Bạch Chỉ rõ ràng cảm giác được gần đây Mộ Đồ Tô cực kì bận rộn. Sáng sớm rời đi, buổi tối nàng ngủ trước. Luôn không nhìn thấy hắn. Như thế vài ngày, Bạch Chỉ sinh lòng nghi hoặc. Quyết định nói chuyện cùng Mộ Đồ Tô.
Bạch Chỉ gật đầu như đảo tỏi, lấy tay chống đầu, mí mắt rủ xuống, cơn buồn ngủ kéo đến. Hồng Kiều thấy bộ dáng Bạch Chỉ như vậy, đẩy đẩy mặt Bạch Chỉ “Phu nhân. Nếu người mệt mỏi như vậy. Đi ngủ trước đi”.
Bạch Chỉ nâng đôi mắt mông lung, khoát tay. Nhéo nhéo trán, có chút mệt nhọc. Bây giờ là giờ nào …
Canh hai …
Đã trễ thế này rồi… . Bạch Chỉ nhìn ra bên ngoài, trắng như tuyết, trên nóc nhà như đội một cái mũ màu trắng. Tuyết lớn như vậy, hắn còn bên ngoài, rốt cuộc vội vã bận việc gì.
“Tiểu thư. Nếu không người ngủ trước đi”. Hồng Kiều rất đau lòng Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ lắc đầu.“Chờ một chút”. Nếu như lại kéo dài, ta sẽ không hề có cảm giác an toàn.
May mà nàng kiên trì. Chỉ chốc lát sau, Mộ Đồ Tô đội tuyết chạy vào nhà. Thấy Bạch Chỉ ngồi ở trong phòng chưa ngủ, hơi kinh ngạc, Bạch Chỉ mỉm cười với Mộ Đồ Tô. “Đã trở lại”. Mộ Đồ Tô gật đầu, hơi có chút luống cuống.
Bạch Chỉ đi lên phía trước, cởi tấm áo khoác dính tuyết của hắn, phủi đi tuyết đọng trên trường bào, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, lấy tay chính mình sưởi ấm. Mộ Đồ Tô bật cười, vẻ mặt sủng nịch nhìn Bạch Chỉ. “Sao có thể để Chỉ Nhi giúp ta sưởi ấm tay. Việc này theo đạo lý phải để vi phu làm”.
Bạch Chỉ cũng cười. “Chúng ta còn phân rõ ràng như vậy sao”.
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, đôi mắt dịu dàng như nước chăm chú nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ giúp Mộ Đồ Tô xoa tay. Nguyên bản muốn đem tay làm nóng ít nhất cũng cần một lát, không ngờ, chỉ hai ba lượt, tay liền nóng lên, độ ấm phát ra từ trong cơ thể. Bạch Chỉ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Mộ Đồ Tô, khóe miệng hắn dĩ nhiên mỉm cười.
“Sắc lang”. Bạch Chỉ thối hắn một ngụm. Mộ Đồ Tô nghiêng thân dựa vào nàng, cúi người cắn lỗ tai nàng, mềm nhũn nói: “Chỉ Nhi, thật lâu rồi ta chưa ăn nàng, hôm nay đúng dịp nàng chưa ngủ, không bằng…”.
Bạch Chỉ nguyên bản thân mình đang mềm nhũn, vừa nghe hắn nói như vậy mới bỗng nhiên nhớ tới lý do bản thân không ngủ. Vội vàng đẩy Mộ Đồ Tô ra. “Tô Tô. Thiếp có lời hỏi chàng”.
Mộ Đồ Tô dừng một chút. Khó hiểu nhìn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nói: “Vài ngày nay chàng bận việc gì. Tuy rằng thiếp không nên hỏi. Nhưng…”. Bạch Chỉ nhìn Mộ Đồ Tô. Lại phát hiện khuôn mặt nguyên bản mang tình dục của Mộ Đồ Tô, bỗng nhiên mất hết hưng trí. Hắn mỉm cười. Sờ sờ làn tóc đen của Bạch Chỉ. Trong mắt mang theo thành khẩn. “Nếu như ta nói. Không cho phép nàng ghen”.
“Ghen”. Bạch Chỉ khẽ nhíu mày. “Có phụ nữ bên ngoài”.
Mộ Đồ Tô nhéo mặt nàng. Nghiến răng nghiến lợi “Nàng lặp lại lần nữa”.
Bạch Chỉ lại nói : “Có phụ nữ bên ngoài”.
Mộ Đồ Tô không chút do dự ôm lấy nàng áp đảo lên giường. Kéo quần áo trên người. Hôn nàng. Bạch Chỉ lấy tay để trước ngực hắn. Cầu xin tha thứ nói: “Thiếp sai rồi. Thiếp sai rồi…”.
Mộ Đồ Tô hết giận hung hăng mút trên cổ nàng một cái. Trên cổ Bạch Chỉ lập tức hiện ra một dấu hôn. Mộ Đồ Tô nói: “Nếu ta muốn đi tìm phụ nữ. Như vậy sẽ không ôm nàng ngủ mỗi ngày. Có tinh lực muốn nàng”.
Bạch Chỉ tự mình tỉnh lại, lộ ra dáng vẻ thật có lỗi. Mộ Đồ Tô ghé vào trên người nàng không đứng dậy. Nói với nàng: “Lúc trước Nam Chiếu bị đánh bại, lui binh ngàn dặm. Nhưng chúng ta không đủ quốc khố trợ giúp quân đội thừa dịp thắng truy kích, lại sợ Nam Chiếu tái chiến. Hoàng thượng quyết định sửa mối quan hệ bang giao. Lần này đến đây cùng sứ giả là Nam Chiếu đại công chúa. Ta cùng với nàng ta gặp mặt một lần. Cho nên mấy ngày nay đều là ta ở cùng nàng lo liệu”.
“Đại công chúa”. Bạch Chỉ ngẩn ra. Nếu như nghe thấy là tiểu công chúa có lẽ nàng sẽ không giật mình như vậy. Dù sao nàng có chuẩn bị tâm lý. Kiếp trước, Nam Chiếu đại công chúa là một truyền kỳ ở Nam Chiếu quốc. Nam Chiếu đại công chúa cùng Nam Chiếu tiểu công chúa được coi như “Tịnh đế liên” . Đồng thời sinh ra, diện mạo lại không giống nhau. Tính tình cũng không giống. Dáng vẻ Nam Chiếu đại công chúa xinh đẹp thần kỳ, thích múa đao múa kiếm. Mười ba tuổi đã dũng mãnh thiện chiến. Từ nhỏ mặc giáp đánh giặc bảo vệ quốc gia. Năm mười sáu tuổi chung tình với thái tử ngốc của quốc gia thua trận. Không để ý tất cả những người hâm mộ giật mình, cho dù vua cùng hoàng hậu Nam Chiếu cực lực phản đối, nàng ta vẫn khư khư cố chấp, là một cô gái có tư tưởng cực kì độc lập.
Đương nhiên, đây là Nam Chiếu đại công chúa ở kiếp trước. Lần này Nam Chiếu đại công chúa vẫn là bộ dáng kia.
Mộ Đồ Tô thấy dáng vẻ Bạch Chỉ đăm chiêu, nhẹ gõ trán nàng, “Đừng suy nghĩ miên man. Đại công chúa đã có phu quân, sẽ không xảy ra chuyện nàng lo lắng”.
Bạch Chỉ hỏi: “Chàng vẫn một mình ở cùng nàng ta sao”. Lòng Bạch Chỉ vẫn có nỗi lo.
Mộ Đồ Tô gật đầu. Bạch Chỉ không còn lời nào để nói. Mộ Đồ Tô gọi Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ngoái đầu lại nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau. Bạch Chỉ thấy đáy mắt hắn bắt đầu lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng to. Bạch Chỉ hiểu rõ tư tưởng hắn, môi dán lên môi hắn, hai tay khoát lên trên cổ Mộ Đồ Tô, “Sắc lang”.
Mộ Đồ Tô như sói nuốt vào mỹ thực đưa lên cửa, ôm chặt Bạch Chỉ, dúi đầu vào ngực nàng…
Xem ra, vài ngày nay, hắn thật sự rất đói bụng.
***
Bạch Chỉ vẫn chưa yên tâm, nhưng đã không có lý do gì tiếp tục đi hỏi Mộ Đồ Tô. Nàng tìm chuyện gì đó để bản thân làm, quên đi chuyện phiền lòng này. Bạch Chỉ gọi Hồng Kiều. Trên đường đi mua vải cùng kim tuyến, nàng có chút ngứa tay, muốn thêu một đóa hoa mẫu đơn viền vàng, thuận tiện đưa tặng cho vương phi, cải thiện quan hệ một chút. Kiếp trước, nàng vừa đem hoa mẫu đơn viền vàng tặng vương phi, vương phi liền thích nàng. Ngay cả Mộ Đồ Tô cũng không thể tin nhìn nàng, luôn luôn hỏi nàng có phải nàng thêu hay không. Tuy rằng nàng luôn kiêu ngạo gật đầu, nhưng vẻ mặt hắn luôn không tin. Nàng biết nữ hồng chẳng có gì lạ. Hắn kỳ quái là việc nàng có thể thêu được bông hoa xuất sắc như vậy.
Bỗng nhiên Bạch Chỉ nghĩ đến lúc trước Bạch Thuật hồi phủ. Trên tay là chiếc khăn nàng thêu. Tuy rằng sau này Bạch Thuật trả lại cho Mộ Đồ Tô. Nhưng Bạch Chỉ luôn cảm thấy chiếc khăn kia không sạch sẽ, lại thêu một chiếc khác cho hắn. Dù sao kiếp này Mộ Đồ Tô sẽ không hoài nghi nó làm ra từ bàn tay nàng .
Lần này Bạch Chỉ ngồi kiệu ra ngoài. Đông rẽ tây ngoặt đi tới Bạch phủ. Hồng Kiều hỏi Bạch Chỉ qua cửa kiệu. “Phu nhân, Muốn vào Bạch phủ ngồi sao”.
Bạch Chỉ vốn định nói không cần, lại bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Thuật. Từ khi nàng gả ra ngoài, đã lâu không gặp thằng bé ấy. Bạch Chỉ nhân tiện nói: “Đi xem đi”.
“Vâng”. Hồng Kiều bảo kiệu phu đi tới Bạch phủ.
Sau khi trái tim nàng trở nên lạnh lùng với Bạch Uyên. Bạch Chỉ ít xen vào chuyện của Bạch gia. Không ngờ, ngắn ngủn ba tháng, Bạch Uyên đã thăng lên nhị phẩm, nhận chức Binh bộ thị lang. Nàng vào Bạch phủ vốn định đi gặp Bạch Uyên. Lại bị báo lại, Bạch Uyên đang tiếp khách, không tiện. Bạch Chỉ đành phải trực tiếp đi gặp Bạch Thuật .
Ba tháng không gặp, Bạch Thuật cao lên không ít. Thấy Bạch Chỉ, nguyên bản bộ dáng héo rũ đọc sách bỗng chốc giống như cây cỏ lâu ngày mới được tưới mưa. Nhảy đến bên người Bạch Chỉ. Khuôn mặt tươi cười nghênh đón. “Tỷ”.
Bạch Chỉ gật đầu. “Nếu như học hành mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi. Không cần miễn cưỡng bản thân như vậy”.
Bạch Thuật ngây ngô cười. “Vẫn là tỷ yêu đệ nhất. Cha cùng nương luôn bắt đệ đọc sách. Muốn đệ so sánh cùng những người trong hàn lâm viện. Áp lực rất lớn. Thuật Nhi không thích những thứ nho nhã, thích múa đao lộng thương. Tỷ phu nói, đợi đệ lớn lên, sẽ cho đệ đi theo huynh ấy”.
Theo như lời nói của Bạch Thuật, tỷ phu chắc là Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ cười hỏi. “Đệ chạm mặt tỷ phu khi nào?” .
“Hoàng cung, lúc đó tỷ phu đang luận bàn cùng một cô gái áo hồng. Nhưng trong quá trình không may làm ngộ thương thị nữ của cô gái áo hồng. Không tiếp tục so chiêu nữa”. Bạch Thuật không thấy trận đấu đấu xong, có chút tiếc nuối.
Thật kỳ lạ, luận bàn võ nghệ, cũng có thể ngộ thương. Theo như sự dè dặt cẩn thận của Mộ Đồ Tô, khả năng không lớn. Hiển nhiên cũng không thể phủ nhận khả năng này. Hơn nữa có thể do mắt thị nữ của đại công chúa có tật hoặc cố ý ngộ thương bản thân… Hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bạch Chỉ ngẩn ra, miên man suy nghĩ. Thị nữ của đại công chúa có phải là tiểu công chúa hay không. Dù sao nàng đã nhìn thấy nàng ta. Nàng ta ở kinh thành. Lấy thân phận gì? Nam Chiếu tiểu công chúa, hay là… vi hành. Bạch Thuật thấy sắc mặt Bạch Chỉ không tốt. Lắc lắc làn váy Bạch Chỉ, “Tỷ”.
Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, cười cười với Bạch Thuật. “Nhớ nhé, học được thì học, không thể học thì bỏ văn theo võ. Võ học, cần phải nắm bắt từ nhỏ. Đệ nhìn tỷ tỷ mà xem, thân thể như vậy”. Bạch Chỉ vỗ ngực, bộ dáng nam tử khí khái.
Bỗng nhiên phía sau có người vỗ nàng. Bạch Chỉ thiếu chút nữa không thở được. Lực đạo này…
Bạch Chỉ mạnh xoay người trợn mắt trừng trừng. Đã thấy Bùi Cửu hướng nàng cười xán lạn.
“Cửu ca, huynh lại tới”. Bạch Thuật thấy Bùi Cửu, dường như rất quen thuộc.
Bùi Cửu xoa xoa tóc Bạch Thuật. “Nhiệm vụ phu tử giao cho đã hoàn thành chưa. Nếu xong rồi. Theo ta đi bắn bia ngắm đi”.
“Được…”. Bạch Thuật cười nói vui vẻ với Bạch Chỉ: “Tỷ, đệ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ”. Lại nhìn Bùi Cửu. “Cửu ca, chờ đệ một lát”. Bạch Thuật tích cực đi viết chữ, cùng bộ dáng héo rũ vừa rồi cứ như hai người.
Bạch Chỉ buồn cười nhìn Bạch Thuật. Nói với Bùi Cửu: “Ngươi thực khéo, nắm được nhược điểm của Thuật Nhi”.
Bùi Cửu cười rộ lên. “Ta còn biết nhược điểm của rất nhiều người. Làm không biết mệt”.
Bạch Chỉ ngẩn ra. Lăng lăng nhìn về phía Bùi Cửu. Bùi Cửu hướng nàng cười. Trống rỗng. Nhìn không ra rốt cuộc hắn suy nghĩ gì. Chỉ có thể công nhận nụ cười của hắn cực kỳ trống rỗng. Không phải phát ra từ nội tâm. Có lẽ đã rất quen, Bạch Chỉ có thể nhìn ra bi thương trong mắt hắn.
Đôi mắt Bạch Chỉ phai nhạt, hỏi: “A Cửu…”.
“Ừm. Giấc mộng bây giờ của ta là gì, giấc mộng trước kia của ta là gì. Còn nhớ rõ sao?”.
Bùi Cửu bỗng nhiên tới gần Bạch Chỉ. Thân mình Bạch Chỉ lùi lại. Đề phòng nhìn Bùi Cửu. Hai người bốn mắt tương đối, chỉ có lạnh như băng. Bùi Cửu nói: “ Giấc mộng trước kia của ta là tới một ngọn núi, có sơn có thủy, có phong cảnh, còn có người con gái ta yêu nhất” .
Bạch Chỉ hít thở không thông.
“Giấc mộng bây giờ… Ha ha”. Bùi Cửu không tiếp tục nhìn chằm chằm nàng. Mà nhìn tuyết đọng bên ngoài trắng xóa. “Không buông tha bất kỳ kẻ nào làm hại đến Bùi gia”. Bùi Cửu nhìn lại Bạch Chỉ. “Trong đó bao gồm Mộ Đồ Tô”.
“Tô Tô chàng…” . Bạch Chỉ thốt ra tên Mộ Đồ Tô. Đã thấy đôi mắt Bùi Cửu biến hóa, kịp thời cấm khẩu.
Bỗng nhiên Bùi Cửu nở nụ cười. “Dâm phụ”. Hắn nói cực giống nói đùa. Trong đôi mắt có thứ tình cảm nàng nhìn không ra. Nghiêm túc lại giống như đang nhớ lại. Đôi mắt Bùi Cửu chuyên chú nhìn nàng như vậy. Mà lại giống như không nhìn nàng.
Bạch Chỉ sợ hãi Bùi Cửu như thế. Bên trong đôi mắt lóe nước mắt cực kỳ bi ai. Bùi Cửu trước mắt đã không phải người đàn ông hồn nhiên đem toàn bộ cảm xúc biểu lộ trên mặt như lúc trước. Hắn ẩn giấu bản thân, không cho người khác nhìn thấy, cũng không để bản thân chạm đến.
“Cô thật đẹp” . Bỗng nhiên Bùi Cửu nói: “ Từ rất lâu rất lâu ta đã muốn nói với cô. Cô thật đẹp. Đẹp đáng yêu. Đẹp rung động. Đẹp làm cho ta oán hận”. Bùi Cửu không tiếp tục nói nữa, bởi hắn thấy Bạch Thuật đang đi tới.
Bạch Thuật đến, trên mặt tràn đầy nụ cười. “Cửu ca, đệ xong rồi. Có thể đi bắn bia ngắm”.
Bùi Cửu cười rộ. “Vậy đi thôi” .
“Tỷ, cùng đi không?”. Bạch Thuật mời Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ lắc đầu. “Không được. Các ngươi đi đi”. Nàng lại nhìn Bùi Cửu. Hắn đang mỉm cười với nàng. Trống rỗng như trước.
Bóng lưng một cao một thấp. Trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy không ổn. Bạch Uyên quấy rầy Bạch Chỉ không yên. Ông đi ra từ trong góc, dường như đã nhìn thật lâu. Ông ta không trực tiếp nói với Bạch Chỉ, mà nói với bóng lưng Bùi Cửu: “Bùi lão tướng quân chết. Đối với hắn là đả kích quá lớn. Nếu chỉ đơn thuần tự sát. Có lẽ hắn sẽ không hận như vậy”.
Bạch Chỉ hoảng sợ nhìn về phía Bạch Uyên.
“Bùi lão tướng quân tính tình cương liệt. Cả đời chiến công hiển hách. Lại bởi vì điều này mà thất bại. Hơn nữa Mộ tướng quân xoay chuyển càn khôn. Để ông ta bị các đại thần vũ nhục, quyền lực bị cướp đoạt. Hơn nữa cả đời chín đứa con đều bất hạnh. Bùi gia bại ở trong tay ông. Người đàn ông cương liệt như vậy sao có thể chịu được”.
Dữ dội tàn nhẫn. Đối đãi một lão tướng quân như vậy.
Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Bùi Cửu, khoác áo khoác, lại có thể xuyên qua áo khoác nhìn thấy thân mình mỏng manh suy nhược của hắn. Trong lòng nàng khổ sở không thôi. Từ khi lập quốc đến bây giờ, trải qua mấy đời, Bùi gia trung thành vì nước nhiều năm như vậy. Chẳng qua trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bị thua một bậc, liền bị đem ra hiến tế, thậm chí hung hăng đạp một cước, tùy ý vũ nhục. Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận”.
Tới một ngọn núi. Có sơn có thủy. Còn có người con gái ta yêu nhất. Như vậy, giấc mộng ban đầu đối hắn mà nói, sớm như mây khói tan đi, một đi không trở lại .
Mà chính nàng thì sao? Nàng cũng thế, bắt đầu tương lai mờ mịt của bản thân. Giấc mộng ban đầu của nàng ở kiếp trước, muốn ở bên cạnh Mộ Đồ Tô, nguyện nắm tay không chia lìa, nàng nỗ lực thực hiện giấc mộng của bản thân. Kiếp trước như thế. Bây giờ cũng như thế. Quá mức cố chấp . Là giẫm lên vết xe đổ, hay là nỗ lực giao tranh? Nàng nghĩ, quyền chủ động không ở bản thân nàng.