Truyện tranh >> Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng >>Chương 128-2: Đại kết cục (thượng) (2)

Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Chương 128-2: Đại kết cục (thượng) (2)

Quý Nghiên giơ súng, thẳng tắp nhắm ngay Quý Anh Bình.

Vẻ mặt hai người cũng cực kỳ nghiêm túc.

Trong không khí khẩn trương chuyển đến trên người mỗi người.

Lữ mỹ bị hành động của Quý Nghiên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong trí nhớ Nghiên Nghiên luôn luôn trầm mặc cũng rất ngoan nghe lời bất giác đã đi xa, hiện giờ người con gái đứng ở trước mặt bà bỗng nhiên trở nên xa lạ như vậy, Lữ Mỹ kinh hoảng kêu lên: "Nghiên Nghiên, con bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện điên rồ. Đây là ba con, con muốn trách thì trách ta đi, mẹ con là vì mẹ mới..."

"Đủ rồi." Quý Nghiên đột nhiên cắt ngang bà.

Lữ Mỹ bị cô làm sợ hãi, nháy mắt im miệng.

"Không cần nhấn mạnh lần nữa những điều bà đã với mẹ tôi, lúc này làm cho tôi nghĩ đến những năm gần đây tôi vẫn gọi bà là mẹ còn đối xử với bà trăm ngàn hiếu thuận. Nghĩ đến các người lừa tôi nhiều năm như vậy, khiến cho tôi ghê tởm." Quý Nghiên từng chữ sắc bén, ánh mắt cô thẳng tắp bắn về phía Lữ Mỹ, gấp gáp bức người nói: "Mỗi khi thấy tôi, lúc nghe thấy tôi thân mật gọi bà là mẹ, bà không cảm thấy được áy náy sao?"

Lữ Mỹ một câu đều nói không nên lời.

Nếu nói Quý Anh Bình làm cho long Quý Nghiên lạnh mà nói, thì Lữ Mỹ mới làm cho cô đau lòng. Đây là người trong cuộc đời cô tập trung nhiều tình cảm nhất, là người mẹ cô yêu hai mươi mấy năm qua, cô hướng về tình thương của mẹ với bà như thế. Vì bà, cam nguyện ủy khuất mình, mọi chuyện để cho Quý Nhu Quý Dương. Bị cướp đồ yêu thích gì đó cũng chỉ có thể cắn răng một mình yên lặng nuốt vào bụng, ở góc không người ngầm rơi lệ.

Nhưng chỉ cần Lữ Mỹ đối xử với cô tốt một chút, cô lại sẽ quên toàn bộ, trong lòng vui sướng giống đứa bé.

Kết quả, toàn bộ này có bao nhiêu buồn cười.

"Quý Nghiên, tôi cảnh cáo cô, cô đừng xằng bậy. Tôi đã báo cảnh sát rồi!" Đột nhiên có giọng nói chen vào.

Quý Nhu lấy di động, đi đến phía sau Lữ Mỹ, ánh mắt cảnh giác nhìn súng trong tay Quý Nghiên.

"Đồ con hoang này, người phụ nữ không biết xấu hổ. Cô cho là mẹ cô có gì tốt? Nếu không bà ta đã không đi theo người khác, ba cũng sẽ không lỡ tay giết lầm bà ta. Đó là bà ta xứng đáng! Nhà của chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cô không những không biết ơn, còn lấy oán trả ơn. Lương tâm cô bị chó ăn rồi sao?"

Lương tâm? Thật sự là buồn cười.

Bọn họ cũng không biết xấu hổ cón nói lương tâm với cô.

Quý Nghiên cười rộ lên, trên gương mặt thanh lệ đột nhiên nở nụ cười yếu ớt, giống như nụ hoa sắp nở, trong nháy mắt tràn ra kia một khắc, lại xinh đẹp kinh tâm động phách. Chỉ là trong giọng nói của nàng không chứa chút tình cảm nào. "Cũng chỉ có cô lấy thân phận là con gái nhà họ Quý làm vinh quang, chỉ là đáng tiếc, không phải hiếm lạ, ngược lại không hiếm lạ muốn thay đổi cũng không được. Có lẽ cô nên hỏi mẹ cô một chút, đến cùng người nào mới đúng là 'Con hoang'? Là ai hại mẹ ta bị người ta oan uổng?"

"Cô nói lời này là có ý tứ gì?"

Sắc mặt Lữ Mỹ nháy mắt trở nên trắng xanh.

Giọng nói Quý Anh Bình lúc này vang lên."Các người còn nói với nó nhiều như vậy làm cái gì? Đều cút ngay, tào cũng không tin nó hôm nay dám ở trong này nổ súng."

"Vậy thì thử xem." Quý Nghiên bình tĩnh nói tiếp.

Ngón trỏ của cô dời về phía cò súng, vững vàng đặt ở phía trên.

Hai mắt Quý nhu trợn to, nắm thật chặc lấy Lữ Mỹ, nín thở.

Lữ Mỹ cũng khẩn trương không thôi.

Sắc mặt Quý Nghiên lạnh lùng, ngón tay bắt đầu ép xuống.

"A..." Quý Nhu nhất thời hét lên một tiếng, cả đầu đều chôn trên lưng Lữ Mỹ.

Lữ Mỹ hít vào miệng hơi lạnh, toàn thân cứng ngắc.

Một giây.

Hai giây.

...

Cũng không có tiếng súng vang lên.

Quý Nhu dần dần ngẩng đầu, không khỏi ngẩn người.

Tay Bạch Thắng cầm lấy súng trên tay Quý Nghiên, ngừng động tác nổ súng của cô.

Quý Nghiên nghi hoặc nhìn anh.

Anh vẫn không nói gì, Quý Nghiên còn tưởng rằng anh ngầm đồng ý, ai ngờ ở một khắc sau cùng đột nhiên ngăn cản cô.

Bạch Thắng chậm rãi mở miệng nói: "Để anh."

Giọng nói không nặng không nhẹ.

Vừa lúc truyền tới trong tai mỗi người.

Tim Lữ Mỹ cùng Quý Nhu vừa mới để xuống lại nhấc lên.

"Ách..." Quý Nghiên cũng không rõ anh muốn bày trò gì ra.

Không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện này không cần em ra tay."

Anh cầm lấy súng trong tay Quý Nghiên, không có do dự, 'Bang bang...' mấy viên đạn bắn vào trên người Quý Anh Bình, vẻ mặt tự nhiên giống như cầm súng đồ chơi trong tay.

Lần này không chỉ Quý Nhu.

Ngay cả Lữ Mỹ cũng nhịn không được kêu lên.

Quý Anh Bình té trên mặt đất, kêu rên ra tiếng. Hắn đau đến mồ hôi ứa ra, Lữ Mỹ phản ứng kịp, khẩn trương chạy đến.



Bạch Thắng thu súng, dắt tay Quý Nghiên nói: "Đi thôi."

Những người này, Quý Nghiên một khắc cũng không muốn gặp lại.

Đến cửa, bước chân Quý Nghiên không tự chủ được dừng lại, nghiêng đầu nhìn, Lữ Mỹ đang lo lắng che miệng vết thương cho Quý Anh Nình, trong miệng đóng đóng mở mở đang nói gì đó, vô cùng chật vật.

Cô liếc mắt một cái, thì thu hồi tầm mắt.

Lại giơ chân lên, cùng Bạch Thắng đi ra cửa nhà họ Quý.

"Anh vừa rồi cũng không có bắn trúng điểm yếu của ông ta." Quý Nghiên thuận miệng nói.

Bạch Thắng nhếch môi, vô cùng khẳng định nói: "Em không hề muốn ông ta chết."

Yên tĩnh một lúc.

Quý Nghiên mới nói: "Để cho ông ta chết để xong hết mọi chuyện, chẳng bằng tiếp tục sống, chịu trừng phạt ông ta nên có."

Vì thế, Bạch Thắng mới thủ hạ lưu tình, Thụy Hưng đổi chủ, bất động sản bị tịch thu, chỉ là chuyện trong một đêm. Anh định trực tiếp huỷ hoại công ty, nhưng đó là sản nghiệp do ông ngoại Quý Nghiên một tay phát triển lớn mạnh lên, anh muốn bảo lưu lại thì tốt hơn. Ngải Chính dù sao tập trung tâm huyết cả đời vào Thụy Hưng, Quý Nghiên cũng không hy vọng nó cứ như vậy bị hủy đi.

Chỉ là cứ như vậy, ai đến quản lý công ty mới thành vấn đề.

Quý Nghiên đối với việc làm ăn buôn bán trên thường trường không có bất kỳ hứng thú, Bạch Thắng càng thêm không có khả năng, sau đó bọn họ không hẹn mà cùng đánh chủ ý lên trên người một người.

Buôn bán kỳ tài Mẫn Y Thần.

Cũng chính là lão đại thân yêu của bọn họ.

Bạch Thắng cùng Quý Nghiên tìm cơ hội cùng nói chuyện này với Mẫn Y Thần, Mẫn Y Thần giật bắn lên.


Anh ấy liếc xéo hai người một cái, ầm ĩ nói: "Cậu cho rằng tôi là nơi thu nhận các công ty sao?"

Trên tay anh đã có ba gia công ty rồi.

Thêm một cái nữa, có muốn người ta sống không hả?

Thật coi anh có ba đầu sáu tay sao?

Mà còn anh cầnphải có bao nhiêu tinh thần mới có thể đồng thời quản lí tốt một công ty giải trí, một khách sạn quốc tế, một xí nghiệp Khóa Quốc, còn có một công ty bất động sản?

Bạch Thắng hiển nhiên là không có nhân tính.

Mặc kệ Mẫn Y Thần có đồng ý hay không, trọng trách này giao tại trên người anh ấy là xong.

Quý Nghiên tìm hành tung của Vân Song Chỉ, cô nghe Mộc Tây nói, Phương Di lần đó là chịu sai khiến của Vân Song Chỉ, cũng là cô ta ở sau lưng bày mưu tính kế, mưu toan tính toán hết để hại mình. Món nợ này, cô không thể không tính với Vân Song Chỉ.

Còn có Sương.

Chỉ cần nghĩ đến Sương cùng đứa bé củamình bị mất đi kia, thìhận ý của Quý Nghiên đối với Vân Song Chỉ không có cách nào tiêu trừ được. Nó giống một cây gai dần dần lớn lên, không ngừng lên cao, sinh trưởng ở trong lòng Quý Nghiên, dường như muốn ra ngoài.

Nhưng ý trời khó lường, Quý Nghiên chưa tìm được Vân Song Chỉ, thì cô ta chủ động tìm tới cửa.

Quý Nghiên nhận được một cuộc gọi xa lạ.

Là Vân Song Chỉ.

Cô mới đầu cũng không biết, nhưng vừa nghe giọng nói bên kia truyền đến, mắt Quý Nghiên lập tức nheo lại. Giọng Vân Song Chỉ, cho dù hóa thành tro cô cũng sẽ không thể quên.

"Đến một chỗ không người."Vân Song Chỉ nói.

Quý Nghiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, đè nén cảm xúc nói: "Hiện tại không có người."

Bên kia trầm ngâm một lúc.

Sảng khoái nói: "Tôi muốn gặp cô."

"Đúng lúc, tôi cũng cần gặp cô."Quý Nghiên nhếch môi, giọng nói vô cùng bình thản.

Các cô hẹn địa điểm xong, Quý Nghiên thừa dịp Bạch Thắng không có ở nhà, một mình ra cửa.

"Đúng rồi, một mình cô đến, không cho phép nói cho AThắng. Nếu không, cô đừng mong gặp được tôi."

Vân Song Chỉ đãnói còn quanh quẩn ở bên tai.

Quý Nghiên mặt không chút thay đổi, chạy đến địa điểm chỉ định.

Cô chân trước vừa đến, Vân Song Chỉ đã xuất hiện ở sau lưng rồi.

"Không tệ, thật đúng giờ."Vân Song Chỉ khen.

Quý Nghiên lạnh lùng nhìn cô ta, không tâm tư cùng cô ta nói những thứ hư tình giả ý này.

"Cô có biết vì sao tôi gặp cô không."

"Ừ, biết."Vân Song Chỉ giương môi, nhẹ cười. "Cô muốn giết tôi."

"Vậy cô có biết tôi vì sao muốn gặp cô không?"

"Không có hứng thú."

Vân Song Chỉ làm như thở dài."Cô vẫn chán ghét tôi như vậy."


Mỗi lần nói chuyện với cô ta, Quý Nghiên đều không khỏi cảm thán, vật họp theo loài cách nói kỳ diệu này thật đúng chỗ. Vân Song Chỉ thật sự không hổ là được Ngôn Quyết nuôi lớn, nói chuyện đều giống nhau.

"Không, tôi không chán ghét cô."

"Tôi hận cô."

Quý Nghiên rat ay mạnh mẽ, không cùng cô ta nói vô nghĩa nữa, công kích đánh thẳng đến chỗ Vân Song Chỉ.

Động tác của cô hết sức nhanh chóng.

Vân Song Chỉ cả kinh, khó khăn tránh thoát một quyềncủa cô, Quý Nghiên lại ra quyền thứ hai, hai người rất nhanh đọ sức với nhau.

"Bản lĩnh của cô tiến bộ không ít."Vân Song Chỉ không khỏi nói.

Quý Nghiên không nói tiếp.

Chiêu thức càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng ngoan độc, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, giết cô ta.

Công phu Vân Song Chỉ doNgôn Quyết dạy, thân thủ tự nhiên không tệ.

Nhưng cô ta vẫn không thể không kinh hãi ở tốc độ Quý Nghiên.

Cô ra chiêu vô cùng nhanh, Vân Song Chỉ căn bản không có cơ hộiđánh lại, thì đừng nhắc tới chủ động công kích, chỉ có thể không ngừng trốn tránh công kích của cô. Đêm đó thuận lợi như vậy, cô cho rằng Quý Nghiên cũng chỉ như vậy, coi như đi đặc công đảo, cũng không phải đối thủ củamình, không nghĩ tới, cô vẫn coi thường côấy.

Vân Song Chỉ dần dần cảm thấy gay go, thể lực dù sao có hạn, cô lại rơi vào bị động, rất dễ dàng rơi vào thếhạ phong.

Quý Nghiên nhìn đúng thời cơ, một khửu tay đánh mạnh vào trên bụng Vân Song Chỉ, Vân Song Chỉ nhất thời đau khom lưng, thân thể lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái mét.

Quý nghiên không có dừng lại, nháy mắtvung quả đấm thẳng đến Vân Song Chỉ, Vân Song Chỉ kinh hãi.Ai ngờ quả đấm của cô ở nửa đường đột nhiên dừng lại, mắt Vân Song Chỉ vừa thấy, không tự giác nhẹ nhàng thở ra.

"Buông ra." Quý Nghiên lạnh lùng nói.

Giọng nóiNgôn Quyết từ bên tai truyền đến. "Bảo bối, con gái bạo lực như vậy không tốt. Em muốn giáo huấn người nào, nói cho anh biết, anh giúp em."

"Không mắc mớ đếnanh."

"Ai nói? Người nào chọc đến bảo bối của tôi, tứclà chọc đến tôi, lâu như vậy không thấy, chẳng lẽ em một chút cũng không nhớ anh?" Ngôn Quyết đến gần vài bước, chặn Quý Nghiên lại vẫn như cũ chặt chẽ cầm lấy tay cô, Quý Nghiên vùng vẫy, không có kết quả. Ngôn Quyết thăm dò ngửiở trên cổ cô, khẽ cười nói: "Em hôm nay vậy mà xịt nước hoa, thật khó được. Chẳng lẽ biết anh sẽ đến, cố ý chuẩn bị cho anh?"

Quý nghiên nở một nụ cười giả tạo, lành lạnh nói: "Tiên sinh, anh quá tự luyến rồi."

Nháy mắt cô đã khôi phục vẻ mặt đến lạnh lùng, cau mày nói: "Buông."

Ngôn Quyết tất nhiên sẽ không nghe cô, lần nay hắn không hoàn theo ý củamình hành sự? Lại làm sao buông cô ra."Tự luyến có cái gì không tốt?"

Quý Nghiên rất tự nhiên nói tiếp: "Tự luyến là bệnh, phải trị."

Ngôn Quyết im lặng một chút.

Vân Song Chỉ thờ ơ nhìn dáng vẻ bọn họ 'Thân mật', tiến lên nói: "Người tôi đã giúp anh lừa gạt đến đây, kế tiếp có thể đi được không?"

"Gấp cái gì?" Ngôn Quyết nhíu mày, giọng không có gì dao động nói: "Ai cho cô đi, ngoan ngoãn ngây ngô ở đây."

Nhà họ Bạch.

Bạch Thắng lúc về đến nhà một người cũng không có, trong phòng khách hết sức an tĩnh, anh nghi ngờ nhìn trên lầu, bình thường thời gian này Quý Nghiên ở dưới lầu đọc sách.

Anh lên lầu dạo một vòng, vẫn không nhìn thấy người. Bạch Thắng từ trên cầu thang đi xuống, vừa đi vừa gọi: "Dì Lan."

Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dềchạy đến."Thiếu gia, cậu đã trở về."


Bạch Thắng hỏi: "Nghiên nghiên đâu?"

"Thiếu phu nhân đãđi ra ngoài." Dì Lan thành thật đáp.

"Cô ấy đi với ai?"

"Không có ai, thiếu phu nhân đi một mình."

"Một mình..." Bạch Thắng thì thào nói.

Ánh mắt không khỏi tối xuống.

Chóp mũi đột nhiên truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, Bạch Thắng bây giờ mới chú ý đến. Anh quét nhìn phòng khách một vòng, hỏi dì Lan: "Trong phòng khách làm sao có mùi nước hoa vậy?"

"Nước hoa là thiếu phu nhân không cẩn thận làm vỡ, tôi vốn chuẩn bị dọn dẹp, nhưng cô ấy nói không cần, chờ anh ấy trở về nói lại. Thiếu gia, tôi nhìn thiếu phu nhân lần này trở về thân thể so với trước kia yếu đi rất nhiều, một lọ nước hoa nhỏ như vậy, cô ấy không cầm chắc, còn làm vỡ. Phải bồi bổ nhiều mới được!"

Suy yếu hơn nữa cũng không đến mức ngay cả nước hoa cũng không cầm chắc.

Bạch Thắng lại hỏi: "Cô ấy trước khi rời đi, có nói qua cái gì không?"

"Đúng rồi, cô nói cái gì nên để chó ở trụ sở huấn luyện quân sự lục soát đến chỗ muốn diễn tập, còn nói muốn cùng cậu đi xem a. Tôi không hiểu lắm những thứ này, thiếu gia, con chó có diễn tập sao?" Chúng nó không cần.

DìLannghĩlại cảm thấy rất khó hiểu.

Bạch Thắng nói: "Tôi biết rồi, dì bận rộn thìđi trước đi."

Trụ sở huấn luyện?

Quý nghiên chỉ là đặc công đảo sao?


Nhưng đặc công đảo ở đâu ra có chó quân sự lục soát?

Căn cứ quân sự dùng chó cách tổng bộ không xa.

"Lần này biểu hiện ngoan như vậy, cư nhiên không có chạy trốn. Không phải là em muốn nóiem đã yêu anh chứ, không nỡ rời khỏi anh?" Ngôn Quyết ôm ngực, mỉm cười nhìn Quý Nghiên.

Quý Nghiên một chút cũng không thưởng hài hước của hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Chạy cũng là uổng phí sức lực, cần gì phải gây khó dễ cho mình?"

"Hiếm thấy em nghĩ thông như vậy, nhưng nếu em nói em yêu anh, anh nghĩ anh sẽ càng vui mừng."

"Tôi đây nghĩ khả năng cả đời này tôi sẽ không cho anh vui mừng rồi."

"Vậy cũng chưa chắc." Ngôn Quyết tràn đầy tự tin.

Quý nghiên ý bảo cởi trói cho tay mình ở sau người. "Giúp tôi cởi trói, tôi sẽ không trốn, trói khó chịu."

"Yên tâm, em rất nhanh thì đượctự do." Tâm tình Ngôn Quyết dường như rất tốt, giọng nói vẫn thật nhẹ nhàng. "Mà anh còn bảo đảm, rất nhanh em sẽ quyết một lòng đi theoanh, hoàn toàn quên Bạch Thắng."

"Có ý gì?"

Ngôn Quyết nhướng mày, đúng lúc này, một người người đàn ông đi đến, nói với Ngôn Quyết: "Đương gia, đã chuẩn bị xong rồi."

"Dẫn cô ấy qua đó."

Ngôn Quyết quay đầu, chỉ Quý Nghiên.

Quý Nghiên hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Em lập tức sẽ biết."

Quý Nghiên làm sao cũng không ngờ đến, Ngôn Quyết cũng không phải nói đùa.

Hắn mang cô đến một căn phòng, chất đầy các dụng cụ kỳ lạ, ở giữa bày một cái rất giống chiếcgiường, Quý Nghiên nằm ở bên trên. Tay chân đều bị ở móc khoá bên cạnh đột nhiên xuất hiện còng lại.

Vây xung quanh cô có vài người đàn ông đeo khẩu trang mặc đồ giải phẫu.

"Các ngươi muốn làm gì?" Quý Nghiên thấy bọn họ lục tục đeo bao tay, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.

Giọng nói Ngôn Quyết từ bên cạnh truyền đến. "Ngoan, ngủ một giấc, chờ em tỉnh lại, chuyện gì đều tốt."

"Cuối cùng anh muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, chỉ muốn em quên một chuyện.Tôi hỏi em, nếu không có BạchThắng, em sẽ yêu tôi không?"

"Sẽ không."Quý Nghiên như đinh đóng cột nói.

"Vô tình như vậy?" GiọngNgôn Quyết luôn tà mị, gằn từng chữ: "Nhưng không phải do em. Tôi chẳng những làm cho em yêu tôi, còn có thể để cho người trong lòng em chỉ có một mình tôi, sau đó lại dùng em, đi đối phó với Bạch Thắng."

"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Chúng ta có thể thử xem." Ngôn Quyết nói, giọng hắn chuyển hướng, nhớ đến cái gì giống như nói: "A..., đúng rồi, khi đó em không nhìn thấy được. Hoặc là nói, khi đó em đã không phải là em bây giờ, em sẽ không nhớ rõ những thứ này. Thực đáng tiếc, tôi còn muốn em nhìn một chút thấy dáng vể bản thân quyết một lòng yêu tôi khi đó, nhưng không thấy rồi."

Cả hai không có thể cùng tồn tại.

Quý Nghiên tức giận nói: "Cái người điên này!"

Hắn thậm chí ngay cả loại biện pháp này cũng nghĩ ra, quả thật là điên rồ!

"Tuỳ em mắng, dù sao rất nhanh sẽ không được nghe, nói không chừng về sau tôi nhớ đến còn có thể hoài niệm. Đến, mắng thêm vài câu, tha hồ mắng." Ngôn Quyết chẳng những không tức giận, ngược lại khuyến khích Quý Nghiên.

Quý Nghiên một hơi khó chịu ở trong lòng, phát tiết không ra.

Hắn luôn luôn có bản lãnhđể cho cô giậm chân, đối mặt một người vô liêm sỉ như vậy, lì lợm, mà tài ăn nói hơn đối thủ, cô chỉ có thua.

"Nhớ mắng khắc sâu một chút, tốt nhất xâm nhập vào trong linh hồn, xương cốt, nếu không sợ rằng tôi sẽ quên."

"Anh có bệnh à?" Quý Nghiên nhịn không được, cùng người như thế hoàn toàn không cần khách khí, cô nhìn những người này vây quanh ở bên cạnh mình, thì cảm thấy rất hoảng loạn.

Đợi bọn họ làm gì ở trên thân thể cô, không đúng, là làm gì với não của cô.

Vào lúc này, Quý Nghiên càng không cho Ngôn Quyết sắc mặt hoà nhã.

"Ngôn Quyết, anh đừng xằng bậy, coi như tôi quên toàn bộ, quên Tiểu Bạch, tôi cũng không có khả năng sẽ yêu của anh."

"Em làm sao mà biết? Em lại chưa thử qua."

"Không cần thử, không là chắc chắn không."

"Làm sao bây giờ? Suy nghĩ của tôi vừa vặn trái ngược với em."Ngôn Quyết không biết từ lúc nào thì cũng đi đến bên cạnh Quý Nghiên, hắn cúi người, nhìn Quý Nghiên, hạ thấp giọng nói.

Quý Nghiên theo bản năng nhíu mày, vô cùng kháng cự hắn đến gần.

Ngôn Quyết không chút để ý, đứng thẳng, nhàn nhạt nói những người khác: "Bắt đầu đi."

Hắn đứng cách vài bước.

Mấy người đàn ông mặc đồ giải phẫu kia nhận được mệnh lệnh, lập tức đều bắt đầu đi đến. Bọn họ đã sớm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Ngôn Quyết ra lệnh một tiếng.

Quý Nghiên lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng chưa kịp phản kháng, một người trong đó lấy một cây kim tiêm đâm xuống. Tiêm chất lỏng mát rượi vào, Quý Nghiên thấy hoa mắt, thế giới trong nháy mắt mơ hồ.

Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Chương 128-2: Đại kết cục (thượng) (2)