*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
« Người tình bảo vệ » là kịch bản lúc cô tốt nghiệp đại học một năm viết ra.
Lúc đó cô chỉ mới 21 tuổi.
Năm năm trước đã quay xong, bởi vì liên quan đến nhiều yếu tố nên không thể phát sóng, bị hoãn lại một thời gian, sau đó bộ phim được chỉnh sửa nhiều lần, cuối cùng được phát hành vào năm ngoái.
Bộ phim điện ảnh do Tương Thư Tấn đạo diễn.Ông đặc biệt giỏi thể hiện bản chất con người bằng chuyển động chậm, cũng như thể hiện vẻ đẹp của tình yêu sâu bên trong.
Bộ phim điện ảnh này vừa công chiếu đã nhận được rất nhiều cơn mưa lời khen ngợi,nhận được nhiều đánh giá tích cực ngay khi được phát hành trong một ngày.
Không ít người xem đều cười từ rạp chiếu phim đi vào, khóc từ rạp chiếu phim đi ra.
Bộ phim có doanh thu cao nhất trong năm đó cùng những dư âm khen ngợi lâu dài,gần như không có một tác phẩm nào đủ để khán giả tin rằng có thể soán ngôi hay thậm chí là một "người kế vị" xứng đáng.
Tống Thanh Y đối với bộ phim này vô cùng có tình cảm.
Cô nhớ rằng câu chuyện này được lấy cảm hứng từ một buổi chiều. Cô đứng trước cửa sổ ban công và nhìn thấy một cặp vợ chồng đang cãi nhau ở tầng dưới, trên đường người đến người đi, nhưng bọn họ vẫn như cũ cãi nhau ầm ĩ.
Tống Thanh Y nghe không rõ bọn họ cãi nhau về cái gì.
Cô nhìn thấy chàng trai quỳ trên mặt đất, khóc và la hét,sau đó cô gái ngồi chồm hổm xuống không biết nói với anh điều gì, anh bỗng nhiên giống như thay đổi, trực tiếp lấy tay bóp chặt cổ cô, người qua đường lúc đó mới nhanh chóng cản anh lại.
Chỉ là tinh thần anh cũng không đổi, anh ôm đầu mình, đôi mắt như muốn nứt ra.
Đó là lần đầu tiên Tống Thanh Y nhìn thấy tựa hồ có hai linh hồn đang tranh chấp ở bên trong thân thể anh ta.
Sau đó, cô gái khôi phục lại dáng vẻ như trước, nhưng nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, ở trên đường nói một câu.
Tống Thanh Y thông qua khẩu hình miệng cô gái, nói là: Làm thế nào tôi có thể yêu anh đến như thế!
Sau đó Tống Thanh Y nhắm mắt lại, ở trong đầu phác hoạ ra kịch bản.
Mọi người nói cô là "Thiên tài thiếu nữ", cũng không phụ danh.
Cô có thể dễ dàng viết ra mặt tối của bản chất con người, có thể viết về tình yêu trong đó chứa nhiều mặt tình cảm, điều này mang lại cảm giác tuyệt vời cho mọi người. Có nhiều cảm xúc khác nhau được trộn lẫn trong một kịch bản, khiến mọi người xem mà không muốn ngừng lại.
Bởi vì Trần Đạc cùng Thượng Nghiên khi đó đang quay hai bộ phim truyền hình mới, cho nên đạo diễn Tương Thư Tấn đã dùng hai người mới, nhưng đã qua 5 năm, nay cả hai đều sớm trở thành người nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình.
Sau khi được phát sóng vào năm ngoái, đã nhận được nhiều lời khen ngợi trong nước, vì vậy bộ phim này đã được đề cử nhiều giải thưởng cuối năm, nhưng đúng lúc đó tin tức Tống Thanh Y nhờ Vạn Tịch viết giùm lan tràn khắp nơi, không ít giải thưởng đều suy xét mức ảnh hưởng, cuối cùng lựa chọn đem giải thưởng trao cho bộ phim điện ảnh khác.
Rõ ràng là bộ phim điện ảnh được đề cử nhiều nhất, đạt nhiều giải thưởng nhiều nhất, cuối cùng lại không đạt được gì.
Trong ngành điện ảnh không biết có bao nhiêu người cười đắc ý. Tống Thanh Y lúc ấy bị choáng ngợp vì tin tức bản thân, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới những thứ này.
Nay cô nghe được tin tức vô cùng xúc động, cũng hơi kinh ngạc.
Lúc sau, cô gọi điện thoại cho Hà Đào.
Hà Đào nhận, nhưng xung quanh cô có chút ồn ào.
Hôm nay Hà Đào đi thu « diễn viên dự bị » hẳn là đang chuẩn bị ghi hình.
Tống Thanh Y hỏi " Không phải tất cả đã chấm dứt sao? Làm thế nào mà liên hoan phim và truyền hình có thể trao giải cho em? "
"Cái này còn hỏi?" Hà Đào nói: "Đương nhiên là vì kịch bản hay."
"Nhưng năm trước..." Tống Thanh Y nặng nề thở ra một hơi, không nói những chuyện trước kia, chỉ hỏi: "Ngoại trừ kịch bản tốt, còn nhận được gì nữa không??"
"Giải đạo diễn xuất sắc nhất, Diễn viên xuất sắc nhất, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Nữ diễn viên xuất sắc nhất." Hà Đào nói: "Liên tục đạt năm giải thưởng liên tiếp."
"Như thế nào sẽ...?" Tống Thanh Y thật sự kinh ngạc.
Liên hoan phim và truyền hình được coi là sự kiện truyền thông điện ảnh và truyền hình hạng nhất trong ngành, và vô cùng có uy tính.
Nếu không có những chuyện kia, bộ phim này giành được nhiều giải thưởng là tất nhiên, Tống Thanh Y sẽ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nhưng hiện tại vẫn còn nhiều truyền thông trong nước còn đang cạnh tranh để đưa tin về cô, tất cả báo chí chỉ hận không thể mang danh hiệu "Thiên tài thiếu nữ" của cô giẫm đạp trong bùn lầy,làm sao mà có thể trao rất nhiều giải thưởng cho bộ phim của cô?
Hà Đào nở nụ cười "Như thế nào không trao?"
Tống Thanh Y im lặng không lên tiếng.
Hà Đào nói: "Nha đầu, chúng ta gọi video nào, cho em xem bên cạnh chị là ai."
"Thầy Tương sao?" Tống Thanh Y vừa thốt ra, Hà Đào đã cúp điện thoại.
Video gọi tới, Tống Thanh Y nhanh tiếp.
Bên kia quả nhiên là thầy Tương, ông nhuộm tóc, nhưng trên mặt vẫn còn nhiều tang thương. Cái chết của vợ đối với ông đả kích rất lớn.
Tống Thanh Y nhìn ông, con mắt đo đỏ.
Tống Thanh Y gọi "Thầy Tương."
Thầy cười "Tiểu nha đầu, khóc cái gì?"
Hà Đào phụ họa "Có thể là do lâu lắm không gặp thầy, nên nha đầu này hôm nay mới như vậy."
Thầy cười lắc đầu "Tiểu nha đầu, có phải là đang tự trách mình những lời trên mạng hay không?"
Nước mắt Tống Thanh Y rơi trên màn hình, không nói chuyện.
Cô quả thật đang nghĩ đến hot search kia, nghĩ tới tin tức không hay đó.
Thầy bất đắc dĩ nói "Nếu con cứ khóc như vậy, chúng ta cũng không thể nói chuyện được nữa."
Tống Thanh Y lập tức lắc đầu, lau nước mắt,cười khẽ "Có thể, có thể, có thể nói."
Thầy cười "Có gì mà khóc chứ, thầy sống đến từng tuổi này rồi, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, những sự việc kia có đáng giá gì để cho con khóc?"
Tống Thanh Y khịt khịt mũi "Là con lòng dạ hẹp hòi."
Lúc thấy tin tức kia, cô không dám gọi cho thầy.Sợ chính mình không nói được ra lời.
Về giải thưởng của bộ phim "Người tình bảo vệ", Thầy nói: "Con là người có bao nhiêu thiên phú, thầy luôn biết,về nhân phẩm của con, thầy so ai đều vô cùng rõ ràng, nói những tác phẩm kia là do Vạn Tịch viết? Trừ khi thầy tự chọc hai mắt mình."
"Thầy có ý gì chứ?Tương Đạo, tôi suy nghĩ không ra là tôi đã trêu chọc gì đến thầy? Thầy nói những lời này nhằm vào tôi làm gì?"Một giọng nói đanh thép hướng thầy nói.
Tương Đạo trợn mắt, hừ lạnh "Mình làm cái gì, tự mình biết. Bắt nạt một tiểu nha đầu, cũng không sợ bị trời phạt."
"Ai bắt nạt nha đầu đó?" Vạn Tịch nói: "Tống Thanh Y gần 30 tuổi, thầy còn không biết xấu hổ xưng tiểu nha đầu, không phải tôi nói, có phải hay không thầy cùng Tống Thanh Y ở giữa có gì? Tống Thanh Y lấy kịch bản của tôi, thầy là đạo diễn lớn mà không biết phải trái còn nói chuyện giúp Tống Thanh Y,có lý nào như vậy."
Tương Đạo nhìn Vạn Tịch "Cô còn không biết xấu hổ nói sao?"
Vạn Tịch nói thẳng "Tôi như thế nào là không biết xấu hổ? Lúc tôi viết kịch bản, Tống Thanh Y còn không biết đang ở đâu. Nếu không phải bởi vì tôi thấy cô ấy có vài phần tài hoa, tôi mới không bị bắt nạt lâu như vậy, một bộ lại một bộ, thật coi tôi là cái máy của cô ta."
Tương Đạo cùng Hà Đào không nói chuyện, cùng Vạn Tịch cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa Vạn Tịch mặc kệ thế nào đều không buông tha Tống Thanh Y, luôn miệng nói kịch bản chính là cô ta viết, mà Tống Thanh Y chính là tên trộm lấy kịch bản của cô ta.
Tống Thanh Y nhìn video đầu bên kia,tay nắm chặc thành nắm đấm.
Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Vậy chị đi kiện tôi đi."
Vạn Tịch bỗng nhiên im bặt, vài giây sau cười nhạo "Tôi vì sao lại kiện cô? Dù sao chúng ta cũng từng hợp tác, quan hệ cũng tốt, đây là tôi cho cô cơ hội cuối cùng,cũng là cho cô giữ lại một phần thể diện."
Tống Thanh Y lại nói "Không cần. Tôi và chị không cần thiết nể mặt mà cho thể diện, chị cứ ra tòa kiện, cầm ra tất cả chứng cớ chị có, xác thực nói cho quan toà, tôi nhờ chị viết giùm,cướp kịch bản và kí bản quyền, tôi sẽ nghe quan toà phán xét, chị cứ kiện tôi,dù tôi có táng gia bại sản cũng hầu chị tới cùng."
Vạn Tịch bị Tống Thanh Y nói chuyện thẳng thắng mà trở tay không kịp.
Đây là chuyện gì vậy??
Tống Thanh Y vậy mà nói chuyện với cô như vậy?
Trước kia nói chuyện đều là nhu nhu, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, chính là luôn luôn mỉm cười, nói chuyện cũng nhỏ, nhưng lúc này Tống Thanh Y vậy mà nói ra những lời như vậy?
Bất quá... Tống Thanh Y biến thành như thế nào, cô đều không thể để lộ ra sơ hở.
Vạn Tịch điều chỉnh tâm trạng, cười nói: "Tống Thanh Y, tôi mới không kiện cô,cô cứ đợi đi báo ứng đang báo trên người cô từng ngày đó thôi,hãy lo cho chính mình đi"
Sau khi nói xong nghênh ngang đi.
Hà Đào nhịn không được mắng "Không biết xấu hổ."
Tống Thanh Y che mắt, nước mắt trượt xuống, cắn chặt môi dưới,thầy nhìn chằm chằm màn hình, ung dung nói: "Nha đầu, con tin tưởng thiện ác cuối cùng sẽ được bầu trời soi sáng không?"
Tống Thanh Y nghẹn ngào nói: "Con tin."
Nhưng cô cảm thấy mình rất ủy khuất,nếu cô thật sự làm như vậy, bị chửi cũng không oan, nhưng cô từ đầu đến cuối đều không có làm chuyện như vậy.
Chỉ là trên thế giới này, mọi người chỉ tin những gì họ thấy trên internet.
"Con yên tâm đi." Tương Thư Tấn nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày chân tướng sẽ rõ ràng."
Tống Thanh Y lại nói: "Tội phỉ báng, con muốn kiện cô ấy."
"Em có chứng cớ sao?" Hà Đào bỗng nhiên mở miệng"Ai ủng hộ ai chứng minh."
Nếu Tống Thanh Y đưa ra được bằng chứng, chắc chắn sẽ không rơi vào tình huống như thế này.
Tống Thanh Y có thói quen không bao giờ lưu lại bản thảo, đối với chuyện này, làm sao để chứng minh "của tôi là của tôi"?
Tống Thanh con mắt vẫn còn đo đỏ, cô khẽ cười"Em muốn quay lại."
"Thật sự?" Hà Đào hỏi.
"Thật" Tống Thanh Y gật đầu "Em muốn cho người khác biết, em chính là thiên tài thiếu nữ, vẫn là bàn tay vàng biên kịch, em có thể viết ra « Lý Tưởng Của Ta Quốc », cũng có thể viết ra nhiều kịch bản hay hơn nữa"
Lúc Tống Thanh Y nói những lời này rất bình tĩnh, đem Hà Đào cùng Tương Thư Tấn đều lấy làm kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hai người, Tống Thanh Y trước giờ đều không phải người kiêu ngạo, vô cùng khiêm tốn, trước giờ không để ý người khác nói mình cái gì mà bàn tay vàng biên kịch,cô vẫn luôn giống một cô gái nhỏ, vui vẻ viết kịch bản, trước giờ không quan tâm mình viết kịch bản có bao nhiêu giá trị.
Hà Đào kinh ngạc hỏi"A Thanh, em như thế nào đột nhiên có thay đổi lớn như vậy?"
Con mắt Tống Thanh Y cong lên "Bởi vì có người nói cho em biết, em xứng đáng có được."
**
Buổi chiều Tống Thanh Y lẻ loi một mình đi xuyên khuyên tai.
Lúc Tống Thanh Y đi vào đúng lúc là tiệm không có khách.
Cô vừa vào cửa, rất nhanh có nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi.
"Xin chào, em có thể hỏi chị cần gì không?"
Tống Thanh Y nở nụ cười " Chị có hẹn trước với cửa hàng làm dịch vụ xỏ khuyên tai."
"Vâng ạ, vậy chị đi theo em."
Tống Thanh Y sờ lỗ tai của mình, thử dò hỏi "Xỏ khuyên có thể sẽ đau phải không?"
"Cái này chị có thể yên tâm, tiệm em xỏ khuyên cho khách đều không đau lắm đâu." Nhân viên cửa hàng dẫn cô lên lầu hai.
Tống Thanh Y nhìn nơi này còn có lầu ba, liền hỏi: "Lầu ba là làm dịch vụ gì thế?"
"Là dịch vụ xăm hình." Nhân viên cửa hàng nói.
Vừa lúc đó trên lầu có một cô gái chậm rãi bước xuống, cô cột tóc đuôi ngựa, khí chất vô cùng đặc biệt.
Cô mặc áo T-shirt màu vàng, quần đùi, dép xỏ ngón, miệng nhai kẹo cao su, thân mật hỏi Tống Thanh Y "Em gái, đến xỏ khuyên tai sao?"
Tống Thanh Y: "..."
"Em có thích xăm hình không?" Cô hỏi "Hôm nay tâm tình chị tốt, không thu phí em đâu."
"Không thích." Tống Thanh Y trực tiếp từ chối.
Xuyên khuyên tai đều là vì cô nhất thời cao hứng, còn xăm hình thì không.
"Em gái, chị nhìn em hơi quen." Cô nhìn Tống Thanh Y "Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?"
Tống Thanh Y: "..."
Tống Thanh Y nhịn không được, chớp mắt nói: "Tôi 27."
Cô không thể tin ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Y, một lời khó nói hết.
Tống Thanh Y mở miệng nói "Có thể đưa tôi đi xuyên khuyên được chưa?"
"Được được ạ." Tiểu đường vội vàng đáp lời.
Tô Đóa duỗi cánh tay, muốn ngăn cản đường đi, vuốt càm nhìn chằm chằm Tống Thanh Y "Chị này, em nhìn chị rất là quen mắt đó,nhưng lại nhớ mãi không ra."
Tống Thanh Y cau mày,không nói chuyện,mặc kệ cô đứng đó suy nghĩ,nhanh chóng bước vào phòng.
Xuyên khuyên cho Tống Thanh Y là một cô gái tuổi còn hơi nhỏ, tóc đen, sơmi trắng, vô cùng sạch sẽ.
Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng kỹ thuật rất tốt.
Thật sự không đau lắm, có thể chịu đựng được.
Cô gái quan sát một chút nói: "Nhìn rất đẹp đó."
Tống Thanh Y cũng gật đầu "Kỹ thuật của em rất tốt."
Cô gái đem dụng cụ kéo ra xa, cười nói: "Đó là nhiệm vụ của em mà, phải cố gắng làm tốt nhất có thể."
"Trở về sau chị phải chú ý thêm nhé, mười lăm ngày không được dính nước, khi tắm rửa, nhớ giữ kĩ đừng để bị ướt, sẽ có một khoảng thời gian ngưa ngứa, đều đó rất bình thường, chị nhớ uống nhiều nước, em có kèm cho chị một ít thuốc chống viêm, khoảng hai ba ngày sẽ ổn. Đừng để bị nhiễm trùng,ba ngày sau chị hãy ghé lại đây, em sẽ đeo khuyên tai trắng cho chị, nửa tháng sau có thể mang khuyên tai chị muốn."
"Không thể trực tiếp đeo sao?" Tống Thanh Y hỏi.
Cô gái cúi xuống "Có thể. Chỉ là sợ chị chưa quen vì mới làm chưa ổn lắm,tốt nhất là từ từ."
Tống Thanh Y im lặng.
Lúc cô xuống dưới lầu tính tiền, nhìn thấy cô gái ban nãy.
Mài tóc của cô đang được thợ cắt tóc xử lý, đi theo Tống Thanh Y xuống là cô gái làm cho cô ban nãy, cười nói: "Chị Đóa thật sự muốn đổi màu tóc đen lúc trước sao?"
Tô Đóa trợn mắt "Bằng không? Chẳng lẽ em muốn nhìn chị bị ba mẹ đánh đuổi ra khỏi nhà?"
Cô nở nụ cười, "Cùng lắm thì ở tiệm, ở trên lầu tiếp tục xăm hình."
Tô Đóa vội vàng vẫy tay "Không được không được"
Tống Thanh Y đứng ở quầy bên cạnh, lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, cô bỗng nhiên rất muốn cắt tóc.
Tống Thanh Y đưa thẻ cho nhân viên,nhân viên thu ngân nhìn cô cười nói: "Hôm nay chị là khách hàng may mắn trong tiệm, tất cả phí sử dụng hôm nay đều được miễn phí, hoan nghênh chị lần sau lại đến."
Tô Đóa cũng nhìn cô cười nói: "Chị gái xinh đẹp, em rất thích chị,nên hôm nay miễn phí cho chị."
Tống Thanh Y nhìn cô.
Sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.
Thế giới này thật sự không hiểu nổi.
Tống Thanh Y nhìn cô, cười nói: "Vậy tôi có thể tự trả tiền khi làm tóc không?"
Tô Đóa nhìn cô,sau đó ra dấu OK "Có thể."
Tống Thanh Y ngồi trên ghế, nói yêu cầu cô cho thợ cắt tóc.
Tóc cô vốn dĩ dài tới eo, hôm nay cô muốn cắt ngang vai, để mái che đi lông mày của cô.
Hơn nữa còn muốn nhuộm màu xanh đen.
Đây là lần đầu tiên cô nhuộm tóc.
Thời gian làm tóc vô cùng lâu, nhưng may mắn là Tô Đóa bên cạnh thường nói chuyện với cô.
Khoảng một lúc sau thì di động Tô Đóa run,cô nhận, sau đó nói với Tống Thanh Y: "Chị cứ từ từ làm nhé,em về nhà có việc.. "
Về sau khi làm xong tất cả, cô từ trong túi cầm ra một cái hộp, quay đầu hướng cô gái ban nãy xỏ khuyên cho cô nói: "Cô có thể giúp tôi đeo khuyên tai này được không?"