Truyện tranh >> Bất Hủ Kiếm Thần >>Chương 2: Để Tay Lên Ngực Hỏi Ông Trời

Bất Hủ Kiếm Thần - Chương 2: Để Tay Lên Ngực Hỏi Ông Trời

Sáu năm sau, Dịch Kiếm Tông.

Khi mặt trời vừa mới chiếu xuống tia sáng đầu tiên, trong một căn nhà gỗ đơn giản phong cách cổ xưa có một thiếu niên đi ra, vóc người cân xứng, khuôn mặt rất phổ thông, chỉ có hai ánh mắt là đặc biệt nhất, trong suốt nhìn thấy đáy, lộ ra một cỗ linh khí, nhưng ở chỗ sâu trong mắt lại có vẻ mê man.

Thiếu niên này ra tới cửa bắt đầu giang chân giang tay, làm mấy động tác, sau đó chạy bộ xuống núi. Lúc đi ngang qua thềm đá cửa tông. Nhìn mặt cỏ, chân dần dần dừng lại, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới dáng người quật cường của đứa trẻ nghịch kiếm sáu năm trước, lúc này hắn bừng tỉnh xuất thần.

Sáu năm trước, Lâm Dịch được tông chủ Lăng Kiếp kiểm tra, thậm chí còn cho rằng là tổ sư gia chuyển thế. Nhưng sáu năm, hắn vẫn chưa ngưng ra được một tia linh khí, tông chủ rất là thất vọng, cuối cùng rốt cục cũng buông tay, không còn hi vọng gì nữa.

Người duy nhất trong Dịch Kiếm Tông lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật, không ngờ lại không có cách nào ngưng khí. Dịch Kiếm thuật lần nữa trở thành thứ yếu, ở trong tông môn Lâm Dịch biến thành người có cũng được không có cũng được.

Ngưng Khí phân ra làm chín tầng, sau đó chính là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, đại thành, viên mãn.

Sáu năm không thể nào ngưng khí, không phải là không có linh căn, cũng không phải là ngộ tính không đủ, trong lòng Lâm Dịch rất rõ ràng, đan điền của hắn có chỗ cổ quái, chỗ đó có cất giấu một cái quạt.

Việc trước khi Lâm Dịch chưa tới mười tuổi hắn không còn nhớ. Hắn chỉ nhớ mình cứ đi dọc theo bờ sông, mãi tới khi gặp phải sư phụ Lâm Thanh Phong. Cho nên hắn không hiểu cái quạt này là thế nào, càng không biết vật này là ở đâu ra. Lúc đầu, hắn đã từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng kiểm tra thân thể hắn một lần, nhưng không phát hiện ra bất cứ chỗ dị thường nào, sau đó cũng không giải quyết được gì.

Sáu năm trước, ngày đầu tiên nghe được bí quyết Ngưng Khí thì hắn đã ngưng ra một tia khí tức, vận chuyển tới đan điền, chợt lại bị cái quạt ở đan điền hấp thu vào. Trong nháy mắt, cái quạt này lần nữa phun ra một tia linh khí càng thêm tinh túy, nhưng tia linh khí này không bị khống chế, sau khi được cái quạt kia phun ra lại trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể của hắn, không có một chút dư thừa nào.

Sáu năm, cứ như thế, linh khí trải qua cái quạt quay vòng, biến thành linh khí càng thêm dày đặc và tinh túy, sau đó tản vào trong thân thể của hắn. Cho nên sáu năm qua, trong cơ thể của Lâm Dịch không có một chút linh khí nào. Ngược lại thân thể ngày càng cường đại, mỗi cái giơ tay nhấc chân dường như đều có lực đạo ngàn cân, giống như một quyền có thể đâm thủng trời vậy.

Chuyện không thể ngưng khí hay là tâm kết trong lòng Lâm Dịch, cũng may tư chất ngộ tính của hắn cực cao, thường ngày nhàn hạ lại đi nghiên cứu Trận Pháp Sơ Giải của sư phụ, thỉnh thoảng học tập y thuật bên trong Hoàng Đế Nội Kinh, bình thường xuống núi thì chữa bệnh cho bách tính, lấy việc giúp người làm niềm vui. Dần dà, phiền não trong lòng cũng được giảm bớt đi không ít.

Vừa qua buổi trưa, Lâm Dịch trở lại tông môn, trực tiếp đi về phía Linh thạch các. Mỗi một đệ tử của Dịch Kiếm Tông, mỗi một tháng đều có quyền lợi lĩnh một khỏa Linh thạch hạ phẩm, người bình thường chỉ có thể ngồi xuống mà hấp thu, tích cóp từng tia linh khí một. Còn không nhanh chóng bằng việc hấp thu một khỏa Linh thạch hạ phẩm, Linh thạch đối với người tu đạo là vật không thể thiếu, coi như là tiền để giao dịch trong Tu chân giới.

Cửa Linh thạch các, có một tiểu tử cụt một tay và một thiếu nữ trẻ tuổi. Sắc mặt tiểu tử cụt một tay lạnh lùng và nghiêm nghị, môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén. Thiếu nữ còn trẻ kia dáng vẻ xinh đẹp, phiêu dật như tiên, mắt ngọc mày ngài, miệng nở nụ cười lạnh nhạt, làm lộ ra hai cái răng như là răng thỏ.

Từ phía xa Lâm Dịch đã nhìn thấy hai người, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nở nụ cười, vội vã chạy tới, ngoài miệng thì nói:

- Sư tỷ, Thạch Đầu, đã để cho hai người đợi lâu rồi.

Tiểu tử cụt một tay gật đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn thấy Lâm Dịch đến, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

- Tiểu Lâm tử ngươi thật tốt đó, lâu như vậy mới đến, xem sau khi trở về ta có đánh mông ngươi hay không.

Thiếu nữ trẻ tuổi nghiến răng, cả giận nói.

Lâm Dịch cười ha hả, nói:

- Sư tỷ không nỡ đánh đệ đâu, sư tỷ đối xử với đệ rất tốt mà.

Thiếu nữ này vươn ngón tay ngọc ra, ấn trán Lâm Dịch một cái rồi cười nói:

- Chỉ biết cợt nhả, tiểu Lâm tử, ta biết ngươi biết nói ngon nói ngọt, mau nói vài câu sư tỷ thật là tốt cho ta nghe một chút. Như vậy sư tỷ sẽ tạm tha cho ngươi một lần.

- Được... Sư tỷ đoan trang ưu nhã, thanh lệ thoát tục, là người lương thiện, đặc biệt nhất là...

Thiếu nữ nghe vậy rất là hưởng thụ, mắt vì cười mà híp lại thành một đường chỉ, lại nói tiếp:

- Là cái gì?

- Đặc biệt nhất là... Sư tỷ, tỷ hơi có chút tự kỷ đó.



- A! Tiểu Lâm tử, ta giết ngươi!

Trên bãi đất trống trước cửa Linh thạch các truyền đến tiếng cười vui của mấy người.

Tiểu tử cụt một tay là Thạch Sa, chỉ vì thân thể có tàn tật, cho nên không thể bái vào tông môn, nhưng Lâm Thanh Phong thấy thân thế của hắn đáng thương, cho nên mới thu hắn vào làm môn hạ, làm những việc vặt vãnh, cũng không truyền thụ cho hắn công pháp của Dịch Kiếm Tông, coi như là nửa đệ tử của Lâm Thanh Phong.

Thiếu nữ kia là Diệp Uyển Nhi, thời gian nhập môn so với Lâm Dịch còn sớm hơn một năm, thiên phú không tệ, là sư tỷ của hai người.

Nhất mạch này của Lâm Thanh Phong cũng chỉ có ba người truyền nhân như bọn hắn, ba người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội, cảm tình sâu đậm.

Chấp sự của Linh thạch các nhìn thấy ba người bọn họ đi tới, nhíu mày, nói lẩm bẩm:

- Một người tàn phế, một phế vật không có linh khí, mỗi ngày vẫn còn nhớ để tới lĩnh Linh thạch, có ích lợi gì chứ?

- Uyển Nhi, đây là Linh thạch hạ phẩm của ngươi hôm nay. Này, hai người các ngươi, đây là của Thạch Đầu nhà các ngươi.


Chấp sự đưa cho Diệp Uyển Nhi một khối Linh thạch hạ phẩm, sau đó lại ném xuống đất vài phế thạch linh khí rất loãng.

Từ ba năm trước Lâm Dịch được xác định là không thể Ngưng Khí, tông môn đã bỏ qua việc cung ứng cho Linh thạch. Mỗi ngày chỉ cho hắn và Thạch Sa một chút phế thạch trong mỏ Linh thạch, sợ rằng linh khí ẩn chứa bên trong một trăm phế thạch cũng không bằng một khối Linh thạch hạ phẩm.

Sắc mặt Thạch Sa âm trầm, nắm đấm nắm chặt, sắc mặt Lâm Dịch thì lại rất bình tĩnh, cũng không thể trách người khác. Hắn kéo Thạch Đầu xoay người rời đi.

Diệp Uyển Nhi cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:

- Tiền bối, còn Linh thạch hạ phẩm dư thừa hay không, người cũng biết rồi đó, Linh thạch đối với tu sĩ rất quan trọng, dù sao Tiểu Lâm Tử và Tiểu Thạch Đầu cũng coi như là người của Dịch Kiếm Tông chúng ta...

Chấp sự không nhịn được ngắt lời nàng, nói:

- Không có, không có. Ta nói này Uyển Nhi, mỗi ngày ngươi đều hỏi câu hỏi đó, ngươi không thấy phiền sao? Lại nói, ngươi cũng biết đây là quyết định của tông chủ, ta không có biện pháp nào khác. Ta có một câu, có lẽ ngươi không thích nghe. Linh thạch quả thực rất quan trọng đối với tu sĩ, nhưng mà thứ này chỉ có tác dụng với đúng người, dùng không đúng người sẽ không có tác dụng, ngươi hiểu không? Hiện tại tiểu bối trong Tiêu Thiên Trúc và Tống Hàm Yên đều là thiên tài Ngưng Khí tầng bảy, Linh thạch cho người ta cũng không được coi là lãng phí, đúng không?

Diệp Uyển Nhi quyệt quyệt miệng, mỉm cười nói:

- Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ?

Lâm Dịch giật nhẹ tay áo của Diệp Uyển Nhi, tiến lên cười nói:

- Tiền bối nói đúng, lẽ ra nên như vậy.

Ba người vừa muốn xoay người rời đi thì đã nhìn thấy từ phía xa xa có mấy người đi tới, đang chỉ trỏ về phía ba người bọn họ, vẻ mặt hiện lên sự xem thường.

- Ai ui, đây không phải là Lâm sư đệ sao? Sao vậy, cũng tới lĩnh phế thạch sao? Ha ha.

- Phế vật đi cùng phế thạch cũng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh đấy, khụ khụ.

- Nhớ năm đó tông chủ chúng ta coi hắn là thiên tài, hôm nay xem ra cũng chỉ có như vậy mà thôi, căn bản không có cách nào so sánh với Tiêu sư huynh nhà chúng ta.

- Sáu năm vẫn không ngưng khí được, quả thật là cực phẩm, coi như là kẻ đần độn, cho hắn ta sáu năm sợ rằng cũng chỉ có thể đạt tới Ngưng Khí tầng một nhỉ.

Người cầm đầu của đám người này chính là Tiêu Thiên Trúc, nhân vật lĩnh quân trong đám tiểu bối của Dịch Kiếm Tông. Sư thừa của hắn là tông chủ Lăng Kiếp, lúc này khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười nhạt, không nói một lời. Người lên tiếng giễu cợt là Trương Đại Long, Nguyễn Tiểu Cường, sư thừa của bọn hắn là Dư Minh trưởng lão, hai người thường ngày chỉ nghe theo lệnh Tiêu Thiên Trúc mà làm việc.


Diệp Uyển Nhi nghe thấy vậy, trong lòng tức giận, nhất mạch của Lâm Thanh Phong vốn đã thưa thớt người. Ngày thường ba người tình như thủ túc, nhìn thấy Lâm Dịch chịu nhục, nàng cả giận nói:

- Hai người các ngươi theo đuôi không cảm thấy chán à? Đừng có giống như hai con chó con cắn người loạn khắp nơi đấy.

Ánh mắt Thạch Sa lạnh lẽo nhìn về phía mấy người, cánh tay không cụt cầm cái đao đốn củi đang treo ở hông.

Lâm Dịch âm thầm kéo tay Thạch Sa, chỉ cười nhạt rồi khẽ lắc đầu.

Dịch Kiếm Tông có ân đối với hắn, từ nhỏ Lâm Dịch đã hiểu tri ân thì phải báo đáp, hắn không bao giờ giữa các đồng môn gây chuyện huyên náo như nước với lửa. Cho dù là đồng môn vũ nhục hắn thì hắn cũng làm như không thấy, chưa bao giờ để ở trong lòng.

- Uyển Nhi sư muội, ngươi che chở hắn như vậy, chẳng lẽ giữa hai người các ngươi có chuyện gì đó?

- Ai u, còn tuổi nhỏ mà đã bắt đầu chuẩn bị song tu kìa, thật là mất mặt.

Lâm Dịch nhíu mày một cái, lời này có chút hơi quá.

Dù sao Diệp Uyển Nhi cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chưa từng nghe qua những lời nói thô tục này. Lúc này thấy sắc mặt vô sỉ của hai người, nàng chỉ có thể nghẹn lời, vành mắt đỏ lên, đây là biểu hiện của việc bị chọc giận tới mức sắp phát khóc.

Lúc này Tiêu Thiên Trúc khẽ quát một tiếng:

- Đại Long, Tiểu Cường không được vô lễ, mau xin lỗi Uyển Nhi sư muội.

- Được rồi, chúng ta không cần phải xin lỗi.

Lâm Dịch lạnh nhạt nói, sau đó kéo hai người xoay người rời đi.

Trở về nơi ở, Diệp Uyển Nhi cũng đã nhịn đủ, bắt đầu quở trách Lâm Dịch:

- Tiểu Lâm tử, không phải là ta nói ngươi, như tính tình này của ngươi quá mềm yếu, như vậy sẽ luôn bị bắt nạt.

Thạch Sa vốn không nói gì, lúc này cũng tiếp lời nàng:


- Được rồi, nên sửa đổi một chút, bộ dáng như vậy sống sẽ nghẹn khuất lắm đấy.

Lâm Dịch cười khổ nói:

- Mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, ta nghĩ cũng không đáng để vung tay vung chân. Hắn chửi ta một câu, cùng lắm thì ta không để ý tới hắn là được chứ gì?

- Hừ, lý luận chó má gì thế? Hắn dám mắng ngươi, ngươi cứ đánh hắn một trận, để xem lần tới hắn ta còn dám hay không?

Thạch Sa cười lạnh một tiếng.

Diệp Uyển Nhi cũng ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, nàng nói:

- Tiểu Lâm tử, với tính tình này của ngươi, nếu như đi ra ngoài xông xáo, không bị người ta nuốt sạch mới là lạ. Người tu đạo có ai không quan tâm tới bối phận, đa số đều là thủ đoạn độc ác, sát phạt quyết đoán, một lời không hợp thì sẽ động thủ với nhau. Lúc ta và sư phụ ra ngoài lăn lộn cũng đã gặp nhiều loại chuyện như vậy, tâm địa của ngươi tốt như vậy, sau này nhất định sẽ bị thua thiệt.

- Tu sĩ tranh chấp là chuyện bình thường, nếu như bị giết xem như là học nghệ không tinh, không trách được người khác, chuyện này đệ hiểu, nếu đối phó với người ngoài đệ ta cũng không có lưu tình.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đáp.


Diệp Uyển Nhi bĩu môi, mỉm cười nói:

- Tu sĩ tranh chấp? Ngươi có biết, nếu như phàm nhân đắc tội với tu sĩ thì cũng là họa diệt môn, trong mắt người tu đạo, phàm nhân đều là con kiến hôi, ngươi cho rằng người tu đạo có mấy người lương thiện chứ? Có ai mà không phải là người đạp lên trên xương cốt người khác để leo lên cơ chứ.

- Cái gì?

Hai mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ khiếp sợ, hỏi:

- Người tu đạo cũng xuất thủ đối với phàm nhân hay sao? Trong mắt phàm nhân, tu sĩ là tiên, đã là tiên, sao có thể nhẫn tâm hạ thủ đối với con dân bên dưới cơ chứ?

Thạch Sa dùng tay vỗ vỗ vai của Lâm Dịch, lắc đầu nói:

- Ngươi xem mấy tông phái xung quanh chúng ta, nào có ai giống ngươi, không có chuyện gì còn chạy xuống chân núi chữa bệnh cho người khác. Dục vọng của người tu đạo mới là mạnh nhất, là trường sinh, chúng sinh đều có thể giết!

Lời này vừa nói ra, một cỗ sát khí ngập trời đập vào mặt, Diệp Uyển Nhi không khỏi rùng mình một cái.

- Vì trường sinh, chúng sinh đều có thể giết...

Lâm Dịch không có chút phản ứng nào, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ mê man, một lúc lâu sau vẫn không thể nói ra lời.

Diệp Uyển Nhi thấy thế, biết lời nói này đã tạo nên ảnh hưởng quá lớn với hắn. Nàng không đành lòng, lại nắm tay của Lâm Dịch rồi cười nói:

- Tiểu Lâm tử, ngươi yên tâm đi, có sư tỷ ở đây, sau này ta sẽ không để cho người ta bắt nạt ngươi, cho dù ngươi muốn đâm trời thì sư tỷ cũng sẽ bổ giúp ngươi.

Trong lòng Lâm Dịch cảm động, nặng nề gật đầu, sau đó trở lại nơi ở của Diệp Uyển Nhi, dùng Linh thạch hạ phẩm của nàng để khắc một cái Tụ linh trận cho nàng. Như vậy tốc độ hấp thu linh khí sẽ có hiệu quả như dùng mười khối Linh thạch hạ phẩm.

Phải biết rằng Lâm Dịch có nghiên cứu sâu đậm đối với trận pháp, Tụ linh trận này ở trong Dịch Kiếm Tông, trừ sư phụ hắn ra cũng chỉ có hắn mới có thể khắc hoàn chỉnh được. Trận pháp nhất đạo, chỉ cần có một đường khắc sai, sẽ không thể kích hoạt toàn bộ trận pháp.

Ba năm trước đây tông môn dừng cung ứng Linh thạch hạ phẩm cho Lâm Dịch, hắn đã bắt đầu nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể dùng phế thạch để khắc ra một cái Tụ linh trận bình thường.

Bình thường, linh khí trong phế thạch căn bản không đủ để khắc ra một cái Tụ linh trận hoàn chỉnh. Nhưng mà ngộ tính của Lâm Dịch cực cao, tốn mấy ngày hắn đã nghiên cứu ra dùng năm Tiểu Tụ linh trận kết nối lại cùng một chỗ, để một khối phế thạch lên mỗi một chỗ mắt trận là có thể đạt đến hiệu quả như Tụ linh trận phổ thông.

Cho nên, ba năm qua, người khác đều nghĩ là Lâm Dịch không có Linh thạch để dùng, hắn vẫn ở trạng thái Ngưng Khí như cũ. Thế nhưng kết quả là khiến cho thân thể tráng kiện, linh khí vẫn không có một chút tung tích nào cả. Hắn đã từng kiểm tra cùng với Thạch Sa, Thạch Sa dùng đao đốn củi toàn lực bổ vào trên cánh tay của Lâm Dịch. Thế nhưng chỉ để lại một vết trắng nhạt, trong chốc lát đã biến mất, thân thể hoàn hảo không tổn hao gì cả, vẫn trong suốt trong sáng, không có một chút tỳ vết nào, giống như ngọc vậy.

Thạch Sa từng âm thầm chậc chậc, nói:

- Cho dù là người ở Ngưng Khí tầng chín bị ngươi tới gần, chỉ sợ cũng sẽ bị đánh rất thảm.

Một đêm nọ, Lâm Dịch không khắc trận, chỉ nằm ở trên nóc nhà, lắng nghe âm hưởng phát ra từ phía rừng trúc, nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mờ mịt trong mắt hắn dần dần trở nên nặng thêm. Trong lòng nhiều lần vang lên câu nói kia:

- Vì trường sinh, chúng sinh cũng có thể giết!

Đêm nay, một tiểu tử có tấm lòng son thức trắng đêm không ngủ, để tay lên ngực hỏi ông trời:

- Lẽ nào đây cũng là tu chân đại đạo sao, rốt cuộc là trường sinh đại đạo hay là sát sinh đại đạo?

- Thế nhưng đây không phải là đạo của ta, đạo của ta khác với mọi người!

Bất Hủ Kiếm Thần - Chương 2: Để Tay Lên Ngực Hỏi Ông Trời