Lần này đến phiên thế tử té xỉu, nhưng Bạch Chỉ không dám mang hắn về phủ. Nhiều lần kinh nghiệm nhảy hồ làm cho Bạch Chỉ hiểu được, hắn té xỉu cũng không lo ngại, hô hấp không thoải mái, để hắn nằm choáng váng một lát là được.
Bạch Chỉ ngồi bên bờ, ngắm mặt hồ ba quang trong vắt, nhìn nhìn lại Mộ Đồ Tô, than thở. Hết thảy từ khi nàng thay thế muội muội đi Bạch Mã tự dâng hương liền thay đổi, không phải nàng biết trước mọi việc . Mộ Đồ Tô vào Bạch phủ, Mộ Đồ Tô gặp mặt nàng, Mộ Đồ Tô cầu hôn nạp thiếp, đều là những việc trước kia chưa từng có.
Nhưng nàng biết rõ ràng, có một chuyện sẽ không thay đổi, hắn sẽ gặp Nam Chiếu tiểu công chúa, hơn nữa không cách nào tự kềm chế yêu nàng ta, cưới nàng ta làm vợ, từ đây trọn đời trọn kiếp một đôi, trong mắt không bao giờ có người khác.
“Khụ khụ.” Mộ Đồ Tô ho khan hai tiếng tỉnh lại.
Bạch Chỉ vốn định thân thiết hỏi thăm hắn, nhưng nhịn xuống . Nàng mặt không biểu cảm xoay người hỏi: “Thế tử, tỉnh?”
Mộ Đồ Tô mở to hai mắt mê ly, ngóng nhìn nàng . Bạch Chỉ mặt không đổi sắc quỳ xuống, khí thế bức người, “Cầu thế tử từ hôn.”
Mộ Đồ Tô vẫn chưa trả lời, chỉ nghiêm cẩn thực sự chăm chú nhìn nàng, giống như chỉ cần như vậy, hắn có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng. Bạch Chỉ từ đầu tới cuối không nâng mắt, chỉ cúi đầu, nét mặt nghiêm túc.
“Người trong lòng nàng là ai?” Hắn hỏi.
Bạch Chỉ không trả lời.
Mộ Đồ Tô cười cười, chua sót, tự giễu. Hắn ngồi dậy, trên mặt cũng nghiêm túc như Bạch Chỉ, “Chuẩn bị tốt đi, mấy ngày nữa cùng ta đi kinh thành.”
Bạch Chỉ kinh hãi. Hắn vẫn không đáp ứng?
Bạch Chỉ cắn chặt răng, từ búi tóc rút ra kim bộ diêu, để ở ngực, “Cầu thế tử thành toàn.”
Mộ Đồ Tô trố mắt ở tại chỗ, giận dữ, “Bạch Chỉ!”
“Cầu thế tử thành toàn.” Bạch Chỉ như trước tín niệm kiên định.
Mộ Đồ Tô oán hận nhìn nàng, “Mơ tưởng.”
Bạch Chỉ không lưu tình chút nào đâm xuống trước ngực mình, máu đỏ sẫm thấm ra quần áo bằng lụa mỏng, họa thành một đóa hoa màu đỏ yêu diễm chói mắt. Mộ Đồ Tô trừng mắt to, kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ.
Môi Bạch Chỉ trở nên trắng, mí mắt buông xuống, sắp không được, “Cầu thế tử thành toàn.”
“Nàng còn ngoan độc hơn ta.” Mộ Đồ Tô đau lòng nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, “Ta ở trong mắt nàng không bằng nửa phần của hắn sao?”
Bạch Chỉ thoải mái mỉm cười, cứ như vậy té xỉu trong lòng Mộ Đồ Tô.
***
Bạch Chỉ nghĩ, sống lại mới bao nhiêu ngày, nàng đã té xỉu bao nhiêu lần? Xem ra cường thân kiện thể là chuyện tất yếu . Việc này nếu được giải quyết , nàng nhất định tìm Thu Thiền học võ cho tốt. Nàng mở mắt ra, lại là ánh nến lay động, đã tới ban đêm.
Không cần nghĩ, cũng biết Thanh Hà canh giữ bên người. Cũng không nghĩ đến, cầm tay nàng đúng là Liễu thị, mẫu thân nàng.
“Chỉ Nhi.” Liễu thị lau nước mắt, đỡ Bạch Chỉ ngồi dậy.
Bạch Chỉ thật có lỗi nói: “Thực xin lỗi, làm cho nương lo lắng .”
“Chỉ Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con đi ra ngoài, nằm trở về, thế tử đột nhiên muốn từ hôn, cha con giận dữ, này…” Liễu thị ai oán không nói được nữa, chỉ cảm thấy hỏng bét.
Bạch Chỉ không dám nói là bản thân cầu thế tử , chỉ có thể câm điếc, không nói chuyện.
Liễu thị thấy Bạch Chỉ trầm mặc, sinh lòng thương tiếc, nắm tay nàng, vỗ vỗ, trấn an nói, “Chỉ Nhi, thế tử đột nhiên thay đổi cũng chớ luẩn quẩn trong lòng, lấy tánh mạng của bản thân ra đùa giỡn. Nương chỉ có một con gái là con thôi, ô ô.”
Thân mình Bạch Chỉ không khỏi run lẩy bẩy, mọi người cho rằng nàng tự sát là vì thế tử đổi ý từ hôn, nàng không cam lòng, tự sát cho hả giận? Bạch Chỉ chỉ cảm thấy một trận choáng váng, đầu lắc lư.
Liễu thị thấy Bạch Chỉ muốn té xỉu, vội đỡ lấy, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?”
“Đầu đau.” Hiện tại nàng cực kỳ sợ chuyện sẽ xảy ra ngày mai. Không nói việc mẫu thân còn tưởng nguyên nhân nàng tự sát là như thế, những người khác càng không cần nói. Trong lòng ai cũng biết rõ ràng, đám hỏi của nàng cùng thế tử, là nàng trèo cao, nay thế tử đột nhiên từ hôn, nàng lại dùng kim bộ diêu tự đâm ngực, khó tránh khỏi làm người ta nghĩ như vậy. Hết đường chối cãi, đành phải không giải thích.
“Chỉ Nhi, con nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì, ngày mai lại nói.”
“Vâng.”
Liễu thị rời đi sau, Bạch Chỉ trùm chăn muốn đi ngủ, Thu Thiền lại hề hề chạy tới. Bạch Chỉ nhìn bộ dáng Thu Thiền, liền biết trong lòng nàng nghĩ gì, muốn hỏi cái gì .
Thu Thiền như gió vọt đến trước mặt Bạch Chỉ, cầm kim sang dược trong tay, “Nào, ta rịt thuốc cho ngươi.”
Bạch Chỉ ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo.
Thu Thiền bình thường thô lỗ cục cằn, lúc này không ngờ lại nhẹ tay nhẹ chân, đây là ưu đãi đặc biệt dành cho người bị thương. Bạch Chỉ tự biết nàng ta sẽ không đơn thuần mang thuốc đến cho nàng, nhưng nàng cũng không đặt câu hỏi, sợ lời vừa ra nàng ta có cơ hội, sẽ hỏi, hỏi nàng đau đầu.
Rịt thuốc xong, Thu Thiền nhìn nàng muốn nói lại thôi.
Bạch Chỉ coi như không phát hiện, khép quần áo lại, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Rốt cục, Thu Thiền không chịu nổi , “Chỉ Nhi, thế tử từ hôn, Tô thành đều biết .”
Bạch Chỉ sửng sốt, “Toàn bộ Tô thành?”
“Đương nhiên, Tô thành là thành nhỏ hẻo lánh, chuyện có cô nương phải gả đến kinh thành, sao có thể không oanh động? Bây giờ thế tử đột nhiên từ hôn, lại càng oanh động , phố lớn ngõ nhỏ đều truyền rốt cuộc ngươi cùng thế tử phát sinh chuyện gì, ngươi đi ra ngoài, nằm trở về, thế tử hôm đó lại từ hôn, cũng không nói lý do.”
Trong lòng Bạch Chỉ nảy lên dự cảm không tốt, sức tưởng tượng của con người quá mức dũng mãnh, không biết cuối cùng bọn họ nói thành phiên bản gì, nàng chỉ hi vọng là hướng về nàng , Liễu thị cũng được, chỉ sợ…
Thu Thiền thấy Bạch Chỉ tâm thần không yên, do dự hỏi: “Lại nói, Chỉ Nhi, thế tử vì sao từ hôn?”
Bạch Chỉ cúi đầu, không nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt, “Ta cầu thế tử từ hôn, vết thương này, cũng là vì bức bách thế tử từ hôn.”
“Cái gì?” Thu Thiền thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Bạch Chỉ vội vàng lôi kéo nàng, cho nàng an tâm một chút, lực mạnh, khẽ động miệng vết thương, nàng ăn đau che ngực. Thu Thiền lập tức không táo bạo, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Bạch Chỉ, vội hỏi: “Vì sao ? Thế tử văn võ song toàn, danh tiếng vô cùng tốt, nơi quy túc như vậy, ai cũng mong muốn.”
Bạch Chỉ cười thảm, “Ta thầm nghĩ tìm một người đàn ông yêu ta, không cần chàng ưu tú ra sao, chỉ cần toàn tâm toàn ý đối đãi, suy nghĩ cho ta, đồng thời có thể vì ta mà vứt bỏ những cô gái khác…” Tựa như Mộ Đồ Tô đối đãi với Nam Chiếu tiểu công chúa.
Đúng vậy, nàng cực kỳ hâm mộ cô gái kia.
“Thế tử không yêu ngươi sao?”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Ta là dung chi tục phấn, sao có thể làm hắn thuận mắt? Người trong lòng hắn sẽ là một vị công chúa xinh đẹp chúng tinh phủng nguyệt.”
[chúng tinh phủng nguyệt: như vầng trăng được các vì sao vây quanh]
Thu Thiền cảm thấy lời này của Bạch Chỉ rất kỳ quái, “Làm sao ngươi biết là công chúa? Thế tử đã không yêu ngươi, vì sao phải cầu hôn ngươi?”
“Ta…” Bạch Chỉ không đáp được. Một là, nàng không thể nói cho Thu Thiền, nàng sống lại, hai là nàng thật sự không biết. Vì sao hắn cầu hôn nàng? Chính nàng cũng không biết. Trước kia nàng làm tiểu thiếp của hắn chỉ do bản thân chế tạo “bắt gian tại giường”, vương phi bức bách, hắn không thể không theo.
Bây giờ, cũng có người bức bách hắn? Nàng thật không biết.
Thu Thiền thấy Bạch Chỉ không trả lời được, oán trách, “Nhìn xem, đây là ngươi một tay hủy diệt nhân duyên tốt đẹp của bản thân. Về sau đốt đèn lồng cũng không tìm thấy tướng công ưu tú như thế tử, haiz.”
“Xem ra, ngươi cực thích thế tử ?” Bạch Chỉ nói sang chuyện khác, cố ý chế nhạo nàng.
Thu Thiền thẳng tính, vô cùng gọn gàng dứt khoát, “Đương nhiên, người đàn ông như vậy ai không muốn? Đáng tiếc ta không khuynh quốc khuynh thành như ngươi, thế tử chướng mắt ta.”
Bạch Chỉ thích Thu Thiền thẳng tính, nhìn người thông thấu, tâm nhãn sáng như gương. Không giống Bạch Thược…
Bây giờ nàng bị từ hôn , trong lòng Bạch Thược nghĩ như thế nào? Hi vọng lời nói lần trước sẽ có tác dụng, biến chiến tranh thành tơ lụa, những ngày về sau của nàng sẽ thoải mái rất nhiều .
“Không còn sớm , ta buồn ngủ, Chỉ Nhi, ngày mai ta lại đến.” Thu Thiền ngáp một cái, đứng dậy phải rời đi.
Bạch Chỉ lúc này mới thấy trên mông nàng có bùn, che miệng mà cười, “Trèo tường đi vào? Ngã chổng vó?”
Thu Thiền le lưỡi. Như con chuột giống nhau. Chạy. Bạch Chỉ ngã xuống giường liền ngủ, hôm nay thể lực tiêu hao quá lớn.
Bạch Chỉ thế nào cũng không nghĩ đến nàng sắp sửa đối mặt là một trận mưa rền gió dữ. Nàng mới tỉnh không lâu, đang ăn bữa sáng Thanh Hà bưng tới, liền bị gia đinh đón đi thư phòng Bạch Uyên. Nàng còn chưa đem chân rảo bước tiến lên cửa thư phòng, đã thấy Bạch Uyên quét ngang bút chương nghiên mực trên bàn rơi xuống đất, dường như tính đúng giờ, tức giận cho nàng xem.
“Thế tử từ hôn, ngươi còn có thể nuốt trôi cơm?”
Bạch Chỉ cho rằng Mộ Đồ Tô đem nguyên do việc từ hôn nói rõ với Bạch Uyên, nàng thầm kêu không tốt, cái này thật đúng là sẽ bị Bạch Uyên đánh.
“Tuy rằng ngươi lấy chết uy hiếp thế tử cưới ngươi, ta thật thưởng thức. Nhưng hiện nay ngươi sao có thể nuốt trôi cơm! Ngươi nên giống trước kia, một khóc hai nháo ba thắt cổ! Kiên trì chính là thắng lợi!” Bạch Uyên vênh mặt hất hàm sai khiến, nói thật là đúng lý hợp tình.
Bạch Chỉ rốt cục cảm nhận được trước kia vì sao nàng nhảy hồ tự sát không biết mệt.
“Còn thất thần làm chi? Thừa dịp thế tử còn tại phủ, chạy nhanh đi!”
Bạch Chỉ run run xác nhận, “Đi đâu?”
“Nhảy hồ chứ còn gì! Sở trường của ngươi!” Bạch Uyên trừng to mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạch Chỉ khó xử, “Miệng vết thương sẽ nhiễm trùng.”
“Nhiễm trùng cũng phải đi.”
Bạch Chỉ hạ thấp người, “Vâng.”
Chỉ chốc lát, có nha hoàn kêu to, “Người đâu, tiểu thư lại nhảy hồ !”
Bạch Chỉ ở trong nước thở dài, làm gì thêm chữ “lại” ? Lần này nàng không phải thiệt tình muốn nhảy hồ , là nàng bị bức bất đắc dĩ!
Lúc gia đinh cứu Bạch Chỉ lên, trên bờ đã đứng đầy người. Liễu thị lo lắng trùng trùng, Bạch Uyên vui mừng, Bạch Thược xem diễn, Cung Thân Vương phi nhíu mày không vui cùng Mộ Đồ Tô đôi mắt thâm trầm.
Bạch Chỉ ói ra mấy ngụm nước, hai tay chống thân mình, mãnh liệt ho khan.
Liễu thị lau nước mắt, đi lên phía trước, vuốt vuốt tóc cho Bạch Chỉ, bi thương nói: “Đứa bé ngốc, tội gì đâu?”
Bạch Chỉ không muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ, biện pháp tốt nhất, đó là giả bộ bất tỉnh, lừa dối qua cửa này.
Vì thế, nàng ôm ngực, nằm xuống không dậy nổi.