Truyện tranh >> Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám >>Chương 50: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (3)

Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám - Chương 50: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (3)


Edit: Chương được làm trong trạng thái \(´O`)/, có chỗ nào tớ chưa edit hoặc dùng từ quá khó hiểu mn giúp tớ nhé ;;___;;

Linh Tu: “...”

Cơn tức đè nén trong lòng không thể xả ra, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tôn Cẩn Nặc, một chữ cũng không nói nên lời.

Lực cánh tay của người đàn ông dần dần buông lỏng, Tôn Cẩn Nặc cảm nhận được, từ từ đẩy cánh tay đang giam mình sang bên cạnh, nói câu cuối cùng: “Vì vậy đừng ra sức thể hiện là người thâm tình nữa, duyên phận của chúng ta đã hết.”

Tôn Cẩn Nặc đi tập tễnh vào sân, không quay đầu lại nữa, mãi cho đến khi vào trong biệt thự.

Vừa vào nhà, Bạch Mạnh Hiểu lập tức tiến lên đón, đỡ vai cô hỏi: “Anh ta không làm gì em chứ?”

“Nếu không anh ra ngoài dạy dỗ anh ta một chút?”

Tôn Cẩn Nặc lắc đầu, cởi giày để chân trần, ngay cả dép lê cũng không mang đã chạy lên lầu, “Anh Mạnh Hiểu, em mệt rồi, đi nghỉ trước.”

Mẹ Tôn ở trong phòng đã sớm nhìn hết thảy bên ngoài, lúc này thấy con gái về phòng vội nháy mắt ra hiệu cho Bạch Mạnh Hiểu, “Nhanh đi lên đi!”

“Thất thần làm gì?”

“Dạ.” Bạch Mạnh Hiểu thoáng cái đã phản ứng, chạy lên lầu.

Tôn Cẩn Nặc vừa vào phòng đã leo lên giường, toàn thân không có chút sức lực, cũng không có tinh thần gì, chỉ muốn ôm cái gối ngủ một giấc.

Rất nhanh cảm giác có người mở cửa đi vào, cô không có tinh thần chào hỏi, mặc cho đối phương vào.

Tôn Cẩn Nặc kéo chăn lên đắp, ho khan hai tiếng trùm kín đầu.

Đã không thích cô còn đến đây làm gì?

Đến rồi còn có thể làm gì đây?

Ngay cả ngày kết hôn cũng đã định, chẳng lẽ còn có thể thay đổi?

Dù cho có thể thay đổi, về sau mình lại trở về làm ôsin cho anh ấy?

Ngay cả một cái danh phận cũng không hơn ô sin?

Tôn Cẩn Nặc cắn môi, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đây là lần cuối cùng cô vì anh mà rơi lệ, sau này sẽ không còn nữa.

Cô mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh, còn tưởng rằng là ảo giác, cảm giác có một cái tay từ dưới váy tiến vào, chạm vào da thịt non mịn của cô, khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

Mấy giây sau đó, vậy mà cái tay kia từ từ chạm vào nơi nào đó không thể miêu tả, lúc này Tôn Cẩn Nặc cảm nhận được rõ ràng, nhanh chóng đẩy ra, kinh ngạc ngồi dậy, sững sờ nhìn Bạch Mạnh Hiểu.

“Mạnh Hiểu, anh làm gì vậy?”

Bạch Mạnh Hiểu không nghĩ Tôn Cẩn Nặc phản ứng mạnh như vậy, gương mặt lóe lên tia lúng túng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nét thản nhiên, “Nặc Nặc, anh nghe nói muốn cho một người thoải mái, cách đơn giản nhất chính là ‘làm’ một trận thật sảng khoái và nồng nhiệt*.”

(*thực ra nó là 酣畅淋漓 có nghĩa là làm với mong muốn mãnh liệt và sẽ không ngừng lại nếu không thỏa mãn)

Đây là Bạch Mạch Hiểu, người được nói là cấm dục và nhã nhặn sao?

Tôn Cẩn Nặc giống như không nhận ra anh ta, nhìn anh ta một hồi, trong lòng suy nghĩ hai người đã sắp đính hôn, có thể phát sinh quan hệ rồi.

Nhưng…

Cô đưa tay che mặt, yếu ớt nói: “Anh Mạnh Hiểu, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn chờ đến sau khi kết hôn đi.”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu anh không chấp nhận được, thì lễ đính hôn của chúng ta xem như kết thúc.”

Bạch Mạnh Hiểu ra sức lắc đầu, nắm lấy hai tay cô: “Nặc Nặc, là anh quá lỗ mãng, chỉ muốn làm thế nào để em thoải mái thôi, không để ý đến cảm nhận của em, anh cam đoan sau này sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy trước khi được em đồng ý.”

“Vậy anh ra ngoài đi.” Tôn Cẩn Nặc xuống giường, nhìn Bạch Mạnh Hiểu nói.

Bạch Mạnh Hiểu im lặng vài giây, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn đi ra, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay dưới lầu.”

Thấy Bạch Mạnh Hiểu đã ra ngoài, Tôn Cẩn Nặc vào phòng tắm, tắm sạch người bằng nước nóng.

Vì định ngày kết hôn tương đối gấp rút nên hai nhà Tôn Bạch đều bận bịu long trời lở đất, không có chút thời gian nhàn hạ nào.

Kể từ ngày Tôn Cẩn Nặc đi một chuyến đến tiệm váy cưới, cô ấy vẫn luôn cự tuyệt đi ra ngoài, nên hôn lễ này cô giống như xem người khác tổ chức, một chút cảm giác là mình tham gia cũng không tìm được.

Chớp mắt một cái đã tới buổi tối trước ngày đính hôn.

Mỗi ngày gần đây Linh Tu thường kéo Ninh Tự Hàn ra ngoài uống rượu, Linh Vận đã sắp phiền đến chết mất, mỗi ngày Ninh Tự Hàn đều uống say bí tỉ rồi về, Linh Vận vừa thấy anh đã bịt mũi, bất mãn phàn nàn: “Anh có thể uống ít một chút được không?”

Ninh Tự Hàn cởi áo khoác, sát lại gần Linh Vận, cố ý cọ cọ mặt cô hai lần, khiến Linh Vận ghét bỏ mà đưa tay đánh anh: “Cả người mùi rượu còn không biết xấu hổ.”

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không còn cách nào, muốn thì tìm anh em đi.”

“Anh không uống cậu ta lại khóc với anh, em có chịu được một người đàn ông nước mắt một dòng nước mũi mỗi dòng ở trước mặt không?”

Linh Vận: “…”



“Anh em khóc thật sao?”

Vì sao cô không có chút cảm giác đau lòng mà chỉ cảm thấy buồn cười đây này.

Đáng đời anh trước đây đối xử với Nặc Nặc như vậy.

Ninh Tự Hàn quả quyết: “Em không nhìn thấy thôi, cậu ta uống còn lợi hại hơn anh, uống xong lại nôn, nôn xong lại uống, anh không khuyên được!”

Linh Vận nói Ninh Tự Hàn nhanh đi rửa mặt và súc miệng, “Anh mau đi tắm đi, nếu không thì đừng lên giường.”

Linh Vận cầm điện thoại lâm vào trầm tư, anh hai và Tôn Cẩn Nặc thực sự không còn khả năng sao?

Nếu như Tôn Cẩn Nặc sống tốt cô cũng sẽ không nói gì, lần trước nhìn cô gầy đến nỗi không còn hình dáng, anh hai thì ngày ngày ngâm mình trong rượu, hai người cứ tiếp tục như vậy đến lúc nào?

Linh Vận suy nghĩ một lát, cầm điện thoại gọi cho Tôn Cẩn Nặc.

Hôn lễ Tôn Cẩn Nặc không mời Linh Vận, quan hệ của hai người khó xử, đến tham dự còn không bằng không đến.

Điện thoại rất nhanh được nhận, Tôn Cẩn Nặc có vẻ như bị cảm, ho khan hai tiếng mới cất lời: “Vận Vận, tìm tớ có việc gì?”

Giọng nói vừa khô vừa khàn, ngăn cách bởi màn hình cô cũng cảm thấy cô ấy sống không tốt chút nào.

Linh Vận hắng giọng: “Hôm nay tớ dọn dẹp đồ đạc phát hiện cái đồng hồ của cậu trước kia còn ở chỗ tớ, tớ mang qua cho cậu nhé?”

Không đợi Tôn Cẩn Nặc trả lời, cô nói tiếp. “Tớ đến nhà cậu không tiện lắm, hay là hẹn một chỗ cậu ra đi?”

Tôn Cẩn Nặc không nhớ ra cái đồng hồ gì, ứng phó đáp: “Cậu giữ đi, bây giờ tớ cũng không đeo đồng hồ, cầm về cũng để đó.”

Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám - Chương 50: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (3)