Bạch Chỉ chết sống cũng không choáng váng được. Hai năm nay “cường thân kiện thể” quả thực hiệu quả tốt làm cho nàng khóc không ra nước mắt. Bây giờ cảnh tượng cực kì xấu hổ, Bạch Uyên cùng Liễu thị toét miệng cười, Hùng Phong cứng ngắc. Chỉ có nét mặt Bùi Cửu cực kì kỳ lạ, môi đang run, mũi thở đang run, ngay cả mí mắt cũng đang run, giống như bệnh não liệt sắp phát tác.
Lúc này Bạch Chỉ cỡ nào ngóng trông hắn có thể té xỉu.
Nhưng mà không có. Hắn khôi phục thái độ bình thường, hèn mọn nhìn Bạch Chỉ, chắp tay thở dài, cao giọng nói: “Bạch đại nhân, lần này ta đến đây…”
“Cửu lang!” Bạch Chỉ thâm tình gọi Bùi Cửu một tiếng.
Cả người Bùi Cửu run lẩy bẩy, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nhuận nhuận yết hầu, sự tình khẩn cấp, chỉ có hạ sách này. Nàng ở kiếp trước nghe qua tin đồn về hắn, lưu luyến bụi hoa, phong lưu thành tánh, nếu nàng tự động đưa lên cửa, hắn khẳng định sẽ không biết mệt vui lòng chào đón, cùng nàng diễn xong trận này. Về phần cuối cùng có cưới nàng hay không, Bạch Chỉ có tự tin, một người phong lưu, “chịu trách nhiệm” ở trong mắt hắn chỉ là nhất thời, nói miệng là có thể. Cùng lắm thì nàng chờ hắn một hai năm, hắn ở kinh thành, không đến, nàng liền gả cho người khác! Bạch Chỉ tiến lên vài bước, đi đến trước mặt hắn, thục nữ hơi ngẩng đầu, cười yếu ớt trong suốt, ánh mắt này mang theo ba phần thâm tình, ba phần ngượng ngùng, ba phần vui sướng, còn tụ tập một phần oán giận. Bạch Chỉ nói: “Cửu lang, ta rất nhớ chàng.”
Bùi Cửu lại choáng váng.
Bạch Chỉ thừa thắng xông lên, nắm tay áo hắn, khóc lên, “Mấy năm nay, chàng cũng biết ta bị bao nhiêu khổ sở?”
Bùi Cửu vội vàng run rẩy tay áo, run rẩy bỏ tay nàng ra, cả giận nói: “Dâm- phụ! Đừng nói linh tinh.”
Lúc này làm cho Bạch Chỉ choáng váng. Chẳng lẽ những nghe đồn về hắn, đều là giả sao? Gió thổi ngược chiều, không trong phạm vi dự tính của Bạch Chỉ, Bạch Uyên cùng Liễu thị nguyên bản mặt cười nháy mắt cứng ngắc, Hùng Phong dở khóc dở cười, chờ xem kịch vui.
Bạch Chỉ âm thầm kêu khổ, về sau không bao giờ tin tưởng cái gọi là tin đồn nữa, đều gạt người .
Coi như nàng giật mình, lập tức che mặt khóc rống, “Cửu lang, chàng hiểu lầm ta, trong lòng ta chỉ có chàng, về những tin đồn của ta, đều là giả , ta một lòng đợi chàng đó! Chàng có thể nào ghét bỏ ta. Ô ô…” Bạch Chỉ nói xong, liền vội vàng rời đi, tựa như chạy trối chết cấp tốc.
Phía sau mặc kệ Bùi Cửu vì bản thân biện bạch thế nào, Bạch Chỉ tin tưởng, Bạch Uyên không nghe lọt tai, chỉ biết Bùi Cửu ghét bỏ con gái nhà mình, vì “không chịu trách nhiệm” mà đưa ra các loại lý do từ chối.
Bạch Chỉ chạy về phòng, lau nước mắt, vỗ vỗ gò má, thư giãn cơ mặt. Nàng mệnh Thanh Hà pha một ấm bích loa xuân thượng hạng. Hiện tại việc nàng cần làm là ngồi chờ Bùi Cửu nổi giận đùng đùng tới đây khởi binh vấn tội.
Quả nhiên, một khắc sau, Bùi Cửu như một cơn gió mạnh thổi quét mà đến, trên mặt trừ bỏ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ.
Hắn đứng ở cửa, căm tức nàng.
Bạch Chỉ vội vàng đứng lên, mỉm cười nói, “Cửu lang, đi vào ngồi một lát?”
“Dâm- phụ!” Bùi Cửu vươn ngón tay run run, như chết không nhắm mắt ôm nỗi hận nói.
Bạch Chỉ mặc kệ hắn mắng như thế nào. Hắn chửi rủa một loạt thậm chí muốn đánh nàng, nàng đều sẽ không đánh trả không mắng lại. Bạch Chỉ lạnh nhạt rót trà cho hắn, “Muốn đánh muốn mắng, muốn làm gì cũng được, trước tiên uống ly trà nhuận nhuận yết hầu đi.”
Nàng không nóng không lạnh như vậy, làm cho Bùi Cửu tắt hỏa. Hắn cực kỳ khó chịu sải bước vào cửa, ngồi xuống, mạnh mẽ uống một ngụm trà, “Dâm-phụ, cô xuất phát từ mục đích gì mà nói những lời này? Ta cùng cô hôm nay mới quen biết, vì sao cha mẹ cô một mực chắc chắn chúng ta đã sớm tư định chung thân ? Ta thật sự hết đường chối cãi.”
“Mục đích sao? Mục đích chính là muốn chàng cưới ta . Dâm- phụ ấy mà, thấy tuấn tú tiểu hỏa nhi, đã muốn ăn.” Bạch Chỉ chế nhạo nói, cúi đầu rót một ly trà cho hắn, không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cửu loát cái hồng thấu.
“Ta… ta mới không cưới dâm-phụ như cô đâu.” Làm Bạch Chỉ đem trà rót đầy, hắn lập tức đoạt cái cốc, mãnh liệt uống, không hề có phẩm trà tao nhã, thô lỗ như uống rượu.
Bạch Chỉ cười không nói, linh hoạt bảo: “Thật sự là đáng tiếc .” Nàng mắt quang lưu chuyển, hỏi: “Cha ta nói như thế nào?”
“Ta không cưới cô, ông ấy có thể làm gì ta?”
Quả nhiên. Trái tim Bạch Chỉ cũng buông lỏng .
Lúc này, Hùng Phong đi vào, thấy Bạch Chỉ, câu nói đầu tiên liền hỏi: “Ai nha nha, thật sự là làm ta cao hứng hỏng rồi, thì ra Chỉ Nhi thích A Cửu nhiều năm như vậy!”
“Lão già, đủ rồi đó!” Bùi Cửu như bị dẫm phải đuôi, kêu ngao ngao.
“A Cửu, giống đàn bà như vậy làm gì, Bạch đại nhân nói với ta, Chỉ Nhi vì chờ ngươi, từ chối bao nhiêu hôn sự? Đáng thương Chỉ Nhi một mảnh tâm ý, ngươi liền đi theo nàng đi.”
“Ta căn bản không biết nàng.”
Bạch Chỉ nghẹn không cười, nhìn bộ dáng Bùi Cửu sắp bị bức điên, thật là một chuyện vui. Nàng vội vàng vì hắn hoà giải, “Sư phụ, Cửu lang quả thật không biết ta.”
Hùng Phong sửng sốt, “A? Đây là sự thật? Vậy Chỉ Nhi sao lại thích A Cửu nhanh như vậy?”
Nàng không thể nói Bùi Cửu là vị hôn phu kiếp trước của nàng chứ?
Nàng đành phải qua loa tắc trách, “Lời này nói ra thì dài.”
“Vậy ngươi từ từ nói là được.” Hùng Phong lóe sáng lóe sáng ánh mắt, thoạt nhìn cực kì hứng thú.
“…” Bạch Chỉ kiên trì, “Nghe đồn Bùi Cửu công tử bộ dạng tuấn lãng, xinh đẹp nhất trong chín người con của Bùi tướng quân. Cửu lang cũng nói, ta là dâm- phụ, hiển nhiên thích mĩ nam nhất.”
Bùi Cửu hèn mọn, “Vậy cô có nghe nói ta lưu luyến phố hoa, phong lưu thành tính, coi đàn bà như đồ chơi? mê muội mất cả ý chí.”
“Ta đây thật muốn bị Cửu lang chơi một chút a.” Bạch Chỉ che miệng cười.
Bùi Cửu nghẹn đỏ mặt, không đáp lại được nàng. Hắn gặp nhiều cô gái, chưa bao giờ gặp cô gái không biết xấu hổ như thế!
Bạch Chỉ cũng không biết vì sao, muốn chứng thực lời đồn một chút. Nhưng Bùi Cửu chứa nhiều biểu hiện, làm sao giống lãng tử lưu luyến bụi hoa? Rõ ràng là tiểu tử ngốc cái gì cũng không biết.
Hùng Phong cười nói, “Chỉ Nhi, có xấu hổ hay không xấu hổ? Đừng đùa A Cửu , hắn vẫn là tiểu hỏa nhi đơn thuần chưa khai bao đấy.”
“Lão già chết tiệt!” Bùi Cửu cảm thấy việc này dường như thật mất mặt, “Tin hay không ta nói cho toàn bộ người trong thiên hạ, ông ôm đùi của ta, cầu ta làm đồ đệ ông?”
Bạch Chỉ kinh hỉ, “Sư phụ, phương thức ông thu đồ đệ đều là một chiêu số sao?”
Bạch Chỉ cùng Bùi Cửu nhìn nhau liếc mắt một cái, Bùi Cửu kỳ quái quay đầu nhìn nàng. Tuy rằng nàng không hiểu vì sao nghe đồn cùng sự thật không giống, nhưng đã chứng thực hắn là một nam tử đơn thuần, không thể lại đùa giỡn trai nhà lành.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Sư đệ, vừa rồi sư tỷ có chỗ thất lễ, mong sư đệ lượng giải. Về phần cha ta bức hôn, sư đệ chỉ cần thề sống chết không theo, cha ta không làm gì được ngươi .”
Bạch Chỉ trước sau tương phản, làm cho Bùi Cửu có chút không thích ứng, hắn khô cằn trả lời một câu, “Ồ.”
“Đương nhiên, cưới ta, ta cũng rất thích ý.”
“…”
Hùng Phong lần này đến đây là muốn đi biên phòng cùng hội họp với tướng lãnh của ông, cùng nhau tiến về Nam Chiếu. Về phần Bùi Cửu, theo như lời ông nói, nhớ ca ca , cho nên đi theo nhìn xem. Nhận thức của Bạch Chỉ đối với Tô thành rất hạn hẹp, chỉ là chỗ hẻo lánh, ít người lui tới, gần Nam Chiếu.
Kỳ thực còn thông với biên phòng trọng địa. Đây cũng là chuyện Hùng Phong tới đây, nói cho nàng, nàng mới biết.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ở Tô thành ngủ lại một đêm, nhưng Hùng Phong từ chối , khiêng đi một bao lương khô liền lên đường. Bạch Chỉ lúc này mới hiểu rõ, tiện đường thăm nàng là giả, lấy đồ ăn mới là thật. Nàng nhìn bản thân, dễ lừa như vậy sao?
Bạch Chỉ vẫn không tiễn xa, đưa đến cửa thành, nhìn bọn họ rời đi, liền cho xa phu lái xe trở về.
Một đường ngồi chung xe ngựa đi cùng Hùng Phong Bùi Cửu, Thanh Hà khanh khách ngây ngô cười không ngừng.
Bạch Chỉ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thanh Hà đáp: “Người trong lòng của tiểu thư thật là thú vị, dọc theo đường đi luôn nhìn lén tiểu thư, lại không dám nhìn quá lâu, nhìn một chút trốn một chút, nghẹn chết em.” Nàng không nhịn được lại nở nụ cười.
Bạch Chỉ ngẩn người, thật sự có chuyện này? Nàng khong hề chú ý, dọc theo đường đi nàng đều ngắm phong cảnh bên ngoài.
“Tiểu thư, khi nào cô gia tới cầu hôn? Là sau trận đánh này sao?”
“Cô gia? Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi, ai cũng gọi là cô gia!”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thanh Hà tò mò hỏi.
Bạch Chỉ suy nghĩ một lát, cảm thấy Bùi Cửu quả thật thú vị, nếu như có thể tiếp tục nhân duyên kiếp trước, sẽ là một chuyện tốt. Nàng nói: “Tùy duyên đi.” Không bài xích cũng không theo đuổi.
“Tiểu thư thật sự là mất hứng.”
Bạch Chỉ cười không nói.
***
Trở lại Bạch phủ, Bạch Chỉ ở chuồng ngựa thấy con hãn huyết bảo mã kia đang thảnh thơi ăn cỏ khô, bộ dáng rất thích ý. Bạch Chỉ thầm kêu hỏng bét, quên không đưa ngựa cho người ta. Thanh Hà thấy Bạch Chỉ thất thần nhìn con ngựa, buồn cười nói: “Được, mượn ngựa nhớ người, còn nói tùy duyên chứ.”
Bạch Chỉ thở dài, “Thật muốn đi theo Cửu lang, một đường đẻ trứng trở lại kinh thành.”
“…” Thanh Hà choáng váng.
Bạch Chỉ tiêu dao vui tươi hớn hở trở về Lâm Thủy Hiên. Chẳng qua còn chưa bước vào Lâm Thủy Hiên, Bạch Uyên đã sai người gọi nàng đi thư phòng. Hai năm này nàng rất ít khi đi thư phòng “diện thánh”, bây giờ nàng cũng không biết gió thổi chiều nào. Nếu biết, nàng nhất định sẽ đổ về hướng đó.
Vừa vào phòng, Bạch Uyên đã đi thẳng vào vấn đề, ” Bùi Cửu cũng coi như người tốt, con và hắn bàn bạc thế nào? Hòa thuận chưa?”
Bạch Chỉ nói: “Quân làm bàn thạch, thiếp làm bồ vi. Bồ vi dai như tơ, bàn thạch không chuyển rời.”
Bạch Uyên vừa lòng gật đầu, “Rất tốt.”
Bùi Cửu ở kinh thành, cho dù bồ vi là nàng sinh trưởng như thế nào, cũng không đến được bàn thạch tận kinh thành kia. Nàng nói một câu “Hồng nhan đã già, không đợi ” là được. Nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, tin tưởng Bạch Uyên cũng không trách nàng.
Tảng đá trong lòng Bạch Uyên rơi xuống, nhắc tới Bạch Thược, “Thược nhi cùng Tiền lang tính toán định cư ở kinh thành, hôm qua gửi thư, đã mua một nơi ở cũ.”
Bạch Chỉ kinh hãi, dự cảm không tốt thổi quét mà đến.
Kinh thành, một từ đáng sợ cỡ nào.