Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 18


Lục Quý Trì lập tức ngây người, vừa định nói chuyện, thanh niên đang ôm Thập công chúa bỗng đưa tay giữ đầu nàng kéo về trong ngực mình.

“Không sao.” Giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác vừa nghe đã cảm thấy an tâm. Lục Quý Trì ngẩng đầu, đối diện với sườn mặt cương nghị, anh tuấn, sắc bén kia.

Vừa rồi hắn chỉ lo cho muội muội, không có thời gian dò xét thanh niên đã cứu nàng này, vừa nhìn đã thấy quen mắt, sau khi lật lại trí nhớ của Tấn Vương……

Tần Tranh?

Thanh niên không quan tâm đến hắn, chỉ tập trung trấn an Thập công chúa, chờ sau khi Thập công chúa bình tĩnh lại mới ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn: “Tấn Vương điện hạ.”

Giọng điệu không có chút cung kính nào, ngược lại còn có vẻ mỉa mai khó tả. Ánh mắt hẹp dài như ẩn giấu đao, lạnh lùng sắc bén, nhìn người đến nỗi đau cả da mặt.

Lục Quý Trì: “……”

Vị đại huynh đệ này, thật là ngầu…

Tuy nguyên nhân là bởi vì Tấn Vương và hắn từng có đụng chạm, từ trước đến nay hai người luôn ghét nhau, đối chọi gay gắt. Nhưng từ tướng mạo khí chất của thanh niên có thể thấy được, hắn vốn là người lạnh lùng nghiêm nghị. Không ngờ Thập công chúa lại thích kiểu người này, còn có Khương Hằng, nghe nói quan hệ của nàng và biểu ca này rất tốt, có thể so với huynh muội ruột…..

“Biểu ca?”

Lục Quý Trì quay đầu lại, phát hiện Khương Hằng cũng đã đi theo tới đây. Nhìn thấy biểu muội nhà mình, sắc mặt Tần Tranh mới hoà hoãn lại: “Sao muội lại ở đây?”

“Đi dạo chơi cùng với bằng hữu.”

Khương Hằng đơn giản đáp một câu, sau đó nhìn về phía Thập công chúa, “Công chúa làm sao vậy?”

Nàng thường xuyên tiến cung thăm hỏi Tần Thái phi, bởi vậy cũng có quen biết với Thập công chúa, quan hệ cũng không tệ. Biết Thập công chúa xảy ra chuyện, nàng mới sang đây xem thử, nếu không thì nàng cũng không thích đi xem náo nhiệt loại này.

Tần Tranh vẫn chưa trả lời, Thập công chúa trong lồng ngực của hắn hơi động một chút, ngẩng đầu.

“Khương….. Khương tỷ tỷ?”

Giọng nói nhỏ bé yếu ớt, vẫn còn vương sự kinh hoàng. Khương Hằng tiến lên một bước ấm giọng nói: “Là ta, công chúa có cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Thấy cuối cùng muội muội cũng đã hồi thần, Lục Quý Trì cũng không nghĩ thêm gì khác, vội vàng đi theo hỏi: “Chi Chi, muội cảm thấy thế nào?”

Thập công chúa không nói chuyện, hồi lâu sau mới tựa như hoàn toàn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh.



“Tần tướng quân?”

“Ừ.” Tần Tranh cúi đầu nhìn nàng, điệu bộ vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng không ít.

Đối xử với hắn vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng, đối xử với muội muội của hắn lại dịu dàng như vậy, thằng này không phải có ý đồ gì với muội muội của hắn chứ?! Lục Quý Trì ngay lập tức kinh ngạc. Lại nhìn thanh niên đã hai mươi tuổi đầu, tiểu cô nương trong ngực của hắn còn chưa đến mười lăm, con mẹ nó chứ!

“Chi Chi lại chỗ ca ca này.” Bởi vì chuyện vừa rồi, hắn không dám chủ động đụng vào Thập công chúa nữa, chỉ cố đè nén sự gấp gáp trong lòng mà nói nhanh: “Tần tướng quân ôm muội đã lâu, sợ là mỏi tay rồi. Muội tới đây, ca ca đỡ muội.”

“À…… Được, được!” Thập công chúa hoàn hồn, khuôn mặt phút chốc đỏ lên, có điều đôi mắt to vẫn đắm đuối nhìn sườn mặt anh tuấn cương nghị của Tần Tranh không rời.

Lục Quý Trì lập tức có loại cảm giác không ổn, lại thấy Tần Tranh nhàn nhạt nhìn mình, lập tức không nhịn được mà cho hắn một ánh mắt cảnh cáo: Tránh xa em gái ta ra, đồ trâu già!


Tần Tranh xem hiểu ánh mắt này: “……”

Tấn Vương hư hỏng này nghĩ gì thế?!

Thanh niên không vui nhíu mày. Thập công chúa thấy vậy, coi là hắn không thích mình chậm chạp không chịu buông ra, lập tức cả kinh, như bị điện giật mà vội nhảy ra khỏi ngực hắn.

Chân nàng vẫn còn đang mềm nhũn, vừa xuống khỏi mặt đất người đã chệch đi. Khương Hằng và Lục Quý Trì đồng thời đưa tay ra đỡ nàng, tiểu cô nương cảm kích liếc nhìn hai người, sau đó nhanh chóng trốn sau lưng Khương Hằng, khuôn mặt hồng hồng không dám nhìn người.

Lục Quý Trì: “…….”

Vì sao không trốn sau lưng hắn, hắn mới là anh ruột của nàng mà…!

“Vừa rồi….. Rất, đa tạ tướng quân.” Thập công chúa không biết trong lòng anh ruột đang gào thét, lắp bắp nói lời cảm ơn với Tần Tranh. Nhớ tới lồng ngực rộng lớn cường tráng của đối phương, tiểu cô nương không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào ngây ngô. Nhưng nghĩ tới vừa rồi mình làm hắn không vui, nàng lại thấp thỏm không yên.

Nàng thật sự không có cố ý dựa vào ngực hắn không buông, nhưng mà….. Nhưng mà khó kiềm lòng nổi nha.

“Tiện tay mà thôi, công chúa không cần để trong lòng.” Thấy tiểu cô nương lén lút thò đầu ra từ sau lưng Khương Hằng, tự cho là không ai phát hiện ra mà trộm nhìn mình cười, Tần Tranh hơi dừng lại, ánh mặt lại càng dịu dàng thêm vài phần.

Vừa rồi còn bị doạ cho run rẩy phát khóc, qua một lát phục hồi tinh thần thì lại quên sạch. Dáng vẻ vô tư này giống với muội muội bất hạnh mất sớm của hắn y như đúc.

Lục Quý Trì nào biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn không để tâm đến cảnh cáo của mình, đôi mắt tà tâm không chết mà nhìn chằm chằm muội muội nhà mình, lập tức đã phẫn nộ: “Ngươi……”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Hắc Tử của tiểu nhân không phải cố ý xông tới chỗ Thập công chúa đâu!”


Thị vệ của vương phủ đã dẫn theo chủ nhân của chú chó kia đến.

“Gru gru!” Chú chó mực cách đó không xa nghe được tiếng khóc của chủ nhân, cũng ai oán gầm gừ theo một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ của Thập công chúa lập tức tái đi, sợ hãi mà nhào vào ngực Khương Hằng. Lúc này nàng mới hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ lúc nãy: Chó đen cực lớn há cái miệng to nhào lại phía nàng, nước miếng rơi xuống tí tách, mang theo mùi hôi thối….. Giống con chó to từng suýt cắn đứt cổ nàng năm sáu tuổi đến đáng sợ.

Khương Hằng dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng: “Đừng sợ.”

Lục Quý Trì cố dịu giọng nói: “Không sao hết, ca ca ở đây.”

Tần Tranh thấy vậy hơi khựng lại, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Không phải thằng này từ trước đến nay không thèm quan tâm muội muội ư? Sao bây giờ lại thay đổi rồi?

Lại thấy sau khi Lục Quý Trì trấn an tốt Thập công chúa, rất ra dáng mà thẩm vấn người trung niên áo tím kia, thanh niên lập tức trầm tư, Tấn Vương chó má này lại muốn giở trò gì đây?

“Vương gia, Vương gia! Tiểu nhân thật sự vô tội mà…! Hắc Tử nhà ta chỉ là… chỉ là thấy công chúa xinh đẹp, muốn thân thiết với nàng nên mới đột nhiên xông lên!” Biết người mà chó của mình xông đến là công chúa đương triều, người trung niên áo tím bị doạ tè cả ra quần, nào dám giấu diếm gì, quỳ trên đất kể rõ ngọn ngành đầu đuôi sự việc.

Thì ra người trung niên áo tím này là một phú thương, trong nhà có rất nhiều tiền của, hắn bình sinh chỉ có hai loại đam mê, một là nuôi chó, hai chính là nữ sắc. Chú chó mực này hắn đã nuôi năm năm, bởi vì đặc biệt yêu thích nó nên mỗi lần đi chơi bời đều dẫn nó theo, lại bởi vì tuy ngoại hình của nó to lớn dũng mãnh, nhưng tính tình ngoan ngoãn dễ gần, những cô nương thân mật với hắn rất thích nó, hay chơi đùa với nó.

Thường xuyên qua lại như thế, không phải là chú chó đen này nhiễm tật xấu háo sắc của chủ nhân mình sao.

“Chờ, chờ tới lúc tiểu nhân phát hiện, Hắc Tử cũng đã biến thành như vậy. Tiểu nhân đã cảnh cáo nó, không được phép vừa thấy cô nương xinh đẹp đã nhào lên người người ta làm nũng, nhưng nó… nó không nghe.” Người trung niên áo tím nơm nớp lo sợ nói, “Cũng là bởi vì nguyên nhân này, tiểu nhân không dám dẫn nó tới những nơi có nhiều cô nương, không ngờ…..”

Không ngờ nó chơi chơi ở bên cạnh, đột nhiên thấy Thập công chúa trong đình, chỉ một thoáng không tìm được nó, mà giờ đã thành đại hoạ.


……. Cho nên con chó này không có ác ý gì, chỉ thấy muội muội hắn xinh đẹp nên muốn làm nũng một chút?

Khoé miệng Lục Quý Trì co giật, thoáng nghĩ đến con chó của một người bạn ở hiện đại.

Đó cũng là một con chó vừa thấy gái xinh liền chui xuống dưới váy người ta, vô cùng thô tục, nhưng lại rất ngốc ngốc đáng yêu.

Nhưng ở đây là cổ đại, chính mình cũng đang bị người khác âm mưu, lời nói một bên của người trung niên áo tím này, Lục Quý Trì không dám dễ dàng tin tưởng.

Đang định bảo thị vệ dẫn hắn xuống thẩm vấn cẩn thận, Tần Tranh đã nói: “Hắn nói thật.”

Lục Quý Trì sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.


“Lúc con chó kia nhào tới Thập công chúa, nó không có nhe răng, chỉ lè cái lưỡi, thoạt nhìn rất ngốc.” Tần Tranh lạnh nhạt nói: “Sau khi bị ta đá văng, phản ứng cũng rất sợ hãi, vừa nhìn là biết quen được cưng nựng.”

Nếu quả thật có người muốn nhân chuyện này mà gây bất lợi cho Thập công chúa thì sẽ không dùng một con chó đần như vậy. Đây cũng là lý do mà hắn chỉ đạp văng nó, chứ không giết quách nó đi.

Lục Quý Trì ngẩn người, tên này sẽ không lừa mình, có điều……

“Nếu như là thật, tại sao Chi Chi lại sợ đến như vậy?”

Tần Tranh nhìn hắn, một lát sau nheo mắt cười khẩy một tiếng: “Cái này không phải nên hỏi điện hạ sao?”

Lục Quý Trì thất thần, lời này có ý gì?

Khương Hằng cũng nghiêng đầu nhìn biểu ca nhà mình.

Tần Tranh vừa muốn mở miệng, Thập công chúa đã vội vàng nói: “Ca ca! Tần tướng quân nói thật, khi còn bé muội đã từng bị, bị chó cắn, cho nên mới đặc biệt sợ hãi….”

Thấy nàng dùng ánh mắt khẩn cầu ý muốn mình đừng nhắc tới chuyện năm đó, Tần Tranh hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng ép sự khó chịu và mỉa mai trong lòng xuống.

Lục Quý Trì không phát hiện hai người mắt qua mày lại, hắn đang nhíu mày xem xét lại ký ức của Tấn Vương. Có điều Tấn Vương cũng không nhớ gì đến chuyện này, hắn xem cả buổi cũng không tìm được gì.

Ngược lại Khương Hằng nhướng mày, mơ hồ phát hiện ra điều gì đó. Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng Thập công chúa trấn an.

“Thì ra là như vậy.” Chính Thập công chúa cũng nói như vậy, sao Lục Quý Trì có thể không tin? Vội vàng đưa tay xoa xoa đầu nàng, xót xa nói: “Là ca ca không tốt, vừa rồi phải nên nhanh chóng quay về.”

Thập công chúa kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng xót xa không thôi.

Năm đó ca ca không thích dẫn nàng đi chơi, để nàng ở một mình ở ngự hoa viên, nói là tối sẽ tới đón. Nàng đợi rất lâu cũng không thấy hắn đến, nên chủ động đi tìm hắn, kết quả lạc đường đi vào lãnh cung, suýt nữa bị chó điên của một vị phi tử thất sủng nuôi cắn chết. Nếu không phải khi đó Tần Tranh đang phụng chỉ đến làm việc bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ nàng đã sớm mất mạng.

Sợ ca ca tự trách mình, nàng không cho phép mọi người nói hắn biết chuyện này. Có điều trong lòng vẫn cảm thấy buồn, bởi vì ca ca nuốt lời.

Nhưng hôm nay, nhìn ca ca hoàn toàn khác trước đây, trong lòng Thập công chúa không còn thấy buồn nữa.

Ca ca rất quan tâm nàng, lúc ấy có lẽ là còn nhỏ tuổi, sơ suất.

Ừ…… Nàng đại nhân đại lượng, tha thứ hắn rồi!


Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 18