Lúc Bạch Chỉ gặp lại Mộ Đồ Tô, hắn mặc một bộ áo vải màu xanh giản dị, dù vậy, trông hắn vẫn không giống người thường, dường như trích tiên hạ thế . Mộ Đồ Tô đứng trước hiên nhà, ánh mắt phiêu miểu, không rõ hắn đang nhìn gì.
Dường như hắn nhận thấy có người tới gần, nhìn về hướng Bạch Chỉ, thấy là nàng, cười thầm. Bạch Chỉ lại không cười thoải mái được như hắn, vừa nghĩ đến hắn “mớm” nàng ăn gì đó, liền không dám đối mặt hắn. Thật sự kỳ quái , rõ ràng là hắn không đúng, vì sao người “khách khí” ngược lại là nàng?
“Còn đói không?” Mộ Đồ Tô hỏi.
Lời này …
Bạch Chỉ quay đầu, không nhìn tới đôi mắt mang cười của hắn, hơi kỳ quái nói: “Ta tỉnh rồi, chúng ta có thể xuất phát trở về.”
“Nàng không biết là nơi này rất đẹp sao? Có sơn có thủy, phong cảnh hợp lòng người.” Mộ Đồ Tô không trả lời vấn đề của Bạch Chỉ, mà chuyển hướng đề tài, nói sang việc khác. Bạch Chỉ cũng liền trả lời theo đề tài của hắn, “Quả thật rất đẹp, thâm sơn rừng già, tự làm tự ăn, mặc dù nguyên thủy nhưng chất phác.”
“Nàng cũng thích nơi này?”
“Thích thì thích, nhưng nơi này không thích hợp một tướng quân như ngài! Tướng quân, chúng ta có thể xuất phát trở về.” Bạch Chỉ quả nhiên không phải người ngồi không, lại đem đề tài vòng vo trở về. Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ vội vàng trở về, tâm sinh đối nghịch, không để ý nói: “Không được.”
“Vì sao?” Bạch Chỉ sốt ruột.
“Cả người ta đều đau, cần an dưỡng. Chờ ngày nào đó ta khỏe hẳn, lại trở về cũng không muộn.” Mộ Đồ Tô không thèm liếc Bạch Chỉ một cái, trở về trong phòng. Bạch Chỉ vội vàng đuổi theo lên trước, mở ra hai tay, ngăn hắn lại, nàng nghiêm túc nói với hắn: “Tướng quân, chớ tùy hứng, ngươi cần kịp báo an toàn cho thuộc hạ của ngươi, ngươi không chỉ phải chịu trách nhiệm với bản thân, cũng nên chịu trách nhiệm với thuộc hạ của ngươi.”
“Tùy hứng? Nàng nói lời này, là quan tâm ta hay là muốn vội vàng trở về tìm Bùi Cửu?” Mộ Đồ Tô lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ, trong mắt rét lạnh dường như không thể hòa tan, cứ như vậy lạnh thấu xương cắm thẳng vào trái tim Bạch Chỉ. Bạch Chỉ bỗng chốc ngẩn người, không có biện pháp trả lời.
Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ trầm mặc, trong lòng đau xót, hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới, vào nhà. Bạch Chỉ bỗng nhiên nói từ sau lưng hắn: “Tướng quân, ngươi nói rất đúng, ta không nên che che lấp lấp, đúng vậy, ta sốt ruột trở về, là muốn biết Bùi Cửu sống hay chết.”
Mộ Đồ Tô dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, đứng ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích. Hắn đưa lưng về phía Bạch Chỉ, nàng không nhìn thấy nét mặt hắn giờ phút này, chỉ có thể chờ hắn trả lời một cách thuyết phục. Nhưng hắn không trả lời, một câu nói cũng không, yên lặng vào nhà.
Bạch Chỉ đứng tại chỗ, khẽ cắn môi, nàng có nên rời đi một mình hay không?
Ý tưởng này, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng . . dường như Mộ Đồ Tô biết nàng sẽ “không lương tâm” như vậy, sớm nói cho thôn dân, nói bọn họ là tiểu tình lữ bị người nhà bổng đánh uyên ương trốn đi , nhưng Bạch Chỉ luôn có cảm giác gây ra tội ác, thường thường muốn trở về chịu đòn nhận tội, không sợ tẩm trư lung . Thôn dân sợ nàng trở về sẽ bị “tẩm trư lung”, nói gì cũng không cho nàng rời đi Vô Hồi Lâm. Bạch Chỉ cầu xin không có kết quả, cũng liền chặt đứt ý niệm, thành thành thật thật ở trong thôn, cùng Thanh Hà nói chuyện phiếm, hoặc là càu nhàu.
Dường như Mộ Đồ Tô làm “thôn dân” làm đến nghiện, sáng sớm sờ soạng theo A Phúc vào rừng săn thú, mặt trời lên cao ba sào mới trở về, mang về rất nhiều con mồi. A Phúc luôn khen Mộ Đồ Tô có khả năng, cả ngày không rời miệng, lỗ tai Bạch Chỉ sắp có vết chai.
Lại là một ngày mặt trời phơi ba sào, Bạch Chỉ ngồi cạnh lò than, nhìn Thanh Hà ngồi đối diện. Bụng nàng ta đã cực lớn, ngồi xuống thoạt nhìn rất cố sức, trong tay lại vội vô cùng. Vừa khâu áo cho A Phúc, vừa muốn làm quần áo mới cho đứa nhỏ.
Có lẽ Thanh Hà bị Bạch Chỉ nhìn không chuyển mắt mà thẹn thùng , ngừng tay nhìn Bạch Chỉ, giống như đang hỏi “Có việc sao” ?
Bạch Chỉ thấy nàng ngừng lại, khoát tay, nhàm chán nói: “Ngươi tiếp tục.”
“Tiểu thư, nữ hồng của người cực kì xuất sắc, có thể giúp em thêu một chữ được không?”
Bạch Chỉ không hiểu nhìn Thanh Hà.
Thanh Hà lấy ra một đôi giày, nhìn nhìn, đưa cho Bạch Chỉ, “Giúp em thêu một chữ Phúc.”
“Đưa cho A Phúc?”
Thanh Hà gật đầu, “Vâng. Tướng công hàng năm trèo đèo lội suối, đi nhiều, giày cực kì dễ dàng bị rách, trước kia đều lấy giày cũ của người khác, vài ngày trước em làm cho chàng một đôi giày mới, mỗi ngày không rời chân, bây giờ trời càng ngày càng lạnh, làm cho chàng đôi giày dày một chút, hôm kia thấy chân chàng đều đông thành màu tím .”
Đúng vậy, tới nơi này hơn mười ngày, trời chuyển mát cực nhanh, quần áo bản thân đã không đủ để giữ ấm, không hề rời lò sưởi.
Đúng lúc này, Mộ Đồ Tô cùng A Phúc đã trở lại. A Phúc vừa vào cửa liền lộ ra một khuôn mặt đông lạnh đỏ bừng, trên mặt lại mang theo nụ cười ngốc ngốc, cầm trong tay hai con thỏ, tranh công đưa cho Thanh Hà. Thanh Hà đem con thỏ đặt bên trong giọ, lấy tay giúp A Phúc làm nóng bàn tay, “Xem chàng kìa, lại quên mang bao tay .”
A Phúc ngốc ngồi bên cạnh Thanh Hà, như trước cười tủm tỉm sờ sờ bụng Thanh Hà. Thanh Hà oán trách nhìn hắn, nhưng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười ấm áp hạnh phúc. Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, trong lòng không hiểu sinh ra một loại cảm khái. Kiếp trước, Thanh Hà gả cho người mình không thích, sau này lựa chọn tư thông cùng quản gia. Tướng công nàng ta hàng năm đi theo Mộ Đồ Tô xuất chinh đánh giặc, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Không phải nàng ta quá yêu quản gia kia, là quản gia kia đối với nàng ta vô cùng tốt. Cho nên lấy sinh mệnh đi yêu hắn. Bây giờ, Thanh Hà như trước lựa chọn A Phúc ngốc đối tốt với nàng ta nhất, mà không phải cố chấp đi yêu Liễu Kế người nàng ta vĩnh viễn không với tới được, cho dù đã từng yêu hèn mọn như vậy.
Một cỗ khí lạnh, đánh gãy suy nghĩ miên man của Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô ngồi ở bên người nàng, hai tay đông lạnh đỏ bừng đặt ở trên lò than nướng nướng. Bạch Chỉ ngẩn ra, vội lấy tay muốn đẩy tay hắn qua một bên, “Không cần sưởi ấm trực tiếp, tay rất dễ bị nứt da.”
Tay nàng vừa chạm vào tay hắn, liền bị Mộ Đồ Tô cầm. Bàn tay lạnh như vậy trực tiếp xuyên suốt toàn thân nàng, nàng run lên run rẩy. Rốt cục lúc nàng có thể lấy mắt nhìn Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô đang cười như không cười nhìn nàng, hào phóng thỏa đáng nói: “Như thế, cám ơn.”
“…”
Người đàn ông này!
Vợ chồng ngồi đối diện ân ái. Thanh Hà đang bảo A Phúc thử giày. A Phúc hạnh phúc đi giày mới Thanh Hà làm cho, đi qua đi lại, theo như A Phúc thuần khiết ngốc nghếch, hắn tuyệt đối là vô tâm ở trước mặt Mộ Đồ Tô lắc la lắc lư, còn hồn nhiên hỏi Mộ Đồ Tô: “Đẹp mắt không? Đẹp mắt không?”
Mộ Đồ Tô không trả lời, bỗng nhiên quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Ta cũng muốn.”
“…”
“Làm cho ta một đôi.”
“…”
Mộ Đồ Tô mặt không biểu cảm nhìn Bạch Chỉ, chờ nàng trả lời thuyết phục.
Bạch Chỉ khó xử kéo kéo khóe miệng, “Bảo Thanh Hà làm giúp ngươi một đôi.”
“Đây là mệnh lệnh.”
“…” Bạch Chỉ không còn lời nào chống đỡ, chỉ nói: “Được.”
Thanh Hà thấy bộ dáng cam chịu của tiểu thư nhà mình, cười trộm, hảo tâm nhắc nhở Bạch Chỉ, “Tiểu thư, nhớ bảo tướng quân đưa giày cho người, đo kích cỡ một chút.”
Bạch Chỉ xua tay, “Không cần, ta biết, dài một thước.”
“…” Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc. Nhất là Mộ Đồ Tô, ánh mắt bị kiềm hãm, đôi mắt bỗng chốc sâu không thấy đáy.
“A, tiểu thư thật là hiểu biết số đo chân của tướng quân.” Thanh Hà tìm tòi nghiên cứu nhìn Bạch Chỉ, bộ dáng muốn nói lại thôi. Bạch Chỉ đương nhiên lĩnh hội được ý tứ của Thanh Hà. Chân đàn ông lớn hay nhỏ, ngoại trừ người thân cận biết, người bình thường đều sẽ không chú ý. Càng đừng nói quan hệ Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô như vậy.
Nhưng nàng lại chắc chắn mà chuẩn xác nói ra kích cỡ chân Mộ Đồ Tô, có thể thấy được quan hệ không tầm thường.
Đó đều là sự tình kiếp trước. Bạch Chỉ vì lấy lòng Mộ Đồ Tô, bất cứ chuyện gì cũng nguyện ý làm, làm giày chỉ là một phần thật nhỏ. Nàng làm rất nhiều giày cho hắn. Hắn đi thì đi, có điều không tươi cười hạnh phúc như A Phúc, mỗi lần giày rách, chỉ nói cho nàng một câu, lại cho ta một đôi. Như thế, mà thôi.
Bạch Chỉ không dám nhìn Mộ Đồ Tô, dùng cái kìm gắp một ít than, đặt lên trên bếp, tùy ý giải thích vấn đề này, “Ồ, nhìn là biết .”
“Ánh mắt Bạch cô nương thật là sắc bén.” Mộ Đồ Tô không để ý từ ngữ nói lại nàng.
Bạch Chỉ đón nhận đôi mắt sắc bén như ưng của hắn, “Tướng quân quá khen.”
Ánh mắt Mộ Đồ Tô không rời đi Bạch Chỉ, có lẽ hắn đang nhìn, hắn đang hi vọng, không phải bản thân suy nghĩ nhiều. Nhưng Bạch Chỉ lại nghiêm nghị nhìn hắn, đôi mắt trong suốt, tuyệt không giả dối. Có lẽ, hắn thật sự suy nghĩ nhiều, ý tứ của nàng rõ ràng như vậy…
Ánh mắt sáng quắc kia của Mộ Đồ Tô phai nhạt xuống, nhìn lửa cháy bên trong lò sưởi, trong mắt nóng lên, như bị gai đâm, thật không thoải mái.
***
Buổi tối Bạch Chỉ từ chỗ Thanh Hà chọn một ít vải cùng một ít bông làm giày, ôm bấy nhiêu nguyên liệu, định trở về phòng ngày mai làm. Nàng đi ngang qua phòng Mộ Đồ Tô, song cửa sổ mở to, có thể nhìn thấy hắn đang làm gì? Nàng chỉ tò mò nhìn thoáng qua, lại phát hiện hắn đang ngâm chân. Trên mặt lộ ra không phải thoải mái mà là ngũ quan tuấn mỹ nhăn lại cùng nhau, thoạt nhìn rất thống khổ. Bạch Chỉ chuyển ánh mắt xuống, thấy chân hắn đỏ lên.
Nàng liền biết, chân hắn lạnh đến phát đau. Bạch Chỉ nhìn nhìn nguyên liệu trên tay vừa rồi lấy ở chỗ Thanh Hà, lại nhìn Mộ Đồ Tô, môi mân lại, đi trở về phòng.
Nàng không biết bản thân trúng tà gì, thắp đèn thức đêm làm giày, tựa như Bạch Chỉ kiếp trước yêu Mộ Đồ Tô, dùng vạn phần nhiệt tình không ngủ không nghỉ vì hắn làm một đôi giày vừa thích hợp lại thoải mái. Trên đời này chỉ sợ rốt cuộc không tìm ra được người giống như nàng, hiểu biết độ dài, dày, rộng chân hắn.
Gà bắt đầu gáy, Bạch Chỉ rốt cục cắn đứt chỉ, một đôi giày tinh tế lại hoàn mỹ đại công cáo thành. Bạch Chỉ rất vừa lòng kiệt tác của bản thân, cười thầm, đứng lên vươn thắt lưng, định trở về giường ngủ một giấc ngủ đẹp.
Đôi mắt lại tùy ý nhìn quanh, thấy Mộ Đồ Tô đứng ở cạnh bên song cửa sổ sáng quắc nhìn nàng.
Bạch Chỉ ngẩn ra, giống như làm chuyện đuối lý, chột dạ không thôi.
Mộ Đồ Tô không nói gì cả, xoay người rời đi.
Bạch Chỉ lại ngẩn ra, mình bị bỏ qua ? Nàng chỉ cảm thấy Mộ Đồ Tô càng ngày càng lạnh, giống như thời tiết bây giờ, tiến vào mùa đông.
Sợ là tuyết sắp rơi đi…