Cuộc khủng hoảng của công ty cuối cùng cũng chấm dứt, sau khi sát nhập lên sàn, tin từ thị trường chứng khoán đưa về, cổ phiếu của công ty liên tuch tăng mạnh. Vấn đề quay vòng vốn của công ty nhanh chóng được giải quyết, các nhà thầu được nhận tiền công trình, ngày hôm sau lập tức làm việc trở lại, sở Xây dựng thành phố xác nhận, không có kế hoawch xây dựng cầu vượt gần khu chung cư của công ty, chứng tỏ thông tin trước đó hoàn toàn là tin đồn thiếu cơ sở. Không những không có khách yêu cầu trả lại nhà, trái lại do “chiến dich quảng cáo” đặc biệt này, tình hình tiêu thụ lại nhanh hơn trước rất nhiều.
Sau khi công ty cải tổ, lên sàn chứng khoán, chức tổng giám đốc do Âu Dương Y Phàm đảm nhận, Lâm Quân Dật trả mức lương rất cao mời Liễu Dương về giúp anh. Anh nói dùng một người mình tin tưởng mới có thể đề phòng những kẻ muốn phá công ty. Kỳ thực, tôi biết anh cảm kích Liễu Dương bao năm qua chăm lo cho tôi và Tư Tư , muốn cho cô cơ hội tốt hơn.
Phương án phục hồi sức khỏe sau phẫu thuật do các chuyên gia đề xuất được thực hiện theo chỉ định, sức khỏe Lâm Quân Dật nhanh chóng được hồi phục, chẳng bao lâu anh đã có thể đi lại được.
Một hôm, tôi đang gọt hoa quả cho Lâm Quân Dật thì mấy vị trưởng ban của công ty đến thăm anh, trong đó đương nhiên có cả trưởng ban đối ngoại Triệu Thi Ngữ. Cô ta vừa bước vào phòng, nhìn thấy Tư Tư đang tập viết bên giường bệnh của Lâm Quân Dật, hơi sững người nhưng ngay lập tức mỉm cười.
“Cháu bé đáng yêu quá. Băng Vũ, con gái cô phải không ?”
“Vâng.” Tôi mỉm cười mời họ ngồi.
“Cháu chào các cô, các chú.” Tư Tư cười rất tươi, cất giọng lảnh lót cháo, con bé này từ nhỏ đã rất lễ phép. Nhưng thật không hay, sau đó nó chỉ vào Lâm Quân Dật nói thêm một câu: “Đây là bố cháu.”
Tư Tư vốn không có ý gì, chỉ là sau khi nhận bố, nó luôn tự hào muốn cho từng người biết nó đã có bố.
Mấy vị trưởng ban sững sờ, lát sau trấn tĩnh nói: “Cô bế đáng yêu quá.”
Không ngờ Lâm Quân Dật nói thêm: “Con gái tôi đấy, có giống tôi không?”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vàng phụ họa: “Giống, rất giống.”
“Giống.” Triệu Thi Ngữ nói. “Nhất là đôi mắt, giống hệt mắt anh.”
Nói thật, tôi cảm thấy Tư Tư giống tôi nhất chính là đôi mắt.
Những ngày ở trong bệnh viện, không khí sặc mùi thuốc sát trùng, cuộc sống của chúng tôi giống như được khử trùng, vẫn có chút đau đớn nhưng ăm ắp ngọt ngào.
Hôm Lâm Quân Dật xuất viện, chúng tôi kết hôn. Điều tuyệt vời nhất trong hôn lễ chính là Lâm Lạc Hòe bày tỏ tình cảm của ông đối với Lâm Quân Dật , đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy một áp lực vô hình, vô số những khuôn mặt xa lạ với nụ cười giả tạo cố hữu của giới thượng lưu, tôi thậm chí còn nghe thấy mấy người thầm thì bàn tán tôi làm thế nào lọt được vào gia đình này. Tôi biết, đây là vẫn đề tất yếu, tôi buộc phải học cách thích nghi, giấc mơ của cô nàng Lọ Lem đã thành hiện thực nhưng chỉ mới bắt đầu. Cuộc sống của một mệnh phụ phu nhân xem ra cũng chẳng thoải mái gì. Từ nay về sau, mỗi bước đi của tôi đều như giẫm phải lớp băng chưa đóng chắc, mỗi lời nói đều phải suy nghĩ trước sau, làm việc gì cũng phải đắn đo, thận trọng...
Đó chính là cuộc sống.
Sau khi Lâm Quân Dật đưa tôi và Tư Tư đi nghỉ tuần trăng mật ở châu Âu, chúng tôi lại đi Mỹ, đến bang California. Chiếc xe xuyên qua cánh rừng già rậm rạp, vượt qua những hàng cây um tùm. Sau cùng, chúng tôi tới một con đường quanh co lát đã cuội, bước vào một thế giới dường như chỉ có trong mơ.
Cuối bậc thềm lát đá cẩm thạch trắng là một cánh cửa sắt màu đen có hoa văn, chúng tôi vừa đặt chân lên bậc thềm, cánh cửa liền từ từ mở ra, trước mắt là một dòng suối nông trong vắt đến tận đáy, nước chảy êm đềm, sóng lăn tăn lóng lánh ánh mặt trời, giữa dòng nước là một ngôi nhà nhỏ được xây dựng theo phong cách đình viện Nhật Bản, con suối được bao quanh bởi những bụi cây thấp xanh um cắt tỉa cẩn thận, chỉ có một lối đi nhỏ lát đá xanh dẫn tới ngôi biệt thự.
Đứng trên bậc thềm đá, ngắm nhìn dòng suối trong vắt chảy dưới chân và dải anh đào phía xa, cánh hoa rụng lả tả theo dòng nước, tôi sững sờ trước cảnh thần tiên đó.
“Đẹp quá!”
“Bố anh thiết kế đấy.”
“Bố anh?” Tôi không dám tin.
“Bố anh học kiến trúc mà.”
Tôi bỗng nhớ tới phong cách kiến trúc quý phái đặc biệt của những ngôi nhà do công ty anh xây dựng: “Những công trình của công ty chúng ta cũng do ông ấy thiết kế ư?”
Lâm Quân Dật gật đầu: “Lúc nào có thời gian, anh đưa em đi xem những kiểu nhà do bố anh thiết kế, quả thực rất đẹp.”
“Cho nên anh thành lập công ty bất động sản, muốn biến những thiết kế của bố anh thành hiện thực?”
“Đó là điều duy nhất anh có thể làm vì bố...”
Thế nào là cốt nhục tình thâm? Là tiếp nối của sinh mệnh, tiếp nối những ước mơ, cũng là tiếp nối của tình yêu...
“Anh... Chị dâu.” Giọng nói êm ái làm gián đoạn câu chuyện của chúng tôi. Tôi nhìn về hướng lối đi lát đá xanh, một người ăn vận đơn gian mà sang trọng đi đến, thì ra là Lâm Nhĩ Tích.
Tôi cố tìm kiếm một chút buồn trong nụ cười thân thiện kia, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ thanh lịch như lần đầu gặp, giống như cây lan cao quý mọc trong vườn vắng, ngạo mạn khinh thường mọi loài hoa cỏ khác.
Tôi lén nhìn Lâm Quân Dật , không biết nên nói gì.