Nếu tớ đến một thế giới khác, liệu cậu có nhớ về tớ? Giống như nỗi nhớ da diết của tớ những năm qua, giống như cái cách tớ mong mỏi bóng hình cậu suốt những ngày đông lá bàng đỏ au phủ kín sân trường?
Đã có ai đó từng bảo rằng mỗi ngày tới trường là một ngày vui, còn tôi, phải tới học kỳ thứ hai của năm lớp mười tôi mới thực sự cảm nhận được niềm vui đó. Con gái chúng tôi, có những đứa tới trường sớm tập múa tập nhảy, có những đứa lại tranh thủ nhẩm bài để kiểm tra miệng, và có những đứa như tôi, tới sớm nép vào một góc nào đó, hồi hộp đợi thần tượng của mình đi qua rồi lén chụp lấy mấy tấm hình.
Tính cả giờ ra chơi thì mỗi ngày tôi đều lượm lặt được dăm bảy bức ảnh của Nguyên, về tới nhà tôi lại kết nối với máy tính rồi lưu trữ chúng cẩn thận. Ngày tôi thích nhất trong tuần là ngày thứ hai, tôi thích được xem cậu ấy biểu diễn sau mỗi tiết chào cờ. Tôi thích ngắm nhìn những bước nhảy điêu luyện đó, có lúc cậu ấy giả bộ cứng nhắc như người máy, đôi khi tiết tấu lại dồn dập liên hồi, không một ai có thể bắt chước thần tượng của tôi. Cậu ấy là độc nhất, dường như từ khi sinh ra trong người cậu ấy đã chảy dòng máu của một "dancer" chính hiệu.
Nguyên còn được thầy giáo tin tưởng giao cho quản lớp mỗi lần chúng tôi tới giờ học vũ đạo. Tuy khối nghệ thuật của trường tôi học chung giờ năng khiếu nhưng một số môn phải chia nhóm để dễ luyện tập, tôi tất nhiên muốn vào cái nhóm do Nguyên hướng dẫn, ngặt nỗi không phải buổi nào cũng tranh được, tại tụi con gái hâm mộ cậu ấy đông quá mà.
Chỉ là, có một điều rất kì lạ.
Bất cứ khi nào tôi trượt nhóm của Nguyên, y như rằng Nguyên và người hướng dẫn nhóm tôi lại đổi vị trí cho nhau. Thế nên cho tới cuối cùng, tôi vẫn được thần tượng của mình hướng dẫn. Số tôi, âu cũng may mắn lạ thường!
Thực lòng tôi muốn gây sự chú ý với cậu ấy bằng cách nhảy giỏi như các bạn khác. Đáng tiếc thay tình thế lại hoàn toàn trái ngược, dù ở nhóm nào thì tôi cũng thuộc dạng chậm tiếp thu nhất, có lẽ, tôi là đứa nhảy ngu nhất khối.
Tôi nhớ cái buổi học "shuffle dance", cậu ấy hướng dẫn cả nhóm cực kỳ chi tiết, mỗi bước mẫu đều làm rất chậm, ai cũng có thể bắt chước được. Ngay cả tôi nhìn cũng thấy dễ, ấy vậy mà lúc thực hành chân nọ đánh chân kia sai bét nhè hết cả. Trong phòng tập có gương nên mọi người đều có thể nhìn thấy động tác của nhau, tôi cực kỳ xấu hổ khi bị các bạn cười nhạo và nhìn mình bằng ánh mắt chán chường. Tôi rất muốn khóc, nhưng tôi đâu thể yếu đuối rồi ăn vạ như kiểu bị bắt nạt vậy đâu, lỗi là do tôi mà, do bản thân tôi làm chưa tốt.
Tôi chỉ có thể cố gắng tập luyện nhiều hơn, mặc những ngón chân bầm tím và đau rát, mỗi ngày tôi vẫn ở phòng tập tới tối muộn. Tôi nỗ lực không hẳn vì sợ sự bàn tán dè bỉu của bạn bè, tôi thực ra còn muốn vượt qua giới hạn của bản thân mình nữa. Đứng trong một tập thể, không phải là mảnh ghép nổi trội nhất cũng không sao, tôi chỉ là không muốn mình trở thành một mảnh ghép thừa thãi.
-"Cậu tập sai cách rồi, như vậy sẽ rất dễ gục."
Ai đó bất thình lình xuất hiện, qua tấm gương lớn tôi nhìn thấy Nguyên đang tiến tới. Một tay cậu ấy bất ngờ đặt lên lưng tôi, tay kia vòng qua cầm vai tôi, uốn cho người tôi thẳng ra rồi mới chậm rãi bảo.
-"Tập theo tớ."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Cậu ấy không chỉ dạy tôi cách nhún sao cho đúng, làm thế nào để nhớ phải bước chân nào, cậu ấy còn thổi vào tâm trí tôi những động lực vô hình, khiến sự tự tin trong tôi cứ lớn dần theo từng nhịp điệu.
-"Nhảy lại một lượt cho tớ xem."
-"Nhưng...tớ nhảy xấu cậu...cậu đừng cười nhé."
Tôi ấp úng ra điều kiện, Nguyên xoa đầu tôi cười cười.
-"Không đâu, cậu nhảy rất đẹp!"
Rõ ràng là đang khen tôi đó, nhưng lại làm như nhận xét một việc vô cùng bình thường, điệu bộ vô cùng thật thà, hại hai má tôi nóng ran. Tôi hít một hơi thật sâu rồi biểu diễn cho cậu ấy xem. Lúc kết thúc điệu nhảy cũng là lúc tôi hồi hộp đợi chờ nghe nhận xét, mà Nguyên bị sao ấy, cứ ngây ra như tên ngốc vậy, tôi phải gọi mãi mới ngập ngừng.
-"Thực ra cậu nhảy sai vài chỗ...nhưng cậu được cái mặt xinh bù lại, nên xét về tổng thể là được."
Được cái mặt xinh bù lại? Võ Đình Nguyên Anh, cậu có nhất thiết phải giết người không dao thế không hả? Kiểu này đêm nay con gái nhà người ta thử hỏi sao mà ngủ nổi đây?
-"Sao đỏ mặt vậy? Cậu chưa từng được khen là xinh hả?"
Tôi khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cố ý chia sẻ.
-"Ngày xưa đã từng có một cậu bé đề nghị tớ nắm tay cậu ấy chặt hơn đi, dặn tớ nhớ không được buông ra vì ở đó đông người dễ lạc, cậu ấy cũng bảo tớ xinh, vì xinh nên cậu ấy mới lo lắng nhỡ lơ là ra tớ bị bán đi thì khổ."
Tôi chờ đợi chút ký ức của cậu ấy ùa về, dù chỉ là một chút thôi, tuy nhiên Nguyên chỉ cười nhạt. Rõ ràng cậu ấy người rủ tôi đi xem pháo hoa, rõ ràng là cậu ấy bước vào thế giới của tôi trước, nhưng rồi cuối cùng lại dửng dưng như người mất trí.
-"Cậu biết cậu bé đó là ai phải không?"
Tôi cũng không hiểu sao cổ họng mình lại nghèn nghẹn, khi hỏi tới câu đó thì có chút ức chế nhen nhóm. Nguyên dọn đồ vào balô toan bỏ về, tôi không chịu nổi, cương quyết chắn đường cậu ấy.
-"Tớ đã làm gì sai?"
-"..."
-"Nói tớ nghe tớ sai ở đâu? Tại sao cậu đối xử với tớ như vậy? Tại sao cậu để toàn trường chế nhạo tớ bị ảo tưởng? Tớ không cần cậu trả lại công bằng cho tớ trước tất cả mọi người, tớ chấp nhận tớ là kẻ điên trong mắt các bạn khác, chỉ cần cậu thành thật với tớ thôi...cậu còn nhớ tớ, phải không?"
-"Cậu là cái gì mà tớ phải nhớ? Tớ cứ không nhớ cậu đấy, cậu thích sao nào?"
-"Tớ chẳng thích sao cả. Cậu là đồ đầu óc bã đậu."
Có thể tôi đã rất lớn tiếng, bởi hiếm khi tôi thấy Nguyên giận như vậy. Cậu ấy ném thẳng chiếc balô vào một góc, siết cổ tay tôi đau điếng, vẻ mặt cáu kỉnh vô cùng.
-"Tớ đầu óc bã đậu?"
-"Phải."
Tôi đanh thép khẳng định, Nguyên tức tối hỏi lại.
-"Vậy cậu ngay cả một dãy số điện thoại cũng không nhớ nổi, đầu óc cậu là bã gì?"
-"Tớ...tớ..."
-"Một đứa trẻ không cha không mẹ, suốt nhiều ngày liền ở trong căn phòng tối chờ đợi một cuộc điện thoại từ một người không bao giờ gọi đến, cậu nói cái người như thế có đáng để nhớ không?"
Không đáng! Thực sự không đáng chút nào, thời khắc ấy nước mắt tôi cứ ứa không ngừng, tôi nhớ năm đó có một cậu bé đã viết vội số điện thoại lên tay tôi, là trời bất chợt đổ mưa lớn, là lỗi của tôi đã bất cẩn không chép lại. Nguyên bực bội rời khỏi phòng, tôi không đủ dũng khí để biện minh, cũng chẳng đủ can đảm để giữ người ta lại.
Những buổi tập sau đó chúng tôi vẫn cùng nhóm, nhưng ánh mắt cậu ấy không hay liếc về phía tôi như trước nữa. Còn tôi mỗi lần nghĩ tới người bạn năm nào lại thấy hổ thẹn, khoảng thời gian ấy với Nguyên khó khăn biết bao, giá như tôi có thể ở bên động viên cậu ấy, hoặc chí ít cũng là một vài cuộc điện thoại vỗ về. Tiếc rằng, chẳng có gì cả, ngay cả những bức thư tôi gửi tới đài truyền hình cũng bặt vô âm tín.
"Tớ xin lỗi."
Tôi viết nắt nót vào quyển sổ nhỏ, vẽ thêm một bông bồ công anh đang bay bay theo gió rồi ngồi chờ ở căng tin, đợi cậu ấy cùng nhóm P547 xuống gọi nước thì làm bộ mừng rỡ tiến tới bịa chuyện.
-"Tớ trả cậu quyển sổ hôm trước tớ mượn."
Thực ra là sổ của tôi đó, nhưng tôi đã nhanh chân chạy biến trước khi cậu ấy kịp phản ứng. Ngặt nỗi đầu giờ chiều hôm đó, vật đã trả lại chủ, quyển sổ của tôi nằm ngay ngắn trong hộc bàn lúc nào không hay.
Tôi buồn buồn mở ra, viết thêm mười câu "Tớ xin lỗi.", vẽ chi chít ba mặt giấy đủ thể loại icon hối hận, tội lỗi, nhung nhớ, lần này tôi nhờ Mẫn Tiên gửi sổ. Cũng giống lần trước, chưa đầy mấy tiếng đồ đã bị trả. Tôi lại tiếp tục kiên trì, cho tới một ngày khi quyển sổ đã kín không còn một trang trống, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc của cậu ấy ở bìa ngoài.
"Tớ không tha thứ!"
Tôi khóc như mưa, tối về nhà mắt sưng húp bị Mẫn Tiên chửi cho lên bờ xuống ruộng vì cái tội mềm yếu quá thể đáng. Ôi chị ấy thì mạnh mẽ rồi! Mạnh mẽ tới mức mới chỉ mâu thuẫn với Alex vì những bất đồng quan điểm trong vấn đề liên quan tới thuyết Big Bang thôi mà ỉu xìu mất cả tuần. Chắc hẳn trên đời này, chỉ Alex và ba mới có thể khiến chị hay tủi thân như vậy thôi.
Chị còn đang giận ba nữa đấy!
Chuyện là báo chí tung tin Mẫn Tiên chơi thuốc cấm tùm lum, có báo còn bịa chị dùng thuốc phiện đến nghiện rồi, có nơi thì đồn chị tôi rất hay bị sùi bọt mép, ba tôi chướng mắt nên định dùng tiền mua chuộc để huỷ toàn bộ tin tức xấu. Nhưng mẹ chị không đồng ý, mẹ muốn lợi dụng scandal này giúp chị trở nên nổi tiếng hơn, muốn chị phải là cái tên hot nhất trên tất cả các công cụ tìm kiếm, rồi sau đó một tháng sau mới tung bằng chứng thật.
Theo như phân tích của mẹ thì lúc đó dư luận sẽ quay lại bênh vực chị, tên tuổi chị sẽ càng phổ biến hơn, còn lập trường của ba lại là chị ấy chỉ nên được biết đến bằng tài năng đích thực của mình thì hơn. Ba mẹ cãi nhau tưng bừng khói lửa, rốt cuộc ba chịu thua. Lúc ấy, tôi cũng giận ba. Tuy nhiên khi nghe ba buồn buồn tâm sự rằng chị và ba không cùng dòng máu, ba không thể can thiệp sâu hơn được, tôi lại thương ba vô cùng.
-"Thế nào là tốt cho con? Anh có mang nặng đẻ đau ra nó không mà anh kêu thương, kêu tốt? Anh chỉ muốn nó thụt lùi để đứa con gái dốt nát của anh có cơ hội toả sáng thì có."
Cái câu trì chiết của mẹ chị, tôi chẳng nghe thấy tiếng nói chua chát ấy còn thấy nhức nhối nữa là ba tôi, chắc ba tự ái lắm. Còn chị thì cứ để ý cái cụm từ "không cùng dòng máu" mà dỗi ba liền tù tì. Ba bảo để ba chở đi học, chị kêu có cùng dòng máu đâu mà chở. Ba kêu ba đút cho ăn, chị móc mỉa ba thôi không cùng dòng máu khỏi đút, ba nói ba sai rồi thì làm kiêu nói lẫy khác máu tánh lòng chả có sai đúng cái gì cả.
Nhiều khi tôi thấy chị rất láo luôn. Cũng có lúc hơi ghét chị, tiếc rằng chẳng được bao lâu, tại tôi ốm chị vẫn cứ sốt sắng bên tôi, pha sữa tôi uống, gọt hoa quả tôi ăn, ba thì lên phòng đút cháo cho tôi, chị cứ đụng phải ánh mắt ba là lại vênh mặt quay đi.
Nghĩ lại cái ngày xưa ấy thấy thật buồn cười, nhưng cũng thật ấm áp. Chỉ là ốm vặt thôi mà có đến hai người ở bên tận tình chăm sóc, còn giờ, một thân một mình trong bệnh viện sao mà buồn tủi đến thế?
-"Đừng lo, chỉ là tiểu phẫu thôi mà."
Chị y tá tươi cười bắt chuyện với tôi. Tôi biết chứ, nếu là khối u ác tính có mà tôi chả tìm những nơi thật đẹp để đi du lịch đó đây rồi chứ đâu sáng đi làm chiều vào viện như giờ. Nhưng mà tâm lý người bệnh, nó cứ lo ý, lo nhiều, nghĩ nhiều, nghĩ liên thiên hù doạ chính mình.
-"Cứ cười lên đi cô bé, sống mới khó chứ chết đâu có khó."
Chị ấy nhẹ nhàng vỗ về giúp tôi khỏi căng thẳng. Chị Tuyến ấy, gọi là chị thôi chứ cũng hơn tôi cả chục tuổi, là em gái của cô Tuyền, cô giáo dạy Văn hồi cấp hai của tôi. Cũng vì có chút liên quan nên chị khá quan tâm tới tôi, buổi đêm không phải trực nhưng thấy tôi lẻ loi vẫn ở lại trò chuyện cùng tôi, động viên tinh thần cho tôi.
Mấy ngày sau khi rời phòng phẫu thuật đều là chị ấy chăm sóc tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy chị thương tôi thật lòng chứ không hẳn do trách nhiệm công việc, lòng tôi cũng bớt cô quạnh. Khối u tuy lành tính nhưng do để lâu quá rồi nên tôi cũng khá khổ sở với nó, cắt bỏ được thấy nhẹ nhõm hẳn, ngặt nỗi người ngợm cứ mệt lả ra. Hầu như cả ngày tôi chỉ thức lúc chị Tuyến gọi, húp qua bát cháo xong lại ngủ miên man mất.
Mãi tới lúc sức khoẻ hồi lại được chút, ngó qua tờ lịch góc tường tôi mới tá hoả. Đã là thứ sáu, đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi vào viện! Trong khi đó tôi chủ quan nên chỉ xin nghỉ hết thứ hai, nghĩa là tôi đã trốn việc hơn ba ngày. Tôi cuống quít tìm điện thoại trong túi xách, nó đã tắt ngúm từ bao giờ rồi? Lúc sạc lên thấy hai trăm bảy mươi tư cuộc gọi nhỡ thì phát hoảng luôn.
-"Chị ơi em phải về chỗ làm gấp."
Tôi cầu cứu chị Tuyến, chị ngay lập tức từ chối.
-"Không được đâu, em phải đợi để khám tổng thể đã, nếu không bác sĩ mắng chị chết."
Tôi năn nỉ ỉ ôi mãi chị mới đồng ý, tuy nhiên chị giao hẹn phải về trước ba giờ chiều. Mặc dù tiền trong ví cũng chả còn mấy nhưng vì vừa ra ngoài trời người tôi lại hơi choáng choáng, sợ không chen nổi xe buýt nên đành bắt taxi cho tiện. Tới cổng hãng phim tôi gặp anh Khang cũng tất tả chạy lên tay cầm nải chuối tay cầm cân giò rõ ngộ. Chúng tôi bàn bạc với nhau qua về tình hình kịch bản phim, vừa hay đi vào đại sảnh thì gặp chị Loan với Nguyên đang đi ra.
-"Mấy ngày hôm nay cậu ở đâu?"
Nguyên hỏi, sắc mặt không được tốt cho lắm. Anh Khang hồn nhiên đáp anh ấy đã xin phép chị Loan để về quê ăn giỗ nhà bà cô họ rồi mà. Ngặt nỗi sếp không thèm để ý câu trả lời của người ta, sếp có vẻ đang tức tôi thì phải.
-"Đi làm một tuần rồi biến mất một tuần, chỗ này là cái chợ nhà cậu chắc? Hay chưa ai dạy cho cậu cách viết giấy nghỉ phép?"
Đối diện với cơn thịnh nộ của cậu ấy, tôi chưa biết phải phân trần như nào cả. Người tôi lúc này rất nhọc, hình như cái thuốc ban sáng tôi uống có chất gây buồn ngủ hay sao mà người ngợm cứ lờ đờ, chắc anh Khang thấy tôi tội nghiệp nên xông vào bênh vực.
-"Sếp lớn đừng mắng Kiều Anh. Mấy hôm vừa rồi mình dắt Kiều Anh về quê nấu cỗ cho nhà mình, tưởng chị Loan đã biết nên quên không đánh tiếng."
Ôi cái gì vậy? Không hổ danh là biên kịch trẻ tài năng, đã bịa chuyện không hề chớp mắt lại còn liếc chị Loan cầu cứu nữa chứ. Chị ấy lừ mắt kéo anh Khang qua chỗ khác, còn lại tôi với Nguyên đứng trân trân nhìn nhau.
-"Về ra mắt hả?"
Tự dưng cậu ấy hỏi, kiểu tôi đầu óc cũng đang đơ đơ, mắt hoa hết cả lên, cổ thì rõ mỏi, tôi phải hơi cúi đầu xuống rồi đưa tay bóp đằng sau gáy cho bớt nhức. Lúc ngẩng lên thấy người đối diện như muốn xé xác mình luôn rồi, có vẻ Nguyên tưởng tôi vừa gật đầu khẳng định câu hỏi của cậu ấy, hiểu nhầm thành tôi là một đứa không có tinh thần trách nhiệm trong công việc. Tôi chưa kịp giải thích gì thì sếp đã nổi khùng.
-"Cậu...biến khỏi hãng phim của tớ!"