Bởi vì giấc mộng khó bề tả hết kia, cả đêm Lục Quý Trì trằn trọc.
Chàng cảm thấy bản thân bệnh nặng lắm rồi, mới có thể nằm mơ như thế với một tiểu cô nương còn đang vị thành niên…
Vị thành niên đó!
Nhẹ thì ba năm, nặng thì tử hình đó!
Lục Quý Trì mi đúng là đồ cầm thú!
Chàng thiếu niên hung hăng phỉ báng bản thân một hồi, rồi đỏ mặt đi thay chiếc quần bị dơ, sau đó lại nằm bẹp xuống tiếp tục phỉ báng.
Độc thân hai đời, chuyện mộng xuân cũng không phải chuyện bất thường, nhưng trước đây chàng nằm mơ toàn là người không quen biết, dù có biết, khi tỉnh lại chàng đều quên cả, không hề lưu lại ấn tượng sâu sắc, thế mà giờ….
Trước mắt chạy thoáng qua một đoạn phim nóng bỏng không thể nói, mặt Lục Quý Trì nóng bừng, chàng giơ tay vỗ cái đét vào vị trí không nghe lời kia của mình.
Cứng cái khỉ gì mà cứng!
Thỏ còn biết đường tránh cỏ gần hang!
Đồ không biết xấu hổ!
Nhưng mà càng vỗ lại càng cứng lên, Lục Quý Trì: “…”
Có tin ta cắt mi đi không?
Hung dữ trừng mắt với người anh em nhỏ không nghe lời nhà mình, ngực thiếu niên nóng ran một cách khó hiểu, tựa hồ có chút rối loạn, nhưng không thể nói rốt cuộc vì điều gì.
Chàng suy đoán qua quýt, chắc là mình bị bệnh tim mất rồi.
Mặc dù chuyện mộng xuân là hiện tượng sinh lý rất bình thường, kể cả có nằm mơ thấy người quen thực tại cũng không có gì quá đáng, nhưng giấc mộng kiểu này lại quá mức thân mật, nhớ được càng nhiều thì người ta càng thấy không được tự nhiên. Đặc biệt là giờ nó lại khắc sâu vào trong tâm trí chàng thế này….
Mẹ nó, sau này chàng biết đối diện với Khương Hằng thế nào!
Lục Quý Trì càng nghĩ càng lúng túng, đầu óc như mất kiểm soát, liên tục tua lại thước phim…. Không chịu nổi nữa, chàng ngồi dậy, xuống giường té mấy cốc nước, cố nhớ tới ông thầy dạy văn hồi trung học mặt chữ quốc lỗ chỗ, rồi nghĩ tới trước mỗi lần kiểm tra thí điểm đều thì thầm học thuộc lòng ‘Xuất sư biểu’, mãi mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng tỉnh táo thì tỉnh táo, Lục Quý Trì vẫn không tài nào ngủ được, chàng lăn lộn trên giường một hồi, sau cùng quyết định rời khỏi chiếc giường thân yêu, vác cái đầu đau như búa bổ vì cơn say rượu ra khỏi phủ đi tới Tần gia.
Trời vẫn đen ngòm, Tần Tranh còn đương ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Quý Trì tới sớm hơn cả hắn, còn không đợi hắn phái người tới gọi.
“…Sao hôm nay điện hạ tới sớm thế?”
“Anh đoán xem.” Nhìn thanh niên đang ngái ngủ, từ giường ngồi dậy, Lục Quý Trì cười đểu, coi như trả được mối thù bắt chàng dậy sớm mỗi ngày, “Đến lúc tập thể dục buổi sáng rồi, dậy đi dậy đi.”
Tần Tranh không đoán được, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Quý Trì rõ ràng là không để hắn ngủ tiếp rồi, sau một hồi đấu tranh, thanh niên chỉ đành cam chịu rời giường.
Ấy thế mà đến lúc hắn rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị rèn luyện thân thể buổi sớm, Lục Quý Trì lại lấy lý do say rượu choáng váng, chạy tới lương đình ngồi nghỉ.
Tần Tranh: “…”
Quả nhiên tên Tấn vương chết tiệt này đang chơi xỏ hắn đây mà.
Hắn lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng, định xoay người trở về phòng đánh thêm một giấc, lại bị Lục Quý Trì kéo lại.
“Giờ nào rồi, ngủ cái gì mà ngủ, anh tới đây, chúng ta tán gẫu một chút.”
Tần Tranh cực kỳ không muốn ngồi nói chuyện phiếm với chàng, nhưng nhìn trời đúng là cũng không còn mấy thời gian để ngủ, hắn đành kiên nhẫn, ngồi xuống đối diện chàng.
“Nói về chuyện gì?”
Có người hầu dâng trà lên, Lục Quý Trì nhận lấy, nhấp một ngụm: “Thì nói linh tinh gì cũng được.”
Tần Tranh liếc nhìn chàng, không cảm xúc hỏi: “Nhà chồng mới của biểu muội ta, điện hạ tìm đến đâu rồi?”
Hoàn toàn không ngờ hắn mở miệng sẽ nhắc tới Khương Hằng, Lục Quý Trì bị bất ngờ: “Phụt!”
Tần Tranh nhanh chóng né tránh nhưng không may vẫn bị phun vào người một ít: “…!”
“Khụ khụ, vô ý! Vô ý thôi!” Nhìn thanh niên sắc mặt sa sầm, Lục Quý Trì cảm giác cái mạng nhỏ của chàng sắp không giữ được, chàng như chột dạ mà lảng sang chuyện khác, “Gì nhỉ, Lâm Sanh phủ Thành Ý bá đó, tối qua là ta tìm hắn đi uống rượu say, ầy, anh đừng hỏi nữa, hắn đúng là rất tốt, tiếc là đã có người trong lòng rồi….”
Tần Tranh kìm nén kích động muốn bóp chết chàng, hắn móc chiếc khăn ra lau tay, sau đó lạnh lùng nhìn chàng, hỏi: “Cho nên?”
“Cho nên hắn không được.” Lục Quý Trì bày tỏ tiếc nuối đáp, sự rối rắm trong đáy lòng không hiểu sao lại như được gỡ bỏ từng chút.
Tần Tranh mím môi: “Ta đang hỏi, cho nên tiếp theo điện hạ định làm gì.”
Lâm Sanh đã có người thương rồi, ai hơi đâu quan tâm hắn!
“Ờ ờ, ” Lục Quý Trì giờ khắc này không có sức quản tâm trạng của mình, thấy Tần Tranh híp mắt nhìn mình, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu hết thảy, lòng chàng nhất thời dấy lên một sự chột dạ khó hiểu. Chàng cố ngồi thẳng người lên, nhanh chóng đáp, “Thì tiếp theo đến Chương Tinh Dương nhà Chương các lão, không phải hắn cũng là ứng viên sáng giá sao, ngày mai ta định đi tìm hắn, rồi hẹn hắn đi uống rượu đây. Nếu anh có hứng, chúng ta cùng đi nhé!”
Tần Tranh hơi nheo mắt, cất giọng lạnh lẽo, không hề có ý tốt: “Ngày mai ta có công vụ cần làm, không có thời gian, điện hạ dẫn A Hằng theo đi, dù sao cũng là tìm nhà chồng cho con bé mà.”
Đừng bảo hắn đang làm tổn thương biểu muội xấu xa, để tạo cơ hội cho nàng và người yêu ở chung một chỗ, người biểu ca này hơi bị hao tổn tâm trí rồi đấy.
Dẫn nàng cùng đi? Tim Lục Quý Trì chợt nảy lên, chàng đang muốn lắc đầu theo phản xạ, nhưng vẫn kịp thời dừng lại.
Không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao, cũng không có ý gì mờ ám với con gái người ta, sao phải sợ!
Đè nén sự mất tự nhiên xuống đáy lòng, thiếu niên bình thản gật đầu: “Được thôi.”
Một canh giờ sau….
“Anh đi điều tra hành tung của Chương Tinh Dương trước đi, sau khi thỉnh an mẫu hậu xong thì hành động theo kế hoạch. Còn về Khương Hằng…khụ, đừng phái người đi gọi nàng, đợi có kết quả rồi báo nàng sau, tránh cho tên Chương Tinh Dương kia có vấn đề gì, nàng lại thêm thất vọng.”
Đây không phải sợ hãi, mà là quan tâm, Lục Quý Trì vừa dặn dò Ngụy Nhất Đao vừa tự an ủi mình.
***
Khương Hằng không biết suy tính của Lục Quý Trì, sau khi cùng Khương Từ dùng bữa sáng, nàng và Nguyệt Viên ra ngoài, chuẩn bị vào cung thỉnh an.
Mặc dù đã có Tần thái phi giúp tranh thủ thiện cảm, nhưng chuyện cụ thể vẫn phải dựa vào chính mình, nàng không thể cứ ngồi chờ như vậy.
Vừa ra tới cửa, cậu nhóc mập mạp Khương Hòa đã lật đật chạy tới: “Tỷ tỷ! Lại có phu nhân tới tìm mẫu thân nói chuyện kìa!”
Cậu nhóc nháy mắt, vẻ mặt tinh nghịch, chạy đến bên người Khương Hằng, kiễng chân lên thần bí nói, “Lần này là phu nhân của Thành Ý bá nhé, thế tử con bà ấy nổi tiếng là mỹ nam, tướng mạo đẹp mắt lắm, a tỷ ơi, có phải huynh ấy sẽ trở thành tỷ phu của đệ không?”
Thế tử Thành Ý bá…Lâm Sanh?
Khương Hằng sửng sốt trong giây lát, nàng hơi chau mày, nở nụ cười ý vị sâu xa: “Đệ đoán xem?”
“A tỷ cười này, có phải chứng tỏ tỷ cũng thích Lâm thế tử đúng không? Ôi chao! Ôi chao! Huynh ấy sẽ thành tỷ phu của đệ à?” Nhóc tỳ mập mạp vui sướng nhảy cẫng lên.
“Suỵt, những lời này không thể nói bậy bạ, phu nhân người ta đến tìm mẫu thân có thể là vì chuyện khác mà.” Cúi đầu bẹo má của cậu nhóc, Khương Hằng mỉm cười, rồi nàng đứng thẳng người, ánh mắt thản nhiên quét qua bóng người lén lút theo dõi cách đó không xa, tròng mắt xẹt lên những tia tăm tối.
Khương Hòa vội vàng che miệng, hai mắt cong cong tít lại: “Đệ biết đệ biết rồi, đệ chỉ nói với mình tỷ thôi! Sẽ không để người khác nghe thấy đâu! À còn nữa, phu nhân Thành Ý bá đúng là đến tìm mẫu thân bàn chuyện hôn sự đó, đệ nghe được mà!”
Khương Hằng cúi đầu bật cười: “Ta biết rồi, cảm tạ A Hòa công tử đã nhanh chóng chạy tới báo tin cho ta nhé.”
“Hì hì không cần khách sáo.”
“Giờ tỷ tiến cung đã, lát trở lại chơi với đệ sau.”
“Được được, hẹn gặp lại a tỷ!”
Sau khi tạm biệt cùng đệ đệ mập mạp, Khương Hằng ngồi xe ngựa tiến cung.
Nguyệt Viên có hơi lo lắng: “Mối hôn sự với phủ Thành Ý bá rất tốt, tiểu thư không sợ phu nhân sẽ…”
Dương thị không quan tâm tới Khương Hằng, nhưng lại để ý tới cha của nàng, nếu phủ Thành Ý bá thật sự muốn cầu hôn Khương Hằng, bà nhất định sẽ vui vẻ tác thành — còn gì có thể giành lấy thiện cảm của phu quân hơn việc vạn dặm tìm một mối hôn sự tốt cho con chồng chứ?
Nhưng Khương Hằng nghe vậy chỉ cười nhạt: “Yên tâm đi, sẽ có người ngăn bà ấy.”
Nguyệt Viên sững sờ một chốc liền hiểu: “Lão phu nhân!”
“Đúng, người bà này của ta cực kỳ chán ghét ta, mối hôn sự tốt nhường này, bà ta sẽ không để ta được thỏa mãn đâu.” Khương Hằng vuốt vuốt làn váy hơi nhăn, giọng êm ái, tràn đầy sự châm chọc, “Chỉ là bên phía điện hạ…e là sẽ thất vọng rồi.”
Nghĩ tới Lục Quý Trì, lòng Nguyệt Viên lại xoắn xuýt, nhưng thấy tiểu thư nhà mình như thể đã có dự tính, nàng lại vui vẻ trở lại.
“Chẳng trách tiểu thư dù đã có kế sách ép lão phu nhân buông bỏ hôn sự của người, nhưng mãi không ra tay, hóa ra là đã sớm nghĩ tới chuyện này!”
“Đề phòng bất trắc thôi.” Ai bảo người nào đó cứ nóng vội muốn tìm nhà chồng tốt cho nàng chứ, ngộ nhỡ để chàng tìm được, kế mẫu lại vui vẻ đáp ứng luôn, há chẳng phải chuyện sẽ phiền phức lắm sao.
Khương Hằng vén rèm xe ngựa lên, thờ ơ ngó ra phía ngoài, vừa nhìn được đôi lần, hai mắt nàng đã sáng lên, nàng cười khẽ: “Quẹo trái đi.”
Nguyệt Viên cũng thò đầu nhìn theo, thấy bóng dáng buồn bã của Lục Quý Trì trên đường.
Dáng vẻ của chàng lúc này, hẳn là mới kết thúc buổi tập sáng ở Tần gia, đang muốn vào cung thỉnh an.
“Điện hạ đang định vào…”
Lục Quý Trì đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được một giọng nói mềm mỏng quen thuộc ở cách đó không xa, chàng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt thanh tú dịu dàng của Khương Hằng, hơn nữa từ góc độ này…
Giống như in cảnh trong giấc mộng hôm qua của chàng.
“!!!” Thiếu niên thoáng đỏ bừng mặt, đang định co giò bỏ chạy, nhưng chân vừa nhấc lên, lý trí đã kéo người chàng ngừng lại.
“Điện hạ?” Thoạt nhìn chàng có vẻ bất ổn, Khương Hằng cau mày, làm sao vậy?
Lục Quý Trì đờ đẫn cả người, lẩm nhẩm một đoạn ‘Xuất sư biểu’, mớ bòng bong khó hiểu trong lòng mới dần dần mở nút thắt.
“Ha ha, trùng hợp quá, sao cô lại ở đây?” Chàng quay người, nhìn Khương Hằng cười khan.