Diệp Nam Cầm vội vàng tắt điện thoại đi, cô ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, giả vờ trấn định nói: "Nhìn con làm gì? Mau ăn cơm đi!"
Ba Diệp và mẹ Diệp tâm đầu ý hợp cùng quay sang nhìn nhau một cái, mẹ Diệp một bên gắp thức ăn, một bên lơ đãng nói: "Minh Xuyên, ăn cơm xong, con với Gia Kỳ ở lại một chút, mẹ với ba con có chút việc cần nói với hai đứa."
Diệp Nam Cầm nhướng mày, giọng nói mang theo ý trêu chọc: "Chuyện gì vậy, tại sao lại chừa con ra, con là con gái mẹ mà không thể nghe sao?"
Mẹ Diệp khẽ cười: "Con có mang thai đâu mà nghe? Chờ bao giờ con mang thai, mẹ khắc sẽ nói cho con."
Ăn cơm xong, chờ Diệp Nam Cầm rời đi, mẹ Diệp dùng mọi cách đe dọa có, dụ dỗ có, rốt cuộc cũng nghe được tường tận mọi thứ về Trương Đông Lương từ Diệp Minh Xuyên.
Tuy rằng Diệp Minh Xuyên nói không ít lời hay, nhưng biểu tình của mẹ Diệp nhanh chóng từ trời nắng biến thành nhiều mây, rồi chuyển thành mây đen u ám.
Đương nhiên Trương Đông Lương không biết thái độ của Diệp gia đối với anh như thế nào, bởi vì hiện tại anh còn đang đắm chìm trong mối tình ngọt ngào nhỏ bé của mình và không thể thoát ra khỏi nó.
Mấy ngày nay, chỉ cần Diệp Nam Cầm có thời gian rảnh, Trương Đông Lương liền mang cô ra ngoài chơi, không ăn cơm, đi dạo phố thì cũng xem phim. Vì cứ như vậy suốt nên không tránh khỏi có chút nhàm chán, nên hôm nay hai người dứt khoát đi chợ đêm.
Ở hai bên đường chợ đêm, một bên chủ yếu là các loại đồ ăn vặt, một bên là bán các đồ dùng tiện ích.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, bỗng nhiên nhìn thấy một con gấu bông màu be trên một quầy hàng, trông rất đẹp, trước ngực nó còn có một trái tim lớn màu đỏ, trên đó viết bốn chữ cái tiếng Anh, LOVE.
Diệp Nam Cầm nhìn thấy liền rất thích con gấu Teddy này, mở miệng hỏi: "Ông chủ, con gấu Teddy này bao nhiêu tiền vậy?"
Ông chủ cười ha hả nói: "Cô gái, gian hàng của chúng tôi là trò chơi ném phi tiêu, không phải để bán, mười tệ được mười hai cái phi tiêu, trúng hết toàn bộ sẽ được quà."
Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm một cái, mặt mày thực sự vui vẻ, giọng nói cũng trầm hơn: "Vợ, em thích nó sao?"
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, Trương Đông Lương cúi đầu, xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: "Vậy, để anh Đông đây xuống tay, chơi một ván đem gấu Teddy về cho em, được không?"
Diệp Nam Cầm nhìn Trương Đông Lương, ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi: "Anh xác định, anh...làm được không?"
Trương Đông Lương vỗ vỗ vào ngực, hai tay xoa vào nhau, nói: "Vợ, em chờ anh."
Ông chủ đưa cho Trương Đông Lương mười hai cái phi tiêu, Trương Đông Lương đắc ý nhướng mày. Sau đó đứng thẳng, hơi thở cũng tràn ngập sự tự phụ, nhẳm thẳng vào quả bóng, phi tiêu tới, liên tiếp mười hai cái, tất cả đều trúng.
Sau khi tất cả phi tiêu được ném xong, Trương Đông Lương vuốt tóc một cái, tự tin nói: "Không cần quá u mê anh, anh biết anh giỏi mà."
Ông chủ kia khẽ thở dài, cầm lấy con gấu Teddy màu be đưa cho Trương Đông Lương, biểu tình lộ ra chút bất đắc dĩ.
Diệp Nam Cầm đón lấy con gấu Teddy, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, cô thật không nghĩ tới, bạn trai mình lại giỏi như vậy, đúng là trên đời có quá nhiều sự bất ngờ!
Diệp Nam Cầm ôm gấu Teddy trong lòng, nhìn nó một lúc, cô thấy rất vui. Sau đó lại nhìn thấy, trên gian hàng còn có một chiếc gối hình trái tim màu đỏ nữa.
Cô túm lấy cánh tay Trương Đông Lương, nhẹ nhàng lắc lắc, chớp chớp mắt nũng nịu nói: "Anh, em muốn cả cái gối hình trái tim màu đỏ kia nữa, hay là anh chơi thêm một lần nữa đi?"
Trương Đông Lương nhìn mặt ông chủ gian hàng, có thể thấy trên mặt ông ta rõ ràng không kiên nhẫn, Trương Đông Lương nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Vợ, một con gấu Teddy là đủ rồi, giờ anh còn chơi lại nữa, chưa chắc đã trúng cả mười hai cái phi tiêu. Nếu như vậy, kỷ lục của anh sẽ bị phá đó!"
Diệp Nam Cầm hừ một tiếng, quay đầu đi về phía trước, Trương Đông Lương liền đuổi theo, cầm lấy tay Diệp Nam Cầm, trên mặt cười lấy lòng: "Sao vậy, vợ, sao tự nhiên em lại nổi giận?"
"Anh không nghe em, em muốn cái gối kia, anh lại không chơi nữa, anh không thương em." Diệp Nam Cầm chu miệng, bộ dạng kiêu ngạo nói.
"Vợ, không phải là anh không muốn chơi để lấy quà về cho em, tất cả mọi thứ trên quầy hàng, anh có thể lấy về cho em. Nhưng mà, tốt xấu gì mình cũng nên quan tâm tới việc kinh doanh của người khác chứ. Ông chủ là một người lớn tuổi rồi, mở một cái sạp nhỏ như này để kiếm tiền sống tạm qua ngày cũng không dễ dàng gì."
"Anh đưa ông ấy mười tệ chơi một lần để được những món đồ đáng giá năm mươi, sáu mươi tệ, ông ấy cũng không được lời lãi mấy. Chúng ta chơi không được lại muốn chơi tiếp nữa, cứ thế cứ thế mãi, ông ấy vẫn không ca thán mà vẫn để chúng ta chơi."
Diệp Nam Cầm thật ra cũng chỉ là muốn làm nũng một chút, nhưng nghe Trương Đông Lương giải thích xong, trong lòng có chút...xúc động.
Trương Đông Lương là người biết đối nhân xử thế, là một người thật sự rất tốt. Lần trước anh đã xông tới cứu đứa trẻ bị cuốn xuống cầu thang, lần này lại thấu tình đạt lý, hiểu được suy nghĩ của người khác, không muốn chiếm quá nhiều tiện nghi của ông chủ kia.
Nhân phẩm của anh, thật sự đáng tin vậy.
"Được rồi, được rồi, em hiểu mà, không cần nữa đâu." Diệp Nam Cầm cười ngọt ngào với anh, đột nhiên gọi một tiếng: "Trương Đông Lương."
Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Nam Cầm nhón chân, nhẹ nhàng hôn Trương Đông Lương một cái, sau đó quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Trương Đông Lương ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vợ anh hôn anh một cái, không phải ảo giác, vợ anh thật sự hôn anh một cái.
Diệp Nam Cầm thấy Trương Đông Lương không đuổi theo kịp, lại đi vòng trở lại, nhìn anh, trịnh trọng nói: "Em quên mất còn một chuyện nữa."
Trương Đông Lương cau mày lại, ngay sau đó liền dãn ra, cười xấu xa nói: "Quên nắm tay anh, có phải không? Cho em!"
"Trương Đông Lương, anh không đứng đắn gì cả!" Diệp Nam Cầm nắm lấy tay Trương Đông Lương, có chút bất mãn nói: "Em đùa anh, anh lại tỏ ra ngây ngốc như vậy, ai không biết lại tưởng em bắt nạt anh."
Trương Đông Lương khẽ nở một nụ cười lấy lòng: "Được rồi mà, vợ, em cứ tiếp tục trêu chọc anh đi, anh thích được em trêu."
Diệp Nam Cầm khụ một tiếng, làm bộ nghiêm túc hỏi: "Anh, anh có thích ăn dâu tây không?"
Trương Đông Lương chớp mắt, vẻ mặt hạnh phúc trả lời: "Rất thích, vợ, là loại được trồng ở nhiệt độ 37 độ C sao?"
"Anh..." Diệp Nam Cầm ngước mắt lên, vốn định phát tác cảm xúc, lại nghĩ nghĩ gì đó rồi đè nén nó xuống, thay bằng một bộ mặt tươi cười, chỉ vào nhà vệ sinh công cộng gần đó nói: "Anh, chờ em một chút, em đi vệ sinh."
Trương Đông Lương ừ một tiếng, buông tay Diệp Nam Cầm ra.
Diệp Nam Cầm đi vào buồng vệ sinh, lấy son môi cùng gương nhỏ trong túi ra, đánh một lớp nhẹ lên môi. Ánh đèn ở chợ đêm lờ mờ như vậy, nếu không nhìn kỹ, cũng không ai có thể nhận ra được là cô có đánh son.
Diệp Nam Cầm ôm một bụng đầy ý nghĩ xấu xa bước ra khỏi buồng vệ sinh, đi tới trước mặt Trương Đông Lương, đột nhiên nhón chân, hung hăng hôn trên mặt anh một cái.
Trương Đông Lương thụ sủng nhược kinh (*), ôm chặt lấy Diệp Nam Cầm vào trong lòng, sủng nịnh nói: "Vợ yêu, em còn muốn trêu chọc anh đến lúc nào nữa vậy? Tim anh đều tan chảy cả rồi."
(*) thụ sủng nhược kinh: được người khác yêu thương nhưng lại cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Diệp Nam Cầm bị Trương Đông Lương gắt gao ôm chặt, cô cảm thấy bên dưới có cái gì đó cộm cộm, nhịn không được mà nói: "Đai lưng của anh cộm quá."
Trương Đông Lương nghe xong lời này, nụ cười càng thêm không đứng đắn, anh nâng mặt Diệp Nam Cầm lên, giọng nói đầy ý vị: "Em nhìn kỹ xem, anh đang mặc quần thể thao, có đeo thắt lưng đâu."
"Đó là..." Diệp Nam Cầm trong nháy mắt đã hiểu ra, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng oán trách: "Anh tự chủ kém như vậy sao?"
"Anh cũng không biết nữa, nó không nghe theo ý anh, anh biết làm thế nào được?" Trương Đông Lương cúi đầu, tiến đến bên tai Diệp Nam Cầm, giọng nói trầm thấp, lộ ra một chút không đứng đắn: "Em đã khơi dậy nó, vậy thì em phải chịu trách nhiệm đi."
Bạn trai cô thật là càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, suốt ngày làm nũng, giờ còn muốn cùng cô thân mật!
Tuy rằng cái việc này cũng không có gì đáng trách, nhưng với sự bướng bỉnh của một cô gái, Diệp Nam Cầm nghĩ vẫn là chờ thêm một thời gian nữa. Tốt xấu gì, cũng phải tới gặp gia đình hai bên đã, có danh phận chính thức rồi, mới có thể, mới có thể làm cái kia!
"Anh, anh bớt nói mấy lời lưu manh lại đi." Diệp Nam Cầm cố thoải mái nói: "Em là tiên nữ, làm sao có thể để người phàm nhân như anh làm hoen ố chứ."
Trương Đông Lương cười xấu xa nói: "Đổng Vĩnh cũng là phàm nhân, Ngưu Lang cũng là phàm nhân, bọn họ có thể, tại sao anh lại không thể?"
Diệp Nam Cầm đang muốn đáp trả, lại nhìn thấy một đôi tình nhân đang đi tới. Người con trai kia nhìn nhìn Trương Đông Lương, cùng cô gái bên cạnh nói gì đó, cô gái kia cũng nhìn lại, nhịn không được mà nở một nụ cười.
Trong lòng Diệp Nam Cầm mừng thầm, anh chơi trò lưu manh, còn mang theo dấu môi của bổn cô nương trên mặt đi khắp nơi, bị người ta trêu chọc cười nhạo, hắc hắc!
"Bọn họ chắc hẳn cũng đã trải qua tam thư lục lễ (*)!" Vẻ mặt Diệp Nam Cầm lộ ra chút nghịch ngợm, chuyển sang chuyện khác: "Khi nào anh dẫn em đi gặp người nhà anh vậy?"
(*) Tam thư lục lễ: đây là một nghi lễ trong đám cưới truyền thống của người Trung Quốc. Nghi lễ kêt hôn truyền thống bao gồm tam thư: Sính thư (thư dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái), Lễ thư (nhà gái sẽ liệt kê ra số lượng lễ vật cưới hỏi khi hai bên gia đình đã chấp thuận hôn lễ), Nghênh thân thư (thư dùng khi nghênh thú tân nương) cùng lục lễ: Nạp thái (nhà trai nhờ người mai mối để dạm hỏi nhà gái), Vấn danh (nhà trai nhờ bà mối hỏi danh tính cô gái rồi đến tông miếu bói toán, ra quẻ "cát" sẽ tiến hành bước tiếp, quẻ "hung" thì dừng lại), Nạp cát (sau khi bói toán được điềm lành thì định hôn ước), Nạp chinh (nhà trai phái người đem sính lễ đến nhà gái), Thỉnh kỳ (chọn ngày cưới), Thân nghênh (ngày hôn lễ).
Có lẽ ý thức được lời mình có chút không đúng, Diệp Nam Cầm lại bổ sung thêm: "Ý em là, chú dì của anh."
Biểu tình Trương Đông Lương có chút trầm xuống, thở dài, kéo Diệp Nam Cầm tới một bên giao lộ, nơi này tương đỗi yên tĩnh, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Vợ, năm đó, vì chuyện học đại học của anh, chú dì anh đã cãi nhau một trận, thiếu chút nữa ly hôn."
"Sau đó, anh không đành lòng nhìn chú anh khó xử, chủ động muốn đi làm công ăn lương. Lúc đó dì anh đã khôn khéo tính kế, bà ấy sợ anh không kiếm được nhiều tiền, đến lúc kết hôn, lại muốn tìm bà ấy để xin tiền. Bà ấy nói muốn giải quyết nhanh chóng, cưỡng ép lấy đi nhà ở ba mẹ anh để lại cho anh."
"Dì anh nói, lúc ba mẹ anh qua đời, bà ấy đã nuôi dưỡng anh bao nhiêu năm, bỏ ra cho anh không ít tiền, nhà cùng tài sản của ba mẹ anh xem như là bồi thường. Chú anh khuyên bảo mãi, bà ấy mới để lại cho anh năm ngàn tệ, làm giấy tờ xong, nhất quyết nhất đao lưỡng đoạn (*), không muốn liên quan gì tới anh nữa."
(*) nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt quan hệ.
Diệp Nam Cầm nghe xong, có chút đau lòng nhìn Trương Đông Lương, cuộc đời anh thật quá khổ sở mà!
Trương Đông Lương cảm thấy hơi buồn, nhưng thật nhanh chóng khôi phục lại nụ cười tươi, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Nam Cầm, hôn lên trán cô, giọng nói lộ ra sự dịu dàng: "Bảo bối, từ lúc anh mười tám tuổi đến giờ, anh đã không có gia đình. Nhưng hiện tại, anh có em, anh đã có gia đình nhỏ của mình. Đồng ý với anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh, chúng ta ở bên nhau, mãi mãi, được không?"
Diệp Nam Cầm cảm thấy bị anh ôm có chút ngứa, nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút, nhỏ giọng nói: "Anh nguyện ý cùng em về nhà không?"
"Hả?" Trương Đông Lương còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào này nên nhất thời không để ý.
"Anh không chỉ có em, anh còn có người nhà của em nữa, em muốn đưa anh về nhà em." Diệp Nam Cầm ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
Trương Đông Lương vui vẻ ra mặt, ôm lấy Diệp Nam Cầm, dùng tay đỡ lấy đầu cô, trong lòng cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của cô, vui vẻ cười nói: "Được, anh gấp tới nỗi không thể chờ được rồi, lúc nào anh cũng sẵn sàng."
"Cuối tuần này đi." Diệp Nam Cầm nghĩ, cho một thời gian cụ thể, cũng dặn dò thêm: "Biểu hiện cho tốt vào nha!"
Trương Đông Lương cùng Diệp Nam Cầm đan chặt mười ngón tay vào nhau, anh tiến tới sát vào tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, trêu chọc một chút, rồi thổi một ngụm khí nóng vào tai cô, cố ý dùng giọng nũng nĩu nói: "Bảo bối, em thật tốt."