Truyện tranh >> Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! >>Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn

“…” Đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ, lại còn có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy: “Biến đi! Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, mau kể chuyện vụ án!”

Anh lười nhác, dựa vào người cô: “Em còn muốn biết gì nữa?”, Hứa Luật còn đang tính mở miệng nói liền bị anh chặn ngang: “Mỗi câu hỏi một nụ hôn!”

“Anh nói gì?”

Anh nở nụ cười, giọng khàn khàn: “Đây là câu hỏi đầu tiên?”

“Á! Không phải … em … em chỉ …”

Không quản cô nói gì, giáo sư Đường trước tiên hôn một cái.

Người đàn ông này!!!

Hứa Luật không ngờ anh ra tay nhanh như vậy. Hai người vốn dĩ tựa vào nhau, cô vừa quay mặt sang, đúng ngay tầm. Anh cúi người … Vừa khít!!!

Anh ngừng một chút rồi nói: “Anh đã nói ‘Mỗi câu hỏi, một nụ hôn’.” Và nụ hôn vừa rồi chứng minh anh nói được làm được, độ tin tưởng rất cao.

Khuôn mặt Hứa Luật hồng hồng, một lúc lâu vẫn chưa có thể tỉnh trí.

Đường Tố dĩ nhiên không gấp gáp, vô cùng thích chí thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng này của cô.

Hứa Luật âm thầm cắn răng nghiến lợi, Đường Tố quả thật càng ngày càng lộ rõ bản chất lưu manh, một mực dồn cô vào góc chết: “Có phải … Chính xác là có hai kẻ gây án?”

“Có thể!”

Hai chữ, lại thêm một nụ hôn.

“Có phải là nhân cách phân liệt không?”, Hứa Luật chợt nghĩ đến căn bệnh ‘Tâm thần phân liệt’ của Trương Tùng.

“Hừm! Độ khả thi nhỏ hơn so với cái trước.”

Một nụ hôn nữa đáp xuống.

Lần này lâu hơn hai lần trước, chờ đến khi môi miệng cô được giải thoát, Hứa Luật tức tối, trừng mắt nhìn anh: “Anh không thể nói tỉ mỉ hơn được sao. Không phải anh thích nhất là thao thao bất tuyệt à?”

Sao bây giờ một chữ còn quý hơn vàng vậy … mau mau dùng mớ khoa học lý luận kia vùi chết cô đi … Trong lòng Hứa Luật âm thầm gào thét.

Đường Tố nhếch khóe miệng: “Bởi vì … You – are – so_ _ _”, anh cố ý kéo dài từ ngữ: “---Cute!”

Giọng điệu này, ánh mắt này, vẻ mặt này …

Người này chắc chắn dụng kỹ xảo với cô, cộng thêm năng lực phòng vệ của cô quá yếu … Theo bản năng Hứa Luật vô thức liếm môi một cái.

“Dĩ nhiên … nếu như em …”, nhìn động tác liếm môi của Hứa Luật ánh mắt của anh đột nhiên tối xầm lại: “Nếu em chủ động hôn anh thì không giống nhau. Chúng ta có thể dựa theo trình độ hôn môi của em để quyết định ‘Độ tỉ mỉ’ của đáp án.”

Cái gì?



Trình độ?

“Yên tâm! Anh sẽ đưa ra đánh giá hết sức công tâm”, anh nói tiếp, “Em cũng biết dựa vào việc là người hướng dẫn của em trong lĩnh vực này, chấm điểm cũng không thành vấn đề.”

“…” … Mịa nó! Quá kiêu căng!

Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn đứng lên bỏ đi, thế nhưng sự tò mò đã đánh bay tất cả.

Dựa vào anh? Khụ khụ … Tuy rằng chẳng có thiệt thòi gì … hơn nữa cảm giác hôn anh rất … rất … Được rồi! Là rất tốt! Chỉ có điều, trông thấy anh ra vẻ kiêu căng như vậy, cô không muốn dễ dàng chiều theo ý nguyện của anh như thế.

“Haizza … Quên đi …!”, cô giả bộ thở dài, hơi xoay người, ý muốn thoát khỏi lồng ngực anh … “Thôi để em tự nghĩ … Lúc em đang suy nghĩ không muốn có người đến quấy rầy, tối nay anh ngủ phòng mình đi!”

Chưa kịp đứng dậy, đã bị anh kéo ngược trở lại, sà vào lồng ngực anh.


Anh trừng phạt cô bằng cách ghì chặt eo cô nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hừ một tiếng: “Giảo hoạt!”

“Hừ hừ … anh cũng vậy!”

Đường Tố khẽ cắn lên đôi môi Hứa Luật, rồi lại ôm chặt cô vào lòng: “Tâm thần phân liệt nhất định phải cần thời gian và điều kiện, không phải cứ muốn phân liệt là phân liệt. Bình thường mà nói, người mang tính cách nhu nhược tự ti, không tự mình thay đổi hiện thực cuộc sống. Qua một thời gian dài sẽ nảy sinh cảm giác căm ghét bản thân mình, đợi đến thời cơ thích hợp mới tự bồi dưỡng sản sinh một con người hoàn toàn mới. ‘Con người mới’ này của người đó sẽ không giống thực chất con người của họ, có đôi lúc thậm chí phân ra thành hai, ba con người khác nhau, cùng nhau giao lưu chuyện trò … thế nhưng thân thể của họ chưa chắc đã biết.

Trong quá trình trưởng thành của Trần Khánh Khôn, khả năng hắn phân liệt thành một nhân cách khác là rất nhỏ. Trừ khi hắn vừa sinh ra đã tồn tại hai nhân cách. Dĩ nhiên điều này là chỉ là ‘Có thể’ chứ từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy xuất hiện!” Nói đến đây anh ngừng một chút, đảo mắt: “Nếu là vậy .. đến thời điểm đó muốn nghiên cứu hắn một chút.”

“Nếu là như vậy thì thật khó giải quyết”, Hứa Luật cau mày: “Hiện tại cảnh sát đang theo dõi hắn 24/24 nhưng chuyện này chưa hẳn đã là kế hoạch lâu dài.”

Đường Tố không nói gì thêm, nhưng trong lòng rất rõ, hành động này của cảnh sát là: Vô dụng!

Nếu là anh dễ dàng loại bỏ được hết sự theo dõi của mấy chục tên cảnh sát kia … còn Trần Khánh Khôn dầu gì … hắn cũng có thể loại được hai ba người.

*

Ngày hôm sau, hung thủ dùng hành động để chứng tỏ hắn ‘Từ chối nói chuyện với cảnh sát’: Nạn nhân thứ ba xuất hiện.

Sáu giờ sáng, một anh taxi chạy ca đêm, đang trên đường về nhà, đến nửa đường thì tắp vào một con hẻm nhỏ ‘giải quyết nhu cầu sinh lý’, kết quả phát hiện ra thi thể.

Sau khi nhận được tin tức, Hứa Luật và Đường Tố ngay lập tức chạy đến hiện trường.

Đến được hiện trường trời vẫn còn chưa sáng rõ, xung quanh sương mù dày đặc, đường cảnh giới vừa được kéo, cảnh sát đang ở gần đó xem xét.

“Thời gian tử vong khoảng hai ba giờ sáng”, Hứa Luật bước đầu kiểm tra thi thể, đeo găng tay cao su, không ngừng tìm kiếm từng chi tiết nhỏ nhất trên tử thi.

Đột nhiên một ngón tay trỏ xen vào, chỉ vào vết thương nơi ổ bụng: “Cũng giống như hai thi thể trước đó, một dao rạch bụng.”

Đường Tố ngồi xổm, dùng tay mở ổ bụng nạn nhân ra một chút. Ổ bụng trống rỗng, anh ghé sát mặt: “Mùi thuốc tẩy còn rất nồng. Kết hợp nhiệt độ và độ ẩm không khí … khả năng bị tẩy rửa cách đây một tiếng.” Ngón tay anh xục xạo trong ổ bụng: “Vết cắt bằng phẳng, một dao rất chuẩn.”

Hứa Luật gật đầu: “Hừm! Là kẻ có am hiểu thủ pháp dùng dao mổ.” Tầm mắt của cô hướng lên trên: “Nạn nhân lần này không cười.”


Hai bộ thi thể trước là nụ cười cứng ngắc. Lợi dụng hiệu ứng thi cương có thể làm ra được chuyện này. Thậm chí còn phát hiện dấu vết định hình. Cho thấy rõ ràng hung thủ tạo ra nụ cười cho nạn nhân sau khi chết.

Đường Tố vẫn còn đang kiểm tra vết thương trên thi thể, tìm tới tìm lui, đột nhiên anh cởi bao tay, trực tiếp dùng tay không kiểm tra.

“Sao vậy?”

“Rất dùng sức …Không … Hẳn là rất tức giận!”, cuối cùng anh mới rời tay khỏi tử thi: “Ra tay tàn nhẫn hơn so với hai nạn nhân trước rất nhiều.”

“Làm sao nhìn ra được?”, Tiểu Giang từ phía sau bước tới: “Không phải giống như nhau sao?”, anh ta chưa nhìn thấy điểm nào khác nhau.

“Mò!”, Đường Tố đứng dậy.

Mò … Mò ….

Tiểu Giang liếc nhìn đôi bàn tay trắng nõn của Đường Tố, trong lòng thầm cảm thán: Được rồi! Đại thần chính là đại thần.

“Sao vậy?” Hứa Luật nhìn ra được gương mặt có chút nghiêm túc của Đường Tố.

Lúc này một trong những người phụ trách theo dõi Trần Khánh Khôn chạy đến báo cáo tin tức: “Chúng tôi mất dấu Trần Khánh Khôn rồi.”

Tối qua, Trần Khánh Khôn ra ngoài, đi đến quán bar. Trong quán bar rất nhiều người, tình hình hỗn loạn, nên bọn họ mất dấu.

Tô Tử Khiêm lên tiếng yêu cầu cảnh viên bắt tên Trần Khánh Khôn về Cục cảnh sát.

Tại sao vừa mất giấu tên Trần Khánh Khôn thì xảy ra án mạng?

Có nên nói là quá khéo không chứ?

“Hỏi không được!”, Đường Tố mím mím môi, “Tôi đã nói, hung thủ có kế hoạch riêng của hắn. Biết hắn phải làm gì, đối phó với chúng ta ra sao, là một tên điên bình tĩnh.”


Hứa Luật: “Anh cũng cảm thấy tên Trần Khánh Khôn chính là hung thủ sao?”

Đường Tố nhìn cô một cái: “Không phải là ‘Cảm thấy’ mà thật sự chính hắn. Sự tình không hề đơn giản như vậy, chắc chắn hắn có chiêu cuối.”

*

Tên Trần Khánh Khôn nhanh chóng bị triệu về Cục cảnh sát.

Tinh thần của hắn vẫn rất ổn định, vẫn hết sức phối hợp với cảnh sát.

“Tôi biết các người hoài nghi tôi là hung thủ giết người”, hắn khẽ mỉm cười: “Thế nhưng, các người đã sai … Tôi muốn các người trả lại sự trong sạch cho tôi.”

Trong phòng thẩm vấn, Tô Tử Khiêm tự mình tra hỏi, đồng thời phái Tiểu Giang dẫn người đến nhà của Trần Khánh Khôn tiến hành lục soát. Kết quả cho dù lục soát hay thẩm vấn, không tài nào kiếm ra được chứng cứ.

Đối với hành tung của mình đêm qua, Trần Khánh Khôn trả lời đơn giản: “Cảnh sát Tô, tôi không phạm tội. Tôi đến quán bar tìm bạn bè uống vài ly rượu, sau đó quay về nhà ngủ. Chẳng lẽ làm vậy cũng phạm pháp?”

Xác thực không có chứng cứ, do vậy cảnh sát không thể nào tiến hành khởi tố, chỉ được phép tạm giam, hết thời gian này bắt buộc phải thả người.

“Cảnh sát Tô!”

Tô Tử Khiêm đi đến cửa, tên Trần Khánh Khôn mở miệng nói: “Cục cảnh sát mấy người không phải có một giáo sư tâm lý học tội phạm rất lợi hại sao, nhất định có thể đem hung thủ thật sự lôi ra ánh sáng?”

“Mày …”, Tô Tử Khiêm nắm cổ áo hắn: “Mày đừng quá đắc ý … Chính tay tao nhất định sẽ tống mày vào trong ngục.”

Trần Khánh Khôn kéo tay anh ta: “Cảnh sát Tô! Với dáng vẻ của anh lúc này mà để bọn phóng viên trông thấy, bọn chúng lại viết lung tung. Cho rằng cảnh sát không phá được án, nên tùy tiện bắt đại một người, giống hệt vụ án Trương Tùng năm đó.”

Ngay cả một người thường ngày bình tĩnh như Tô Tử Khiêm ngay lúc này còn vung tay muốn đấm hắn, may là đến phút cuối triệu hồi được lý trí, thu nắm đấm trở về, không tiếp tục tốn nước miếng với tên này.

“Cảnh sát Tô! Tôi muốn gặp vị Giáo sư Đường kia!”, Trần Khánh Khôn đưa ra yêu cầu.

“Không được!”

“Vậy thì khi ra ngoài tôi nhất định sẽ lên mạng viết một bài về việc cảnh sát thành phố Giang uy hiếp tôi thế nào!”



Bên ngoài phòng thẩm vấn, qua tấm gương Đường Tố và Hứa Luật theo dõi hết toàn bộ sự tình phía bên trong.

“Tôi sẽ vào gặp hắn!”, sau khi Tô Tử Khiêm đi ra, Đường Tố nói với anh ta, rồi bước vào.

Trần Khánh Khôn nhìn Đường Tố, sững người, đứng phắt dậy: “Là anh? Tại sao anh có mặt ở đây …”, hắn hấp háy mắt, “Anh chính là vị giáo sư Đường kia????”

So với sự kiếp sợ của hắn, Đường Tố trái lại trấn định hơn rất nhiều, vẻ mặt không giấu vẻ kiêu ngạo: “Sao? Kinh ngạc? Cũng phải, dù sao anh vẫn cho rằng tôi là một nhà xuất bản!”

Ngày hôm qua, anh lấy thân phận là một nhà xuất bản tìm Trần Khánh Khôn bàn chuyện xuất bản sách.

Trần Khánh Khôn cũng bình tĩnh trở lại. Hắn ngồi xuống ghế, gương mặt ra vẻ chế giễu: “Không nghĩ đến giáo sư Đường lại rụt đầu rụt cổ đến gặp tôi.”

Có điều, hắn dĩ nhiên không biết, luận châm biếm, hắn có chạy theo hàng trăm con phố cũng không theo kịp Đường Tố.

“Chiêu lừa người đơn giản như vậy mà nhìn không ra”, anh nở nụ cười mỉa mai: “Anh lấy tư cách gì đấu với tôi.” Đường Tố tiến đến gần, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe rõ: “Cố tỏ vẻ bí ẩn, nhưng tôi sớm đã nhìn thấu.”

Trần Khánh Khôn gương mặt không biến sắc: “Giáo sư Đường đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu. Nếu giáo sư Đường thật sự có bản lãnh, vậy sớm đã đem hung thủ về quy án …”, hắn nhếch môi, “Nhìn đi, hôm qua lại có thêm người chết.”

“Vậy thì sao?”, Đường Tố hai tay đút túi áo, nhàn nhạt lên tiếng: “Chết một người, và chết một trăm người có điểm gì khác nhau? Đáng tiếc … anh lại có không năng lực giết chết một trăm người. Nhờ có thêm nạn nhân sáng nay … mà tôi lại càng xác định.”

Trần Khánh Khôn cũng đút hai tay vào túi áo: “Giáo sư Đường thân là một cảnh sát, nói những lời thế này, nếu để người ngoài nghe thấy thì …”

“Cứ việc đi nói!”, Đường Tố không hề lay động: “Tuy nhiên, trái lại tôi có một câu muốn nói với anh …”, anh ngừng vài giây rồi tiếp lời: “Đừng tưởng rằng anh hiểu rõ mấy kẻ điên … Tôi còn hiểu bọn họ hơn anh nhiều!”

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn