Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 5: Nhận lầm con trai

Năm năm sau

“Mạn Mạn nhanh lên, không phải Mạn Mạn nói là hôm nay phải đi làm sao, không nhanh lên một chút sẽ trễ mất.” Một cậu bé trắng nõn, đáng yêu, đang cố lôi mẹ nó ra khỏi chiếc chăn dày.

“Ừ, ừ, ừm.” Người trong chăn phát ra thanh âm buồn bực.

“Nếu không, Mạn Mạn đừng đi làm, ở nhà đi, con sẽ nuôi Mạn Mạn.” Cậu nhóc đề nghị, thật ra nhóc cũng không muốn mẹ đi làm, cô đi làm thì sẽ không còn người chơi với nhóc, mấy năm này mẹ nó vốn tôn thờ chủ nghĩa “no work”, thật không hiểu tại sao đột nhiên mẹ nhóc nghĩ tới việc đi làm, trong nhà cũng không phải là không có tiền, cho dù mẹ nhóc không cần đi làm cả đời, tiền trong tay nhóc cũng đủ ẹ dùng, chẳng qua là mẹ nhóc vốn không biết, nhóc cũng không dám nói chuyện này với mẹ.

Cuối cùng người trong chăn cũng chui ra ngoài “Không được, mẹ muốn cố gắng làm ra tiền, mẹ nên vì con mà làm trụ cột trong nhà.” Thường Mạn Mạn khí phách hiên ngang tuyên bố. Cô nên vì tương lai của nhóc – con trai bảo bối của cô mà cố gắng.”

“Mẹ, không cần. Khoái Khoái chỉ muốn luôn ở bên Mạn Mạn, được Mạn Mạn chăm sóc là tốt rồi, ” Thường Khoái Khoái kéo tay Thường Mạn Mạn làm nũng.

“Bảo bối ngoan, mẹ đã quyết định, bây giờ con chỉ cần vui vẻ trải qua tuổi thơ là tốt rồi, chuyện còn lại cứ giao ẹ”. Nói đến đứa con trai này, nó thật làm cho cô kiêu ngạo, chuyện gì đều không cần cô quan tâm, tuy nói là cô đang chiếu cố con trai, nhưng thật ra là con trai đang chiếu cố cô, nhóc luôn nói nhóc là đàn ông trong nhà, chuyện gì cũng nên do nhóc – người đàn ông này quan tâm. Điều này làm cô cảm thấy có chút áy náy, con trai của cô mới năm tuổi nha. Vì thế cô quyết định, nên vì tương lai của con trai mà đánh liều.

“Vậy Mạn Mạn phải đáp ứng con, tan việc liền lập tức về nhà, không cho phép nói chuyện cùng người xa lạ, không cho phép tùy tiện ăn đồ người khác cho, không cho phép tùy tiện đi cùng người lạ, quan trọng nhất chính là không cho phép cùng nam nhân ước hẹn.” Thường Khoái Khoái một bộ dáng vẻ của tiểu đại nhân dặn dò.

Thường Mạn Mạn một đầu hắc tuyến*, giống như cô mới chính là trẻ con, trừ một câu cuối cùng hình như cô nên nghe theo lời dặn dò của con thôi.

(*) : tức dáng vẻ này -_- !!!

“Được rồi, con trai, mẹ con nghe lời.” Thường Mạn Mạn một bộ dáng vẻ đã tiếp thu.

Thường Khoái Khoái tỏ vẻ miễn cưỡng kêu Thường Mạn Mạn nên mau chuẩn bị đi làm. Nhìn Thường Mạn Mạn bận rộn, nhóc thật lo lắng, một ngốc tử như mẹ nhóc, có thể bị người khác bắt cóc hay không đây.

Cuối cùng sau khi bị Thường Khoái Khoái dặn dò đi dặn dò lại, Thường Mạn Mạn cũng có thể đi làm.

Từ sau khi mang thai, Thường Mạn Mạn liền chuyên tâm ở nhà sanh con, sau khi sinh, cô căn bản cũng không đi làm, cả ngày lẫn đêm đều ở bên Khoái Khoái. Khoái Khoái rất thông minh, căn bản là không cần đến trường, tất cả các bài thi nhóc chỉ cần nhìn một lần liền biết kết quả, Khoái Khoái cũng không muốn đi học, cho nên nhóc cũng không muốn làm phiền mẹ nhóc, đến lúc cần, đi thi cái văn bằng là được.

Phần công tác là do dô phải vất vả lắm mới có được, vì đã nhiều năm không đi làm, lại không có kinh nghiệm, dù công việc của cô chỉ là tạp dịch, nhưng như vậy cũng đã may mắn rồi. Ở tập đoàn Bạch Thị, nếu đã là nhân viên chính thức tại Đại Công Ty, đãi ngộ nhất định sẽ rất tốt, cô tuy chỉ là tiểu muội lượng trà rót nước nhưng tiền lương cũng đã rất khả quan. Khi phỏng vấn cô chỉ tỏ chút lễ phép, không nghĩ tới cô thật trúng tuyển.

Nghĩ tới bảo bối ở nhà, mặc dù cô không thể cho hắn một người “pa pa”, nhưng chỉ cần là chuyện nằm trong sức cô, cô sẽ tận lực đền bù cho con. Nhưng con trai cũng rất kỳ quái, lớn như vậy rồi mà nhóc chưa bao giờ hỏi về ba ba của nhóc, bất quá về chuyện này cô cũng cảm thấy rất may mắn, hoàn hảo nhóc không hỏi, nếu có cô cũng không biết trả lời thế nào.

Thường Mạn Mạn cuôi cùng cũng làm xong việc, đã lâu không đi làm, cho nên cô cảm thấy đau lưng. Thu thập xong đồ đạc, cô vội vã chạy về nhà, cô muốn ôm con trai đáng yêu của mình rồi.

Bạch Kiểu Thiên ngồi trên ghế đá tại công viên, áo não, hắn thế nhưng không cẩn thận mà bị trúng phong, xem xem bộ dạng hiện tại của chính mình, chính xác là buồn cười đến độ rụng răng.

Hoàn hảo công ty không cần hắn mỗi ngày đều đi làm, nếu không chắc mấy ngày sau các tờ báo lớn sẽ đăng ngay một cái tít “Xí nghiệp Bạch Thị bỗng dưng phá sản ”.

Bạch Kiểu Thiên áo não nhìn cánh tay cùng bắp chân nhỏ nhắn của mình, với bộ dáng này hắn tuyệt không thể về nhà, nếu không, vừa về đến cửa hắn liền bị cười nhạo, lại không thể ở khách sạn, khách sạn làm sao sẽ ột đứa trẻ năm tuổi thuê phòng đây.

“Con trai, con tới đón mẹ tan việc sao?” Mạn Mạn ôm lấy bé con đang ngồi trong công viên.

Bé con không giải thích được, liếc mắt nhìn cô gái đang ôm mình, con ngươi xoay động, ngọt ngào nói “Mẹ, mẹ tan sở rồi.”

“Ừm, bảo bối, chúng ta về nhà nào.” Cô gái dắt đứa trẻ đi về Hướng gia, hoàn toàn không hề thấy trong mắt hài tử ánh lên một tia sáng tinh ranh.

Bạch Kiểu Thiên nhìn cô gái đang dắt tay của mình, cô gái này không phải là người năm năm trước để lại cho hắn một kí ức tốt đẹp, sau đó liền bị hắn rút đi trí nhớ của đêm hôm ấy sao, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy cô vẫn ngọt ngào. Cảm giác khi ấy quá tuyệt vời, cho nên đến hiện tại hắn vẫn nhớ rõ đêm đó cô làm cho hắn thoáng rung động. Khoan, cô mới vừa gọi hắn là con trai, chẳng lẽ cô đã kết hôn rồi, nghĩ tới đây, lòng hắn có chút không thoải mái. Không được, hắn nhất định phải đoạt lại cô. Bạch Kiểu Thiên âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm.

“Bảo bối, lần sau con không thể tới đón mẹ biết không, hiện tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ con bị người xấu bắt đi, về sau mẹ biết sống thế nào.” Thường Mạn Mạn nói xong liền làm ra một bộ dạng rất thương tâm.



“Mẹ yên tâm.”

Thường Mạn Mạn ôm lấy hắn, hôn một cái “thật kiêu”, phấn khích nói “Con trai, hôm nay sao con lại không gọi thẳng tên mẹ, nhưng con trai gọi như vậy, mẹ cực kỳ thích, mẹ yêu con chết mất.”

Bạch Kiểu Thiên có chút không giải thích được, chẳng lẽ con trai cô không gọi cô là “mẹ” sao, mà cái câu “ yêu con chết mất ” hắn tuy không thích lắm nhưng cũng được, hắn thích nghe câu “em cũng yêu anh” hơn

“Con trai ” Thường Mạn Mạn không ngừng hôn lên mặt hắn, cho đến khi trên mặt hắn dính đầy nước miếng mới buông tha. 0c Thường Mạn Mạn không bỏ qua bất kì cơ hội nào dể “ăn đậu hũ” của con trai, bình thường con trai nhiều lắm là để cho cô hôn một cái lên mặt, làm sao để cho cô làm càn như hôm nay cơ chứ. 2 Hôm nay, nhóc còn vẫn luôn gọi mẹ nữa, nếu gọi như vậy cả đời, cô sẽ rất vui.

Bạch Kiểu Thiên không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy, liên tục hôn hắn, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã bị hắn đánh chết rồi, hắn là người thích sạch sẽ, chưa bao giờ bị người khác làm càn như vậy.

“Mẹ thích ư, vậy sau này con đều gọi như vậy”. Bạch Kiểu Thiên thấy cô vui mừng như thế, không đành lòng hủy hoại tâm trạng của cô. Nhìn cô vui, không biết sao lòng của hắn cũng vui.

“Có thật không con trai, về sau con sẽ luôn cũng gọi mẹ là “mẹ” nha?” Thường Mạn Mạn phấn khích nói “Vậy về sau, con sẽ không nói mẹ là cô gái của con nữa sao?”

“Hả ” đây là cái tình huống gì, con trai nói mẹ là cô gái của nó, vì sao hắn chưa bao giờ nghe người khác nói qua.


“Con trai mẹ thật ngoan, từ hôm nay trở đi, mẹ là người lớn, con là trẻ con, cho nên từ nay về sau, con đều nên nghe miệng ở bất cứ mọi chuyện,chứ không phải là mẹ phải nghe lời con.” Thường Mạn Mạn hưng phấn thét lên. Ha ha cô rốt cuộc cũng có chức vị rồi.

Bạch Kiểu Thiên mơ hồ nhìn Thường Mạn Mạn, chẳng lẽ hắn đã làm sai điều gì à.

Nhà trọ nơi Thường Mạn Mạn ở gồm hai phòng ngủ một phòng khách, đây là tài sản mà cha mẹ khi còn sống để lại cho cô, mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng trị an lại tốt vô cùng, hàng xóm cũng chung sống với nhau được tận mấy thập niên, lại vô cùng quan tâm Mạn Mạn, cho dù Thường Mạn Mạn có điều kiện ở nơi tốt hơn, thì cô vẫn không bỏ được những lão hàng xóm, cho nên vẫn luôn ở nơi này.

“Mạn Mạn cháu về rồi ah, Khoái Khoái con vừa đi đón mẹ con sao?” Một bà lão thân thiện nói.

“Vâng ạ, Trương nãi nãi. Con trai, con chào bà đi.” Thường Mạn Mạn kỳ quái liếc mắt nhìn con trai, thông thường con cô luôn chủ động chào mọi người, hôm nay sao lại như vậy.

Bạch Kiểu Thiên phản ứng, thì ra con trai của cô tên là Khoái Khoái, thật là một cái tên kí quái, mẹ tên Mạn Mạn (chậm chạp), con trai tên lại là Khoái Khoái ( nhanh nhẹn) “Con chào bà.”

“Ngoan, bà cũng chào con Khoái Khoái.” Trương nãi nãi cao hứng sờ sờ đầu Bạch Kiểu Thiên.

Bạch Kiểu Thiên cố nhịn để đánh bay sự nghi ngờ của cô, hắn yên lặng để cho Trương nãi nãi sờ lên đầu của mình, nếu không phải vì Thường Mạn Mạn, bà già này đừng mơ cũng đến việc chạm đến hắn.

“Trương nãi nãi, hẹn gặp lại bà.” Thường Mạn Mạn nhanh chóng lôi kéo Bạch Kiểu Thiên về Hướng gia.

“Con trai, sao hôm nay con lại là lạ thế, lại để cho Trương nãi nãi sờ đầu của con, đầu của con vốn trừ mẹ ra, không ai có thể sờ tới. Con bị bệnh sao, đừng gạt mẹ nha.” Thường Mạn Mạn không yên lòng, sờ sờ lên trán Bạch Kiểu Thiên. Hoàn hảo không nóng.

Bạch Kiểu Thiên ngẩng ngơ, sớm biết con cô như vậy thì hắn cần chi phải nhịn, thật khổ. “Không sao cả, con tưởng mình làm như vậy sẽ khiến mẹ vui.”

Chẳng lẽ hắn cùng con trai cô thật rất giống nhau ư, nếu không vì sao dọc theo con đường này không ai nhận ra được hắn là giả.

“Không có gì thì tốt, mẹ chỉ hy vọng con luôn vui vẻ.” Thường Mạn Mạn yêu thương ôm lấy con trai.

“Mẹ thật tốt.” Hiện giờ Bạch Kiểu Thiên hoàn toàn ghen tị với con trai của cô, vì có thể có được người mẹ tốt như vậy, cả tên đàn ông có thể lấy cô nữa.

“Bảo bối, về đến nhà rồi.” Thường Mạn Mạn buông tay hắn ra, cô mở cửa.

“Mạn Mạn về rồi à.” Một bé con nhanh chóng chọt vọt vào trong ngực Thường Mạn Mạn.


Thường Mạn Mạn theo bản năng vòng tay ôm lấy nhóc.

“Mạn Mạn, Khoái Khoái hôm nay thật ngoan đó nha, hoàn toàn không lẻn ra ngoài chơi, ngoan ngoãn chờ ở nhà, hôm nay Mạn Mạn đi làm có mệt không?” Thường Khoái Khoái nói không ngừng, kể từ khi nhóc ra đời, đây là lần đầu tiên nhóc với mẹ tách ra lâu như vậy.

“Bé con cuả mẹ thật ngoan, tới đây để mẹ tặng cho phần thưởng”. 3 Vừa nói, cô liền hôn lên mặt nhóc một cái thật to “Mặc dù mẹ có chút mệt, nhưng vừa nhìn thấy bảo bối, mẹ liền khỏe ra.”

Thường Mạn Mạn ôm con trai, mặt thỏa mãn nói.

“Mạn Mạn, con có Mạn Mạn cũng thỏa mãn rồi, coi như có người lấy cả thế giớ để đổi với con, con cũng không đổi.” Thường Khoái Khoái ôm Thường Mạn Mạn, ở trong lòng cô làm nũng.

“Con trai, oa oa con thật sự quá tốt.”

Bạch Kiểu Thiên mặt không nhịn được, nhìn một cặp dở hơi trước mắt.”Khụ, khụ, mẹ, mẹ quên mất con rồi.”

Lúc này, Thường Mạn Mạn cùng Thường Khoái Khoái mới phản ứng, cô nhìn cậu bé bên cạnh, bé giống Thường Khoái Khoái như đúc. Thường Mạn Mạn trợn tròn mắt.

Thường Khoái Khoái từ từ thoát khỏi ngực cô, quan sát cậu bé trước mắt mình, bá đạo nói “Cậu là ai, sao dám đi với mẹ tôi?”

Bạch Kiểu Thiên bình thản nói “Tôi là con trai của mẹ tôi, tiểu tử cậu là ai?”

Thường Mạn Mạn nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, hai bóng hình ở trong mắt cô cứ xoay chuyển liên tục như muốn hợp thành một, chẳng lẽ là cô ban đầu sinh hai, bị người khác len lén ôm đi một, nhưng khi khám thai, rõ ràng bác sĩ nói chỉ có một nha, thật không có mà. Có thể thế giới này thật vô kỳ bất hữu* !?. Với trí tuệ của cô, hai cậu nhóc này đều là con trai của cô.

(*) : chuyện lạ nhưng có thật

“Mẹ, con mới là con của mẹ, nó là giả.” Thường Khoái Khoái chỉ vào cậu bé giống nhóc như đúc kia.

“Mẹ, con mới là con trai của mẹ, nó mới là giả.” Bạch Kiểu Thiên lại chỉ vào cậu nhóc kia.

“À… ờ, các con đều là con trai của mẹ …”

“Im miệng”


“Im miệng”

Hai đứa bé đồng thời rống lên.

Cô gái ngoan ngoãn im miệng chạy đến góc tường cắn ngón tay.

Thường Khoái Khoái tức giận, trợn trừng mắt nhìn đứa trẻ cùng hắn giống như đúc kia, hướng Thường Mạn Mạn đọc một tiếng chú ngữ, Thường Mạn Mạn liền ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.

Bạch Kiểu Thiên khiếp sợ nhìn Thường Khoái Khoái, trong lòng có chút mừng như điên, chẳng lẽ đây là con trai của hắn.

” Ba ba của nhóc đâu ?”

Thường Khoái Khoái nhìn thấy tia nhìn mong đợi trong mắt cậu nhóc kia, thẳng thắn trả lời “Chết rồi.”

“Cái gì, mẹ nhóc nói vậy ah.”

“Cô ấy không nói, tôi nói.”

“Chẳng lẽ nhóc không muốn có ba ba sao?”

“Cần chi chứ, có mẹ là đủ rồi.”

“…”

“Có gì nói mau, đừng ép tôi động thủ với cậu, tôi thừa biết cậu cũng không phải là loài người.”

Bạch Kiểu Thiên mừng rỡ như điên nhìn Thường Khoái Khoái “Tôi chính là ba của cậu.” Giờ phút này hắn thật hối hận, đáng lẽ không nên rút đi trí nhớ của Mạn Mạn, không nghĩ tới chỉ một lần kia, thế nhưng lại để cho hắn có con trai, không cần nghiệm chứng, đứa bé này tuyệt đối là con của hắn .

“Lời tôi nói ông nghe không hiểu ư, tôi có mẹ là đủ rồi, ông có nói gì thì tôi cũng không tin ông là ba tôi, cũng không nhận ông làm ba.” Thường Khoái Khoái hướng cái nhìn đáng ghét của mình về phía hắn.

“Tiểu tử, đây là thái độ mà con trai nói chuyện với ba ba sao?” Bạch Kiểu Thiên theo thói quen, nhíu lại đôi chân mày.

“Đã như vậy thì đừng trách tôi không khách khí, mẹ chỉ là của một mình tôi, không ai có thể chia sẻ.” Vừa nói nhóc liền bày kết giới, nhóc cũng không muốn sau trận chiến, đồ đạc trong nhà đểu bị đập bể, nếu như vậy mẹ nhóc sẽ rất đau lòng.

“Con trai, vậy con ra tay đi.” Bạch Kiểu Thiên bất đắc dĩ nói.

Thường Khoái Khoái nói thì chậm, nhưng rất nhanh liền đánh ra một chưởng về phía Bạch Kiểu Thiên, nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ mất mạng.

Bạch Kiểu Thiên từ tốn tránh né, hắn không ngờ con trai hắn lại có thể lợi hại như thế, có thể thấy được, tư chất của nó không tệ, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, tương lai nhất định sẽ vượt qua hắn.

Thường Khoái Khoái lại đánh một chưởng tới, Bạch Kiểu Thiên vẫn nhẹ nhàng tránh khỏi. Cứ như vậy, Bạch Kiểu Thiên tránh, Thường Khoái Khoái công kích. Cuối cùng thể lực của Thường Khoái Khoái mau chóng cạn kiệt, hắn thu kết giới, nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Bạch Kiểu Thiên mặt buồn cười nhìn Thường Khoái Khoái “Mệt không?.”

Thường Khoái Khoái mặc kệ hắn

“Thật ra thì ba hiểu rõ, con không thể nhanh chóng tiếp nhận ba, nhưng mà thử nghĩ xem, nếu biết về hai mẹ con, con nghĩ ba có thể bỏ rơi hai mẹ con sao?”

“Tôi đã nói với ông rồi, mẹ là của riêng tôi, ai cũng không thể chia sẻ.” Thường Khoái Khoái kiên trì nói.

Bạch Kiểu Thiên thấy mềm không được, không thể làm gì khác hơn là mạnh bạo “Con nghĩ bằng pháp thuật của ba, nếu giấu đi một người, con sẽ tìm được sao?”

“Ông muốn làm gì?” Thường Khoái Khoái trương ra vẻ phòng bị, mấy năm này hắn rất nỗ lực tu luyện pháp thuật, chính là vì sợ không có năng lực bảo vệ mẹ hắn. Hắn hiện tại chỉ hận mình quá vô dụng rồi.

“Giống như con nghĩ, nếu con cùng ba hợp tác không phải rất tốt sao, con sẽ có một cuộc sống tốt, vẫn có thể ở bên cạnh mẹ, lại có thêm một ba ba thật yêu thương con, thật tốt nha.”

“Mẹ chắc chắn không tiếp nhận ông, căn bản cô ấy không biết ông là ai.” Thật ra thì từ thời điểm Thường Khoái Khoái nhìn thấy Bạch Kiểu Thiên, nhóc liền hoài nghi người này có thể là cha đẻ của nhóc, mặc dù hiện tại hắn đang mang dáng vẻ của một hài tử năm tuổi, nhưng người hắn phát ra ngoài một loại khí linh lực mạnh bạo, tuyệt đối không thể có trên người một đứa trẻ, khẳng định đã phát sinh ra một loại chuyện gì đó cho nên hắn mới có thể biến thành như vậy.

“Con cứ yên tâm, một ngày nào đó cô ấy sẽ tiếp nhận ba.” Bạch Kiểu Thiên khẳng định.

“Tôi không phản đối ông, nhưng ông quyết không thể dùng thủ đoạn hèn hạ, phải do Mạn Mạn cam tâm tình nguyện.” Trước nên đáp ứng hắn cho thỏa đáng, nếu không rất có thể hắn sẽ đem Mạn Mạn giấu đi, pháp lực của nhóc bây giờ tuyệt đối không thể tìm được mẹ.

“Yên tâm, ba ba ngươi không phải là người như vậy.” Bạch Kiểu Thiên vui mừng nhìn vẻ mặt mất hứng của con trai, chỉ cần con trai đáp ứng là tốt rồi.

Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 5: Nhận lầm con trai