Toàn trường đang chờ đợi, dường như đã nhận định mỹ nhân trên cột chữ thập thuộc về sở hữu của Mộ Đồ Tô. Liễu Kế gấp đỏ mắt, sợ Liễu Như bị người khác mua đi, không tuân thủ quy củ kêu lên, “Ba ngàn sáu trăm lượng hoàng kim.”
Sáu trăm lượng ở đâu mà có?
“Huynh điên rồi, biểu ca.” Bạch Chỉ nhịn không được tức giận mắng, ở giao dịch nô lệ tụ hội, nếu như kêu giới vượt mức sẽ bị chém hai tay, mặc kệ là ai! Trước kia từng có, không một ai may mắn thoát khỏi.
Nếu Mộ Đồ Tô không nâng giá …
Tình cảnh lại một phen yên tĩnh. Liễu Kế thở hổn hển, cũng có chút căng thẳng, hắn hối hận vừa rồi lỗ mãng. Nhưng đã nói ra miệng, hối hận cũng chẳng có tác dụng. Bạch Chỉ nhịn không được chuyển ánh mắt về hướng Mộ Đồ Tô, cứ như vậy trực tiếp chàng vào bên trong đôi đồng tử của hắn, hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, dường như đang chờ đợi một trò hay.
Bạch Chỉ nhìn thời gian trên đài không ngừng trôi qua, đã sắp thấy đáy , Liễu Kế cũng sắp toi rồi. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, rẽ đám người, vọt tới trước mặt Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô dường như đang chờ nàng đến, đôi mắt phượng dài nhỏ nheo nheo, “Chỉ Nhi, lại gặp mặt.”
“Chỉ Nhi không phải cho ngươi gọi.” Bạch Chỉ ghét bỏ nói.
Mộ Đồ Tô không giận ngược lại cười, “Nếu ta cứ muốn gọi như vậy?” Trong giọng nói tràn ngập cưỡng bức.
Bạch Chỉ cắn môi, nhìn đồng hồ cát trên đài, “Vậy ngươi cứ gọi đi. Ngươi mau kêu giới, nhiều một văn tiền cũng được.”
“Vì sao ta phải kêu giới?”
“Ngươi đã bỏ ra ba ngàn năm trăm lượng muốn mua mỹ nữ kia, còn để ý thêm một trăm lượng cộng một văn tiền sao?” Bạch Chỉ cố nén tức giận, hấp tấp nói.
“Nhưng cô gái trên đài kia nhiều nhất chỉ giá trị ba ngàn năm trăm lượng, thêm một văn tiền, ta cũng cảm thấy không đáng giá. Không định kêu giới.” Mộ Đồ Tô nghiêm cẩn, không giống đùa.
Bạch Chỉ nhìn đồng hồ, thời gian cấp bách, “Ngươi muốn như thế nào mới tiếp tục kêu giới!” Nàng gần như rống lên cùng hắn nói chuyện.
Tùy tùng Nghiên Mực của Mộ Đồ Tô vô cùng bất mãn thì thầm, “Lớn mật, dám cùng tướng quân nói như vậy.”
Bạch Chỉ hung hăng trừng mắt hắn, Nghiên Mực ngẩn người, đường đường đại tiểu thư, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt làm ra động tác đó, quá mất thể thống! Hắn tội nghiệp nhìn chủ tử nhà mình, không ngờ không thấy vẻ mặt chủ tử mình ghét bỏ nàng, ngược lại nhìn thấy ý cười?
“Chỉ Nhi đã nói như vậy, ta đây sẽ không khách khí. Muốn ta kêu giới cũng được, theo cạnh ta một buổi tối!”
“Ngươi cho ta là cái gì?” Bạch Chỉ bỗng nhiên xoay người muốn rời đi. Mộ Đồ Tô nói: “Toàn bộ hội trường giao dịch, ngoài ta ra, không có ai mang vượt qua ba ngàn năm trăm lượng hoàng kim!”
Bạch Chỉ dừng một chút, hít sâu một hơi, tiếp tục rời đi.
Bạch Chỉ xa xa nhìn lại, Liễu Kế đang gắt gao nắm chặt nắm tay, cái trán sớm phủ kín mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát ngẩn người, dường như đang chờ đợi bi kịch buông xuống. Nếu bi kịch xảy ra, hắn có năng lực gánh vác sao? Còn có Liễu Như trên đài, hôm nay là mùng 5, nếu như hôm nay không bán được, nàng ta phải chờ một tháng, một tháng này đối với cô gái nhu nhược như nàng ta không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Nhưng dựa vào cái gì muốn nàng tới cứu? Nàng chỉ là một khách nhân! Có điều khách nhân là nàng thật sự không đành lòng nhà cậu gặp biến cố. Từ nhỏ cậu đối với nàng so Bạch Uyên đối với nàng còn tốt hơn vài lần, chẳng phải chỉ là một buổi tối thôi sao? Có thể bắt nàng làm gì? Nàng tin tưởng, Mộ Đồ Tô sẽ không xằng bậy, bởi vì hắn muốn cùng cô gái hắn yêu ái ân.
Bạch Chỉ xoay người, hé miệng, “Thành giao. Thỉnh kêu giới.”
Mộ Đồ Tô lại vươn tay, nghiêm cẩn nhìn Bạch Chỉ, trong mắt mang theo trào phúng, “Ba ngàn sáu trăm năm mươi lượng hoàng kim.”
Hắn kêu giới, rung động toàn trường, ngay cả Liễu Như bị trói gô trên đài cũng cố hết sức nâng đầu, nhìn hắn. Giờ phút này, hạt cát vừa lúc hết! Thật sự là chỉ mành treo chuông.
“Nàng ở chỗ này chờ ta.” Mộ Đồ Tô mỉm cười với Bạch Chỉ, liền bước lên đài, cùng người bán “một tay giao tiền, một tay giao người”.
Mộ Đồ Tô nới ra dây thừng cho Liễu Như, người nàng ta mềm nhũn nằm sấp xuống, hắn đỡ nàng ta lên, dịu dàng hỏi: “Liễu cô nương, cô có sao không?”
Liễu Như mở mắt ra, “Huynh biết ta?”
“Chờ giao dịch hoàn thành, lấy được giải dược sẽ nói rõ cho cô. Ta đỡ cô đi xuống trước đã.”
“Được.”
Liễu Như được Mộ Đồ Tô cẩn thận đỡ nâng xuống dưới.
Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, có phán đoán riêng của bản thân. Sở dĩ Mộ Đồ Tô mua Liễu Như, kỳ thực là… hắn háo sắc đến cực điểm. Nhìn mà xem, bộ dáng ân cần kia! Liễu Như được đỡ xuống dưới, Bạch Chỉ vốn định đỡ nàng, lại bị Liễu Kế nhanh chân đến trước, cho tới bây giờ tay Liễu Kế vẫn còn phát run, thanh âm hắn khàn khàn nói: “Muội muội, không có việc gì .”
“Ca!” Liễu Như nghẹn ngào dúc trong lòng hắn, hiển nhiên, nàng cực kì ủy khuất.
Bạch Chỉ nhìn hai người “huynh muội tình thâm”, không khỏi thổn thức khổ sở. Nếu nàng cùng Bạch Thược có thể tỷ muội tình thâm như thế, không nghi kỵ lẫn nhau, thật là tốt biết bao. Nhưng không phải một mẹ sinh ra, cảm tình xa lạ là không thể tránh khỏi. Hơn nữa cái chết của mẹ đẻ Bạch Thược…
Bạch Chỉ không suy nghĩ nữa.
“Nghiên Mực, đỡ Liễu tiểu thư hồi phủ.” Mộ Đồ Tô bỗng nhiên nói.
Bạch Chỉ nói: “Không cần phiền thế tử, chúng ta có thể tự đi.”
“Chỉ Nhi chớ quên ước hẹn buổi tối, ta sẽ phái người đến Liễu phủ đón nàng.” Mộ Đồ Tô mỉm cười với nàng, lại không giấu được đôi mắt hắn nóng rực. Bạch Chỉ giật mình, mím môi gật đầu.
Liễu Kế nhìn bọn họ, không hiểu nhiều lắm.
“Biểu ca, chúng ta đi.” Bạch Chỉ ngoái đầu nhìn Liễu Kế, muốn nhanh chóng rời đi.
Khi ba người chuẩn bị bước đi …
“Chậm đã.” Mộ Đồ Tô bỗng nhiên kêu.
Bạch Chỉ không hiểu nhìn về phía hắn. Mộ Đồ Tô nói: “Ta chỉ đồng ý kêu giới, những thứ khác vẫn chưa hứa hẹn, Liễu cô nương là ta dùng vàng thật bạc trắng mua đến, cũng không thể cứ mang đi như vậy.”
Liễu Kế giận dữ, “Ngươi muốn muội muội ta thế nào?”
“Không gì cả, tiêu tiền cần phải đúng giá trị, mất trắng ba ngàn sáu trăm năm mươi hai, khó mà làm được.” Rõ ràng là Liễu Kế hỏi hắn, từ đầu đến cuối, hắn lại chỉ nhìn chăm chú vào Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đoán không ra ý nghĩ của Mộ Đồ Tô, luôn luôn đoán không ra. Nhưng có một điều thì nàng sáng tỏ, lần này hắn đến giao dịch nô lệ tụ hội, mục đích chính là cạnh giá mua Liễu Như. Nhiều lời vô ích, nàng cũng không muốn lãng phí võ mồm .
“Biểu ca, đưa biểu muội cho thế tử đi, tất nhiên thế tử sẽ không bạc đãi biểu muội.”
“Biểu muội!” Liễu Kế không chịu, Mộ Đồ Tô cũng không sốt ruột, đứng ở chỗ kia bất động, nhưng ánh mắt mang cười kia vô cùng minh xác biểu hiện ra: người – là không thể mang đi .
Liễu Kế khẽ cắn môi, đem Liễu Như giao cho Nghiên Mực, còn không quên uy hiếp nói: “Chăm sóc muội muội ta cho tốt, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cho dù ta hủy Liễu gia, cũng muốn cùng các ngươi dây dưa đến chết.”
Mộ Đồ Tô không hứa hẹn với hắn, lấy được người, liền rời đi trước. Khi bước qua Bạch Chỉ, Mộ Đồ Tô dừng lại một chút, “Buổi tối, không gặp không về.”
Gặp cái quỷ! Bạch Chỉ ở trong lòng hung hăng mắng, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra dáng vẻ tiểu thư khuê các biết thời biết thế, mỉm cười nhếch cằm.
***
Trở lại Liễu phủ, đem tất cả sự việc trải qua nói rõ cho cậu, ngược lại cậu không vội, trấn định nói: “Như nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Cha! Thế tử là đàn ông. Người không phải không biết, đàn ông mỗi khi thấy muội muội, tròng mắt đều tái, giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Không được, con càng nghĩ càng sợ hãi, mau chóng nghĩ ra biện pháp cứu người.” Liễu Kế cau mày, phiền chán không thôi. Trên người hắn có thương tích, cho dù sắc mặt tái nhợt, vẫn chịu đựng không gục ngã.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Kế rất yêu thương Liễu Như, yêu thương đến mức Bạch Chỉ muốn hại chết Liễu Như. Khi còn nhỏ, nàng bắt nạt Liễu Như khắp nơi, bởi vì không quen nhìn Liễu Kế yêu thương Liễu Như như vậy, cậu cũng đối với nàng ta như trân như bảo. Tất cả những thứ đó nàng đều chưa từng có, phụ thân Bạch Uyên của nàng là người duy lợi, nhị nương ước gì nàng cùng nương chết sớm, Bạch Thược ở mặt ngoài ngoan ngoãn, sau lưng tính kế khắp nơi. Nhà nàng cùng nhà Liễu Như tương phản to lớn như thế, nàng điên cuồng ghen tị Liễu Như. Không biết rằng, nàng càng tra tấn Liễu Như, thực ra là tra tấn bản thân. Bởi vì điều đó làm cho nàng càng thấy rõ, Liễu Như được bao nhiêu người sủng ái.
Đó cũng là nguyên nhân nàng không bao giờ đến nhà cậu nữa. Loại sủng ái này, nàng không đành lòng nhìn.
“Kế nhi, thế tử là ngoại lệ. Hai năm qua, thế tử hành quân ở ngoài, công lao như núi, hoàng thượng ban thưởng vô số mỹ nhân, toàn bộ đều bị hắn phân phát. Nếu hắn là người ham sắc, sao lại như thế?”
Bạch Chỉ ồn ào: “Bộ dạng biểu muội giống như thiên tiên, khó tránh khỏi thế tử bỗng nhiên động sắc dục.” Đương nhiên, công phu trợn mắt nói dối của nàng rất cao, “Hắn còn ước hẹn Chỉ Nhi đêm nay không gặp không về. Ta thấy chính là một tên háo sắc.”
Bị Bạch Chỉ châm ngòi thổi gió như vậy, Liễu Kế càng thêm căng thẳng, “Không được, con muốn tìm thế tử.”
Không chờ cậu lên tiếng, Liễu Kế đã vội vã đi rồi. Cậu đối với lời nói của Bạch Chỉ có ba phần hoài nghi, “Chỉ Nhi, chỉ sợ ngươi hiểu lầm thế tử .”
Hiểu lầm là thật, bởi vì nàng rất hiểu Mộ Đồ Tô không gần nữ sắc, cho nên càng không hiểu, hắn mua Liễu Như mục đích là gì!
***
Chạng vạng, Bạch Chỉ ăn bát cháo, liền mệnh Thanh Hà trang điểm cho nàng. Thanh Hà vừa sơ búi tóc cho Bạch Chỉ, vừa hỏi: “Tiểu thư, buổi trưa người cùng Liễu công tử đi đâu? Khi trở về sắc mặt hai người rất ngưng trọng.”
“Không có chuyện gì.”
Thanh Hà thấy tiểu thư nhà mình không nói, hỏi không ra, cũng mất tò mò, chuyên tâm chải đầu cho Bạch Chỉ.
“Biểu muội.” Ngoài cửa Liễu Kế bỗng nhiên đến, làm cho hai người trong phòng kinh ngạc hoảng sợ.
Thanh Hà kinh ngạc ngay cả lược gỗ trong tay cũng run run rơi xuống đất. Bạch Chỉ thấy Thanh Hà khẩn trương như thế, hơn nữa trên mặt bắt đầu có mây đỏ, Bạch Chỉ lập tức kinh ngạc. Thanh Hà thích biểu ca? Nàng nhớ kiếp trước từng hỏi Thanh Hà có thích Cao thị vệ hay không, Thanh Hà ấp úng nói thích, nàng liền đem Thanh Hà gả cho Cao thị vệ. Cao thị vệ cùng biểu ca so ra kém một vạn tám ngàn dặm, nhưng biểu ca lại cùng quản gia mà Thanh Hà yêu đương vụng trộm cực kì tương tự, tính toán tỉ mỉ, vận động não bộ! Lúc này nàng mới hiểu rõ, lúc trước Thanh Hà ấp úng không phải thẹn thùng mà là ngượng ngùng cự tuyệt nàng!
Nghĩ như thế, trong lòng Bạch Chỉ thản nhiên sinh ra một cỗ áy náy, nàng loạn chỉ uyên ương, làm Thanh Hà khổ cả đời, bây giờ sống lại, nàng nên bù lại nàng ta một phen.
Thanh Hà đi mở cửa, còn chưa kịp chào Liễu Kế một tiếng, Liễu Kế lại không nhìn nàng, đi đến trước mặt Bạch Chỉ, “Biểu muội. Thế tử không chịu gặp ta, chỉ nhắc nhở ta truyền lời cho muội, đêm nay không gặp không về.”
Bạch Chỉ nhíu mày, đây chẳng phải ám chỉ cho Liễu Kế, cứu Liễu Như, dựa vào lần gặp này của nàng?
Quả nhiên, Liễu Kế nói: “Muội cùng thế tử…” Hắn chần chờ, giống như đang tìm từ ngữ, “Trước kia quen biết? Là bằng hữu sao?”
“Hắn từng cầu hôn ta, bị ta từ chối .” Bạch Chỉ chi tiết nói.
Liễu Kế kinh hãi.
“Đêm nay, ta đi xem thế nào, biểu ca đừng vội.”
“Làm phiền biểu muội .”
“Không sao.” Nếu không phải biểu muội bị giữ, nàng sẽ chơi xấu lỡ hẹn, không đi tới cuộc gặp mập mờ kia.
Giờ Tuất, Mộ Đồ Tô phái một cỗ kiệu tới đón nàng. Bạch Chỉ cố ý ăn vận một phen, bôi một tầng son, lông mày lá liễu, búi tóc lưu vân, phú quý bức người.
Mộ Đồ Tô hẹn gặp tại một tòa đình trong núi. Lúc nàng xuống kiệu, Mộ Đồ Tô dĩ nhiên đang tự rót tự uống. Dường như hắn nhận ra Bạch Chỉ đã đến, bỗng nhiên quay đầu, bình yên cười với nàng. Tươi cười kia là thật hay giả nàng không biết được, cũng như mục đích hắn ước hẹn nàng, nàng nghĩ không ra.