Editor: Peachy
Nói chuyện gì cơ?
Khương Cẩm Niên nhất thời không nghĩ ra đáp án.
Đã lâu ngày không gặp lại, dù là duyên phận hay là sự ăn ý cũng vô cùng nhỏ bé, nhưng thà có còn hơn không.
Cô ngồi xuống một chiếc ghế băng, duỗi thẳng hai chân, làm dịu không khí: "Cậu thấy thị trường ngoại hối có triển vọng à?"
Phó Thừa Lâm trả lời: "Ngày 23 tháng 6 năm nay, nước Anh sẽ tiến hành trưng cầu dân ý về vấn đề Brexit, kết quả của cuộc bỏ phiếu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thị trường tỷ giá hối đoái [1]. Cậu đoán liệu bọn họ có rời khỏi liên minh không?"
[1] Tỷ giá hối đoái (còn được gọi là tỷ giá trao đổi ngoại tệ hoặc tỷ giá) là tỷ lệ trao đổi giữa hai đồng tiền của hai nước, là giá cả một đơn vị tiền tệ của một nước được tính bằng tiền của nước khác hay nói khác đi, là số lượng đơn vị tiền tệ cần thiết để mua một đơn vị ngoại tệ.
(Sự kiện mà anh Phó nhắc tới là việc trưng cầu dân ý về tư cách thành viên Liên minh châu Âu của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland (chung là nước Anh) ngày 23/6/2016, Brexit là chỉ sự kiện Anh rời khỏi liên minh này)
Khương Cẩm Niên vẫn còn nhớ ngày trước bản thân và Phó Thừa Lâm thường xuyên cá cược. Đôi khi cô cảm thấy việc đầu tư cũng giống như một canh bạc, lãi hay lỗ cứ thay nhau tăng giảm như bóng với hình. Vì những điều bản thân đã nếm trải thời thơ ấu, cô cực kì ghét những sự việc có tính rủi ro cao, mà Phó Thừa Lâm lại trái ngược hoàn toàn.
Anh cực kì hưởng thụ cảm giác nguy hiểm dồn dập cận kề, vô cùng kích thích.
Lần đặt cược này cũng vậy, suy đoán của Khương Cẩm Niên không hề thay đổi: "Chắc chắn không thể rời."
Phó Thừa Lâm hỏi cô: "Tại sao?"
Khương Cẩm Niên nói: "50% giao dịch xuất nhập khẩu của Anh phụ thuộc vào thị trường Liên minh Châu Âu EU, còn chưa đề tới có bao nhiêu trụ sợ chính của các ngân hàng châu Âu đặt ở London, nếu Anh thực sự rời EU thì các trung tâm tài chính sẽ đều bị ảnh hưởng... Tôi đoán 70% người dân London không tán thành Brexit."
Phó Thừa Lâm lại rẽ theo một hướng khác: "Tôi đoán việc rời EU là hoàn toàn có khả năng."
Khương Cẩm Niên vẫn giữ quan điểm: "Không thể."
Phó Thừa Lâm cũng không chịu khuất phục: "Rời đi rất thoải mái."
Khương Cẩm Niên liếc anh một cái: "Cậu muốn gì, cứ nhất thiết phải đối đầu với tôi à? Cậu thử đưa ra một suy đoán khách quan xem nào?"
Phó Thừa Lâm đang cầm điện thoại chuyển sang chế độ yên lặng, nghe Khương Cẩm Niên nói vậy liền dừng động tác, cười nói: "Làm gì có chuyện khách quan hay không khách quan, chỉ cần là suy đoán thì đều là chủ quan. Thế nhưng, nếu cậu tham giá cá cược thì tốt nhất nên đặt vào rời EU, chắc chắn sẽ thắng."
Dáng vẻ nắm chắc phần thắng này của anh làm người khác hết sức khó chịu.
Khương Cẩm Niên cười nhạo: "Không thể nào."
Cô nhìn anh chằm chằm, thuận miệng buông lời: "Cậu mà đúng tôi theo họ cậu."
Trong đây không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong bể sóng nước dập dờn, anh từ trong bóng tối mờ mịt cúi đầu, gọi cô: "Cô Phó Cẩm Niên."
Anh gọi hai lần, tựa như đang cân nhắc: "Phó Cẩm Niên, Phó Cẩm Niên. Dễ nghe nhỉ?"
Cái tên này giống như một câu thần chú đáng sợ khiến nhịp tim của Khương Cẩm Niên tăng tốc, không thể tiếp tục dùng thái độ xù lông nhím để đối diện với anh. Cô liên tưởng tới những cô gái thời xưa sau khi kết hôn đều phải đổi tên theo họ chồng, rồi chợt nhận ra câu bông đùa ban nãy có phần tùy tiện quá mức, mặc dù vốn dĩ cô không hề có ý như vậy.
Cô vội vàng cầu hòa: "Kết quả còn chưa có, sao cậu lại chắc chắn như vậy."
"Không phải là chắc chắn." Anh trả lời, "Chỉ là tôi tin tưởng vào dự đoán của bản thân, bất kể nó đúng hay sai."
Khương Cẩm Niên bảo: "Cậu thực sự rất hợp với đầu tư đấy."
Phó Thừa Lâm lại cười: "Cậu cũng vậy."
Khương Cẩm Niên khẽ nhếch môi, đơn điệu nói: "Tôi so với cậu còn kèm xa."
Phó Thừa Lâm xua tay: "Cậu giỏi mà, không tệ đâu, nếu không năm đó sao tôi lại tìm cậu thành lập đội. Cậu chỉ hơi..." Anh nâng tay phải lên muốn vỗ vai cô nhưng lại ngừng giữa không trung, cuối cùng chuyển thành một cái búng tay: "... thiếu sự tin tưởng."
Kiểu phê bình có thiện ý này không phải là không thể tiếp nhận.
Khương Cẩm Niên không hiểu vì sao lại có chút cảm giác mất mát.
Cô nghĩ lại từng câu anh vừa nói, sau đó bới lông tìm vết một lí do: "Cậu tin vào những gì bản thân dự đoán, nhưng cậu lại không thể chứng minh được là nó đúng, đã vậy còn dụ tôi đặt cược. Cậu đặt vào rời EU thành công... thế nhỡ cậu sai thì sao, cậu không thể để tôi lỗ được."
Phó Thừa Lâm thấp giọng đáp: "Cậu lỗ bao nhiêu tôi đền gấp đôi."
Khương Cẩm Niên đứng dậy, lười biếng đáp: "Cậu đắc ý cái gì, ai cần tiền của cậu."
Cô đi giày cao gót 7cm, mỗi một bước trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng như gương đều tạo ra tiếng vang.
Hai người trầm mặc duy trì khoảng cách, Phó Thừa Lâm đi đằng sau cô. Anh nhớ ra mục đích ban đầu của mình liền gọi cô lại: "Khương Cẩm Niên, dây chuyền của cậu ở chỗ tôi này."
Khương Cẩm Niên quay đầu nhìn anh.
Cô vốn cho rằng sợi dây chuyền làm rơi ở nhà anh kia, nếu anh không vứt đi thì cũng bị ném vào xó xỉnh nào đấy. Lúc trước chính tay cô đưa thơ tình cho anh chẳng phải kết quả cũng là một phát chui xuống đáy thùng rác sao?
Cô ngây người tại chỗ, không hiểu nguyên nhân của sự khác biệt này. Rất nhanh cô tự đưa ra một phỏng đoán mà bản thân cũng không muốn đào sâu quá chi tiết, ngầm thừa nhận cái mà người ta gọi là bất công đó là chuyện thường ở đời.
Phó Thừa Lâm chờ cô đưa tay ra lấy lại dây chuyền, nhưng cô không hề nhúc nhích, bóng lưng cứng đờ.
Anh thầm nghĩ: Cô có ý gì?
Sợi dây bạc lấp lánh treo trên đầu ngón tay anh, tinh xảo và đẹp đẽ.
Anh tiến lại gần cô, mở móc khóa dây chuyền, hơi cúi đầu, tự mình đeo sợi dây lên cổ giúp cô. Trong phòng rất tối, anh đứng ở nơi khuất sáng, không rõ cái móc đã cài được lại hay chưa.
Vì vậy anh lại cẩn thận quan sát một lúc.
Ngón tay của anh rất có chừng mực, không hề chạm vào da cô. Khương Cẩm Niên có chút rùng mình, nhiệt độ bên tai tăng dần bởi cô cảm nhận được hô hấp của anh thoảng qua, thậm chí còn có thể đếm được từng nhịp thở của anh.
Loại gần gũi này đúng là kích thích đến chết người.
Đáng ra vừa rồi phải co chân chạy thẳng, Khương Cẩm Niên vô cùng muốn như vậy.
Mà bây giờ, cô chỉ có thể tận lực ép bản thân đừng để ý tới anh. Tựa như mùa đông ở Nga sẽ có rất nhiều thanh niên mặc áo ngắn tay, buộc mình phải thích ứng với hoàn cảnh nguy hiểm và khắc nghiệt đó.
Nhưng sự phảng kháng bị động ấy của cô lại giống như đang cùng anh chơi trò mờ ám. Anh dẫn dắt, cô theo anh, vị trí chính phụ không thể hoán đổi.
Cuối cùng cũng đeo xong dây chuyền.
Phó Thừa Lâm hàm súc tạm biệt cô: "Hoạt động ngày mai của cậu đã được xếp kín rồi đúng không? Còn phải tới công ty đã được niêm yết khảo sát, bận rộn cả một ngày..." Anh ngừng lại một lát, ngữ điệu dịu dàng, có phần lười biếng: "Sớm trở về phòng mà nghỉ ngơi."
Khương Cẩm Niên vẫn đưa lưng về phía anh, đáp: "Đúng là ngày mai tôi rất bận. Vậy nên tôi đi trước nhé, bye bye."
Vừa đi được một bước, cô chợt nhớ ra, vội vàng bổ sung một câu: "À, còn nữa, chuyện đó... Cảm ơn cậu đã đeo dây chuyền giúp tôi, người tốt sẽ được báo đáp."
Nói xong câu này, cô liền chạy một mạch.
Cạnh bể bơi có ẩn một vạch báo màu trắng, nhắc nhở mọi người chú ý tới bên chân có một bậc thang tầm nửa tấc. Dưới bậc thang chính là một dốc nghiêng trượt xuống bể bơi, kiểu thiết kế này mô phỏng dao động của thủy triều trên biển, có điều trong điều kiện ánh sáng lờ mờ như hiện tại, cả bậc thang lẫn vạch cảnh báo trắng đều không dễ nhìn ra.
Nếu như Khương Cẩm Niên đi dép, hoặc chạy chân trần, cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút chướng ngại nhỏ này, thế nhưng đôi giày cao gót 7cm kia lại cố chấp mắc kẹt ở bậc thang, cả cơ thể bỗng nhiên mất thăng bằng, cứ thế ngã xuống bể bơi gợn sóng.
Lạnh đến thấu xương.
Cô bị sặc một ngụm nước, cùng may đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lập tức đạp rơi giày cao gót, bơi về phía bờ.
Phó Thừa Lâm đang chuẩn bị nhảy xuống dưới cứu cô thì đã thấy cô không có vấn đề gì chống tay lên bờ, sống lưng thẳng tắp, từ eo trở xuống vẫn ngâm mình trong nước.
Ánh trăng mờ ảo dịch chuyển, chiếu lại gần khu vực cửa sổ.
Phó Thừa Lâm giẫm lên ánh trăng bước tới, anh đã cởi áo khoác ngoài của bộ âu phục, ngồi xổm bên bờ, đưa tay về phía cô, nhìn cô chăm chú hơn cả ngày thường.
Khương Cẩm Niên không thể ngừng suy nghĩ muốn trêu anh, hai tay vốc lên một bum nước, văng tung tóe giữa không trung.
Cơ bản đều rơi xuống người cô, trên mặt anh chỉ bị dính vài giọt nhỏ.
Anh cười cô: "Đả thương địch một trăm, còn tự làm mình thương tám nghìn."
Khương Cẩm Niên híp mắt nhìn anh: "Cười trên nỗi đau của người khác."
Phó Thừa Lâm liền phủ nhận: "Oan cho tôi quá."
Anh lại đưa tay một lần nữa, muốn kéo cô lên bờ: "Xin đừng vấy bẩn sự trong sạch này, tôi chỉ muốn giúp cậu."
Khương Cẩm Niên miễn cường tin tưởng anh.
Hai tay cô vịn vào anh rời khỏi làn nước, gió thổi qua khiến toàn thân lạnh buốt.
Cô đang mặc áo sơ mi trắng, bị nước thấm ướt dính vào da thịt, cái gì cũng có thể thấy rõ ràng, nhất là cảnh đẹp truớc ngực, cực kì dụ hoặc.
Nếu như người đàn ông khác chứng kiến cảnh tượng này, không chừng đã muốn đè cô xuống đất, trực tiếp lột sạch.
Thế nhưng Phó Thừa Lâm lại nhìn lưng cô, anh phát hiện ra cô gầy tới mức có thể nhìn rõ hình dạng của xương. Nghĩ tới cô của trước kia thích đồ ăn vặt, trà sữa, bánh kem, chocolate, kem ly cỡ nào, anh đột nhiên cảm nhận được mấy năm qua của cô cực kỳ thảm.
Anh lấy âu phục khoác lên người cô, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nhìn cô nữa, hi vọng có thể giảm bớt sự mất tự nhiên và xấu hổ của cô.
Khương Cẩm Niên nhìn dáng vẻ này của anh, không hiểu sao lại thấy vừa đẹp trai vừa đáng yêu, trong lòng cô khẽ run rẩy, sau đó lại nghiêm mặt, kịp thời dừng lại sự thưởng thức không nên tồn tại này.
Phó Thừa Lâm đột nhiên hỏi cô: "Cậu học bơi khi nào vậy?"
Khương Cẩm Niên trả lời: "Lúc đang du học ở Mỹ, bơi lội là môn học tự chọn. Dù sao thì huấn luyện viên cũng không cần tiền, vậy nên tôi liền đăng kí học."
Phó Thừa Lâm gật đầu: "Kỹ năng bơi của cậu không tệ."
Khương Cẩm Niên nghiêng đầu: "Khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều chạy bộ một tiếng, tập yoga một tiếng, bơi lội một tiếng... Ngoài ra thì quan trọng nhất là ăn uống điều độ."
Phó Thừa Lâm nghe vậy liền ngạc nhiên: "Cậu không thấy mệt à?"
"Rất mệt mỏi, còn không thể ngủ được." Khương Cẩm Niên trả lời: "Tôi cùng ba nữ sinh thuê một gian trọ ở New York, là kiểu nhà trọ cũ ấy, trong phòng có mấy gián cực kì to, lại còn biết bay, cứ ong ong ong..."
Cô cố tình dọa anh, ở bên tai anh vẩy vẩy tay phải.
Ngón tay dừng lại, cô ra dấu một kích thước, cao giọng: "Thực sự to lắm ấy, to thế này này, cậu có sợ không?"
Phó Thừa Lâm phối hợp trả lời: "To thật đấy, tôi sợ lắm."
Khương Cẩm Niên hài lòng tiếp lời: "Thật ra cũng không có gì to tát. Tôi dùng khoai tây trộn lẫn với bột borax [2], để ở một góc để tiêu diệt hết gia phả nhà gián."
[2] Bột borax: còn gọi là hàn the, có thể dùng để khử trùng nhẹ và để giặt hay tẩy sạch quần áo, làm chất tẩy rửa, chất làm mềm nước, chất khử trùng và thuốc trừ sâu.
Phó Thừa Lâm khen cô: "Bạn học Khương quả là người phụ nữ tự lập thế hệ mới."
Khương Cẩm Niên vô ngực, vô cùng xứng đáng đáp: "Không sai, chính là tôi đó."
Nói xong, cô thầm nghĩ: Bản thân vẫn như ngày nào, chỉ có thể tiếp nhận sự thừa nhận của anh.
Rốt cục Phó Thừa Lâm cũng không nhịn được bật cười. Anh nắm bả vai Khương Cẩm Niên, cô hơi cứng người, lại thẳng lưng, bỗng nhiên ho khan vài tiếng, sau đó nghe thấy anh mở miệng nói: "Đi thôi, đứng đây lạnh dễ bị cảm lắm, tôi đưa cậu về phòng."
*
Sau khi hộ tống Khương Cẩm Niên trở về, Phó Thừa Lâm đi tới quán bar ở tầng ba.
Anh có một người bạn thân đang ngồi đợi mình ở quầy bar, người anh em này tên là Lương Tùng, làm việc ở cục quản lý chứng khoán Thượng Hải, là bạn cùng phòng đại học năm đó của Phó Thừa Lâm, cũng có không ít giao tình với Khương Cẩm Niên.
Lương Tùng có bề ngoài khôi ngô, là kiểu người trầm tĩnh, ít nói. Thế nhưng ở trước mặt Phó Thừa Lâm, anh ta rất nhiều chuyện.
Trên quầy bar rất nhiều khách, Lương Tùng còn chưa gọi đồ. Thế nên sau khi Phó Thừa Lâm ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức chào đón, niềm nở hỏi: "Xin hỏ hai anh muốn dùng rượu gì ạ?"
Phó Thừa Lâm đáp: "Cho tôi một ly sữa chua không đường."
Lương Tung tiếp lời: "Còn tôi một ly sữa bò nguyên chất."
Sau đó, hai người họ trăm miệng một lời: "Cảm ơn."
Biểu cảm trên gương mặt của người phục vụ vô cùng gượng gạo, nửa ngày mới bật ra một câu: "Vâng ạ, vui lòng chờ một chút."
Rất nhanh sau đó, sữa chua không đường và sữa bò nguyên chất được đưa đến. Phó Thừa Lâm uống một ngụm, hỏi: "Cậu tới khi nào, sao không nói với tôi một tiếng?"
Lương Tùng kín như bưng: "Hôm nay tôi nhiều việc quá, hơn bảy giờ mới tan ca."
Phó Thừa Lâm dựa vào thành ghế phía sau: "Cậu đợi tôi ở quầy bar bao lâu vậy?"
Lương Tùng kể chi tiết: "Tôi vừa bước vào sảnh thì thấy trợ lý của cậu. Anh ta bảo tôi cậu đang ở cùng Khương Cẩm Niên dưới bể bơi tầng trệt. Tôi nghĩ vừa hay ba người chúng ta ngồi chung ôn chuyện một chút."
Nói tới đây, anh ta liền ngừng lại, dường như không muốn nói tiếp.
Phó Thừa Lâm một mực muốn biết lí do vì sao anh ta không xuất hiện, cạnh khóe mấy câu, Lương Tung mới thẳng thắn: "Tôi tới bể bơi công cộng thì không thấy ai, tôi đoán cậu và Khương Cẩm Niên đang ở bể bơi tư nhân, tôi cũng có thẻ VIP, có thể vào trong... Nhưng tôi vừa tới trước cửa thì nghe thấy cậu với Khương Cẩm Niên nói..."
Phó Thừa Lâm hỏi: "Nói chuyện gì?"
Mặc dù ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh [3], nhưng trong lòng đã sớm có dự cảm bất thường.
[3] Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Quả nhiên, Lương Tung cầm ly thủy tinh, giảm thấp âm lượng: "Các cậu đang nói cởi [4] hay không cởi, có thể cởi, cứ cởi thoải mái... Một lúc sau, tôi lại tới, nghe thấy Khương Cẩm Niên cảm thán, thực sự rất to, tôi đoán hai người đang hí thủy uyên ương [5], tôi không tiện tham gia, nên rời đi."
[4] Gốc: 脱 - vừa có nghĩa là thoát/rời, vừa có nghĩa là cởi
[5] Hí thủy uyên ương: Tắm uyên ương, mình giữ nguyên vậy cho nó tăng độ tình thú =))
Hết chương 8
Câu chuyện nhỏ từ tác giả:
Lúc này Phó tổng không ngờ tới, bản thân cuối cùng vẫn thua trong tay Khương Cẩm Niên, cùng cô hí thủy uyên ương.
Spoil: Di chứng của việc hí thủy uyên ương nè =)))
Thỏ thẻ từ editor:
Tớ định đào thêm hố mới, chưa có kế hoạch cụ thể, dự kiến sẽ khởi động sau khi thi giữa kì xong (không phải bộ của Mạch Ngôn Xuyên đâu ạ), có nên không nhỉ 😂😂