Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 4


Không phải là đã yên bình rồi sao, sao tự dưng lại bạo phát?

Lục Quý Trì vốn vô cùng khó hiểu, nhưng trông thấy ánh mắt tức giận xen lẫn đố kị của Cửu công chúa, mới từ trong trí nhớ của Tấn Vương phát hiện ra — Cửu công chúa yêu mến Tần Tranh, trưởng tử Tần gia, một lòng muốn gả cho hắn làm vợ. Nhưng Tần Tranh người ta không có chí hướng làm phò mã, vẫn tránh nàng không kịp. Cửu công chúa muốn mà không được, lại không chịu buông, không những ngày càng quấy rầy Tần Tranh, mà còn gây sự với rất nhiều cô nương ngưỡng mộ Tần Tranh.

Không cho phép người khác nhìn hắn nhiều, cũng không cho phép hắn nhìn ai nhiều, khiến cho hắn đến hai mươi mấy tuổi vẫn chưa cưới được vợ, đây là tình yêu của nàng dành cho Tần Tranh.

Khoé miệng Lục Quý Trì hơi giật, vô cùng đồng tình với vị Tần Đại công tử xui xẻo kia hai giây, cuối cùng mới nhìn cô gái kia lần nữa.

Tần Tranh xuất thân từ võ tướng thế gia tầm thường, nhưng dũng mãnh thiện chiến, là một tướng tài. Thời điểm Chiêu Ninh Đế ngự giá thân chinh tiến đánh Bắc Hạ, hắn cũng đi theo, cũng lập công lao hiển hách trong trận ấy. Chiêu Ninh Đế vô cùng tán thưởng. Sau khi hồi cung liền trọng dụng hắn, cũng nhờ đó mà Tần gia trở thành nhà quý tộc trong kinh.

Thiếu nữ này gọi Tần Tranh là biểu ca, lại xưng mẹ của hắn là cữu mẫu. Lục Quý Trì cố gắng lục lọi ký ức của Tấn Vương, bị mạng lưới quan hệ khổng lồ phức tạp kia làm chóng mặt, khó khăn xác định thân phận của nàng: Đích nữ của Tam phòng phủ Vinh Quốc công, Khương thị A Hằng.

Vinh Quốc công phủ là bách niên thế gia*, tổ tiên từng có vài vị Các lão, còn có hai vị Thừa tướng, một vị Thái phó. Nhưng mà đến đời này đã có chút xuống dốc. Vinh Quốc công ngày nay, cũng chính là Đại bá phụ của Khương Hằng, là một kẻ vô dụng tầm thường không có chí tiến thủ. Mấy huynh đệ còn lại, Nhị gia mất sớm, Tứ gia bị thiến, Ngũ gia ăn chơi trác táng, chỉ có Tam gia – cha Khương Hằng là có thể chống đỡ một phần môn hộ.

*Bách niên thế gia: nhà làm quan lâu đời

Nhưng mà ông bỏ văn theo võ làm tướng quân nên trong phủ cũng không được xem trọng. Chỉ vì toàn gia Vinh Quốc công đều tự cho rằng văn nhân cao quý, xem thường võ tướng lỗ mãng. Hơn nữa, khi đó Khương Tam gia còn lấy nữ nhân Tần gia, gia thế tương đối bình thường. Tuy Tần gia nữ sau sinh hạ Khương Từ, đệ đệ Khương Hằng đã bất ngờ qua đời. Khương Tam gia dưới sự yêu cầu mãnh liệt của lão phu nhân đã cưới một thê tử xuất thân từ thư hương thế gia. Nhưng chuyện này vẫn làm cho người khác cảm thấy không thoải mái — đều là quý nữ xuất thân từ thế gia nhà cao cửa rộng, ai lại muốn làm chị em dâu với kẻ xuất thân kém như vậy!

Nhưng mà Khương Tam gia không quan tâm việc người nhà lãnh đạm, dẫn thê thiếp cùng con cái đi biên quan, những dịp lễ tết mới về một lần.

Về phần Tấn Vương, thật ra hắn cũng không nhận ra vị Khương Ngũ tiểu thư này. Sở dĩ biết kỹ càng như vậy, là bởi vì mấy ngày trước trùng hợp nghe người khác nói đến mỹ danh của nàng — diện mạo cô nương này thật sự là quá phù hợp với thẩm mỹ đương thời. Mặt như phù dung, thân như liễu. Không yêu mị, ngược lại dịu dàng nhã nhặn, lịch sự. Là loại hình nam nhân thích, đám bà bà* cũng thích.

*Bà bà: mẹ chồng, bà nội, bà ngoại

Mặt khác ngoại trừ cha ruột cấp lực, nàng cùng Tần gia, đặc biệt là Tần Tranh thân thiết, trong nội cung Tần Thái phi mẹ đẻ Cửu hoàng tử cũng là di mẫu* của nàng. Thời điểm tiên đế tại vị, Tần Thái phi và Cửu hoàng tử không được sủng, không ai để ý đến bọn họ. Nhưng sau khi Chiêu Ninh Đế lên ngôi, địa vị của hai vị này cũng lên như diều gặp gió.

*Di mẫu: dì

Mà nguyên nhân là do Xà Thái hậu và Tần Thái phi hai người là khuê mật. Không thấy Cửu hoàng tử – nay là Lạc Vương đã xuất cung dựng phủ riêng mà Tần Thái phi vẫn ở lại trong nội cung sao, đây cũng là bởi vì Xa Thái hậu không nỡ rời xa bà.

Còn Lạc Vương, tuy cùng là kẻ mờ nhạt, mẹ đẻ không được sủng ái, nhưng hắn không giống Chiêu Ninh Đế, không có dã tâm thượng vị. Ngược lại, hắn lại có đam mê mãnh liệt không dứt được với việc làm ruộng. Bình thường rất thích giả trang thành nông phu, khiêng cái cuốc lớn xuống ruộng làm việc.



Việc này trong mắt người ngoài tất nhiên là một đại kỳ ba đắm mình trong trụy lạc. Nhưng trong mắt Chiêu Ninh Đế….

Làm ơn tìm cho y thêm vài đệ đệ giống thế này đi!

Cho nên, Lạc Vương là người được Chiêu Ninh Đế yêu thích nhất trong số tất cả đệ đệ còn sống.

Bởi vì tất cả các nguyên nhân kể trên, nên hai tháng trước, khi Khương Hằng tiến kinh đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Có điều nghe nói nàng đã sớm có hôn ước với thế tử Vĩnh Yên Hầu. Có vẻ lần này chính là vì thành hôn nên mới hồi kinh ở lâu. Mặc dù trong mắt Lục Quý Trì, thoạt nhìn nàng mới chỉ là một học sinh cấp ba mười lăm mười sáu tuổi.

“Công chúa hiểu lầm rồi.” Khương Hằng không biết có người thông cảm với mình, nghe lời của Cửu công chúa xong không khỏi kinh ngạc, “Khuyên tai nguyệt châu này chính là do cữu mẫu ban tặng, không liên quan tới người khác.”


Cửu công chúa lại nghe không lọt tai, tận mắt nàng nhìn thấy Tần Tranh chọn lấy đôi khuyên tai nguyệt châu này trong hiệu trang sức. Mấy ngày nay luôn suy xét vấn đề Tần Tranh sẽ tặng nó cho ai, hôm nay đột nhiên tìm được đáp án, làm sao chịu nổi? Lại nghĩ đến hai mươi mấy năm nay Tần Tranh không chịu cưới vợ, với cả chính mình tận mắt thấy bộ dạng bảo vệ biểu muội Khương Hằng này bằng mọi giá của hắn, Cửu công chúa hận tới ngứa răng.

Đại khái là ghen ghét khiến đầu óc người ta sáng suốt, nàng nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên chuyển sang công kích: “Ngươi! Vừa rồi ngươi dám dùng Tần ca ca uy hiếp ta!”

Cái gì mà sau khi xuất cung muốn sang ăn cơm với cữu mẫu, cái gì mà cữu mẫu không khoẻ, không muốn làm người lo lắng. Rõ ràng là dùng cữu mẫu làm lá chắn, trong sáng ngoài tối mà dùng Tần Tranh để uy hiếp nàng, khiến nàng không dám ra tay với Khương Hằng!

Vậy mà kịp hiểu ra?

Khương Hằng bất động thanh sắc mà hơi nhướng mày, trong lòng nhẹ chậc. Đôi khuyên tai này thật sự là do cữu mẫu tặng nàng. Mấy biểu tỷ muội trong nhà cữu mẫu ai cũng có một đôi. Nhưng mà tiểu công chúa lại đang nổi nóng, cho dù nàng có giải thích thì cũng nghe không lọt…..

Ánh mắt thiếu nữ hơi đổi, mơ hồ hiện lên lưu quang, đang định nói, thì sau lưng bỗng có tiếng chân truyền đến: “Có chuyện gì xảy ra?”

Quay đầu nhìn lại, đúng là Tấn Vương.

“Thập nhất ca ca!” Nhìn thấy Lục Quý Trì, mắt Cửu công chúa ngay lập tức đỏ, vừa tủi thân vừa phẫn hận mà chạy tới.

Kỳ thật Lục Quý Trì không muốn để ý tới nàng, nha đầu này tính cách quá quấy nhiễu làm phiền người khác. Nhưng từ trước đến nay Tấn Vương còn thân thiết với nàng hơn cả muội muội ruột Thập công chúa. Vì không muốn người khác cảm thấy bất thường, hắn chỉ có thể học theo Tấn Vương mềm giọng hỏi: “Sao lại thở hổn hển thế kia? Ai đã chọc giận muội?”

Lục Quý Trì đến khiến cho Cửu công chúa đang gần như mất hết lý trí hơi khựng lại. Mặc dù không nói rõ, nhưng rõ ràng Khương Hằng đã dùng Tần Tranh để uy hiếp nàng. Nếu như nàng thật sự cho người ra tay với đối phương, nếu Tần Tranh biết được, nhất định sẽ càng chán ghét nàng hơn. Hắn vốn không thích nàng, nàng không thể để lại ấn tượng xấu thêm nữa. Nhưng nếu như là Tấn Vương tùy tiện động thủ với thần nữ xa lạ này, chẳng lẽ Khương Hằng dám nói với Tần Tranh là do nàng xúi giục?


Nghĩ vậy, nên này chỉ tay vào Khương Hằng tức giận nói, “Nàng! Thập nhất ca ca, nàng dám không thỉnh an muội, còn sỉ nhục muội……”

Nha hoàn mập trắng lập tức gấp gáp không thôi. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Cửu công chúa là một con quỷ nhỏ vô lý đáng ghét, Tấn Vương thân thiết với nàng có thể tốt đẹp tới mức nào? Ngộ nhỡ thật sự hắn muốn ra tay với tiểu thư, nàng……

“Vậy muội hãy vả miệng nàng đi…”

“…..?!” Nhìn vẻ mặt “Lên đi! Ta ủng hộ muội” của ca ca, Cửu công chúa vô cùng khó hiểu.

“Muội là công chúa, là kim chi ngọc diệp. Có người dám xúc phạm muội, muội cứ cho nàng một cái tát”, Lục Quý Trì ra vẻ một ca ca tốt, “Yên tâm, nếu hoàng huynh hỏi, ta sẽ che chở muội.”

Cửu công chúa: “……..”

Tuy vị ca ca xúi quẩy này vẫn không phân biệt đúng sai, luôn đứng về phía của nàng như trước. Nhưng sao có cảm giác không đúng lắm?

Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Lục Quý Trì cười thầm trong lòng. Nhưng ngoài mặt lại nhướng mày: “Làm sao vậy? Sao hôm nay lại lề mà lề mề, chẳng giống muội chút nào.”

Tấn Vương và Tần Tranh từng có xích mích, từ trước đến nay đã không ủng hộ nàng yêu mến Tần Tranh. Cửu công chúa nào dám nói thật, úp mở một lát, rồi nén giận mà lầm bầm: “Đây không phải là kẻ mấy ngày trước mách tội với hoàng huynh là muội hống hách sao. Thập nhất ca ca, muội không ra tay được, huynh giúp muội phạt được không?”

Lục Quý Trì liếc nhìn Khương Hằng, nàng đang cúi thấp đầu, dáng vẻ cung kính, dịu dàng ngoan ngoãn.


Không cầu tình cũng không thanh minh?

Lục Quý Trì ngạc nhiên, không nhịn được mà nhìn nàng thêm vài lần. Cửu công chúa vừa thấy, lại càng thêm tức giận.

Tiện nhân không biết xấu hổ này! Là kẻ đã có vị hôn phu, còn đi khắp nơi câu dẫn nam nhân khác. Ban đầu là Tần Tranh, hiện tại là Thập nhất ca ca của nàng…..

Nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai nguyệt châu sáng long lanh rực rỡ trên tai Khương Hằng, tim Cửu công chúa vừa đau vừa xót, kéo tay áo Lục Quý Trì làm nũng.

Trước mặt Tấn Vương, nàng luôn luôn đáng yêu thảo hỉ. Lúc này nếu như thật sự là Tấn Vương, chỉ sợ là đã sớm sai người động thủ với Khương Hằng — chỉ là một kẻ bề tôi, đánh thì đánh, có gì quan trọng đâu?


Còn về việc bề tôi này là một mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên.

Thực xin lỗi, mỹ nhân gì gì đó trong mắt Tấn Vương cũng chẳng khác gì Ngụy Nhất Đao cao lớn thô kệch.

Nhưng mà Lục Quý Trì là một người có thẩm mỹ bình thường, cũng không phải loại huynh trưởng dung túng trẻ hư mù quáng. Cho nên Cửu công chúa sau khi làm nũng chỉ nhận được một câu tràn đầy kinh ngạc: “Thật là trùng hợp! Hôm qua ta cũng vừa bị người khác tố cáo đây!”

Sau đó không làm gì cả.

Cửu công chúa đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn tiếp tục mở miệng: “……”

Khương Hằng không nhịn được mà thoáng bật cười, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng cũng đủ làm người ta chịu không được.

Toàn thân Cửu công chúa run rẩy, giống như mất hết lý trí mà vung tay lên: “Tiện nhân! Ngươi dám cười nhạo ta!”

Khương Hằng cũng không né, giương mắt nhìn nàng, mỉm cười làm một cái khẩu âm: “Đại biểu ca.”

Lý trí của Cửu công chúa lập tức quay trở lại, tay rốt cuộc không vung ra nữa, khựng lại trước ngực, suýt chút nữa mà nghẹn chết.

Quay đầu nhìn Lục Quý Trì, lại thấy hắn dùng vẻ mặt cổ vũ nhìn mình, không hề có ý định ra mặt giúp nàng.

Môi Cửu công chúa run run, rốt cuộc không nhịn được khóc oà lên.

“Thập nhất ca ca thay đổi rồi! Muội sẽ không bao giờ… không bao giờ để ý đến huynh nữa!” Cuối cùng, nàng giậm mạnh chân, vừa lau nước mắt vừa chạy đi.

Thập nhất ca ca nhà ngươi không những thật sự thay đổi, mà còn hoàn toàn thay đổi…… Lục Quý Trì cũng không đuổi theo, chỉ làm ra vẻ mà dặn dò cung nhân bên cạnh vài câu, sau đó quay đầu về phía Khương Hằng.

Hết chương 4.


Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 4