Khắp thành xôn xao, dân chúng hướng tới trung tâm xem náo nhiệt, Bạch Chỉ bị áp chế phía trên dàn thiêu sớm được chuẩn bị tốt, làm gương cho dân chúng. Bạch Chỉ mắng một đường, giãy dụa một đường. Nhưng dù biện bạch như thế nào, bọn họ vào tai này lại ra tai kia. Hiển nhiên, bọn họ mặc kệ nàng có thật sự đồi phong bại tục hay không, thầm mong nàng chết! Trước khi lên đài, Bạch Chỉ tiếp tục tức giận mắng: “Một lũ điêu dân, không có căn cứ, ta…” Bạch Chỉ còn chưa nói xong, miệng đã bị ma ma nhét một mảnh vải. Bạch Chỉ vốn định kháng án, lúc này lại chỉ có thể “câm điếc”, dù cho bản thân nỗ lực thế nào, phát ra chỉ có thanh âm “ô ô”.
Cái này, thật sự là ngậm bồ hòn, đi đời nhà ma.
Ma ma chỉ vào Bạch Chỉ, hướng mặt về phíadân chúng, trào dâng oán giận, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Bạch Chỉ con gái Tri châu Tô thành, không thủ nữ tắc, dâm loạn không chịu nổi, chưa cưới đã mang thai, bởi vì sợ việc này phô trương ra ngoài, cho rằng tự phá thai có thể vô tư, may mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lúc ta rời đi Bạch phủ, ngẫu nhiên thấy được việc này, do đó tố giác làm gương thị chúng. Đàn bà không trinh không đức như thế, nên thiêu sống.”
“Tốt, tốt!” Dưới đài một nửa dân chúng giơ nắm tay lên cao, tỏ vẻ ủng hộ. Những người khác khe khẽ nói nhỏ, cũng không biết thảo luận cái gì. Điều làm cho trái tim Bạch Chỉ băng giá là, không có một ai đứng ra hoài nghi việc này, vì nàng giải tội. Xem ra “xú danh” của nàng đã thâm nhập vào lòng người.
Nàng là người đã từng chết một lần, không sợ lại chết thêm lần nữa. Có điều cứ chết đi như vậy, nàng cảm thấy rất không đáng giá. Nàng bị trói ở cọc gỗ, ma ma giơ cây đuốc lên, hướng tới gần nàng. Bạch Chỉ nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của ma ma, nét mặt hận thù cùng với ánh mắt gần như điên cuồng.
Bạch Chỉ nhấc chân hung hăng đá ma ma một cước. Ma ma ăn đau che bụng, hung tợn trừng nàng. Bạch Chỉ cũng trừng mắt nhìn lại. Bà ta thoát thân thể ra xa, tiếp tục giơ cây đuốc lên chuẩn bị quăng vào người nàng.
Bỗng nhiên, dưới đài một trận xôn xao, chỉ thấy một con tuấn mã chạy như điên xông vào đoàn người, ở phía trên tuấn mã, Mộ Đồ Tô một thân áo giáp màu vàng, tóc dài bay lên, áo choàng sau lưng theo tóc nhẹ dương. Mà hắn đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
Tại sao hắn lại đến ? Bạch Chỉ kinh ngạc.
Chỉ thấy con tuấn mã không ngừng nghỉ trực tiếp tiến lên đài gỗ, trực tiếp đứng ở trước mặt Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô một câu cũng không nói xuống ngựa, một cái tát hướng về phía ma ma, từng chữ vô cùng rõ ràng, thanh âm leng keng hữu lực, “Người đàn bà của ta ngươi cũng dám thiêu?”
Ma ma bị đánh choáng váng, đứng ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, như tượng điêu khắc.
Mộ Đồ Tô không cởi bỏ dây thừng của nàng, mà trực tiếp đem nàng đang bị trói giống như bánh chưng ôm ngang lên. Bạch Chỉ phản kháng, “Ô ô” kêu to, thân mình vặn vẹo, hắn vững như Thái Sơn, lạnh nhạt nhìn nàng “bạo động”, mắt nhướng cao, giống như đang nói “Động tiếp đi? Động tiếp cũng là hình dáng này” .
Bạch Chỉ liền bất động . Nàng biết, nàng giãy dụa không có kết quả.
Mộ Đồ Tô ôm Bạch Chỉ lên ngựa, tự mình nhảy lên ngay sau đó. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy sau lưng ấm áp, không được tự nhiên xê dịch lên phía trước. Nàng không muốn dựa vào trong lòng hắn.
“Lại dịch nữa, nàng cứ ngồi ở trên cổ ngựa nhé.” Mộ Đồ Tô liếc nàng một cái.
Bạch Chỉ đành phải dịch trở về…
Mộ Đồ Tô lúc này mới lấy tấmvải trong miệng nàng ra, cúi người ở khóe miệng nàng hôn một ngụm, lại giống như giải hận cắn nàng một ngụm. Bạch Chỉ trố mắt nhìn Mộ Đồ Tô. Chỉ nghe Mộ Đồ Tô mặt không biểu cảm nói: “Đây là nàng nợ ta .”
Bạch Chỉ cắn răng, lấy mắt trừng hắn. Trước mặt công chúng, không nên phát hỏa. Nàng nghi hoặc, vì sao ở thời khắc chỉ mành treo chuông, hắn có thể kịp thời đuổi tới? Là vừa vặn đi ngang qua hay là…
Mãi đến khi thấy trong đám người dưới đài Thu Thiền thở hổn hển ngồi trên lưng ngựa, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Là Thu Thiền đưa cứu binh tới?
Mộ Đồ Tô giá ngựa rời đi đài gỗ, trước mặt mọi người mang Bạch Chỉ đi. Quần chúng cũng không nói được lời nào. Tô thành ai không biết Mộ Đồ Tô? Mà Mộ Đồ Tô trước mặt mọi người lại tỏ vẻ Bạch Chỉ là người phụ nữ của hắn, bọn họ còn dám động?
Ma ma đứng ở trên đài gỗ hai chân như nhũn ra, quỳ gối trên tấm ván, cứng ngắc không thôi.
Bạch Chỉ muốn Mộ Đồ Tô dẫn nàng trở về Bạch phủ, Mộ Đồ Tô lạikhông nghe theo. Bạch Chỉ liền kêu, “Thả ta xuống ngựa.”
Mộ Đồ Tô trực tiếp khiêng nàng đến sườn núi cách thành mười dặm ở ngoại ô, ném ngay tại chỗ. Thu Thiền đuổi theo bọn họ vội xuống ngựa, giúp Bạch Chỉ cởi bỏ dây thừng.
Thu Thiền vừa cởi dây thừng vừa nhắc: “Chỉ Nhi, ngươi như vậy sẽ dễ dàng động thai, đừng tức giận.” Thu Thiền lấy ánh mắt như vậy nhìn Mộ Đồ Tô, “Thế tử, Chỉ Nhi có thai, tại sao người lại thô bạo như vậy ném nàng chứ!”
Đôi mắt Mộ Đồ Tô luôn luôn chưa từng rời Bạch Chỉ, nhưng hắn lại nói với Thu Thiền: “Thu Thiền, cô đi về trước, ta muốn tâm sự cùng Chỉ Nhi.”
Thế tử ra lệnh, Thu Thiền làm sao dám không tuân lời, mặc dù nàng ta vô cùngtò mò nội dung “tán gẫu”. Nàng hướng Bạch Chỉ ra hiệu một ánh mắt, liền lên ngựa rời đi. Trong hương thơm của đất cùng hoa cỏ, ngẫu nhiên gió thu xẹt qua, lạnh lùng .
Mộ Đồ Tô đi thẳng vào vấn đề, “Đứa trẻcủa ai ?”
“Không cần ngươi quản.” Bạch Chỉ xoay mặt, không muốn giải thích với hắn.
Mộ Đồ Tô tới gần, một tay vặn cằm nàng, cường thế bắt nàng đối mặt bản thân, “Ta hỏi lại một lần, đứa trẻcủa ai?”
Bạch Chỉ cố chấp nhìn hắn, chết không khai.
“Nàng tình nguyện bị lửa thiêu cháy, cũng không chịu nói ra người đàn ông kia sao?”
Mộ Đồ Tô hiển nhiên không biết tình huống, lúc hắn đuổi tới, nàng đã mệnh huyền một đường , cũng không biết những người này muốn nàng chết, chưa bao giờ nghe nàng giải thích, càng chưa hỏi gian phu của nàng là người phương nào.
“Được lắm.” Mộ Đồ Tô cắn răng chịu đựng, nhưng bàn tay niết cằm nàng lại tăng một phần sức lực, Bạch Chỉ đau nhịn không được nhíu mày.
“Người đàn ôngkia đáng giá nàngyêu như vậy sao? Hắn có thể trơ mắt nhìn nàng chết, cũng không nguyện ra tay cứu nàng. Nàng còn che chở một người đàn ôngnhư vậy?” Trong mắt Mộ Đồ Tô bốc hỏa, Bạch Chỉ lo lắng, ngay sau đó, nàng có khả năng sẽ bị Mộ Đồ Tô bóp chết.
Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ không có vẻ gì, hắn nhắm chặt mắt, bàn tay bóp cằm nàng cũng buông xuống. Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô lực.
Bạch Chỉ tự mình cởi bỏ dây thừng trên người, đứng lên phủi phủi bùn đất cùng cỏ dại, chuẩn bị rời đi. Bước chân nàng mới bước ra một bước, cánh tay dài của Mộ Đồ Tô chụp tới, vững vàng ômBạch Chỉ vào trong ngực. Hắn dúi đầu vào gáy Bạch Chỉ, thật sâu …
Bạch Chỉ giãy dụa, thậm chí quyền đấm cước đá, Mộ Đồ Tô lại như trước ôm nàng không nhúc nhích.
“Mộ Đồ Tô!” Bạch Chỉ tức giận.
“Không buông.” Mộ Đồ Tô ôm càng chặt, trên người hắn mặc áo giáp cứng rắn, làm Bạch Chỉ cực kì không thoải mái.
“Mộ Đồ Tô, nam nữ khác biệt, ngươi tôn trọng một chút.” Bạch Chỉ dùng sức đẩy hắn, thật vất vả đẩy hắn ra một bên. Dùng sức quá mạnh, Bạch Chỉ thở hổn hển, mất hứng lấy mắt tiếp tục trừng Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô nói: “Ta nguyện ý làm phụ thân đứa trẻ.”
“…”
Mộ Đồ Tô tiếp tục nói: “Mặc kệ trong lòng nàng có ai, người đàn ông kia không để ý sinh tử của nàng, không đáng tin. Thêm nữa toàn thành cao thấp đều biết nàng là người phụ nữ của ta, mượn nước đẩy thuyền, không bằng hành văn liền mạch lưu loát.”
“Chẳng lẽ thế tử còn muốn Bạch Chỉ chết một lần nữa ở trước mặt ngươi sao?” Bạch Chỉ cực kì lạnh nhạt đáp lại.
“Nàng không dám.”
“Vì sao?”
“Nàng có thai trong người, bỏ được một thi hai mệnh?”
“Bỏ được.” Bạch Chỉ cẩn thận tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Mộ Đồ Tô, ánh mắt này có kiên định.
Mộ Đồ Tô thấy nét mặt nàng thề sống chết như vậy, ngực hung hăng bị đâm một đao. Nàng ghét bỏ hắn như thế, cho dù chết cũng không nguyện cùng hắn. Ngay cả cùng đường cũng không ngoại lệ.
“Vì sao nàng chán ghét ta như vậy?” Mộ Đồ Tô tâm như tro tàn hỏi.
Bạch Chỉ đáp lại: “Thế tử nói đùa, Bạch Chỉ sao dám chán ghét thế tử? Có điều thế tử quá cao quý, Bạch Chỉ không với tới.”
“Đừng dùng việc này lấy cớ.” Mộ Đồ Tô nhíu mày nói.
Bạch Chỉ bĩu môi, đây là lý do nàng luôn luôn lấy cho bản thân, cái cớ cho bản thân không dám đi đối mặt Mộ Đồ Tô. Hắn bắt nàng đổi lý do khác, nàng không phải không tìm ra đến. Nàng như trước không chút để ý đáp: “Ta có người yêu khác, ta không yêu ngươi, điều này đủ để thành cớ sao?”
Mộ Đồ Tô mỉm cười, nâng cằm nàng lên, ánh mắt sáng quắc cùng nàng đối diện, “Không yêu ta ta biết, ta yêu nàng là được. Nàng chỉ cần thừa nhận tình yêu của ta. Thế nào?”
Bạch Chỉ chợt mở to hai mắt nhìn hắn.
Hắn thế nhưng… thế nhưng nói ra lời nói cùng nàng kiếp trước giống nhau như đúc.
Trong óc xoay quanh một cảnh tượng như vậy ở kiếp trước.
Gả cho hắn mấy ngày, Mộ Đồ Tô liền nhận được thánh chỉ, Nam Chiếu xâm phạm tiểu quốc Tây Thục liên minh với Quang Huy vương triều, đặc phái hắn mang binh đi trợ giúp. Hắn hùng hùng hổ hổ rời đi. Bạch Chỉ lúc ấy một lòng nghĩ tới Mộ Đồ Tô, tư quân thành tật, không quan tâm mang theo bọc hành lý đi Tây Thục tìm hắn.
Trên đường cực kỳ nguy hiểm, may mà đều bình an, thuận lợi tới doanh trại của Mộ Đồ Tô đóng quân ở Tây Thục Quốc. Nàng còn nhớ rõ bộ dáng giật mình của Mộ Đồ Tô lúc mới gặp nàng, lấy giọng điệu trách cứ quát lớn nàng. Nàng lại nét mặt tươi cười như hoa, “Không yêu thiếp thiếp biết, thiếp yêu chàng là được. Chàng chỉ cần thừa nhận tình yêu của thiếp. Thiếp nhớ chàng , cho nên đến gặp chàng.”
Hắn chỉ nói: “Nữ nhân điên.”
Nàng điên rồi, nàng yêu người đàn ông này điên rồi, người đàn ônglàm nàng khuynh tẫn cả đời.
Sau khi sống lại, Bạch Chỉ nghe lời nói giống như đã từng quen biết, thất kinh, hung hăng lướt qua Mộ Đồ Tô, chạy đến tuấn mã, ngồi lên chạy vội rời đi. Nàng muốn chạy thật xa, không cần tới gần Mộ Đồ Tô, đó là một người đàn ông đáng sợ cỡ nào?
Một tiếng huýt sáo vang lên, tuấn mã bỗng nhiên quay đầu lộn trở về chạy hướng Mộ Đồ Tô. Hắn đang mỉm cười nhìn nàng. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy nàng đang không ngừng tới gần hắn, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Nàng rõ ràng muốn rời xa hắn .
Tuấn mã chợt đình chỉ ở trước mặt Mộ Đồ Tô, mông ngựa nâng lên, Bạch Chỉ đang yên đang lành bị con ngựa nhảy lên thoát ly lưng ngựa, thân mình lao thẳng tới Mộ Đồ Tô ở tiền phương.
Cứ như vậy…
Mộ Đồ Tô vững vàng đón được nàng, nàng lại trở lại trong lòng Mộ Đồ Tô một lần nữa.
Mộ Đồ Tô thất thanh cười, bên trong ánh mắt ẩn lóe nhiều điểm dịu dàng, “Chỉ Nhi, nàng chạy không thoát .”