Lục Quý Trì ôm con mèo mun nhỏ về phủ, đặt tên cho nó là Ba Trứng (*).
(*) Như con Hai Trứng thì con này vốn tên Tam Đản, mình sẽ chuyển thành Ba Trứng, vì nghe nó cục mịch đáng yêu dễ sợ =)))
Ba Trứng vừa trải qua cú sốc, giờ đang sợ sệt loài người ghê gớm, dù là Lục Quý Trì đích thân bế nó về nhà nó cũng không dám đến gần.
Lục Quý Trì đăm chiêu một lúc, quyết định đưa nó đến vườn thú ở cùng Tiểu Ngọc Nhi ngốc nghếch, để đám tôi tớ thường chăm sóc Tiểu Ngọc Nhi tiện chăm thêm cả nó.
Đám tôi tớ đối với việc này không có ý kiến, thế mà Tiểu Ngọc Nhi lại có bất mãn không nhỏ với kẻ lạ lẫm, bỗng dưng xuất hiện trên địa bàn của mình, không những nhiều lần ném nó ra ngoài, còn vây quanh kêu ‘mieo mieo’ lúc Lục Quý Trì đến thăm.
Dáng vẻ này như thể đang chất vấn chàng: Là ai đã nói em là cục cưng duy nhất trong lòng? Giờ anh lại phè phỡn với yêu tinh khác sau lưng em! Còn mang cả nó về nhà nữa!
Thứ cặn bã!
Thứ phụ tình!
Con nhỏ này đúng là càng lâu lại càng có linh tính, Lục Quý Trì vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, phải xoa đám lông xù trên đầu nó dỗ dành hơn nửa canh giờ, nhắc đi nhắc lại chàng thích nó nhất, nó mới chịu để yên, không ném Ba Trứng ra khỏi vườn nữa. Chỉ là thi thoảng vẫn bắt nạt người ta, ví dụ như dùng đuôi quật Ba Trứng, hay đè cổ nó ra dọa dẫm làm thịt nó chẳng hạn.
Nếu là mấy loài động vật khác, e đã bị hù cho chết khiếp, thế mà không biết Ba Trứng do thiếu vắng tình thương hay do thấy vẻ ngoài của nó giống mình, coi nó như mẹ, một chút cũng không sợ hãi, trái lại còn tưởng nó đang chơi đùa cùng mình, vui sướng đến phát điên.
…Ầy nhỏ này chắc bị ngu mất rồi!
Có lẽ do cảm thấy so đo với kẻ ngu thật vô nghĩa, hoặc do cảm thấy hù dọa người ta đến thế mà người ta vẫn không mảy may sợ hãi nên đâm ra không có cảm giác thành tựu, dần dần, Tiểu Ngọc Nhi chán không muốn trêu chọc Ba Trứng nữa.
Ba Trứng thì khác, cứ có cơ hội là nó lại dính lấy Tiểu Ngọc Nhi, bày ra vẻ ‘Ma ma ơi ôm một cái’.
Tiểu Ngọc Nhi phiền ơi là phiền, nhiều lần đẩy nó ra, nhưng Ba Trứng dường như không để bụng, ấm ức chốc lát, một lúc sau lại vui tươi hớn hở rúc đầu nhỏ lại gần.
Tiểu Ngọc Nhi hết cách, chỉ đành kệ nó gần gũi, từng bước từng bước trở thành mẹ của Ba Trứng thật.
Đương nhiên những điều này là chuyện về sau, quay trở lại ngày Ba Trứng vừa được mang về, Tiểu Ngọc Nhi dù không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng đã chấp nhận sự tồn tại của Ba Trứng, Lục Quý Trì yên tâm quay về phòng chàng.
Thời gian cách bữa tiệc tối còn một lúc lâu, Lục Quý Trì lại không buồn ngủ, sau khi ăn qua quýt thì vùi đầu xem ‘Thiên hạ thông chí’ trong thư phòng.
Cuốn sách dày như vậy, chàng đã xem qua một nửa, bên trong còn kèm theo rất nhiều kiến giải bình luận chàng tự viết vào, đều có liên hệ tới kiến thức ở hiện đại — chàng cũng không có mục đích gì cho cam, chỉ đơn giản là rảnh rỗi nhàm chán, lại không muốn quên đi những ký ức đời trước, cho nên lúc đọc sách đã thuận tay ghi chép lại.
Những kiến giải này bao gồm đủ loại kiến thức ngữ văn, toán học, tiếng Anh, khoa học, chính trị, lịch sử, địa lý, vụn vặt linh tinh, viết theo ý chàng là chính, người ngoài xem sẽ không hiểu. Thứ duy nhất chàng ghi chép cẩn thận chau chuốt, là kiến thức về phương diện công trình, kiến trúc mà chàng theo học ở đại học.
Đám sinh viên chuyên ngành thường hay đùa nhau là nhà thầu có bằng cấp, nhưng Lục Quý Trì lại rất thích chuyên ngành này, cho nên năm đó trên giảng đường, chàng không phải một sinh viên mờ nhòa nhỏ nhoi, trái lại còn học rất cừ.
Một con – nhà – người – ta vô cùng chăm chỉ…
Thấy kẹp giữa cuốn ‘Thiên hạ thông chí’ là một xấp biện giải thật dày, Lục Quý Trì không khỏi kinh ngạc: Hóa ra chàng đã viết nhều như vậy sao?!
Má ơi có cảm giác bản thân sẽ cho ra một kiệt tác lưu truyền muôn đời quá!
Tưởng tượng tới viễn cảnh mai sau những thứ chàng viết lại sẽ xuất hiện trong sách lịch sử, trở thành kiến thức quan trọng cần thi trong đám học sinh, Lục Quý Trì thấy thật hạnh phúc — nghĩ sao mà phấn chấn quá đi!
Thế nhưng là điển hình của nam sinh ban khoa học tự nhiên, bảo chàng liệt kê kiến thức thì còn được, chứ biên soạn những thứ này thành sách thì?
Quên đi quên đi.
Lục Quý Trì lại vừa tự tiêu khiển, vừa mở sách ra xem tiếp.
Gần đây chàng đọc đến đoạn viết về y học dân gian, có rất nhiều ghi chép về các chứng bệnh ly kỳ cổ quái, đều được thuật lại dưới hình thức những câu chuyện nhỏ, đọc mà như đang đọc tiểu thuyết, vô cùng lôi cuốn.
Lục Quý Trì mê mẩn đến quên thời gian, tận khi Ngụy Nhất Đao vào nhắc nhở, chàng mới nhận ra trời đã sẩm tối, bản thân nên tiến cung dự tiệc rồi.
***
Tiếp đãi sứ thần Bắc Hạ là quốc sự, một bữa tiệc trang trọng như vậy, Lục Quý Trì phải mặc lễ phục của thân vương.
Thay quần áo xong, chải chuốt lại đầu tóc, đảm bảo bản thân không có vấn đề gì, Lục Quý Trì mang theo một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng đi vào cung.
Nếu Chiêu Ninh đế muốn trừng trị chàng, hạ lệnh một câu là xong, không cần phải vòng vo Tam quốc như vậy, cho nên chàng cũng không sợ hãi, chỉ là nghĩ mãi không ra lý do ông anh hờ gọi chàng tới tham gia bữa tiệc.
Mà thôi khó quá thì bỏ qua, dù sao sớm muộn chàng cũng sẽ biết.
Lục Quý Trì nghĩ thoáng hẳn.
Yến tiệc thiết đãi được tổ chức ở điện Hàm Tú, lúc Lục Quý Trì tới nơi, văn võ bá quan đã tề tựu đông đủ, chỉ còn Chiêu Ninh đế và đoàn sứ thần Bắc Hạ là chưa tới.
Ủa sao gã Tấn vương cũng đến thế này?!
Nhìn thấy Lục Quý Trì, ai nấy đều kinh ngạc, chỉ có Tần Tranh đã biết trước bình tĩnh tiến lên hành lễ với chàng, rồi dẫn chàng đi tới vị trí của mình.
“Chẹp, anh nói xem tại sao hoàng huynh lại gọi ta tới nhỉ? Không phải định trực tiếp dâng ta cho cô công chúa Bắc Hạ ở đây chứ?”
Ánh mắt đám đại thần nhìn chàng hết sức quái dị, đại khái chắc đang suy nghĩ tại sao gã này trước nay luôn vờ vịt trốn tránh trong phủ, giờ lại vương giả tái xuất. Đặc biệt là hai ông già chức cao vọng trọng ở kia kìa, sau một thoáng ngạc nhiên thì đôi chân mày cứ cau chặt lại, khiến Lục Quý Trì bối rối và khó hiểu quá.
Chàng lại không phải là nguyên chủ, không quen nổi bầu không khí chính trị nghiêm trọng trầm lắng này — đây là lần đầu tiên chàng khoác lên mình bộ lễ phục vương tử, xuất hiện trong một sự kiện chính thức như vậy đấy!
Tần Tranh nhìn gã Tấn vương bắt đầu phát ngôn bậy bạ, khóe miệng hắn giần giật: “Bắc Hạ là nước bại trận, bệ hạ chấp nhận lời cầu hòa đã là ban ơn cho họ, sao có thể chủ động dâng quý tử tôn thất.”
Lục Quý Trì đương nhiên biết điều này, chàng cố tình nói vậy, chẳng qua là muốn trêu chọc tên mặt núi băng này thôi.
Cơ mà nếu ông anh hờ của chàng gọi chàng tới không vì chuyện hòa thân, thì rốt cuộc vì chuyện gì nhỉ?
Lục Quý Trì lòng mải ngẫm nghĩ, Chiêu Ninh đế đã tới.
“Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mọi người đứng dậy hành lễ, Lục Quý Trì cũng vội vàng xốc lại tinh thần làm theo.
“Tất cả bình thân đi.” Chiêu Ninh đế phất tay miễn lễ cho mọi người, lúc đi ngang qua Lục Quý Trì, y cười híp mắt vỗ vai chàng một cái, giọng nói ôn tồn, “Đã lâu không thấy A Trì mặc lễ phục, hôm nay nhìn rất ra dáng đấy nhỉ.”
Lục Quý Trì chợt cảm thấy đờ đẫn, ngu ngơ ‘ơ’ một tiếng, rồi vội vã cúi đầu tạ ơn — mặc dù chàng hoàn toàn không hiểu tại sao tự nhiên Chiêu Ninh đế khen chàng, còn chàng thì tại sao lại tạ ơn y.
Đệ đệ hung hăng này trước giờ đều không giỏi che giấu cảm xúc, lúc trước thích đi chầu ông bà sớm đã vậy, bây giờ vẫn thế. Điểm khác biệt là trước đây Chiêu Ninh đế nhìn chàng thì phát phiền, trong đầu chỉ quẩn quanh suy nghĩ muốn cho nó một đao, nhưng giờ một chút sát ý cỏn con cũng không có, đôi khi chỉ cảm thấy tức cười.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng Lục Quý Trì không làm gì, nhưng Chiêu Ninh đế nhìn cái vẻ rõ ràng ngờ nghệch nhưng lại cố làm ra vẻ cảm kích thì thấy mắc cười lắm, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
“Các khanh ngồi xuống cả đi.”
Vị đế vương trẻ tuổi không nói gì thêm nữa, tầm mắt lướt qua phía hai vị lão thần ngồi đối diện với Lục Quý Trì, rồi cười híp mắt tiến về phía long ỷ, ngồi xuống.
Ánh nhìn này nhẹ bẫng, không chút nặng nề, nhưng hai vị lão thần lại cảm thấy rùng cả mình, người như rét lạnh.
Lục Quý Trì không rõ lý do Chiêu Ninh đế gọi chàng đến yến tiệc, nhưng hai vị lão thần trong khoảnh khắc Lục Quý Trì xuất hiện đã hiểu ra phần nào. Hơn nữa Chiêu Ninh đế vừa khen Tấn vương mặc lễ phục vương tử đẹp mắt ngay trước mặt mọi người, cơ hồ có ý coi trọng, bọn họ sao có thể hồ đồ thêm?
— bệ hạ đang mượn Tấn vương cảnh tỉnh bọn họ: Đừng cố vọng đoán thánh ý nữa, cũng đừng giở trò gì cả.
Về nguyên nhân sâu xa trong chuyện này thì….
Có lẽ phải nói về chuyện chọn ứng cử viên đi hòa thân…
Trước khi Chiêu Ninh đế lên ngôi, hoàng thất Đại Chu trải qua một trận nội đấu kịch liệt, tôn thất hoàng gia sau nội loạn trở nên suy yếu hẳn, cuối cùng những người sống sót chỉ còn một phần ba.
Thân phận công chúa Bắc Hạ tôn quý, nếu Chiêu Ninh đế đã chấp nhận đàm phán hòa bình, không thể quá mức khinh thường đối phương, ít nhất cũng phải tìm một người tước công hầu trong hoàng thất Đại Chu để đón công chúa Bắc Hạ làm dâu.
Chuyện này vốn chẳng khó khăn, tùy tiện tìm một con cháu hoàng gia xuất thân tôn quý là được, như vấn đề là, hiện nay trong hoàng tộc Đại Chu lại không có mấy người thích hợp — tính tới tính lui, trừ Tấn vương Lục Quý Trì và vị Lạc vương đang cai quản vùng Giang Nam, cũng chỉ có anh con thứ ba nhà lão An vương gia cùng với anh con thứ hai nhà một lão vương gia khác.
Mà chỗ khó ở đây, nằm ở hai người phía sau.
Bọn họ không muốn lấy công chúa Bắc Hạ làm thê tử.
Bắc Hạ và Đại Chu như nước với lửa đã nhiều năm, trước nay vẫn coi nhau như tử địch, hôm nay Bắc Hạ lâm nguy, bất đắc dĩ mới cúi đầu cầu hòa, ai có thể đảm bảo sau khi dốc lực trở mình sẽ không khai chiến với Đại Chu lần nữa? Ai có thể đảm bảo công chúa Bắc Hạ tới đây thật lòng muốn kết thân, chứ không phải tới để làm gián điệp?
Bọn họ chỉ muốn cưới vợ, chứ không muốn đi tìm đường chết.
Vì vậy hai nhà này liền tìm tới hai vị lão đại thần có sức ảnh hưởng trên triều đình, để hai người họ dốc sức quẳng cô công chúa Bắc Hạ này cho gã Tấn vương chết tiệt — Lạc vương đã có Tần gia che chở, bọn họ đương nhiên không dám gài bẫy hắn.
Còn về Tấn vương…
Mẫu tộc của gã đã bị nhổ tận gốc trong trận tranh giành quyền lực, bản thân mấy năm nay không ngừng đi tìm đường chết, chọc giận thánh nhan, hiện giờ chỉ có thể làm một vương gia cụp đuôi rút lui khỏi triều cương, không dám ngó đầu ra nữa, đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất.
Cho dù trước đó Tấn vương có giúp bệ hạ cản một đao, giữ được mạng nhỏ, mối quan hệ giữa bệ hạ và gã dường như đã hòa hoãn hơn thì làm sao?
Nếu bệ hạ thực long muốn bỏ qua và tin tưởng gã, tại sao mãi vẫn chưa triệu gã trở về làm việc cho triều đình?
Không để gã nhúng tay vào chính sự, hiển nhiên do vẫn còn đề phòng!
Người như vậy, gài bẫy thì gài bẫy, nói không chừng bệ hạ còn cảm thấy bọn họ đã làm một chuyện tốt.
Hai nhà kia nghĩ như vậy, hai vị tự coi là lão trọng thần của Chiêu Ninh đế cũng nghĩ như vậy. Cho nên sau khi nhận được lợi lộc từ hai nhà tông thất, họ vô cùng biết thời thế mà đề cửa Tấn vương trong lúc chúng đại thần bàn bạc chuyện kết thân.
Hòa thân là chuyện quốc gia đại sự, đề cử người thích hợp để hòa thân là bổn phận của đám văn võ bá quan. Lục Quý Trì chưa cưới gả, tuổi tác cũng xứng với công chúa Bắc Hạ, hơn nữa xuất thân hoàng tộc, thân phận tôn quý, có người đề cử chàng là chuyện rất bình thường. Huống chi đấy chỉ là đề cử, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Chiêu Ninh đế, cho nên chuyện này vốn chẳng đáng nói.
Điều đáng nói là, giữa lúc một trong hai lão đại thần kia ra sức đề tử Tấn vương, đã tự coi mình như thân tín của đế vương mà nói ra vài lời không nên nói —
Ví dụ như, trước giờ Tấn vương không an phận, mặc dù bây giờ nhìn như ngoan ngoãn thu mình, nhưng sao biết không phải gã đang giả bộ? Gả công chúa Bắc Hạ của gã, nhỡ một lúc nào đó công chúa Bắc Hạ làm chuyện xằng, kẻ liên lụy chỉ có mình Tấn vương, đến lúc đó bệ hạ trực tiếp chụp mũ lên hai người họ, hoàn toàn loại trừ cái gai trong lòng này.
Hoặc ví như, cô công chúa Bắc Hạ kia không có ý định làm gì xấu, vậy còn Tấn vương? Có thể sau khi gã nắm được một cơ hội như công chúa Bắc Hạ, lại mất kiên nhẫn mà lòi đuôi, đến lúc đó bệ hạ cũng lại chụp mũ lên đôi nọ, hoàn toàn loại trừ cái gai trong lòng này.
Đây là vọng đoán thánh ý.
Kể ra nếu đoán đúng thì cũng không sao, cấp trên vui vẻ, may ra còn được trọng thưởng. Nhưng vấn đề là, Chiêu Ninh đế đã thay đổi, y không còn là một Chiêu Ninh đế chứa đầy sát ý, chỉ hận không thể sớm tiễn vong thằng em trai mình nữa.
Bây giờ đối với y mà nói, đệ đệ hung hăng không còn là một mối lo ngại, mà lại là một tấn trò hề :)
Quan trọng nhất, thái hậu rất thích Lục Quý Trì.
Vì mẹ ruột mình, Chiêu Ninh đế sẽ không tùy tiện khai đao với Lục Quý Trì, chứ nói chi gần đây nó còn vô cùng an phận, nên y cũng không nổi lên sát tâm gì cả.
Thế mà ông già đại thần lắm mồm lắm miệng này vì khăng khăng muốn Chiêu Ninh đế sớm quyết định người hòa thân, lại đi tìm đường chết mà chia rẽ mối quan hệ của Chiêu Ninh đế và Lục Quý Trì.
Hay nói trắng ra, là âm mưu hãm hại.
Chiêu Ninh đế nghe xong không nói gì, y chỉ cười nhạt, phất tay cho họ lui ra.
Hai lão thần khi đó cảm thấy hẳn là y đang rất tán đồng, nhưng hôm nay xem ra…
Vị hoàng đế chán ghét em trai đến tột cùng, chỉ muốn nhanh chóng hại chết gã giờ đâu rồi?!!