Ông Vương tới giúp vợ mình làm sườn xám.
Khi còn trẻ gia cảnh của vợ ông Vương rất tốt, nhưng ở trong những năm tháng như vậy, gia cảnh tốt thì sao? Ông Vương mặc sự phản đối của người nhà cưới bà, hai người thăng trầm mấy mươi năm, nay đều đã 80 rồi.#Kithata_team#
"Bà ấy yêu cái đẹp, lúc nhỏ sườn xám rất nhiều, sau này nhà bà ấy suy tàn, nào còn được mặc tơ lụa thượng hạng? Lại gặp phải tình hình bất ổn trong nước, những sườn xám lúc nhỏ mà bà ấy cất giữ đều bị Hồng vệ quân thiêu cả, mấy năm nay ông cũng làm cho bà ấy không ít, bà ấy cảm thấy không phải kiểu cách trước kia, luôn ầm ĩ với ông rất lâu, qua một quãng thời gian nữa là tới sinh nhật bà ấy, ông muốn tìm cháu xem có thể giúp ông làm một bộ không, để bà ấy đừng lơ ông nữa!", ông Vương trong miệng nói lời oán trách, nhưng ý cười thì ngập tràn gương mặt.
Kinh Di có thể nhìn ra thâm tình của hai vợ chồng, cười nói: "Vợ của ông nhất định rất đẹp."
Ông Vương xua tay, cười nói: "Đẹp cái gì! Bà ấy có thể làm yêu nữ đó!"
"Vậy ông nói bà [1] qua chỗ cháu một chuyến, cháu đo người cho bà ạ."
[1]: Trong bản raw để là "dì", nhưng dựa trên tuổi tác lẫn bối phận của vợ chồng ông Vương với Kinh Di, tớ sửa lại thành bà cho đúng.
Ông Vương lấy từ đâu ra một tờ giấy đã ố vàng, đưa cho Kinh Di: "Ông nghĩ trước đừng nói cho bà ấy, chỗ này có số đo năm ngoái, cháu đấy, cứ chiếu theo đó mà làm!"
Kinh Di nhận qua, tờ giấy có vẻ đã được giữ rất lâu rồi, bên trên ghi đầy đủ số đo, ông Vương hẳn là đã không ít lần giúp vợ làm sườn xám, ông cũng chỉ là ngoài miệng không chịu thua nhưng thật ra thận trọng vô cùng: "Lúc nào ông cần ạ?"
Ông Vương nói: "Nha đầu, mười ngày sau xong không?"
Kinh Di suy nghĩ kỹ, đồ của Tưởng lão thái thái kia khá nhanh, mười ngày hẳn vẫn kịp, sau lại cùng ông Vương thương lượng kiểu dáng, chất liệu vải của sườn xám một chút, ông rất có chủ ý, không ít từ chuyên môn về sườn xám đều hiểu được.#Kithata_team#
"Vậy nha đầu, làm một bộ bao nhiêu tiền?"
Kinh Di nói: "Không mắc ạ, ông trở về cho cháu mấy cái chân giò là đủ rồi."
"Ha, đây sao mà được, chỗ này của cháu đều là thứ tốt, sao có thể đánh đồng với mấy cái chân giò?"
"Chỗ cháu cũng chỉ hù kẻ có tiền thôi, cháu với ông là hàng xóm, sao có thể lừa ông? Hơn nữa, chân giò của ông ăn ngon cỡ nào chứ, chỗ khác căn bản mua không nổi."
"Khà khà! Đó là tất nhiên, khi ông còn trẻ mở quán thịt kho, rất rầm rộ, có thể xếp hàng từ chỗ này tới hàng rào lớn luôn!"
Hà Ngâm Hàng đứng trong một gian phòng khác nghe, trong lòng cảm thán vận may của ông Vương.
Mấy cái chân giò? Một xe tải còn không đổi được một bộ sườn xám của sư phụ nha.
Một ngày, lúc giữa giữa trưa vừa bận rộn xong, Tạ Ngọc Võng một hai cứ muốn cùng cô nói chuyện video, lý do là thứ đã dùng vô số lần ___ xem mèo.
Kinh Di đem màn hình điện thoại quay qua A Quất đang chạy loạn trong sân, nó gần đây chơi rất hăng, trèo lên cây một lần liền nghiện, một ngày không chạy mấy lần thì không đã.#Kithata_team#
"Chị Kinh Di, chị nói chuyện với em nha."
Kinh Di nhìn Tạ Ngọc Võng đẹp kinh người trong điện thoại, cười nói: "Cậu không phải muốn ngắm mèo sao?"
Tạ Ngọc Võng bị cô nói cho nghẹn lời, một hồi vẫn không đáp được, thật lâu sau mới nặng nề thở dài, làm bộ làm tịch nói: "Chị Kinh Di, chị vậy mà còn chọc em, trước kia lúc ở nhà, em không ăn sáng chị đã lo lắng, giờ em một ngày không ăn chị cũng không quan tâm em, haiz, thật là sắc suy ái thỉ [2]."
[2] Sắc suy ái thỉ: một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ diện mạo xinh đẹp sẽ được sủng ai còn khi diện mạo đã già, xấu thì bị vứt bỏ. Cũng ví von đàn ông thích cái mới vứt bỏ cái cũ. Thành ngữ Việt Nam tương đồng là "có mới nới cũ".
Kinh Di bị anh chọc cười không dừng lại được, xoay màn hình lại, hỏi: "Cậu không ăn cơm?"
Tạ Ngọc Võng gật đầu như gà mổ thóc: "Bọn họ ngược đãi em, một ngày bắt em làn mười tám tiếng!"
Kinh Di đương nhiên hiểu không ai có thể thật sự để Tạ nhị công tử bị đói, nhưng là thật sự bận rộn, công việc của minh tinh đa phần đều như vậy, Tạ Ngọc Võng nói thế, chỉ là muốn cô đau lòng, làm nũng thôi.
Tiểu quỷ nghịch ngợm này!
Quả nhiên, anh nói: "Em muốn ăn mỳ chị làm, trước kia chị thường làm loại này cho em, rất nhiều năm em không được ăn lại rồi."#Kithata_team#