Truyện tranh >> Chân Trời Góc Bể >>Chương 23: Trái tim im lặng

Chân Trời Góc Bể - Chương 23: Trái tim im lặng


Âu Dương Y Phàm đi rồi, cái bóng khuất dần của anh ta nhìn sao mà cô đơn, tôi phát hiện anh ta không phải hạng công tử phóng đãng như nhiều người tưởng, ẩn sau vẻ ngoài phóng túng đó cũng là một trái tim chân thành.

Lâm Nhĩ Tích thật không xứng với anh ta, ông trời nên cho anh ta gặp người phụ nữ tốt hơn.

Tôi nhận ly sữa nóng thơm phức từ tay nhân viên phục vụ, đặt trước mặt anh: “Ông nội đã đoạt tuyệt với anh rồi ư?”

“Không ... là anh đoạn tuyệt với ông.” Giọng anh kiên quyết mà bình tĩnh đầy vẻ bất cần, dường như tất cả anh đều không bận tâm.

“Thật ra anh không cần căng thẳng như thế, không phải em nhất định yêu cầu một danh phận.”

“Nhưng anh cần.”

Đến lúc này anh vẫn còn tâm trí dỗ dành tôi.

Tôi cười, lườm anh: “Người ta nói nghiêm túc với anh mà.”

“Ờ, nói nghiêm túc... Đại sứ quán cho biết các giấy tờ cần xác minh, phải đợi vài ngày nữa.”

“Đã đợi bao năm rồi, thêm mấy ngày nữa cũng có vội gì.”

Tôi chăm chú khuấy cà phê, nhìn những gợn cà phê đen trong ly, từng vòng, từng vòng bất kể khuấy thế nào chũng cũng quay đều quanh tâm xoay, giống như đồng tử trong mắt anh.

“Anh và ông nội không thể nói chuyện nghiêm túc với nhau được à?”

“Không thể. Ông luôn cho rằng anh ở lại nhà họ Lâm, nhường nhịn ông là nhằm vào tài sản nhà họ Lâm. Trong mắt ông chỉ có tiền bạc, quyền lực, tưởng rằng dùng những thứ đó có thể khống chế tất cả.”

“Vậy tại sao anh ở lại nhà họ Lâm, liên tiếp nhượng bộ ông?”

Anh cúi đầu, không trả lời.

“Vì trước sau ông cũng là người thân duy nhất của anh, là ông nội anh, đúng không ?”

Anh vẫn im lặng.

Anh không như tôi, có thể giấu giếm nhưng không nói dối.

Những chuyện không muốn cho tôi biết, nhất định anh không mở miệng, nhưng chưa bao giờ nói dối trắng trợn như tôi.

Cho nên, khi anh im lặng chính là câu trả lời.

Âu Dương Y Phàm nói đúng, có những thứ không thể rũ bỏ, tình cảm ruột thịt không thể coi thường, lựa chọn này với anh thật quá khó khăn.

“Anh cho rằng, ông thực sự không quan tâm đến anh? Nếu anh không phải rọt máu duy nhất của nhà họ Lâm, anh có chết ngoài đường ông cũng không bận lòng? Nếu không phải ông cần người lo giữ cơ nghiệp, ông sẽ không nuôi dậy anh?”

“Băng Vũ, em nghĩ quá nhiều rồi.”

“Anh cố tình nói như vậy để chọc tức ông phải không? Anh biết ông nhất định tức giận nên mới nói như thế.”

Anh sững người một lát, sau khi bình tĩnh lại, nắm chặt tay tôi, nói: “Được, nếu em nhất định muốn biết, anh sẽ nói. Trước khi qua đời, bố anh cầm tay anh đưa cho ông... Ông không nói gì, chỉ ho liên tục, ho đến mức tay run lên nhưng vẫn không xòe bàn tay cho anh.” Anh hít một hơi dài, dừng một chút lại tiếp. “Mấy năm nay, anh rất ít khi về nhà, dù có về, ông cũng không chủ động bắt chuyện với anh, có lúc hai ông cháu cả tháng trời không nói với nhau câu nào, nhìn thấy nhau cũng không ai chào hỏi, có lúc chưa nói đến hai câu đã cãi nhau... Nhưng cho dù anh về muộn thế nào, phòng đọc sách luôn sáng đèn, khi anh về phòng rồi thì mới thấy tắt. Anh rất thích ánh đèn đó, nó giống như ánh mặt trời trong đêm đen, chiếu sáng lòng anh, số mệnh buồn thảm của anh, cho nên anh thường ngồi trước cổng nhà, nhìn ánh đèn sáng tới tận lúc bình minh.”

“Anh biết ông đang đợi anh?”

“Anh biết, nhưng chỉ cần nhìn ông, anh đã thấy mệt mỏi... Nếu không vì ánh đèn ấy, anh đã sớm đoạn tuyệt với ông, đâu phải đợi đến hôm nay.”

Tôi đã hiểu tất cả, không phải họ thù ghét nhau, chỉ là không thể hoad hợp, cá tính quyết liệt, lạnh lùng như nhau khiến họ luôn đối lập mỗi khi ở bên nhau.

Trong mắt họ không có đúng sai, chỉ có thắng thua.

Nhưng thâm tâm họ vẫn quan tâm đến nhau. Nhất là Lâm Quân Dật , anh rất tinh tế, rất hiểu tâm ý của người khác nên tính cách anh thật sự cương nghị, quả quyết nhưng vẫn có nhiều mặt mềm yếu, nhất là trong tình cảm.

Tôi uống một ngụm cà phê lớn, thấy đắng ngắt, mới chợt nhớ mình quên cho đường.

Anh cười, nhấc cốc cà phê khỏi tay tôi, đưa cho tôi ly sữa: “Băng Vũ, em đừng nghĩ vẫn vơ, có những việc cần có thời gian mới hiểu hết được... nhất định có ngày ông biết là ông sai.”

“Nếu ông mãi mãi không nhận ra mình sai thì sao?”

Anh ngả người vào thành nghế: “Dù gì anh cũng đúng.”

Tôi đang định nói thì có điện thoại, không hiểu sao cứ nghe tiếng chuông điện thoại là tôi hốt hoảng, càng ngày càng nghét đứa con đẻ của thời đại thông tin vũ bão này. Nhìn tên người gọi trên màn hình, tôi đột nhiên hiểu vì sao đêm đó Lâm Quân Dật lại ném điện thoại qua cửa sổ. Lúc này tôi quả thật rất muốn ném đi càng xa càng tốt, nhưng tiếc là...

Tôi ngẩng lên, bối rối nhìn anh, không biết nên tắt hay nên nghe.

Anh nhận ra điều đó, rút điện thoại khỏi tay tôi, lạnh lùng nhìn lướt cái tên trên đó rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi rất lâu, mới ném trả tôi, cúi đầu lặng lẽ nhấm nháp cà phê.

Tôi dùng toàn bộ sức lực nhấn nút nghe, cảm giác như nhấn nút khai hỏa quả bom, chờ đợi thế giới nổ tung.

“Em vừa đi Lạc Bình về à?” Tiếng Ngô Hàng vang trong điện thoại, vẻ mong đợi.

“Vâng.”

Ngô Hàng dừng một lát lại hỏi: “Em gặp cậu ta chưa?”

“Vâng.”

Tôi ngước nhìn Lâm Quân Dật ngồi bên, lúc anh uống cà phê, những ngón tay trắng như sứ cầm chiếc cốc đưa lên môi, động tác mê hồn đến nỗi nếu dùng từ “tao nhã” e không thể nào lột tả hết. Sự trầm lặng đó không phải là lạnh nhạt mà tàng annr một vẻ dữ dằn đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngô Hàng hỏi: “Em vẫn... muốn quay lại với cậu ta? Tại sao không cho anh cơ hội?”

“Rất xin lỗi anh, Tư Tư cần một người cha thực sự.”

Tôi nghĩ là từ chối khéo như vậy sẽ giữ chút thể diện cho Ngô Hàng, nhưng khi nhìn thấy Lâm Quân Dật đột nhiên ngẩng phắt đầu, nộ khí trong ánh mắt như sắp bùng ra, toi mới ý thức được mình đã lỡ lời, muốn thu lại cũng khó.

Giọng từ đầu máy bên kia trầm xuống: “Thế cũng tốt, hy vọng em không chọn nhầm lần nữa...”

Tôi không dám nói gì thêm, ấp úng chào: “Bye...” rooig nhanh chóng tắt máy.

Đang định giả thích với Lâm Quân Dật thì tôi nghe thấy giọng thâm trầm của anh: “Chỉ vì Tư Tư cần một người bố thật sự thôi sao? Lần sau, khi em nói những lời đó, có thể đừng nói trước mặt anh không ?”



Giọng anh không lớn nhưng cũng đủ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Tôi khẽ nói: “Ý em không phải thế...”

Anh khẽ liếc những vị khách ngồi gần, hạ giọng nhưng vẫn chưa hết giận: “Bất luận ý em là gì, anh chỉ muốn biết quan hệ giữa hai người là thế nào?”

Tim tôi đau thắt, cả thế giới hỗn loạn như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong quán cá phê lãng mạn như vậy, tôi không biết nói sao, cũng không còn tâm trạng tranh luận với anh, bèn đứng dậy đi nhanh ra cửa.

Vừa chạy khỏi quán cà phê, anh đột nhiên ôm chặt tôi từ phía sau, ngang nhiên nhấc bổng tôi đặt vào ghế sau xe của anh, sau đó ngồi vào theo.

Tôi bị kẹp giữa hai cahs tay anh không thể nào nhúc nhích, tức giận vung tay đánh vào ngực vào vai anh: “Tôi sinh con cho anh, giữ mình vì anh, tưởng anh hiểu lòng tôi, thì ra anh chảng hiểu gì hết. Trong mắt anh, tôi chỉ là người đàn bà của chung thiên hạ.”

“Anh sai rồi. Anh không nên nói như vậy... Mỗi lần em gọi điện cho anh ta trước mặt anh, anh đều tức đến phát điên, nhưng anh không có quyền ngăn cấm em, đành nhẫn nhịn...” Giọng anh như tiếng mưa rơi, từng hạt phiêu diêu.

Lửa giận trong tôi lập tức bị những lời của anh dập tắt, cánh tay giơ lên của tôi dừng lại trên không , rồi từ từ hạ xuống ôm chặt anh.

“Băng Vũ.” Anh ôm tôi, hơi thở laonj nhịp. “Anh muốn cưới em. Anh muốn mọi người biết em là của anh.”

“Anh biết không? Từ khi yêu anh, em không thể yêu ai được nữa...”

Đang là tiết trời cuối xuân đầu hạ, thùy liễu đu đưa, cỏ cây mơn mởn tỏa hương thanh khiết làm tôi bất giác lại nhớ những ngày ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi năm xưa.

Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, lần này chúng tôi sẽ không xa nhau nữa.

Vì chưa đến giờ hẹn gặp Liễu Dương, chúng tôi đi đến hiệu quần áo trẻ em, mua váy áo cho Tư Tư.

Vừa bước vào của hiệu, Lâm Quân Dật liền im lặng, xem kỹ từng bộ, cuối cùng anh đứng ngây rất lâu trước một bộ quần áo rất xinh, tay mâm mê từng chiếc khuy lóng lánh như thủy tinh giống như những giọt nước mắt không bao giờ khô cạn...

Lúc thanh toán, anh vô tình rút ra chiếc thể trong ví, thanh toán bằng tiền mặt.


Tôi gạc nhiên: “Ngân hàng không đóng băng tài khoản của anh nhanh thế chứ?”

“Ngân hàng đương nhiên không nhanh như vậy, nhưng ông ấy xưa nay hành động luôn mau lẹ, cương quyết, tuyệt đối không cho anh bất kỳ cơ hội ngóc đầu.”

Đúng vậy, đối với Lâm Quân Dật, nếu trong tài khoản vẫn còn tiền, anh sẽ có cách bắt đầu lại.

Hai người quả nhiên rất hiểu nhau.

Tôi không nén nổi tiếng thở dài: “Rõ ráng là người thân, sao nhất định phải như thế?”

Anh cười: “Ông và anh cũng không hiểu nhau, ông không hiểu suy nghĩ của anh, anh cũng không đoán nổi ông nghĩ gì.”

Tôi khoác tay anh, cười thật ngọt: “Vậy chúng mình thử đoán, gặp anh, Liễu Dương có nhận ra không nhé, em cá là cậu ấy không nhận ra anh...”

Chúng tôi đến công ty của Liễu Dương thì thấy cô bạn đứng đợi dưới tầng trệt.

Tôi xuống xe vẫy tay, Liễu Dương mỉm cười vẫy lại, bàn tay đang vẫy bỗng dừng trên không.

Tôi ngoái đầu, thấy Lâm Quân Dật đang mở cửa xe, bước xuống.

“Dương, đây là ông chủ của mình, Lâm Quân Dật .”

“Ông chủ của cậu? Người mà Uyển Uyển nói...” Vẻ mặt Liễu Dương biến đổi rất từ từ như cận cảnh đặc tả được ống kính rê chậm trong phim, không tin, tư lự, hoài nghi, hoang mang.

“Ừ.” Tôi gật đầu dứt khoát, Lâm Quân Dật không nói gì, chỉ mỉm cười.

Liễu Dương lại nhìn kỹ hai chúng tôi, mới choàng tỉnh: “Trần Lăng đúng không ?”

“Đã lâu không gặp.” Anh bắt tay Liễu Dương, quay sang bĩu môi với tôi: “Em nói gì đây?”

Liễu Dương cũng lườm tôi: “Thế này mà gọi là giống? Cậu không có mắt à?”

“Đấy là vì cậu chưa chứng kiến lúc anh ấy nổi điên.” Tôi lầm bầm.

Liễu Dương hơi sững người, đột nhiên nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt nhạt dần: “Nghe nói anh có vợ chưa cưới nào đó quan hệ đã lâu, cô ấy khỏe không?”

Tôi biết Liễu Dương đang bất bình thay tôi, lén bấm tay, không muốn cậu ta nói tiếp.

Chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra ý đồ châm chọc của Liễu Dương, Lâm Quân Dật khẽ ho, mở cửa xe, làm một động tác mời cực kỳ lịch thiệp: “Lên xe rồi hãy nói.”

“Không cần đâu, tôi còn có việc.”

Tôi vội vàng kéo Liễu Dương: “Dương, đừng thế...”

“Người đàn ông thế này cũng đáng để cậu hành hạ bản thân? Ngày trước vì sao cậu bỏ anh ta, quên rồi à?”

“Mình không quên... Là mình hiểu lầm anh ấy, anh ấy yêu mình.” Tôi giơ ngón tay, chìa chiếc nhẫn trước mặt Liễu Dương. “Bọn mình vừa từ phòng đăng ký kết hôn về, cho mình chút thời gian, mình sẽ từ từ giải thích.”

Lâm Quân Dật đưa chúng tôi về nhà. Trong căn nhà ấm áp. bốn chúng tôi cùng ăn cơm, trò chuyện, tôi kể cho Lâm Quân Dật rất nhiều chuyện vui trong cuộc sống chung của tôi và Liễu Dương, anh nghe rất chăm chú, còn chăm chú hơn lúc ngồi trong phòng họp, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ ghen tị. Nhưng mỗi lần nói về Tư Tư , anh luôn cúi đầu nhìn con bé nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh...

Lâm lạc Hòe có thể trở thành huyền thoại trong giới đầu tư, quả nhiên là khác thường, hành sự quả quyết, mau lẹ.

Sáng hôm sau, tôi và Lâm Quân Dật vừa đến công ty, thấy ngay cảnh tượng hỗn loạn khác thường. Các chủ thầu lấy cớ không thanh toán tiền công trình đúng hạn không những tuyên bố đình công mà còn kích động công nhân đến đòi trả tiền lương còn nợ. Các chủ cung ứng vật liệu vốn đã thỏa thuận thanh toán tiền khi công trình hoàn tất, giờ cũng kéo nhau đến đòi thanh toán. Lâm Quân Dật đàm phán với họ đúng một ngày trong văn phòng, thái độ của họ vẫn vô cùng kiên quyết, bất luận Lâm Quân Dật đưa ra những biện pháp giải quyết thế nào, bọn họ một mực đòi trả tiền ngay, các khoản khác miễn bàn, rõ ràng có sự sắp đặt từ trước.

Sáng ngày thứ ba, trên trang nhất của một tờ báo đăng tin việc chu chuyển vốn của công ty có vấn đề, đang đứng trên bờ vực phá sản. Phòng kinh doanh lập tức hỗn laonj, ngày càng nhiều chủ hộ yêu cầu trả lại nhà, đồng thời yêu cầu công ty lập tức hoàn trả lại tiền, nếu không sẽ kiện ra tòa. Lâm Quân Dật đã tìm mọi cách để xoay vốn, đáng tiếc không ngân hàng nào chấp nhận tái cấp vốn cho chúng tôi. Giám đốc ngân hàng còn gọi điện cho tôi yêu cầu thông báo cho Lâm Quân Dật, một tổ công tác đặc biệt đang bí mật điều tra anh, hình như vì vấn đề vốn cuat công ty chúng tôi.

Lâm Quân Dật ngày nào cũng bận đối phó với các tình huống phát sinh đột xuất, ăn ngủ không yên, mới qua một tuần, mặt đã gầy rộc, sắc mặt ngày càng kém.

Buổi tối, cho Tư Tư ngủ xong, tôi vào phòng đọc sách, thấy anh đang uống thuốc đau dạ dày.

“Đau dạ dày à? Để em đưa anh đi khám.”

“Anh không sao.”


“Nhưng...”

“Bệnh thế nào anh biết rõ. Mấy ngày nay áp lực nhiều, không ăn được, uống thuốc là sẽ ổn.”

“Ngày mai em đưa anh đi khám, nếu không em không yên tâm...”

Anh kéo mạnh tay tôi, tôi mất thăng bằng ngã vào lòng anh, chưa kịp định thần đã bị anh khóa chặt môi.

Trong khoảng khắc ấy, thời gian như ngừng lại, tất cả đều không quan trọng nữa...

Anh khàn giọng hỏi tôi: “Có phải em cảm thấy anh rất vô dụng? Chỉ mấy ngày đã bị ông đẩy vào đường cùng.”

“Không . em tin anh có thể giải quyết được những chuyện này.”

“Em cảm thấy anh có đấu nổi ông không ?”

Tôi hôn lên tóc anh, lên mặt anh: “Cùng lắm là công ty phá sản, làm lại từ đầu. Ông cũng từng khuynh gia bại sản, vẫn gượng dậy được, anh cũng có thể như vậy.”

“Được. Ngày mai em thông báo cho cố vấn pháp luật của công ty thảo một bản hợp đồng sáp nhập công ty.”

“Sáp nhập?”

“Anh sẽ cổ phần hóa công ty, sẽ thương lượng vấn đề sáp nhập, cải tổ công ty với một công ty lên sàn khác.”

“Vâng. Em hiểu.”

“Anh sẽ không chịu thua.” Anh nhìn tôi, ánh mắt sáng bừng đầy vẻ tự tin. “Anh nhất định cho ông biết ông đã sai.”

“Bất kể anh quyết định làm gì, em cũng ủng hộ anh.” Tôi ôm anh, đây là thứ duy nhất tôi có thể trao anh. “Gần đây anh quá mệt, hay là tranh thủ ra ngoài thư giãn một chút.”

“Cuối tuần này chúng mình sẽ đi biển, em thấy thế nào? Anh nhớ em đã nói rất thích biển, rất muốn cùng anh ngồi trên bãi đá ven bờ nghe tiếng sóng.”

“Anh vẫn còn nhớ sao?”

“Những gì đã hứa với em, anh đều nhớ, sau này anh sẽ lần lượt thực hiện.”

“Em yêu anh.” Tôi từng nghĩ theo dòng chảy thời gian, những lời đã hứa sớm rơi vào lãng quên. Không ngờ, những lời vụn vặt thủ thỉ bên gối, qua bao ngày đem dài dặc anh vẫn nhớ, huống hồ lời thề trăm năm.

Cuối tuần, chúng tôi chưa ăn sáng xong đã thấy chị Lan đến, Lâm Quân Dật nói nhờ chị trông Tư Tư, muốn đưa tôi đi biển chơi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng, anh đã kéo tôi xuống lầu, trong nụ cười và những cái vẫy tay vui vẻ của Tư Tư.

Nhìn Tư Tư cười vui như vậy là biết, nhân lúc tôi không để ý, anh đã nhanh chóng “ký kết hiệp ước song phương” nào đó với con bé. Lần sau tôi phải cảnh báo đứa con gái ngây thơ của tôi rằng, bố nó là một người mưu mô xảo quyệt, nhất định không được mắc lừa.

Xuống lầu, chúng tôi đợi rất lâu, Âu Dương Y Phàm mới lái chiếc Porsche thể thao tới, đỗ xịch trước mặt chúng tôi.

“Lần đầu tiên cậu tới trễ.” Lâm Quân Dật chuyển hành lý lên xe, nhìn lướt cô gái ngồi bên, buột miệng hỏi: “Chưa thấy bao giờ, mới quen hả?”

Âu Dương Y Phàm cũng buột miệng trả lời: “Mới nhặt được trên đường đi.”

Tôi tò mò nhìn cô gái “nhặt được” đó, cô ta không chút bận tâm tới thái độ vô lý của hai gã đàn ông. Đôi mắt to tròn chớp chớp trông rất ngây thơ, thuần khiết.

Cô ta mặc trang phục rất kỳ quái, mái tóc xoăn hơi rối, dưới gấu chiếc váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối vẫn còn dính sợi vải tua rua, chân để trần, đôi chân dài trắng như tuyết còn dính đất. Thoạt nhìn có vẻ cẩu thả, nhìn kỹ mới phát hiện tóc cô ta mới vừa mới buông xõa, váy hình như bị xé một nửa, có lẽ vốn là bộ lễ phục rất đẹp, còn đôi giày cao gót sang trọng vứt một bên, không còn sang trọng nữa.

Âu Dương Y Phàm chỉ cô ta giới thiệu vẻ bất lực: “Cô ấy là Quan Tiểu Úc... Bạn tôi, Lâm Quân Dật.” Anh ta lại chỉ sang tôi: “Đây là vợ anh ấy.”

Cô gái cười rõ tươi, đôi mắt to lóng lánh khiến người khác cũng phải cười theo.

“Chào mọi người. Hồi nãy bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mặt một người, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn đi, đang gặp rắc rối ở cửa khách sạn thì gặp Ivan, vậy là nhảy lên xe anh ấy trốn ra.”

“Xem mặt?” Lâm Quân Dật ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Âu Dương Y Phàm, rồi mở cửa xe, đỡ tôi vào trong.

Anh lại nói với cô ta: “Cô xem mặt ai?”

Cô gái nhăn mày, than thở: “Một công tử bột có tiếng, vậy mà mẹ tôi còn ca ngợi anh ta đến tận mây xanh, nói gì nhỉ? À, trẻ tuổi đã làm nên nghiệp lớn. Hừ. Có điều kiện gia đình như anh ta, ngày ngày ôm gái vẫn có thể mở được công ty, làm nên nỗi gì... Tên gì nhỉ, Âu Dương...” Cô vỗ vỗ Âu Dương Y PHàm đang lái xe: “Anh nói anh ta tên gì?”


“Âu Dương Y Phàm.”

“Đúng rồi, cái tên đến là khó nhớ.”

Trên đường đi, tôi không xen lời, cố nén cười khi nghe cô gái tên Quan Tiểu Úc đó liến thoắng nói xấu Âu Dương Y Phàm, không ngờ anh ta nghe rất hào hứng, có lúc còn góp thêm vài câu.

Quan Tiểu Úc nói: “Cô bạn Lăng Lăng của tôi nói, gái qua tay anh ta có dùng đến hai cái CPU chíp hai lõi cũng không ghi hết.”

“CPU chíp hai lõi?” Giọng Âu Dương Y Phàm đặc biệt thiểu não hỏi lại: “Không phải là loại sáu mươi bit chứ?”

Lâm Quân Dật tưởng Y Phàm chưa đủ phiền, còn chêm một câu: “Máu vi tính Mellon CPU chip hai lõi tôi đang dùng thử, cực nhanh.”

Âu Dương Y Phàm lườm anh qua gương chiếu hậu, Lâm Quân Dật cúi đầu cười với tôi, không nói nữa.

“Vung tiền mua được cái bằng MBA của Harvard là dương dương tự đắc tưởng mình tài... Gặp may đúng lúc cổ phiếu tăng vọt, đã tưởng mình là thiên tài đầu tư... Gặp vài cô háo danh hám tiền đã nghĩ mình đẹp trai hấp dẫn. Hạng phế phẩm đó tôi từng gặp, nhưng chưa thấy ai tự phụ như thế...”

“Hạng đàn ông đó vẫn tồn tại trên đời sao?” Âu Dương Y Phàm hỏi.

“Chính thế, nhân loại đã tiến hóa lâu như vậy, sao não anh ta vẫn chưa tiến hóa nhỉ?” Cô ta phẫn nộ vò mái tóc rối, hắng giọng nói tiếp: “Ngay cả chó sói cũng tiến hóa đến mức hiểu được đến chết cũng phải trung thành, tư tưởng anh ta sao còn dừng ở thời nguyên thủy chứ?”

Âu Dương Y Phàm đưa cho cô ta chai nước khoáng: “Nói vậy là anh ta còn sống là sự bi thảm của nhân loại?”

“Khó trách khỏi còn một, hai người nguyên thủy hoàn toàn không tiến hóa, bị chi phối bởi cái phần dưới của mình, những người như thế quả thực quá hiếm hoi...”

“Ồ, cô học chuyên ngành gì vậy?”

“Quản trị doanh nghiệp.”

“Vậy mà tôi lại tưởng cô lại học chuyên ngành sinh học kia đấy.”

“Anh có biết điều tôi không thể chấp nhận nhất ở anh ta là vì điều gì không ...” Cô ta uống một ngụm nước lớn, phẫn nộ nói: “Tôi nghe đồn anh ta cùng lúc quan hệ với nhiều cô gái. Có lần, ba cô gặp nhau ở dạ tiệc, một cô hỏi thẳng anh ta: “Sao có thể như vậy?” Anh ta còn hùng hồn: “Em không giữ được trái tim tôi, đừng trách tôi đa tình.” Đấy, anh xem... anh ta hoàn toàn không phải đa tình, mà là hạng không tim.”


“Có chuyện đó ư? Tôi chưa nghe nói, sao cô biết?”

“Lăng Lăng nói thế.”

“Lăng Lăng...” Âu Dương Y Phàm thở dài nhắc lại.

Cuối cùng tôi cũng hiểu nguyên do Âu Dương Y Phàm đa tình, thì ra anh ta là kiểu đàn ông đặc biệt dễ đem lại cho phụ nữ những hồi ức lãng mạn.

Cuối cùng hai người cũng chửi rửa đủ rồi, Âu Dương Y Phàm quay đầu nhìn chúng tôi nói: “Quân Dật, tôi trả giúp anh một khoản nợ nhé?”

Quân Dật ngồi thẳng người, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Nếu cậu áy náy về vụ cổ phiếu thì không cần thiết.”

“Anh... biết rồi sao?”

Tôi mua cổ phiếu bao giờ cũng thận trọng, chắc cậu cũng biết tại sao. Kiến Nghiệp nói, anh ta chỉ nói với cậu chuyện tôi mua cổ phiếu, không nói với ai khác.”

“Xin lỗi.”

“Không cần, ông ta muốn tôi tay trắng thì sẽ có vô số cách nuốt chửng công ty của tôi.”

“Tôi có thể giúp gì cho anh?”

Lâm Quân Dật tư lự nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, đột nhiên nói: “Cổ phiếu đó đã sụt tới mức giá thấp nhất từ trước đến nay, cậu có muốn nhân lúc này mua công ty đó không?”

“Nghe nói công ty đó luôn thua lỗ, giá cổ phiếu tăng mấy ngày trước là do có người thao túng.”

“Chính vì thế, nếu muốn mượn cái vỏ khác để lên sàn đó là lựa chọn tốt nhất.”

“Ý anh là gì?”

“Đây là đầu tư ổn định, cậu có hứng thú không?”

Chuyện đầu tư tôi không hiểu lắm, thấy họ hào hứng bàn tán, tôi lặng lẽ nhắm mắt, cảm nhận làn gió lướt qua mặt.

Đức phật nói: “Gió không thổi, buồm không lay, lòng các con phải động.”

Có người cho rằng đó là duy tâm, thực tế khi mọi thứ không thể thay đổi, thứ duy nhất chúng ta có thể thay đổi là thái độ.

Ngủ thiếp lúc nào không hay, trong giấc mơ, tôi bận rộn trong bếp, Tư Tư đang học bài, bỗng có tiếng chuông cửa, tôi vội vã chạy ra, không cẩn thận va vào cạnh bàn.

Tôi vừa xoa xoa chỗ đau, vừa mở cửa, anh đang đứng bên ngoài mỉm cười: “Anh về rồi đây.”

Hoàng hôn bảy sắc tràn ngập bầu trời ngoài cửa sổ, chiếu vào, cả căn phòng rực rỡ sắc màu.

Tiếng sóng từng đợt gọi tôi khỏi giấc mơ tuyệt đẹp, tôi vừa choàng tỉnh, mở mắt đã bắt gặp ánh mắt sáng ngời như đôi mắt vừa thấy trong mơ.

“Tỉnh rồi à?”Anh hỏi.

“Ờ.” Tôi ôm chiếc áo vét được phủ trên người, ngồi dậy, mới phát hiện xe của chúng tôi đã dừng trên bãi biển, Âu Dương Y Phàm và cô gái đang đi dạo ven bờ biển.

Bãi biển phía đó lóng lánh bảy sắc hoàng hôn.

“Tối hôm qua còn ngủ sớm hơn Tư Tư, sao vẫn buồn ngủ?”

Tôi vén những lọn tóc xõa trước mặt, ngoái đầu nhìn mặt biển bao la trước mặt.

Trời hôm đó thật tuyệt, nước biển chưa bao giờ xanh đến thế. Chúng tôi ngồi trên bãi đá, lắng nghe tiếng sóng xô bờ, trò chuyện với nhau. Nhìn Âu Dương Y Phàm bị cô gái đẩy xuống biển, quần áo ướt sũng, rồi họ đuổi nhau trên bãi cát, cô gái xinh đẹp ấy váy ướt đẫm, đi trân trần trên cát, ráng rực đỏ chiếu vào nụ cười trong trẻo của cô, nhìn vô cùng dễ chịu.

Đùa chán rồi, Âu Dương Y Phàm đến ngồi cạnh chúng tôi, cởi bộ đồ ướt sũng vứt sang bên, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hình xinh đẹp phía xa.

Lâm Quân Dật cười nói: “Chắc chắn là rất vừa mắt rồi.”

“Đáng tiếc là cô ấy hiểu lầm về tôi quá rồi. Lừa được vào phòng cưới cũng khó.”

“Hiểu lầm? Tôi không nghĩ đó là hiểu lầm.”

Tôi cố nhịn cười.

Âu Dương Y Phàm nghiến răng, có vẻ muốn phản bác, nhưng không tìm được lời thích hợp.

“Y Phàm...” Lâm Quân Dật nghĩ rất lâu mới lên tiếng. “Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu có biết không?

Âu Dương Y Phàm nhìn tôi, nghi hoặc lắc đầu.

“Năm năm trước Nhĩ Tích nói với Băng Vũ, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, khuyên Băng Vũ rời xa tôi, đừng làm khó tôi. Mấy ngày trước, tôi đã nói rõ tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ lựa chọn của tôi... Nhĩ Tích còn lừa Băng Vũ, nói rằng tôi sẽ không cưới Băng Vũ, khuyên Băng Vũ rời xa tôi... Những hành động ấy của Nhĩ Tích, tôi không thể tha thứ.”

Âu Dương Y Phàm nhìn đăm đăm về hoàng hôn phía xa, trong mắt ánh lên màu ráng đỏ.

Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu tưởng Nhĩ Tích hoàn mỹ không tì vết phải không? Cậu cho rằng cô ấy luôn yêu tôi đúng không? Tôi cảm thấy trước giờ Nhĩ Tích chưa từng yêu tôi, nếu yêu, dù chỉ một chút, cô ấy đã không làm như vậy.”

“Nhĩ Tích không yêu anh, sao còn chờ anh ngần ấy năm trời?”

“Cô ấy chỉ muốn cưới một người đàn ông chân thật trong chuyện tình cảm. Thật ra Nhĩ Tích không chỉ một lần nói với tôi là cậu rất biết cách làm phụ nữ vui lòng, rất lãng mạn, tính cách rất thú vị, nếu cậu chung thủy với phụ nữ một chút, nhất định sẽ là người đàn ông trong mộng của phái đẹp.”

“Ờ.” Nhận được lời đánh giá cao như vậy, Âu dương Y Phàm không tỏ ra vui vẻ chút nào, ánh mắt vẫn dõi theo cô gái đang vui đùa một mình trên bãi cát.

“Nếu cậu thật sự yêu Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.”

Âu Dương Y Phàm mỉm cười chua chát: “Tôi yêu cô ấy, đó là năm phút trước. Bây giờ... mới phát hiện tôi thật sự không biết gì về cô ấy. Năm năm qua, Nhĩ Tích khiến tôi nghĩ là anh đã phụ tấm chân tình của cô ấy, mà không hề cho tôi biết cô ấy đã làm tổn thương cô gái khác thế nào.” Âu Dương Y Phàm đứng dậy, phủi cát trên tay. “Những việc Nhĩ Tích đã làm, tôi cũng không thể tha thứ...”


Chân Trời Góc Bể - Chương 23: Trái tim im lặng