“… Được!”, thanh âm Hứa Luật run rẩy.
“Này …”, anh ngừng một chút, đưa ra sự lựa chọn: “Muốn ở đây hay chọn chỗ khác?”
“Nơi này là được rồi!”, hô hấp rối loạn, giọng Hứa Luật run rẩy pha lẫn chút ngại ngùng: “Đừng nhiều lời, nhanh lên!” Tốc chiến tốc thắng, chết sớm siêu sinh sớm.
Vừa dứt lời, cô trông thấy Đường Tố đá mắt một cái, sau đó đôi môi khẽ nở nụ cười, một nụ cười hoàn mỹ:
“YES!!! IT’S MY PLEASURE!” (Tôi đồng ý dốc hết sức vì em!)
Giọng người đàn ông lành lạnh được thay thế bằng một giọng trầm khàn ấm áp khiến Hứa Luật đỏ mặt tía tai --- Mịa nó! Nói như thể cô không thể chờ đợi được vậy!
Anh đưa tay, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Anh càng đến gần Hứa Luật càng cảm nhận được luồng khí thoang thoảng, như một sợi lông vũ, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại trên gương mặt mình. Hứa Luật cụp mi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy đang dừng trên đôi môi cô, nhìn nó chăm chú, rất chăm chú.
Cô liếm liếm môi để kìm nén cảm giác kích động, yết hầu vô thức cũng chuyển động lên xuống.
Âm thành ừng ực, khẽ vang … tiết lộ Hứa Luật đang căng thẳng.
Bàn tay anh từ từ nâng khuôn mặt của cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Rất nhiều năm sau đó, mỗi lần nghĩ đến hình ảnh ngày hôm nay, cô đều nhớ như in đôi mắt này.
Ánh mắt thế nào nhỉ???
Cô chưa hề nghĩ đến một đôi mắt màu trà lạnh lẽo lại có thể phát ra những tia sáng ôn nhu, dịu dàng, như muốn chôn vùi cô.
Qua đôi mắt anh, cô có thể nhìn thấy được chính mình, rõ rõ ràng ràng.
Cô sợ hãi, nhắm tịt hai mắt – Cô sợ, sợ mình sa vào đại dương mênh mông kia.
Hành động nhắm mắt ngay tại thời điểm này chính là con dao hai lưỡi. Không nhìn thấy nhưng đồng nghĩa với việc mọi xúc giác của cô trở nên nhạy bén hơn gấp nhiều lần.
Hứa Luật cảm nhận được bàn tay Đường Tố đặt nơi eo cô, hơi dùng sức, rồi kéo nhẹ một cái. Theo bản năng, cô ngửa người ra sau, bàn tay cô vội đặt trên bả vai anh, muốn đẩy anh ra … nhưng chợt nhớ phải tuân thủ ‘thí nghiệm’, đành dằn xuống ý nghĩ từ chối.
Anh hơi chếch người, để đôi môi càng tiếp xúc gần với cô hơn.
Đường Tố từ từ đặt nhẹ môi lên môi cô.
Trong chớp mắt khi hai đôi môi chạm vào nhau, anh có thể trông thấy hàng mi cô run rẩy. Vốn dĩ trong đầu anh mô phỏng ra hàng loạt các kỹ thuật kế tiếp, nhưng trong giây phút này toàn bộ đều hóa thành hư ảo.
Chuyện này không số liệu nào, không kế hoạch nào có thể vận dụng được, chỉ có bản năng.
Bản năng của anh đang kêu gào khiến anh đột nhiên tiến công mạnh mẽ, chiếm lĩnh sự mềm mại của cô. Trong lòng anh dâng lên một luồng cảm giác kỳ diệu vây quanh nội tâm anh
--- Thượng Đế! Lần đầu tiên anh mới được trải nghiệm một cảm giác mãnh liệt như thế này, cảm giác không chỉ nằm duy nhất trên một bộ phận nào đó của cơ thể.
Tay anh đặt trên cằm cô, tay kia lồng vào mái tóc ngắn mềm mại sau gáy, bắt đầu nhẹ nhàng lướt qua đôi môi.
Không dùng lực, không mút vào, chỉ là dùng đôi môi của mình bao vây cô, nhẹ nhàng thưởng thức.
Mềm mềm, mịn mịn. Anh cảm thấy rằng đây chính là món ăn ngon nhất mà anh từng thưởng, khiến anh chỉ muốn ăn mãi.
Hứa Luật nhắm mắt lại, thế giới của cô lúc này chỉ một màu đen nhưng … rồi … nhờ mảng tối ấy mà đôi môi cô trở nên mẫn cảm dị thường, cảm nhận được môi lưỡi hừng hực lửa của anh.
Mềm mại … thì ra … đôi môi của đàn ông cũng có thể mềm mại như thế, không thể tin nổi, tại sao lại có thể có được một đôi môi mềm như thế chứ.
Lại còn … lại còn … ngọt như kẹo … mềm mịn, mê người, câu dẫn cô, khiến cô không kìm được cắn một cái.
Cắn một cái …
Trong đầu giống như có một âm thanh thôi thúc cô.
Cô bất giác há miệng.
Phản ứng vô thức này của Hứa Luật lại như một lời cỗ vũ Đường Tố, đầu lưỡi của hai người cuối cùng xuyên qua mọi trở ngại, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.
Cô bị dọa sợ nhanh chóng tránh đầu lưỡi thơm tho của ai kia, mắt đang nhắm cũng từ từ mở lớn.
Nghênh đón cô chính là đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô muốn lùi bước nhưng ý nghĩ này chưa biến thành hành động đã bị anh nhìn thấu, cắt đứt đường lui, anh đè mạnh tay sau gáy. Cảm giác kỳ diệu này lôi cuốn anh, thu hút anh. Anh bắt đầu dùng đầu lưỡi dây dưa với cô. Nụ hôn càng thêm sâu.
…
Tiếng tim đập rất mạnh, là của ai?
…
Có tiếng rên rỉ, từ miệng ai phát ra?
…
Hơi thở hổn hển, là của ai?
…
Căn nhà yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Kết thúc.
Hai người vẫn còn ôm chặt nhau, chỉ có gương mặt anh mở ra một khoảng cách rất nhỏ, chăm chú nhìn dáng vẻ mê người của cô.
Đáng yêu! Rất đáng yêu!
Anh lén ghi nhớ thật kỹ vẻ mặt cô lúc này vào trong đầu.
“Thực sự là …”, âm thanh Đường Tố trở nên khàn đục, nhưng mê người: “AMAZING! Hôn … thật là một hành vi quá mức thần kỳ!”
Hứa Luật cũng từ từ bình ổn, hơi thở còn hơi dồn dập, phải nói gì đó chứ … Tuy nhiên lý trí của cô vẫn chưa quay về vị trí cũ, không tài nào có thể bình tĩnh suy nghĩ.
“Biểu hiện của anh thế nào?”, Đường Tố truy hỏi.
Anh như một chú nhóc nóng lòng đợi cô giáo cho điểm, hai mắt sáng quắc chờ đợi Hứa Luật tuyên án.
Hứa Luật cắn cắn môi.
“Hứa Luật! Không được nói dối!”, Đường Tố nhướn mi, anh khẳng định vừa rồi cô cũng hưởng thụ quá trình hai người hôn môi, giống như anh, không những thế cô còn đáp lại anh!
Hứa Luật lại cắn môi, gương mặt đỏ như gấc, thấp giọng mắng một tiếng: “Khốn khiếp! Anh … Anh lừa người!”
Nói mình là tân binh, lần đầu tiên làm chuyện này, không có kinh nghiệm hôn.
Cái này gọi là không có kinh nghiệm hôn ư?
So với lần trước ở quán rượu … Quả thực … Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng cặp mắt hoàn toàn khác, tiến bộ thần tốc.
Đường Tố xoay gương mặt cô, tiếp tục đối diện anh, nhìn khuôn mặt giận dữ và xấu hổ anh nở nụ cười: “Không thể khống chế!”, anh nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, ngón tay lướt nhẹ qua bờ môi cô, vừa hôn nên nó trở nên rất đỏ: “Hứa Luật! Cảm giác rất tuyệt đúng không?”
Rõ ràng là câu hỏi, vậy mà qua miệng anh nó lại giống như một câu nói xác định, khẳng định dấu ấn chủ quyền.
Anh nở nụ cười, nụ cười đầy vẻ tự mãn.
Khốn khiếp!
Hứa Luật muốn phủ định, thế nhưng … đối diện với ánh mắt luôn nhìn thấu tâm tư người khác kia, lời phủ quyết bị chặn ở cổ họng, tuy nhiên cô không muốn dưới cơ anh, đành nói: “Cũng … bình thường thôi!”
Đường Tố không thèm để ý chuyện Hứa Luật nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí còn có thể đoán được cô sẽ trả lời như vậy, dĩ nhiên có cách ứng phó: “Yên tâm! Khả năng tiếp thu của anh rất cao, sau này sẽ ngày càng tốt hơn, càng ngày càng hoàn thiện kỹ thuật hôn môi, càng ngày càng được nâng cao.” Anh đưa ra lời cam kết, nỗ lực hết sức.
Hứa Luật nghẹn họng, lườm anh một cái: “Anh … Ngay cả người chết cũng bị anh hôn sống lại, được chưa?!?”
Anh hôn nhẹ môi cô thêm một cái: “Em ngầm thừa nhận rồi sao?”
Ngầm thừa nhận bọn họ cùng nhau tiến lên một bước quan hệ mới.
Hứa Luật không biết phải trả lời thế nào --- Thật sự sẽ bắt đầu chuyện yêu đương với anh sao? Cô chỉ cảm thấy thà mình đối mặt với đám thi thể vụn nát còn tốt hơn.
Nhưng … cô không bài xích chuyện anh hôn cô. Không từ chối mà nụ hôn ấy, mà còn trầm luân … không cách nào khống chế nổi …. Điều này lại khiến cô càng thêm hoảng sợ.
“Cho anh cơ hội, Hứa Luật!”Đường Tố nhận ra sự lo lắng của Hứa Luật: “Anh thích em!”
Anh chưa bao giờ quan tâm đến những thứ gọi là tình cảm, chỉ có cô mới kích thích được mặt cảm xúc nơi anh: “Hãy cho chúng ta cơ hội. Em thử nghĩ xem giữa chúng ta không tồn tại bất cứ vấn đề nào đúng không? Anh sẽ không tạo áp lực cho em …”
Ngữ khí mang vài phần chiếm ưu thế.
Thanh âm êm tai, nhẹ nhàng đến mức không ai có thể từ chối lời đề nghị của anh. Hứa Luật chắc chắn thính giác cô có vấn đề … nếu không tại sao thanh âm thường ngày vẫn luôn đầy cao ngạo, ngữ khí lúc nào cũng mang vẻ chế giễu, vậy mà hiện tại lại ôn nhu đến mức cô không thể tin nổi.
Anh đưa bàn tay đặt nhẹ lên gò má cô, đầu ngón tay dịu dàng đem tóc vén ra sau vành tai, lộ ra đôi tai ửng đỏ: “Mặc kệ là trước đây hay sau này, cuộc sống chúng ta không vì mối quan hệ mới này mà sản sinh ra bất cứ thay đổi gì … ngoại trừ …”
“Ngoại trừ việc gì?”, cô hỏi.
“Ngoại trừ có một số nhân tố mới phát sinh … thí dụ như ôm ấp”, anh vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc giải thích cho cô: “Thí dụ như hôn … còn có … Lên giường.”
“Lên … lên …”
“Lên …”
“Ngừng! Không được nói tiếp!”Mặt cô đỏ lựng, nhanh chóng cắt ngang lời anh.
Đường Tố nhìn cô, nếu như cô không thích từ này, vậy anh sẵn lòng đổi từ khác: “Hoặc có thể nói là làm tình hoặc là … MAKE LOVE, anh cho rằng từ ngữ này rất chính xác, MAKE-LOVE.” Anh lặp lại lần nữa, ngữ khí không kìm nén được sự hưng phấn: “Tuy rằng anh không có kinh nghiệm thực chiến, thế nhưng dựa vào khả năng học tập nhanh, cùng năng lực lĩnh ngộ, anh tin chắc nhất định sẽ đưa đến cho em một trải nghiệm hoàn mỹ, đồng thời nâng cao để lần thứ hai, lần thứ ba tốt hơn lần trước … À! Đạt đỉnh … muốn ngừng cũng không được.” Anh nghiêm túc đưa ra lời đảm bảo, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Phải để em lúc nào cũng cảm thấy chờ mong.”
Hứa Luật không tìm được lời nào phản bác anh.
Nói anh hạ lưu, vô sỉ?
Nhưng anh nói rất nghiêm túc, ngữ khí không hề có sự khiếm nhã, còn thận trọng đảm bảo với cô.
Ông trời ơi! Phái thiên lôi xuống đánh con một phát đi.
“Đi …”, Đường Tố hứng thú, tinh thần phấn chấn, “Chúng ta mau thử xem sao …”
Hứa Luật vừa nghe liền giãy dụa khỏi lồng ngực anh!
Lạy Chúa! Cô lại nghĩ đến lịch trình của anh, sắp xếp cuối cùng chính là lên giường.
“Đường Tố! … Anh …”, Hứa Luật nuốt nước miếng, “Anh đã nói sẽ không khiến em cảm thấy áp lực.” Bây giờ cô bị stress nặng, đối mặt với chuyện quá bất ngờ, đối phó với người không tầm thường.
“Không sai!”, anh gật đầu.
“Vì vậy, anh sẽ không ép em làm những việc em không thích đúng không?”
“Đương nhiên!”, chỉ cần cô không thích, anh nhất định sẽ không làm.
“Được! Vậy em không muốn phát sinh quan hệ quá sớm … em … chưa muốn … lên …”
“WHY???”, anh không hiểu lý do này của cô, “Em chưa từng thử qua!”
Anh cho rằng phải thử rồi mới có quyền lên tiếng.
“NO – WHY!!!”, Hứa Luật không giải thích với anh, “Em chỉ nói bây giờ chưa được …”
Sau đó cô chợt nghĩ đến định nghĩa ‘bây giờ’ của anh khác với người thường nên vội vã bổ sung: “Ít nhất phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Quãng thời gian này dài hay ngắn cô vẫn chưa xác định được.
“WHY!!!”, anh muốn biết tại sao phải cần thêm thời gian.
“Tình nhân bình thường đều làm như vậy!”, Hứa Luật đáp.
Đường Tố vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhất định phải như vậy ư? Anh biết Người Trung Quốc xưa có câu ‘Lộ thị nhân tẩu xuất lai’*, chúng ta không nhất thiết phải đi theo lối mòn của người khác.”
[[[[*Lộ thị nhân tẩu xuất lai ~ Đường là do người tạo ra]]]]
“EM! NÓI! PHẢI! LÀM! VẬY!” Hứa Luật xác định.
“Thực sự quá lãng phí thời gian cùng sinh mệnh”, Đường Tố oán giận, đối với bốn chữ ‘Tình nhân bình thường’ này không chút nào hài lòng: “Rõ ràng là chuyện đương nhiên phải xảy ra, tại sao anh không được quyền sử dụng trước!?!”
Hứa Luật hét lên: “Tối hôm nay tạm thời ngừng tại đây”. Cô quyết định ngừng chiến, thoát ly khỏi chiến trường khốc liệt này, về nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện phát sinh đêm nay đã quá mức vi diệu rồi: “Ngủ ngon!”
“Chờ đã …”
Đường Tố gọi cô lại, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô, cúi người, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Hứa Luật! Ngủ ngon!”
Nụ hôn chúc ngủ ngon.
Hai mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô, kiên trì đợi cô hồi đáp.
“…”
Hứa Luật nhón chân, đỏ mặt hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Đường Tố! Ngủ ngon!”
Sau đó chạy vọt về phòng ngủ.
Đường Tố không đuổi theo, anh đứng một chỗ, giơ tay mơn trớn khóe miệng, trong lòng anh dâng lên cảm xúc mềm mại khó tả, tim như được bao bọc bởi kẹo ngọt.
Kỹ thuật phải càng ngày tiến bộ hơn nữa, sau này anh sẽ cùng cô luyện tập.
*
Hứa Luật quay về phòng, nhanh chóng xông vào phòng tắm, sau đó vùi mình vào trong chăn.
Mãi đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo …
Vậy là … bây giờ … Cô và Đường Tố là … Tình nhân ư?
Đường Tố, con người thông minh, kiêu căng, tự phụ, ác miệng đã trở thành bạn trai của cô ư?
Ông trời ơi! Cô thật không dám tin.
Đây chỉ là giấc mộng, ngày mai tỉnh giấc, tất cả sẽ trở về như bình thường?
Đúng không?
Nhưng trên môi cô vẫn lưu lại cảm giác rõ ràng đến như vậy.
Á á á ….
Hứa Luật lại vùi đầu vào trong chăn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trên cửa truyền đến âm thanh đánh gãy tiếng la hét của Hứa Luật, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng hơn một chút. Cô ngồi dậy khỏi giường, đi ra mở cửa.
“Anh tiếp thu đề nghị ‘Cần thêm thời gian’ của em … Nhưng anh hi vọng, bắt đầu từ bây giờ làm quen với việc em nằm cùng giường với anh … Hoặc là anh nằm chung giường với em. Đây là quyền lợi của một người bạn trai.”
Anh đã tắm xong, mặc áo ngủ chỉnh tề, tay ôm gối đứng đợi ngoài cửa.
“… Cút mau! Đừng mơ!”, Hứa Luật chặn cửa, không cho anh tiến vào trong: “Em buồn ngủ rồi! Ngủ ngon!”
Đường Tố chặn tay cô đang chuẩn bị đóng cửa: “Hứa Luật …”. Anh mím mím môi, nói ra lý do khiến cả đời Hứa Luật không thể nào quên: “Bộ phim tối nay kinh dị quá sức tưởng tượng, anh ngủ một mình rất sợ!”
“…”
Năm giây sau vang lên tiếng đóng cửa rầm rập cùng câu nói của Hứa Luật: “Lừa gạt ai vậy …”
Toàn thế giới có bị hù chết cũng không dọa chết được anh Đường Tố à!
Khốn khiếp!!!