Truyện tranh >> Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh >>Chương 122: Phiên ngoại 5: Thập công chúa và Tần Tranh

Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 122: Phiên ngoại 5: Thập công chúa và Tần Tranh


Ban đêm, trăng tỏ sao mờ, bốn bề tịch mịch.

Tần Tranh nằm trên giường, mặt mày vô cảm, hai mắt nhắm nghiền, song không hề buồn ngủ.

Hôm nay hắn tình cờ gặp thập công chúa.

Từ ngày ngẫu nhiên nhặt được hà bao của nàng rồi nhìn thấy bức tranh hở nửa thân trên ngồi tắm đó, hắn chưa gặp lại nàng.

Tiểu nha đầu này hay xấu hổ, gặp chuyện lúng túng thế, trốn tránh hắn là phải.

Có điều…

Nhớ lại lúc ban ngày khi vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của thập công chúa thoắt trắng bệch, còn chạy trốn như thể bị chó rượt, nội tâm chàng thanh niên chợt có chút mất tự nhiên khó diễn tả thành lời.

Hắn cau đôi mày nghiêm nghị, sau một lúc thì vén chăn ngồi dậy.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên chiếc hà bao màu hồng cánh sen đặt bên gối, chấm phá một nét mềm mại nổi bật giữa căn phòng cô quạnh.

Tần Tranh vô tình lướt qua, ánh mắt tựa như bị thứ gì hun nóng, nhanh chóng dời đi.

Lẽ ra vật riêng tư như vậy hắn không nên giữ lại, song chẳng biết tại sao, không những hắn không đành lòng phá bỏ, lại còn ma xui quỷ khiến cầm nó về nhà, mang theo bên mình.

Chắc là…do bức tranh cởi trần tắm trong hà bao chăng?

Bức tranh đó, khụ, vẽ cũng đẹp đấy.

Có điều to gan quá.

Lại nhớ tới bức tranh hay hà bao đều rơi ra từ vạt áo trước ngực thập công chúa, cổ họng Tần Tranh đột nhiên ngứa ngáy, cả người càng thêm mất tự nhiên.

Hắn thực sự không ngờ tiểu nha đầu nhát gan như thỏ đế, nhu nhược yếu đuối đó lại vụng trộm làm chuyện lớn mật như vậy, lại dám…

Tại sao không vẽ người khác, cứ nhất thiết phải là hắn?

Khúc mắc này đã lấn cấn trong lòng hắn nhiều ngày qua, nhưng trước sau không cởi bỏ được. Tần Tranh rũ mắt đứng dậy, xách kiếm ra khỏi phòng.

Thập công chúa có dáng dấp khá giống em gái yểu mệnh của hắn — không phải dung mạo, mà là cảm giác ngây thơ đáng yêu nàng mang lại, vì thế hắn luôn coi nàng như em gái, bình thường đều săn sóc. Thập công chúa cũng luôn rụt rè trước hắn, chưa bao giờ tiếp xúc quá gần. Hắn cho rằng nàng kính trọng và sợ sệt mình, dẫu gì bên ngoài hắn cũng có tiếng ‘hung’, vả lại cũng không hợp với huynh trưởng của nàng. Thế mà nàng lại lén…

Nhớ về bức tranh chính mình hở nửa thân trên, mắt liếc đưa tình, vẻ mặt rõ là chọc ghẹo kia, Tần Tranh hắng giọng, nội tâm càng thêm rối rắm.

Tiểu nha đầu này cũng kín kẽ ghê.

***

Luyện kiếm trong sân nửa canh giờ, cả người đẫm mồ hôi, cõi lòng hỗn loạn của Tần Tranh dần bình lặng. Hắn tắm táp qua loa, trở lại phòng nằm xuống, gắng chuyển suy nghĩ tới công vụ cần làm ngày mai, rốt cuộc cũng dần chìm vào giấc.

Vốn nghĩ sau khi phát tiết hết tinh lực thì sẽ có một giấc ngủ ngon, ai ngờ trong mộng không hề yên ổn.

Tiểu cô nương khuôn mặt tròn trịa, cặp mắt cũng to tròn, thẹn thùng nhát gan tựa như con thỏ nhỏ, lại đang kéo chặt lấy tay hắn không buông, miệng gọi ‘Tần tướng quân’ nũng nịu, nửa người ẩn trong làn nước nóng bốc hơi, hai gò má đỏ ửng tựa như được dặm một tầng phấn.



Tần Tranh rất nhức đầu.

Hắn quả thực không biết nên đối diện với nàng thế nào — Trực tiếp cự tuyệt tâm ý của nàng, nhưng người ta đâu có bày tỏ. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lòng hắn lại không yên. Song, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải cách hay, chuyện đã xảy ra, dù gì cũng cần giải quyết đúng không?

“Tần tướng quân kéo áo xuống xíu nữa được không?” Đang lừng khừng, tiểu cô nương đột nhiên đưa ngón tay chọt lên ngực hắn, má hồng hồng, ánh mắt tràn ngập mong đợi, nói, “Kéo xuống đây này, vẽ ra sẽ đẹp hơn nhiều!”

Tần Tranh ngơ ngác, cúi đầu nhìn theo bản năng.

Hắn…Thế mà hắn cũng đang ngâm nửa người trong nước?!

Trên người còn độc chiếc áo lót, vạt áo trước ngực trễ tràng, lộ ra gần hết bộ ngực, chàng thanh niên nhất thời kinh ngạc.

Đang định lên tiếng, tiểu cô nương chợt nháy mắt sáp lại gần, ngón tay nhỏ di một đường từ ngực đi xuống, giọng nói thỏ thẻ êm ái, mang theo tán thưởng lẫn vui mừng: “Tướng quân đẹp trai quá, Chi Chi thích tướng quân nhất…”

Tay nàng be bé lành lạnh, dán nên tấc da nóng bỏng của hắn, bỗng chốc thiêu đốt.

Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Chương 122: Phiên ngoại 5: Thập công chúa và Tần Tranh