Bầu không khí đang vui vẻ bị tin tức này làm cho biến thành bi thương.
Ngụy Gia nhìn Trình Dật, thậm chí cậu còn nghĩ anh có thể sẽ vì xúc động mà rơi lệ "Nam Nam, vậy anh định như thế nào?"
Trình Dật chầm chậm buông tay ra, dừng mấy giây sau đó trả lời: "Tôi sẽ thử vài bộ phim khác,không thể vì vậy mà không diễn."
"Vậy còn nguyện vọng kia làm sao bây giờ? Từ đại học năm thứ hai anh không phải đều nghĩ sẽ có một ngày diễn kịch bản của Phong Bằng sao?" Ngụy Gia hỏi.
Trình Dật cong môi nở nụ cười "Vậy cậu thấy bây giờ tôi có thể làm sao?"
Ngụy Gia: "..."
Quả thật không biện pháp.
Vốn tưởng trong lòng bàn tay không lường trước được bây giờ gặp trở ngại này.
Trình Dật trong lòng cũng chịu không nổi, nhưng lại không thể nói cái gì.
Nắm chặc chiếc đũa trong tay "Ăn cơm."
Ngụy Gia không phục "Việc này cứ như vậy sao?"
"Bằng không như thế nào?" Trình Dật hỏi lại.
Ngụy Gia tức giận đến vỗ xuống bàn "Dựa vào!?"
Tống Thanh Y lấy rượu đi ra, cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ngụy Gia lanh mồm lanh miệng, đang muốn nói lại bị Trình Dật ngắt "Không có chuyện gì, cậu ta chơi game gặp đối thủ hơn cậu ta."
Ngụy Gia mắt trừng lớn "..."
Giống như hiểu.
Tống Thanh Y đưa rượu qua cho Trình Dật, sau đó đi vào phòng bếp lấy ly.
Thừa dịp cô đi vào phòng bếp, Ngụy Gia thấp giọng nói: "Vì sao không thể cho chị dâu biết?"
"Cô ấy biết có ích lợi gì?" Trình Dật liếc xéo cậu một chút "Ăn cơm trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy sau."
Ngụy Gia: "Nhưng cái này là Thượng Nghiên ngáng chân. Nếu không phải bởi vì chị dâu..."
"Câm miệng." Trình Dật nghiêm túc nhìn Ngụy Gia "Không có quan hệ gì với cô ấy."
Ngụy Gia thở phì phò cúi đầu, từng ngụm từng ngụm ăn cơm.
Từ Trường Trạch đứng dậy đi giúp Tống Thanh Y cầm ly.
Tống Thanh Y bình thường rất chậm, thậm chí trong chuyện tình cảm sẽ có chút chậm.
Nhưng khi còn nhỏ sống trong hoàn cảnh đặc biệt nên đối với bầu không khí xung quanh thay đổi đều rất mẫn cảm, khi trở lại bàn ăn, cô có thể cảm giác rất rõ ràng cùng lúc trước không giống nhau.
Nhưng nhìn Trình Dật không muốn nói, đành phải giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra.
Một bữa cơm cứ như vậy mà ăn xong.
Bọn họ đem chén đũa thu thập vào phòng bếp, Tống Thanh Y một mình đi rửa bát.
Bốn người không khí vô cùng kiềm chế, vốn là chạy đến chúc mừng, kết quả nghe được loại chuyện này.
Ngụy Gia là người không thể che giấu mọi thứ, cậu là người ăn cơm nhiều nhất so với bọn họ vậy mà hôm nay ở trên bàn ăn cũng chưa ăn được bao nhiêu, trong không khí im lặng đã mở miệng "Dù sao em cảm thấy chuyện này hẳn là nên cho chị dâu biết."
Trình Dật liếc xéo cậu một chút, đứng dậy đi cho Cục Bông ăn.
Cục Bông ngoan ngoãn chạy tới dĩa thức ăn, ngẩng đầu nhìn Trình Dật.
Trình Dật tay đặt trên lưng của nó, thường thường sẽ vuốt lông nó một cái, nhưng nó cảm thấy hôm nay không khí có chút quỷ dị.
Nhanh chóng ăn xong chính mình trở lại ban công,ở trong ổ từ từ nhắm hai mắt.
Trình Dật ngồi trên sô pha.
"Miệng cậu ngậm chặt cho tôi." Trình Dật hờ hững nói: "Việc này không có quan hệ gì với cô ấy."
Nếu để cho cô biết, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy tự trách bản thân cùng áy náy.
Mà Trình Dật bây giờ chỉ muốn trạng thái cô tốt.
Đơn thuần tốt.
Ngụy Gia không được tự nhiên xoay đầu đi.
Tô Giang lạnh lùng mở miệng "Vậy sau này kịch bản Phong Bằng còn diễn hay không diễn nữa?"
"Xem tình huống." Trình Dật ngón tay thon dài hơi cong gõ trên bàn trà, tâm tình phiền muộn"Còn phải nhìn xem Phong Bằng có nguyện ý cùng tôi hợp tác nữa hay không?."
Kỳ thật Trình Dật cũng không dám chắc.
Bây giờ trong giới này vô cùng hỗn hợp,nhìn thấy những người đi trước họ,Trình Dật cũng tận lực cùng bọn Ngụy Gia tránh đi, nếu kí hợp đồng chung công ty khó tránh khỏi sẽ có cạnh tranh, sợ là sau này quan hệ bọn họ sẽ không còn tốt như bây giờ.
Cùng Phong Bằng hợp tác đơn thuần là do chấp niệm.
Chỉ là Trình Dật muốn theo con đường mẹ anh từng đi mà thôi, cảm nhận con đường bà ấy đã đi như thế nào?
Trình Dật hít một hơi thật sâu "Không nói nhiều nữa, sẽ có một con đường khác đi."
"Tức quá đi." Ngụy Gia vẫn khó chịu "Em là tức đến điên luôn rồi."
"Tức như vậy sẽ không phải đi tìm Thượng Nghiên đánh nhau chứ?" Trình Dật nhíu mày.
Ngụy Gia: "..."
Ngược lại không có khả năng.
Ngụy Gia trước khi rời đi còn nói lảm nhảm, chọc cho Trình Dật đạp cậu một cái, sau đó dặn dò Từ Trường Trạch xem cái miệng của cậu ta, Ngụy Gia ủy khuất nhìn Trình Dật, kết quả Trình Dật vô tình đóng cửa lại.
Tống Thanh Y nhìn họ buồn cười"Ngụy Gia đang nói cái gì thế? "
Trình Dật: "Không có gì, em cũng không phải không biết, Ngụy Gia nói nhảm là nhiều."
Tống Thanh Y cười cười, từ chối đưa ra bình luận"Ăn trái cây sao?"
Trình Dật tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện, khoát tay một cái nói: "Không được, anh có chút buồn ngủ, trở về phòng ngủ một lát."
Tống Thanh Y ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh"Được."
Trình Dật trở về phòng mình.
Gần đây đều cùng Tống Thanh Y ngủ, rất ít khi anh trở lại phòng.
Sau khi vào phòng, Trình Dật lập tức khóa cửa, sau đó kéo tất cả rèm cửa trong căn phòng, đây là sở thích cổ quái riêng Trình Dật.
Lúc còn nhỏ anh thường làm như vậy.
Thời kỳ phản nghịch của Trình Dật hơi có chút khác biệt.
Bình thường biểu hiện rõ nhất là thường cãi nhau với bố mẹ,đêm không về ngủ, đi quán net, đánh nhau linh tinh, nhưng Trình Dật sau khi tan học, sẽ yên lặng trở về phòng, khóa trái cửa, đem tất cả bức màn kéo lại, cũng không bật đèn, tùy ý để bóng tối nhấn chìm chính mình.
Thỉnh thoảng, TV sẽ được bật, cậu sẽ coi lại tất cả bộ phim mẹ anh đóng.
Rất nhiều lời kịch anh có thể thuộc lòng.
Cho đến sau này, vô tình thấy được « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».
Trình Dật chưa bao giờ bị kỹ xảo biểu diễn Trần Đạc cùng Thượng Nghiên thu hút, mà là bị tình tiết phim làm cho hấp dẫn.
Xem hết lần này đến lần khác.
Sau này, Trình Dật đem « Lý Tưởng Của Ta Quốc » mỗi một câu lời kịch đều chép xuống, mỗi một cảnh tượng đều nhớ như in trong đầu.
Đó chính là toàn bộ thời thiếu niên anh có.
Đó cũng là tia sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của Trình Dật.
Hôm nay, anh ngồi trên thảm, dựa vào giường, bật TV tăng thêm âm lượng.
Trên TV đang chiếu bộ phim lần đầu mẹ anh đóng,đó là « ám dạ tinh hỏa », đầu anh ngửa ra phía sau giường, nhắm mắt lại nhìn trần nhà, một câu lại một câu đọc lời kịch.
**
Tống Thanh Y cũng trở lại phòng mình.
Ngồi ở trên giường bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra hôm nay.
Bầu không khí giữa bọn họ đại khái là từ lúc cô bắt đầu đi lấy rượu sau liền không thích hợp.
Suy nghĩ trong chốc sau, tính đi tìm Trình Dật hỏi một chút.
Không lường được vừa vặn cửa phòng lại phát hiện cửa bị khóa trái, bên trong căn phòng còn truyền tiếng TV.
Tống Thanh Y đứng tại chỗ đi luẩn quẩn vài bước, lại quay về phòng mình.
Nằm ở trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được.
Mở mắt miên man suy nghĩ đến tối.
Bên ngoài sắc trời tối xuống, sắc thái khác nhau, Tống Thanh Y trở mình, có cảm giác cánh tay tê rần, cô cầm lấy di động gửi cho Ngụy Gia một tin nhắn: Có đây không?
Ngụy Gia hồi: Có.
Tống Thanh Y xóa xóa sau đó gửi thêm một tin: Trình Dật có phải hay không không thông qua thử vai « màu trà »?
Ngụy Gia:... Là.
Tống Thanh Y: Vì cái gì?
Ngụy Gia:... Em không biết, Nam Nam không cho em nói.
Tống Thanh Y nhìn câu này, mày hơi nhíu, ngón tay móc drap giường, đây là động tác suy nghĩ của cô, mấy phút sau, cô gửi cho Ngụy Gia: Bởi vì tôi?
Ngụy Gia:...
Ngụy Gia nghĩ đến Trình Dật uy hiếp cậu, cũng cảm thấy không cần thiết cho Tống Thanh Y biết.
Coi như Tống Thanh Y biết còn có thể làm gì?
Không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn tăng phiền não.
Cách vài giây, Ngụy Gia hồi: Chị dâu, chị đừng làm khó dễ em. / khóc lớn / khóc lớn
Tống Thanh Y suy nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại.
Ngụy Gia run rẩy nhận, lên tiếng nói: "Chị dâu."
Tống Thanh Y trực tiếp vào chủ đề "Phong Bằng vì sao đổi nam chính?"
"Em không biết." Ngụy Gia nói: "Chị có thể hỏi Phong Bằng."
Tống Thanh Y nhíu mày "Trình Dật có phải hay không rất hy vọng được một lần diễn kịch bản Phong Bằng?"
"Tất nhiên." Ngụy Gia nói lên điều này có cả trăm loại tư vị "Lúc trước bọn em vô tình biết được bộ phim « hiểu được » là do ngày đó sinh nhật Nam Nam,nguyện vọng ngày đó của anh ấy là có thể một lần diễn kịch bản Phong Bằng!"
"Quỷ mới biết bọn họ vì cái gì muốn đổi nam chính.? Thật là. Còn không phải có người..."
Nói được một nửa, Ngụy Gia kịp thời im bặt, dừng một chút sau mới nói: "Nói nhiều cũng vô ích,chị đừng suy nghĩ nhiều."
Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Là Thượng Nghiên?"
Ngụy Gia im lặng.
Tống Thanh Y ý thức được sự mạnh mẽ của nỗi sợ hãi trong lòng mình, run run lặp lại một lần: "Là Thượng Nghiên sao?"
Ngụy Gia hít một hơi thật sâu "Là cô ấy."
"Em không nhịn nổi." Ngụy Gia nói: "Coi như Nam Nam đánh chết em, em cũng phải đem lời nói này nói ra. Chính là Thượng Nghiên, cô ấy hiện tại đầu tư « màu trà », ỷ là nhà đầu tư liền đổi nam chính. Vốn Phong Bằng cùng Nam Nam trò chuyện vô cùng tốt, các phương diện cũng phù hợp, nếu không phải bởi vì cô ta, Nam Nam chắc chắn sẽ được nhận vai chính trong kịch bản của Phong Bằng?"
"Bất quá, Chị dâu, em nói những lời này cũng không có ý gì khác. Nam Nam cũng sẽ không trách chị, chúng em càng không có quyền lên tiếng. Em chính là... Chính là đơn thuần tức giận."
"Tôi biết." Tống Thanh Y nói.
Điện thoại đều rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, Tống Thanh Y nói: "Cám ơn."
Ngụy Gia hơi ngượng ngùng "Không có việc gì,chị nhất thiết đừng nghĩ nhiều, tốt nhất cũng đừng can thiệp, Nam Nam người này... Nói như thế nào đây? Mặc dù ở chung tốt, nhưng nhận thức còn nặng, anh ấy không thích người khác đi giúp anh giải quyết mọi chuyện."
Tống Thanh Y gật đầu "Được, tôi biết rồi."
Cùng Ngụy Gia kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Thanh Y thật lâu sau không thể bình tĩnh.
Cô lần nữa đi đến cửa phòng Trình Dật, đang muốn nâng tay gõ cửa, lại nâng tay trở về.
Coi như là gõ vang cửa phòng, có thể nói cái gì đây?
Bốn mắt nhìn nhau, song song không nói gì?
Tống Thanh Y hạ tay xuống, trở lại phòng mình.
Tựa đầu vào cửa, chậm rãi trượt xuống đất.
Lúc trước,chính là bỏ qua tất cả, mọi người trở lại quỹ đạo riêng mình, chuyện cũ trước kia toàn bộ theo gió bay đi, cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
Cô nhận ấm áp từ Trần Đạc cùng Thượng Nghiên, cuối cùng chịu ủy khuất như là trả lại cho bọn họ.
Nhưng cây lặng, gió lại chẳng dừng.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Lại mơ thấy tình cảnh rất lâu về trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Nghiên là vào một buổi chiều, cô mặc áo sơ mi hoa ô vuông nhìn cô cười, lộ ra lúm đồng tiền, cô nói: "Tớ là Thượng Nghiên, nghiên trong từ tươi tắn,xinh đẹp."
Cô lại tiếp tục nhớ vào năm hai mươi tuổi kia,phim trường hỏa hoạn, ánh lửa hừng hực, tất cả mọi người vội vàng chạy ra bên ngoài, chỉ có Thượng Nghiên đang chạy,sau vội vàng chạy đến chỗ xa hơn tìm cô, phát hiện cô bị trật chân sau đó vội vàng cõng cô ra bên ngoài.
Lại nhớ tới hôm cô sinh nhật 22 tuổi ngày đó, Thượng Nghiên sờ đầu cô nói: "Hy vọng A Thanh của chúng ta vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn xinh đẹp, vĩnh viễn đơn thuần."
Trong trí nhớ của cô Thượng Nghiên là người ôn nhu, dịu dàng, năm tháng đã qua nhưng chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên gương mặt cô.
Gia đình Thượng Nghiên không tốt, nhưng cô vẫn luôn cố gắng sống tốt.
Ở trong giới giải trí vừa thận trọng lại vừa cẩn thận, khiêm tốn, ôn hòa, có thể chịu được mọi cực khổ, chưa bao giờ nghe các đạo diễn hợp tác với cô có lời chê trách.
Hàng năm phải thay mẹ trả một khoản nợ do mẹ cờ bạc, lưu lại rất ít tiền cho chính mình, nhưng khi cô cùng Tống Thanh Y ra ngoài, trước giờ đều không để Tống Thanh Y trả tiền, hơn nữa còn tặng cho cô những món quà không hề rẻ.
Thượng Nghiên bị ba mẹ đối xử tàn nhẫn hút máu rất nhiều năm, nhiều lần đều nói không còn tiền để trả, nhưng mẹ cô ấy lại giữ những bức ảnh khỏa thân của cô, bị đe dọa rất nhiều lần, thậm chí lúc trước còn định tìm một nhà truyền thông nói muốn làm sáng tỏ Thượng Nghiên không hiếu thuận cha mẹ ruột, tin tức bản thảo đều viết ra, cuối cùng bị truyền thông bên kia vơ vét tài sản hơn 100 vạn.
Đủ loại, nhiều không kể xiết.
Thượng Nghiên vô số lần bị gia đình liên lụy, nhưng chưa từng đối với cuộc sống mà mất đi hy vọng.
Cô vẫn là cô gái thích cười.
Nhưng, làm thế nào mà cô ấy lại thay đổi?
Chỉ là đột nhiên, cái gì cũng đều thay đổi.
Thật giống như một giấc mộng hoang đường.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ,Tống Thanh Y nửa mê nửa tỉnh thấy được Thượng Nghiên.
Cô ấy cười cùng cô phất phất tay, sau đó chậm rãi trở nên dữ tợn,nhưng lại không phải.
Tống Thanh Y nháy mắt bừng tỉnh.
Cô lướt qua di động, đã rạng sáng.
Nhẹ nhàng vuốt ve màn hình di động, do dự thật lâu từ trong sổ đen đem Thượng Nghiên kéo ra ngoài, bấm gọi điện thoại.
Tiếng chuôngvang lên gần một phút, lại sắp bị cắt đứt thì Thượng Nghiên nhận.
Ai cũng im lặng.
Thật lâu sau, Thượng Nghiên mới mở miệng nói: "A Thanh?"
Tống Thanh Y đáp một tiếng.
Thượng Nghiên bỗng nhiên thở ra một hơi, làm ra vẻ thoải mái "Tôi cho rằng đời này tôi cũng sẽ không nhận được điện thoại của cậu nữa..."
"Là cậu làm sao?" Tống Thanh Y cắt đứt lời nói.
"Cái gì?" Thượng Nghiên hỏi.
Tống Thanh Y mím môi "Là cậu đầu tư kịch bản mới của Phong Bằng, cho nên người đổi nam chính là cậu phải không?"
Thượng Nghiên giải thích: "Tớ quả thật có đầu tư kịch bản mới của Phong Bằng, nhưng nam chính là đạo diễn toàn bộ quyết định, tớ không có nhúng tay vào."
Trầm mặc.
Làm người sợ hãi chính là trầm mặc.
Tống Thanh Y cười nhạo nói: "Thượng Nghiên, cô đang nói dối."
"Cô bây giờ hô hấp tần suất so với người bình thường nhanh gần gấp đôi, thậm chí cô còn vô ý thức mà ngừng thở, cô đang nói dối, Thượng Nghiên."
"Tôi không có." Thượng Nghiên vội vàng phản bác "A Thanh, tôi không bào giờ nói dối với cô."
"Chúng ta chung đụng gần 10 năm." Tống Thanh Y nở nụ cười, khóe mắt nước mắt trượt xuống đất " Ngay cả khi cô có nói dối hay không tôi đều có thể phân biệt được?"
Thượng Nghiên im lặng.
Tống Thanh Y bỗng nhiên thở dài "Diễn lại là diễn."
"Tại sao cô lại biến cuộc sống của mình thành một bộ phim truyền hình cơ chứ?"
"Tôi không có." Thượng Nghiên nói: "Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tôi thật sự không cần thiết phải làm những chuyện kia."
Tống Thanh Y cười nhạo "Không phải cô thì còn là ai nữa?"
Thật lâu sau, Tống Thanh Y thấp giọng nói: "Là vì tôi phải không?"
Thượng Nghiên không nói chuyện.
Tống Thanh Y: "Nếu cô không có tham dự, làm sao biết được chuyện tôi nói là gì chứ?"
"Thượng Nghiên." Tống Thanh Y cách điện thoại dịu dàng gọi tên cô "Kỳ thật tôi vẫn luôn không rõ, cô đến cùng hận tôi vì cái gì?"