“Bởi vì không chiếm được giải dược, người nọ cuối cùng bị cổ độc xuyên tâm bỏ mình .” Đáp án Liễu thái y nói ra làm người ta khiếp sợ .
“Cho nên ngay cả Liễu thái y cũng không biết giải dược sao?”Sắc mặt Xích Nhĩ Đa càng ngày càng trầm trọng.
“ Cái này......” Ông ta có chút do dự không biết có nên nói hay không .
“ Nói!” Xích Nhĩ Đa nổi giận, không cho phép ông ta chần chờ.
“Giải dược có là có...... Nhưng mà, phải lấy trái tim người mình yêu nhất làm giải dược, hoặc tìm Hàn Băng thảo ở Thiên Sơn, cùng hang hỏa ba loại làm thuốc dẫn kiềm chế cổ độc .”
“Cho nên người nọ là không có trái tim người hắn yêu nhất ? Hay là không......” Hắn nói còn chưa xong, Thái y liền nói.
“Không, hắn đã tự tay muốn giết lão bà của hắn , chỉ là loại thuốc dẫn thứ hai phi thường trân quý khó cầu, cuối cùng cũng đã chết.” Liễu thái y nhớ lại nói.
Bất quá, nếu trong lời nói của Vương thượng , có lẽ có thể cứu, bởi vì hai loại thuốc dẫn trân quý khó tìm,loại thứ nhất là hang hỏa một trong ba đã có, ngay trong kho cất những món trân quý nhất của Vương thượng, đó cũng là món hồi môn quý giá nhất của Dạ Thủy Linh mang theo từ xa đến.
Mà một thuốc dẫn khác , Thiên Sơn Hàn Băng thảo thuộc về phương Bắc, cũng là một ngọn núi nổi danh ngay tại đất nước của bọn họ, cao đến chọc trời, trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, nhiều năm tuyết đọng không ngừng, còn có tên khác là Thiên Sơn.
Nghe nói lúc này trên đỉnh cao và tối tăm nhất của đỉnh núi này, có sinh trưởng một đóa Hàn Băng thảo có năm lá, phiến là màu trắng bạc, phía trên bao phủ một lớp trong suốt như băng mỏng, vô cùng xinh đẹp, năm mươi năm mới nở hoa một lần, , hơn nữa địa thế hiểm ác, rất nhiều dược sư thương nhân đều cũng có vào nhưng không thấy trở ra.
“......” Xích Nhĩ Đa rốt cuộc nói không nói nên lời gì , muốn hắn giết Dạ Thủy Linh, hắn hoàn toàn làm không được.
“ Bẩm Vương thượng, ả ta đã hôn mê.” Thấy Tuyết Cơ không có động tĩnh, một gã thị vệ trong đó nói.
“Được rồi, đem ả lôi đi xuống.” Xích Nhĩ Đa phiền muộn huy huy tay áo.
Đại chưởng chống cằm như đang suy nghĩ cái gì, rồi sau đó nói một câu:” Độc này phát tác sớm nhất là vào lúc nào?”
“Chỉ sợ là ba ngày sau.” Liễu thái y bảo thủ tính ra .
“Nhanh như thế sao...... Được rồi, ngươi cũng đi về trước đi! Bổn Vương muốn yên lặng một mình một chút.” Không nhìn về hướng Liễu thái y, Xích Nhĩ Đa duy trì cùng cái tư thế nói.
“ Dạ.” Tuy rằng Vương thượng không nhìn ông ta, nhưng ông ta vẫn cung kính hướng Vương thượng hành một cái lễ sau đó rời đi.
Vừa mới bước ra cửa, Liễu thái y đã thấy bóng dáng của Dạ Thủy Linh đang núp ở một bên. Vừa định lên tiếng vấn an, Dạ Thủy Linh ra hiệu cho ông ta không được lên tiếng, muốn ông ta rời đi trước.
Nàng cũng không muốn để cho Xích Nhĩ biết nàng đã biết chuyện hắn trúng cổ độc ...... Nhưng lại trúng độc nặng đến như vậy….
Đợi Liễu thái y đi xa , nàng rón rén bước vào đại điện, đi vào trước mặt hắn đang cúi đầu suy nghĩ sâu xa , cũng nhẹ nhàng vòng quanh cổ hắn.
“ Linh nhi?” Hắn kinh ngạc nhìn nàng,” Tỉnh dậy lúc nào?” Tiếp theo ôn nhu cười, đem nàng bế ngồi lên chân hắn.
“Vừa mới tỉnh......” Nàng cố ý nói dối.
“Sao vậy? Không có ta ở bên cạnh ngủ không được sao?” Hắn vẫn không thay đổi tà ác trêu nàng.
“Chán ghét......” Nghe được lời nói tà tứ của người yêu trên mặt thẹn thùng hơi hơi phiếm hồng.
“Trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Nói xong, hắn một tay ôm lấy nàng .
“Oa a......” Dạ Thủy Linh phát ra một tiếng hô nhỏ.
Hắn ôm nàng xuyên qua hành lang dài, bên cạnh ao, đi vào Xuân Tuyết các, tiếp theo đi vào đại sảnh, ngoài ý muốn nhìn thấy những thức ăn còn nguyên trên bàn.
“ Nàng vẫn chưa ăn?” Xích Nhĩ Đa nhướng mi hỏi.
“ Ách...... Vâng.” Vì xác nhận hắn bình an vô sự, nàng không chút suy nghĩ liền vội vàng chạy đến .
“ Muốn ăn một ít trước hay không?” Hắn dùng ngữ khí ôn nhu chưa bao giờ từng có qua nói.
“ Không, ta nghĩ muốn chàng theo giúp ta ngủ trước , mấy thứ này hãy để sáng mai sẽ ăn.” Dạ Thủy Linh thật sâu nhìn khuôn mặt phóng đại của nam nhân trước mắt .