanh Y: "???"

"Vì cái gì anh nghĩ em muốn khóc?"

Trình Dật nhún vai "Bà nội."

Tống Thanh Y thở một hơi "Đã không còn nghĩ muốn khóc nữa, bà nội rời đi cũng tốt, không cần ở lại nơi này thương tâm."

Nếu để cho người nhìn thấy dáng vẻ Trần Đạc hôm nay, sẽ càng cảm thấy thương tâm.

Trình Dật mím môi, vài giây sau đầu khẽ tựa lên vai Tống Thanh Y "Em không cần thì anh cần."

Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Dật hơi hơi giương mắt, bất ngờ không kịp phòng bị hôn cô một cái "Bà xã lại vụng trộm hút thuốc."

Tống Thanh Y: "..."

Vội vàng nói sang chuyện khác"Anh còn chưa nói mình tại sao?"

Trình Dật gắt gao nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi hôn lên môi cô, giọng nói triền miên "Chính là mấy ngày đều nhớ bà xã."

"Rất nhớ rất nhớ."


Cho Em Một Chút Ngọt - Chương 70