Truyện tranh >> Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám >>Chương 52: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (5)

Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám - Chương 52: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến ngày thứ mười, Tôn Cẩn Nặc nhận được cuộc gọi của Linh Tu, lúc đầu cô không muốn nghe, nhưng lại nhanh tay, tưởng người của công việc gọi tới.

Dù sao Linh Tu vẫn luôn không gọi điện thoại cho cô.

“Xin chào ngài.” Tôn Cẩn Nặc khách sáo nói.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ, “Khách sáo như vậy?”

Tôn Cẩn Nặc ‘ơ’ một tiếng, mắt nhìn màn hình, không vui nói: “Sao lại là anh?”

Linh Tu: “Em cho rằng là ai?”

Tôn Cẩn Nặc không muốn tranh luận với anh, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nếu là chuyện đi ăn cơm thì đừng gọi em, em không có thời gian.”

Linh Tu hắng giọng, “Không phải, anh vẫn chưa về đâu.”

Tôn Cẩn Nặc: “…”

“Vậy anh gọi điện thoại làm gì?”

Linh Tu không nhanh không chậm mà nói: “Trước khi đi có hai chậu hoa anh quên tưới rồi, nếu em có thời gian thì qua nhìn xem, trời nóng như vậy, chờ anh trở về đoán chừng đã chết khô rồi.”

Tôn Cẩn Nặc không nhịn được nói: “Để Linh Vận đi không được ư?”

Linh Tu lập tức trả lời: “Đó là nhà của chúng ta, để người ngoài đi làm gì?”

Tôn Cẩn Nặc ‘ồ’ một tiếng, “Anh dám đem lời này nói trước mặt Linh Vận không?”

“Đừng,” Linh Tu ngăn cản, “Anh không dám, bây giờ nó có hậu thuẫn, không dám chọc.”

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, “Đi xem một chút đi, đó cũng đều là em trồng, nếu nóng quá cũng không sống được nữa.”

Tôn Cẩn Nặc hơi do dự, không muốn đi lắm.

Nhưng cô chưa kịp từ chối lần nữa, bên kia truyền đến một giọng người đàn ông xa lạ, có vẻ như có người gọi Linh Tu, rất nhanh Linh Tu nói với cô có việc rồi cúp máy.

Tôn Cẩn Nặc nhìn màn hình điện thoại tối xuống, vẻ mặt khó hiểu.

Cô do dự một hồi vẫn quyết định đi qua nhìn thử.

Dù gì Linh Tu cũng không ở nhà, cô tưới nước cho hoa liền đi.

Những hoa đó đều do cô tự tay trồng, nếu chết như vậy, cô vẫn sẽ đau lòng.

Tôn Cẩn Nặc xử lý công việc xong, một mình lái xe đến nơi ở của Linh Tu.

Nhập mật khẩu cửa là sinh nhật của cô, đây là lúc hai người chuyển tới, Linh Tu hỏi cô rồi mới cài đặt, cô nhớ tương đối kỹ.

Hôm nay thử nhập, quả nhiên vẫn có thể vào.

Thực ra cái người Linh Tu này, ngoại trừ không yêu cô thì bên ngoài thực sự không có bất cứ khuyết điểm gì.

Người thông minh, đẹp trai, đối xử với người cũng tốt…

Tôn Cẩn Nặc cầm bình tưới rót đầy nước, sau đó tưới nước lên từng chậu hoa ngoài ban công.

Có hai chậu hoa ưa nước đã héo, nếu cô chậm thêm hai ngày đoán chừng đã bị khô héo chết rồi.

Trong lòng quở trách Linh Tu cũng không nói sớm một chút, nếu không hai ngày trước cô đã tới.

Cây vân sam là cô thích nhất, vẫn là cô tự tay trồng.

Cô nói nhìn trông giống mây giữa đỉnh núi, một tầng lại một tầng, rất có ý cảnh, Linh Tu chê cười cô, nói giống bánh dày* còn tạm được.

(*粑粑:


Người thô tục lời nói cũng thô tục, lúc ấy cô tức giận xông qua đánh anh, anh ngăn không cho, hai người liền đùa giỡn với nhau.

Tôn Cẩn Nặc nhìn đến thất thần, cô ngồi xổm trên đất, hai tay chống cằm, vẫn luôn hãm sâu trong hồi ức.

Ngay cả bóng của một người ở phía sau từ từ đi tới cũng không chú ý, mãi đến khi đối phương che mắt của cô: “Á —— “

Linh Tu cười khẽ một tiếng: “Đoán xem ta là ai?”

Cho dù giọng có đè lại thì Tôn Cẩn Nặc vẫn có thể nghe ra, cô ra sức vỗ vào tay anh, “Mau buông ra, anh làm gì vậy, mau buông em ra.”

Cơ thể cô gái mềm tận xương, Linh Tu đâu có chịu buông, trực tiếp bế cô lên đi vào phòng ngủ, mãi đến khi ném người lên giường, ngay sau đó nghiêng người tới.

Tôn Cẩn Nặc cau mày nhìn anh, người đàn ông này thực sự càng ngày càng quá đáng.

Còn nói gì mà không về được, cô sớm nên nghĩ, anh chính là lừa cô tới.

Linh Tu đè Tôn Cẩn Nặc dưới người, ngón tay từ trên gương mặt của cô đi xuống từng tấc từng tấc, trong mắt có hai ngọn lửa, giống như giây tiếp theo sẽ nướng cô vậy.

Tôn Cẩn Nặc cảm thấy ngón tay của anh lạnh giống như lưỡi rắn, theo bản năng nghiêng sang bên cạnh, không vui nói: “Anh có thể buông em ra không?”

“Như vậy là thế nào?”

Khóe miệng Linh Tu cong lên, cúi đầu xuống ngửi cổ cô, thở dài: “Mấy ngày nay ở bên ngoài luôn nghĩ, muốn ôm em thế này.”

Tôn Cẩn Nặc đưa tay đánh anh, vẫn chưa kề đến mặt anh đã bị anh bắt lấy cổ tay đặt lên trên đầu.

Cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể phản kháng, “Khốn kiếp, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì, anh dựa vào đâu làm như vậy với em?”

Linh Tu không có ý sẽ buông ra, vuốt nhẹ tai cô một lúc, nói: “Kết hôn, hay là làm bạn tình đều để em chọn, dù sao đời này anh sẽ không để em chạy đi.”

“Không biết xấu hổ.” Tôn Cẩn Nặc vừa tránh né vừa mắng anh.

Linh Tu thờ ơ đáp: “Mắng đi, chỉ cần em có thể nguôi giận, muốn mắng sao thì mắng.”

Tôn Cẩn Nặc biết hôm nay không thoát được tay anh, trong đầu suy nghĩ như vậy không được.

Cô nhanh trí nghĩ rồi khẽ chuyển động, ngăn môi người đàn ông định hôn xuống, la lên: “Chờ một chút.”

Linh Tu ngừng động tác, hỏi: “Sao thế?”

Tôn Cẩn Nặc nói; “Trừ khi anh đáp ứng em hai chuyện, làm được em sẽ đồng ý làm hòa với anh.”

“Muốn thử thách anh?” Khóe miệng Linh Tu cong lên, buông cô ra, “Được, chỉ cần em nói ra, anh chắc chắn làm được.”

Anh từ người cô đi xuống, ngồi ở mép giường chững chạc đàng hoàng nhìn cô.

Tôn Cẩn Nặc cũng ngồi dậy, sửa lại quần áo một chút, hắng giọng nói: “Thứ nhất, em rất hâm mộ Linh Linh, trước kia lúc ở trường học, đàn anh Ninh muốn bế cô ấy thế nào thì bế…”

Linh Tu có phần sợ hãi, “Không phải em bảo anh bế em đến trường học…”

Tôn Cẩn Nặc nhìn anh gật đầu một cái, “Tất nhiên, em không cần anh bế em, chúng ta đến sân vận động, anh có thể cõng em 20 vòng là được.”

Sân vận động tiêu chuẩn của trường học một vòng 400m, mười vòng 4000m, hai vòng chính là 8000m.

Linh Tu cọ xát mũi, bảo anh đi bộ tám cây số còn được, cõng người hơn một trăm cân…

Có phải nên rèn luyện trước một chút không?

Anh nhìn Tôn Cẩn Nặc lấy lòng, cố gắng thương lượng: “Có thể hai vòng được không?”

Tôn Cẩn Nặc lườm anh một cái, lập tức định xuống giường, bị Linh Tu gắt gao giữ chặt, “Được.” Anh nhìn Tôn Cẩn Nặc rồi buông ra, nói tiếp, “Cho anh mấy ngày, để anh chuẩn bị.”

Tôn Cẩn Nặc mới không quan tâm thời gian, bây giờ cô nhiều nhất chính là thời gian, gật đầu đáp: “Được.”

Linh Tu đưa tay vỗ trán, hiện tại thời khắc kiểm tra thể lực của anh đã đến.

Nhớ lại chiếc nhẫn trước kia, tâm tình Tôn Cẩn Nặc lại không tốt.

Lúc ấy cô nói cô bỏ tiền ra cũng không được, người đàn ông còn nói gì mà mua anh cũng sẽ không đeo.

Hôm nay sẽ dùng cái này làm khó anh.

Nghĩ đến đây, Tôn Cẩn Nặc hỏi: “Lúc đại học anh còn nhớ chuyện anh và Linh Linh bị người ta hại trên Internet chứ?”

Linh Tu khẽ gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.”

Tôn Cẩn Nặc cười gian, “Nhớ thì tốt.”

Linh Tu luôn cảm thấy nụ cười này của Tôn Cẩn Nặc không có ý tốt, “Sao thế?”

Tôn Cẩn Nặc ung dung nói ra: “Em nhớ lúc ấy Ninh Tự Hàn cầu hôn Linh Vận, nói muốn mua nhẫn gì đó…”

Trong lòng Linh Tu hơi hồi hộp, muốn nhắc chuyện cũ đây mà!

Tôn Cẩn Nặc nói tiếp: “Sáng hôm sau hai chúng ta đến tiệm trang sức một chuyến, lúc ấy thử một đôi nhẫn kim cương, rất đẹp, còn chụp hình nữa.”

Tôn Cẩn Nặc lục trong điện thoại một lát, quả nhiên tìm được bức ảnh tay hai người đặt bên nhau, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh mê người, bây giờ nhìn lại vẫn đẹp như vậy.

Cô đưa cho Linh Tu: “Nhìn xem, còn nhớ không?”

Không ngờ Tôn Cẩn Nặc còn giữ, trong lòng Linh Tu chỉ có hối hận, lúc ấy cô xin anh mua như vậy, nhưng anh không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Chỉ nghe Tôn Cẩn Nặc hờ hững nói: “Bây giờ em cũng không làm khó anh, chỉ cần mua đôi nhẫn này về là được.”

Linh Tu: “…”

Mở to cặp mắt ngạc nhiên nhìn cô, đây là không làm khó ư?

Gương mặt anh tỏ vẻ đau khổ, nói: “Đã mấy năm như vậy, sớm bị người mua đi rồi.”

Trong lòng Tôn Cẩn Nặc ‘hừ’ một tiếng, đúng vậy đó, sớm bị người mua đi rồi.

Chính là cô mua đi.

“Em đây không quan tâm, dù sao nếu như anh thật lòng thích em, nhất định có thể tìm về cho em, nếu không anh chỉ là hư tình giả ý*, nên rời đi nhanh một chút.”

(*Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà.)

Linh Tu: “…”

Anh cố gắng thương lượng, “Anh có thể mua cho em đôi khác được không, anh cam đoan sẽ đẹp hơn, còn đắt hơn cái đó.”

“Chiếc nhẫn lâu như vậy, cũng không biết ai mua đi, không chừng đã đem về lò đúc lại rồi.”



Tôn Cẩn Nặc không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn anh.

Mấy giây tiếp theo, Linh Tu giơ tay đầu hàng, “Được, anh đi nghĩ cách, nhất định sẽ mua về cho em.”

Tôn Cẩn Nặc đứng dậy xuống giường, nhìn anh cười, “Vậy em chờ tin tốt của anh.”

Cô mới không tin Linh Tu có thể mua về, chỉ là cô muốn anh đừng làm phiền cô nữa thôi.

Linh Tu chợt nắm lấy cổ tay cô kéo cô trở về, lời nói đàn ông không đáng tin mà, Tôn Cẩn Nặc tức giận đẩy anh, “Vừa rồi nói thế nào?”

“Lại động tay động chân?”

Linh Tu nhấc chân đè cô, không cho cô động đậy, “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lúc.”

Cơ thể cô mềm mại không tưởng tượng nổi, mỗi lần vừa tiếp xúc anh đều không nỡ buông ra, “Mấy ngày nay không ngủ ngon, ở với anh một lúc.”

Tôn Cẩn Nặc tức giận nói: “Anh muốn như vậy sau này đừng đến tìm em nữa.”

Linh Tu cứng đờ vài giây, từ từ buông ra rồi đứng lên: “Anh đưa em về.”

Anh còn có lúc ngoan ngoãn như vậy, Tôn Cẩn Nặc không dám nhìn anh, trong lòng có phần trống trải, đây là lần đầu tiên cô không qua đêm mà chủ động rời đi.

Xuống dưới lầu, Tôn Cẩn Nặc đứng trước mặt Linh Tu, cúi đầu xuống từ đầu đến cuối: “Em tự lái xe về là được rồi.”

Lái hai xe còn gọi là đưa sao.

Linh Tu cúi đầu xuống nhìn chóp đầu cô, dưới ánh đèn, tóc cô trông cực kỳ mềm mại, trơn mượt, còn phát ra mấy vệt sáng.

Anh thất thần một lúc, kéo tâm tư trở về: “Lái xe của em, anh gọi xe về.”

Tôn Cẩn Nặc không biết có cần phải như vậy hay không, có điều người đàn ông đã nói, cô nói nhiều cũng không tốt, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Linh Tu lái xe đưa Tôn Cẩn Nặc về.

Linh Tu dừng xe ở cổng, người trong Tôn gia đều không thích anh, anh cũng không cần thiết giữa đêm giữa hôm đi qua ầm ĩ không vui.

Dù sao ngay cả khi anh và Tôn Cẩn Nặc có quan hệ cũng chưa từng qua đây.

Tôn Cẩn Nặc xuống xe, lúc này trời không muộn lắm, gọi xe khá dễ, cô khoát tay với anh, “Vậy em về đây.”

Tôn Cẩn Nặc nói xong định lên xe, lại nghe Linh Tu gọi, “Nặc Nặc —— “

Tôn Cẩn Nặc quay đầu lại nhìn anh, “Sao vậy?”

Linh Tu hít một hơi thật sâu, “Được rồi, em về đi.” Chỉ là anh vẫn chưa ăn cơm, đói bụng.

Vội vã lên máy bay, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, một lòng muốn gặp Tôn Cẩn Nặc, trên máy bay cũng không có hứng thú ăn, nên đến bây giờ anh chỉ mới ăn bữa sáng thôi.

Tôn Cẩn Nặc thấy anh có vẻ như không có gì muốn nói, lên xe trực tiếp lái xe vào đại viện.

Linh Tu lặng lẽ nhìn cô lái xe vào, quay người rời khỏi, đi trên đường một hồi, gọi cho Ninh Tự Hàn, nói cậu ta ra ngoài uống chút.

Giọng Ninh Tự Hàn hết sức không vui: “Bọn tao còn đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ đây, không phải người độc thân như mày có thể so sánh, đừng cứ không có chuyện gì cũng gọi tao được không?”

Linh Tu ‘ơ’ một tiếng: “Mày không muốn ngày kết hôn xe hoa từ nhà tao rời đi suôn sẻ đúng không?”

Ninh Tự Hàn lập tức mềm nhũn, “Địa chỉ.”

Sau một tiếng, hai người hẹn nhau ở quán rượu, Ninh Tự Hàn gọi xong đồ ăn, hỏi Linh Tu: “Sao rồi?”

Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám - Chương 52: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (5)