“Dạ phi nương nương đừng lo lắng, lão phu có chế một loại thuốc khác, có thể tạm thời áp chế độc trong cơ thể Vương, cho nên không đến nỗi lan tràn quá nhanh, sáng mai lão phu sẽ tiếp tục phái thêm nhiều người đi tìm, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.”
Dạ Thủy Linh không nói, bởi vì trong lòng nàng đã có chủ ý riêng.
Rồi sau đó, “Vậy được rồi! Nếu Liễu thái y đã nói như thế, ta chờ tin tức tốt của ngài.”
“Vâng!” Liễu thái y đứng dậy, cung tiễn Dạ phi nương nương rời đi.
Trở về, nàng ngồi trước bàn tròn, ăn bữa tối Thúy nhi mang đến cho nàng.
“Thúy nhi!” nàng nhẹ giọng nói.
“Có chuyện gì? Chủ tử.” Thúy nhi chạy nhanh đến bên cạnh nàng.
“Giúp ta chuẩn bị kiệu, khuya nay ta muốn đến Tuyết sơn.” Dạ Thủy Linh nói ra chuyện làm người ta khiếp sợ.
“Cái gì...... Cái gì?” Nghe vậy, chân Thúy nhi thiếu chút nữa đứng không vững, nàng hoài nghi lỗ tai nghe mình nghe nhầm, đơn giản hỏi lại một lần, “Chủ tử, ngài...... Ngài nói cái gì?”
“Ta nói, chuẩn bị kiệu, ta muốn tự mình đến Tuyết sơn tìm hàn băng thảo.” Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải tìm được.
“Này vạn vạn lần không thể a! Nếu như Vương thượng biết được, ta khẳng định sẽ bị lột da.” Chỉ thấy Thúy nhi mãnh liệt lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu đáp ứng.
“Yên tâm, Vương thượng đã không để ý đến ta, cho nên không thể trách ngươi, ngươi đã quên chuyện hắn trúng độc sao?” Từ lúc đó, nàng đã sống thật nhiều thật nhiều ngày không có hắn bên cạnh.
“Ta biết chuyện Vương thượng trúng độc, nhưng......Chuyện này không thể được đâu!” Hơn nữa, nàng nghe nói, người đi tìm được thảo thân thể đã không khỏe vì địa thế hung hiểm, nếu chủ tử đến nơi nguy hiểm kia thì sẽ như thế nào?!
“Có cái gì không được? Người đi tìm hàn băng thảo vẫn không có tin tức tốt, cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp, ta đã quyết định, Thúy nhi, chuẩn bị nhanh đi!” Dạ Thủy Linh gắp một ngụm đồ ăn để vào miệng tinh tế nhấm nuốt, nói như không có việc gì.
“Chuyện này......” Thấy chủ tử kiên trì như vậy, Thúy nhi chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu chủ tử đã nói như thế thì nhất định phải cho Thúy nhi theo mới được.” Bằng không nàng sẽ rất lo lắng.
“Được!” Lần này, Dạ Thủy Linh không phản đối, nàng thoải mái đáp ứng.
“Ách?" Được? Chủ tử thoải mái đáp ứng? Thật cũng quá kỳ quái đi! Nàng còn tưởng rằng phải cùng chủ tử trải qua một phen khẩu chiến, mới có thể đi được.
“Ách cái gì? Ngươi không phải muốn đi sao?” Dạ Thủy Linh nhướng mi hỏi.
“Nhưng......” Nhưng là nàng không nghĩ tới chủ tử lại đáp ứng nhanh như thế.
“Vậy nhanh đi chuẩn bị đi!” Chỉ còn một canh giờ nữa đêm sẽ khuya.
“Ác......Được, Thúy nhi kêu người chuẩn bị ngựa.” Nói xong, Thúy nhi mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn là chạy chậm rời đi.
Cơm nước xong, Dạ Thủy Linh đi vào phòng, thay quần áo vàng nhạt màu cây sơn trà, quần cùng màu, đóc dài đen nhánh dùng mấy thanh ngọc trâm quấn đơn giản sau đầu, ngồi trước bàn trang điểm, lẳng lặng chờ Thúy nhi trở về.
Thúy nhi khoác áo choàng màu đen từ ngoài cửa tiến vào, “Chủ tử, Thúy nhi đều sắp xếp thỏa đáng, xe ngựa đã đợi ở cửa Tây .”
“Tốt, vậy xuất phát đi!” Dạ Thủy Linh đứng lên, hướng ngoài cửa đi đến, lại bị Thúy nhi một phen giữ chặt.
“Dừng dừng!” Thúy nhi từ trong tủ gỗ để quần áo lấy ra một chiếc áo choàng đen phủ lên người nàng, nói: “Như vậy mới không bị phát hiện.”
Ban đêm, hai bóng đen lặng lẽ đi ra cửa Tây, lên xe ngựa, vì không muốn người chú ý, nên chỉ mang theo một mã phu và hai hộ vệ cưỡi ngựa đi cùng.
Hai người cưỡi ngựa đi phía trước mở đường, xe ngựa theo sát phía sau, thẳng hướng Tuyết sơn mà đi.
Hai canh giờ sau, xe ngựa đã đi đến chân núi, sắc trời cũng dần dần tối, Dạ Thủy Linh cùng Thúy nhi ở trên xe ngựa tựa vào nhau, nhắm mắt nghỉ tạm.
Chiều tối, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng “Tê tê” xa phu cố giữ chặt dây cương, kiệu bị xốc lên, khiến các nàng dù đang mơ ngủ cũng phải bừng tỉnh.
Thúy nhi xuống xe coi, nguyên lai là do hai người dẫn đường đột nhiên dừng lại, mới làm cho xe ngựa đằng sau khộng kịp chuẩn bị, nàng hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”