Hiện tại chiến tranh kết thúc, bọn họ càng thêm nhàn rỗi, chỉ lo du sơn ngoạn thủy, là những người nhẹ nhàng nhất trong quân đội.
Nhan Hi đi tới bên cạnh cửa sổ nơi tiểu nữ oa đang nằm, chỉ thấy tiểu nha đầu, từng trước mặt hắn diễu võ dương oai hiện tại thống khổ cuộn tròn mình lại, tóc dài rối tung ướt đẫm dán tại trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc. Nàng khư khư ôm chăn, người vì lạnh mà run run, nhưng lại hô to nóng quá.
"Đem nước lại đây!" Nhan Hi nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn khô nứt liền ra mệnh lệnh.
Một người thị vệ lập tức bưng chén trà đi tới, quân y ở một bên nhắc nhở, "Thất điện hạ, nàng không chịu uống, lúc trước đã thử qua rất nhiều lần, dù khai mở khớp hàm uy dược nhưng đều phun ra."
Nhan Hi không đáp lời, tiếp nhận chén trà, dùng muỗng nhỏ từng muỗng từng muỗng đưa đến miệng Đào Tiểu Vi, "Tỉnh lại, uống nước."
Tiểu cô nương không có phản ứng gì, tựa hồ căn bản là không nghe được hắn nói.
Nhan Hi trực tiếp uy dược, chỉ cảm thấy khớp hàm nàng ngậm chặt, nước dược theo khóe môi chảy xuống, ướt cả một góc chăn.
Hắn nâng chén uống một hớp lớn dược, ngậm lại trong miệng, ôm lấy Đào Tiểu Vi thân thể mềm nhũn, ngón tay hơi có sức, mở ra cằm của nàng, đưa nước dược vào miệng nàng, cho nàng uống hết.
Xong lại để nàng dựa ở vai, nhẹ nhàng vuốt dọc lưng, xác định nàng thực sự nuốt dược vào sẽ không lại nhổ ra, Nhan Hi mới để nàng lại giường, không hờn giận mà chỉ trích, "không phải đã uống rồi sao, các ngươi đầu đều đã điểm hai thứ tóc, suy nghĩ nhiều biện pháp mà cũng không xong."
Quân y cùng bọn thị vệ không dám cãi, nhưng ai ai cũng ủy khuất, đâu ai dám nghĩ sẽ giống ngài, dùng cách như vậy mà uy thuốc a.
"Cứ dùng cách này, lần sau cho Đào Tiểu Vi uống dược," Nhan Hi quay người đi. Đưa chén thuốc tới tay thị vệ, hắn giản đơn phân phó vài câu, liền nghĩ trở lại nghỉ ngơi.
Vừa đứng lên, nhưng y phục bị cái gì kéo lấy, nặng trịch. Cúi đầu, chỉ thấy hai tay tiểu nữ oa nắm chặt lấy vạt áo hắn, gắt gao dùng sức, không buông, Nhan Hi đứng lên nhưng không làm nàng phải dịch chuyển vì đang nắm vạt áo hắn, nếu không phải hắn phát hiện, phỏng chừng nha đầu kia đã sớm rơi xuống sàng.
"Đưa kiếm của ngươi lại đây." Nhan Hi hạ lệnh cho thị vệ bên cạnh.
Dạ! ~
Quân y cùng thị vệ đều cúi đầu, bọn họ chỉ thấy thất điện hạ hướng về phía tiểu nữ oa đang hôn mê bất tỉnh, giơ cao lưỡi kiếm, tất cả không đành lòng nhìn lưỡi kiếm bén nhọn đâm vào thân nữ oa mệnh bạc kia.
Rõ ràng lúc nãy Nhan Hi còn rất ôn nhu, ai ngờ giờ lại có thể giết tiểu hài tử này.
"Hảo hảo chiếu cố nàng, đợi tên bất tài ngự y kia tới, truyền lời ta, Nếu vì bọn họ đến trễ mà tiểu cô nương này không cứu sống được, tốt nhất tất cả đều xuống cửu tuyền làm bạn cùng nha đầu này."
Thất điện hạ Nhan Hi ngữ điệu đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, hướng bọn họ truyền lệnh.
Khi nhìn lên, hắn đã đi ra khỏi phòng.
Trên giường bệnh, tiểu nữ oa bình yên vô sự, nàng trong lòng ôm một vạt áo tua tủa bị cắt rời, hai tay nhỏ bé khư khư giữ lấy, có thể là do bị nàng nắm Nhan Hi đã dùng kiếm cắt đi một phần vạt áo.
... ... ... .
Qua một ngày, dựa theo kế hoạch, đại quân dẫn theo các tù binh lên đường trở về. Trong xe ngựa là Nhan Hi, còn có hai người thị nữ bận rộn chăm sóc Đào Tiểu Vi, hiện tại còn chưa tỉnh lại. Bốn người ngự y vì sinh mệnh bản thân, cấp tốc trị bệnh cho Đào Tiểu Vi, sử dụng y thuật tốt nhất, nửa điểm cũng không dám chậm trễ.
Nàng là tiểu tổ tông, bùa hộ mệnh của bọn họ, nàng sống, bọn họ mới có thể giữ được đầu mà về nhà, bằng không, theo tính tình thất điện hạ, nói được thì làm được, bị chém đầu, ném cho chó ăn.
Nhưng mà, dù sao cũng là bị bệnh lâu ngày, cho dù ngự y, y thuật cao minh tới đâu, cũng chỉ có thể từ từ dùng biện pháp an toàn mà giúp nàng điều trị thân thể, không dám dùng dược quá mạnh, sợ thể lực nàng không chịu nổi.
Bệnh của nàng tuy chưa khởi sắc, may mắn duy nhất chính là, nàng đã tự nuốt được dược.
Thất điện hạ thường lui tới thăm nom, thỉnh thoảng liếc mắt, nhìn Đào Tiểu Vi vì bệnh mà chỉ còn da bọc xương, mắt liền nổi hỏa giận dữ.
Các ngự y nơm nớp lo sợ không dám đối diện thất điện hạ, hô to oan uổng. Đào Tiểu Vi chỉ là một hài tử, bọn hắn lại là ngự y đại nhân, nếu không cứu được, không chết cũng bị lột da.
Mặc kệ, chỉ cần mệnh còn, giữ được rừng sợ gì không có cũi đốt. (Đoạn này ta có chém một ít ^^)
Lời này mặc dù còn đang nghĩ trong lòng, nhưng trước mặt thất điện hạ, mấy người râu bạc lão đầu này đều im thin thít, một chữ cũng không dám nói ra.
Bọn họ do bản thân già yếu mà chậm trễ, còn bị thất điện hạ hù dọa. Cả đời sống họ an nhàn sung sướng chưa từng nếm qua khổ sở, nên không dám suy suyễn một tiếng, chờ chủ tử đi rồi, họ cùng một chỗ thảo luận, mặc kệ chết hay không chết, dù thế nào cũng phải đem mạng của "Quý nhân" kia kéo trở về.