“Hẹn … Hẹn hò!”, Hứa Luật lặp lại lời Đường Tố nói: “Không phải truy tìm nghi phạm sao?”
Đường Tố nheo mắt, khuôn mặt anh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo. Anh khẽ mỉm cười: “Không sao! Tôi biết tốc độ phản xạ của em, lúc nào cũng chậm chạp đến mức đáng thương.”
Hứa Luật há hốc miệng, phát hiện cô không còn lời nào thích hợp để nói ra trong lúc này, nhưng ngậm miệng và nhìn anh, cô lại cảm giác mình phải nói gì đó, khóe miệng giật giật. Mất một lúc lâu sau, mới chậm rì rì lên tiếng: “Anh … anh đã nói ‘Phụ nữ không phải khẩu vị của anh’.”
Đây là câu anh nói với cô ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
“Tôi rất vui khi em có thể nhớ rõ những lời tôi đã từng nói”, Đường Tố tự quy kết là do trong tiềm thức Hứa Luật đã sớm quan tâm đến anh. Đường Tố cụp mắt, im lặng nhìn đôi môi của cô khẽ động: “Tôi không phải tiên tri, không tài nào đoán trước được rằng … Em quan trọng với tôi đến mức nào.”
Rồi! Tỏ tình hoàn thành --- Bây giờ đến hôn môi.
Hôn! Anh thật sự rất mong đến tiến trình này, nhưng bước này anh phải cân nhắc một chút. Tốc độ nên chậm lại.
Hứa Luật choáng váng.
Lạy Chúa! Hôm nay thật sự không phải là Cá Tháng Tư à? Chuyện cười này không vui chút nào.
Cô vừa mới phục hồi lại trạng thái kích thích sau khi biết được anh là thần tượng của mình. Bộ não vừa được yên ổn một chút, anh lại mang đến cơn bão lớn này khiến cô ứng phó không kịp, đập tan tất cả.
Đường Tố - Thần tượng – Theo đuổi – Hẹn hò – Tỏ tình … Nói lời đường mật?
Một đống các từ khóa nhảy nhót loạn xạ trong đầu cô.
Chờ chút ….
Anh còn mới nói gì nữa cơ … Quan trọng lắm, rất quan trọng … cô quên mất rồi!!!
Hứa Luật lục lọi lại trong đầu những câu Đường Tố đã nói với cô.
Chúng ta hẹn hò. Bữa tối dưới nến, cùng nhau xem phim, rồi … Khụ khụ! Sau đó chúng ta sẽ tiến tới bước thân mật hơn … Hôn nhau, liền ngay sau đó có thể lên giường.
Cô sàng lọc những chữ dư thừa, chỉ để lại những từ then chốt: bữa tối dưới nến, xem phim, cùng nhau thân mật … Hôn môi … Lên giường.
SHIT!!!
Ai cho phép anh lập lịch trình thế này!
Không sai là lịch trình, từ lời anh vừa nói đã lộ ra việc Đường Tố đã lên kế hoạch trong vòng một ngày từ dưới đất lăn lên giường. Không không … Chính xác mà nói chỉ là nửa ngày.
“Đường Tố! Anh bình tĩnh!”, đôi mắt sáng lấp lánh của anh lại khiến cô căng thẳng.
“Tôi rất bình tĩnh!”
Tuy nói ngoài miệng là thế, nhưng trong đầu anh bắt đầu phân tích xem lần này sẽ cách hôn môi sẽ là thế nào, khẩu hình ra sao, tốc độ bao nhiêu là phù hợp.
Càng phân tích ánh mắt nhìn về Hứa Luật càng nóng rực.
Bình tĩnh thế quái nào được!
Hứa Luật không tin lời giải thích của anh, ánh mắt của anh hiện tại đã tố cáo anh.
“Trước tiên chúng ta về nhà đã, có được không?”
Tuy rằng đầu óc cô đang loạn cào cào, nhưng vẫn chưa quên hai người đang ở ngoài đường lớn, bên cạnh còn có một người không hiểu sao vẫn đang nhìn bọn họ … Không không! Gã chỉ nhìn chăm chăm Đường Tố.
Tình huống quá mức hỗn loạn!
“Đương nhiên là được!”
Đường Tố ở nụ cười, vô cùng tán thành đề nghị của cô bởi anh cũng nghĩ các bước kế tiếp đích thực không thể diễn ra ngoài đường.
Nụ cười của anh khiến Hứa Luật càng thêm căng thẳng, cô hồ nghi lời đề nghị ‘Đi về nhà’ của mình có phải là sai rồi không.
Anh đưa tay muốn bắt taxi, Hứa Luật ngăn cản: “Không! Chúng ta không ngồi xe … Đi bộ. Đi bộ về nhà!”
Cô muốn lợi dụng đoạn đường này để cả anh và cô có thể tỉnh táo đôi chút!
Đường Tố: “Đi bộ?”
“Ừm!”
“Được! Cùng nhau tản bộ, lời đề nghị rất tuyệt!”
Ai muốn cùng anh tản bộ chứ!
Hứa Luật im lặng, quyết định không sửa câu nói này của anh.
Từ rạp chiếu phim về nhà trọ không gần. Theo thói quen Đường Tố muốn nắm lấy tay Hứa Luật, nhưng Hứa Luật sớm đã đoán được, cô nhanh nhẹn đút sâu bàn tay vào trong túi áo, cúi đầu lăm lăm đi về phía trước.
Nhưng mà … Người ta là chân dài, chỉ cần vài bước là có thể đuổi kịp cô, trung hòa khoảng cách của hai người.
‘Chân dài là ghê gớm lắm sao!’ Hứa Luật rủa thầm trong bụng.
Đường Tố quy kết hành vi này của cô: Là người nào đó đang thẹn thùng.
Haizza! Thật đáng yêu!
*
Một mạch đi về đến nhà trọ.
Hứa Luật rót cho mỗi người một tách trà nóng. Cô nâng tách trà, ngồi trên ghế sofa, vận dùng toàn bộ IQ của mình suy nghĩ. Đoạn đường dài đã giúp cô thanh tĩnh lại, phân tích đoạn tình cảm của cô và Đường Tố.
Cô đã sớm thoát khỏi thời ‘Thiếu nữ ngây thơ’. Đối với tình yêu có chờ mong nhưng không gượng ép. Từ trước đến nay người cô thích chỉ có mình Tô Tử Khiêm, thứ tình cảm này cũng là do hình thành từ bé.
Còn đối với Đường Tố …
Cô chưa từng nghĩ đến độ khả thi của hai người. Anh đẹp trai, cao ráo, cô công nhận; tuy nhiên cho tới nay cảm giác của cô về anh chính là: Đường Tố không cần tình cảm dư thừa, nhân tố tình yêu với anh mà nói là rác rưởi.
Do đó, cô mới không cảm thấy áp lực khi cùng anh chung một mái nhà.
Hứa Luật rất thích ngắm anh, điều này hoàn toàn đúng. Tài trí của anh khiến người ta thán phục, đặc biệt khi cô biết anh chính là thần tượng của mình, cô lại càng thêm sùng bái. Thế nhưng cô vẫn còn đủ lý trí để không bị những chuyện này làm cho mụ mị đầu óc.
Đối với Hứa Luật, tất cả hành vi của Đường Tố ngày hôm nay đều là do ‘Hiểu lầm’.
Đúng … Cô cho rằng anh đã sai khi đem tình bạn của hai người biến thành là tình yêu.
Cô dự định sẽ đánh vào điểm này để khuyên giải ‘Loại tình cảm ngộ nhận’ này cho anh.
“Nghe đây Đường Tố!”, Hứa Luật nhấp một ngụm trà cho thấm giọng: “Như anh đã nói, trước khi gặp tôi, anh không bao giờ chủ động kết giao bạn bè đúng không?”
Đường Tố gật đầu thay cho đáp án.
Hứa Luật tiếp tục phân tích: “Trong khoảng thời gian ở chung khiến anh cảm thấy có một người bầu bạn quả thật không tồi, đúng không?”
Lần này Đường Tố không nói gì, chờ đợi câu hỏi tiếp theo của cô. Trên thực tế, anh đã đoán được ý đồ của cô.
Hứa Luật nói tiếp: “Cảm giác này với anh mà nói … Quả thật rất mới mẻ, chưa từng trải qua bao giờ. Do đó sẽ khiến anh … khiến anh hiểu lầm, cho rằng tình cảm này chính là tình cảm lứa đôi. Tình cảm của con người rất đa dạng, ngoại trừ tình yêu đôi lứa, còn có tình bạn, tình thân. Mà những cảm xúc này với anh cũng không quá quen thuộc. Vì vậy … tôi nghĩ … là do anh ngộ nhận, ngộ nhận rằng tình bạn của chúng ta là … là tình yêu.”
Tốc độ nói của Hứa Luật cực nhanh, nói một tràng rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tố ngối đối diện với cô, nhìn cô chăm chú: “Em không tin tình cảm của tôi đối với em?!?”
Hứa Luật há miệng: “… Được rồi! Cũng có thể giải thích như vậy!”
Pà mịa nó! Cô phí công nghĩ ra một mớ từ hoa mỹ như vậy để giúp anh có thể hiểu thông suốt, vậy mà anh chỉ cần nói một câu … cô đọng toàn bộ ý nghĩa.
Đường Tố: “Em không tự tin với chính bản thân mình.”
Hứa Luật cúi đầu, nhấp một ngụm trà, im lặng không trả lời. Nếu như bắt buộc cô phải trả lời, cô sẽ nói: Đối mặt với người như Đường Tố, không một người bình thường nào có đủ tự tin sẽ chinh phục được anh.
Đường Tố chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước cô, từ trên cao nhìn xuống: “Em đứng trên lập trường bạn bè để phân tích thế giới tình cảm của tôi”, anh hơi gập người, nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực rỡ: “Chỉ có điều … phân tích của em …”, anh lại cúi người thêm một chút: “Sai toàn bộ!”
Anh yêu thích cô, điều này không hề nghi ngờ, anh xác định, cực kỳ khẳng định.
Hứa Luật đứng lên, cố kéo giãn khoảng cách của hai người. Khoảng cách quá gần gũi sẽ ảnh hưởng đến tư duy của cô: “Không sai! Anh nói không sai, là do tôi thiếu tự tin. Anh chẳng qua cảm thấy nhất thời mới lạ … Trời ạ! Lời thoại cũ rích, nhưng xin lỗi anh! thật sự tôi cảm thấy như vậy. Đường Tố … Anh không hiểu thế nào là … Tình yêu!”
Hai từ cuối cùng cô cố gắng cất cao giọng, muốn bước chân đang cố tình tiến đến gần cô buộc phải ngừng lại.
Đường Tố nhìn Hứa Luật, cô cũng không hề tránh né.
Tình cảm không phải chỉ dùng lý trí để phân tích thì sẽ ra kết quả, mà anh, lúc nào cũng dùng phương pháp phân tích để xử lý tất cả mọi việc.
Đường Tố mím mím môi, ngữ khí xen lẫn chút tình cảm, có chút bạo gan, giống như một con mèo táo bạo, lượn qua lượn lại căn phòng mấy lần, nỗ lực tìm cách để chứng minh tình cảm của mình với Hứa Luật không phải là tình cảm bốc đồng.
Nhưng phương diện này anh không có nhiều kinh nghiệm. Tất cả những hành động anh làm đều dựa trên việc tổng kết những bí kíp thu thập được trên mạng, từ đó lập thành kế hoạch cụ thể.
Thất bại!
Không có chỗ xuống tay!
Vậy chỉ còn cách dùng phương thức thức anh am hiểu nhất.
“Well! Tôi thừa nhận vấn đề này quả thật rất phức tạp. Những vụ án tôi đã từng giải quyết, vụ nào cũng có rắc rối nhưng vẫn có thể tìm được biện pháp”, anh thở hắt ra một hơi: “Vậy chúng ta làm một thí nghiệm.” (Well ~ À!)
“Thí nghiệm”, hàng mi Hứa Luật khẽ run, “Thí nghiệm gì?”
Đường Tố tiến về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hứa Luật: “Rất đơn giản. Để có thể chứng minh tình cảm của tôi với em, đồng thời em đối với tôi không hề có chút cảm tình … Chúng ta làm thí nghiệm”, anh ghé sát vào gương mặt cô: “Chúng ta hôn nhau đi!”
Hứa Luật trợn tròn mắt, muốn lùi về sau, Đường Tố đương nhiên sớm đoán được phản ứng này của cô, đã nhanh nhẹn vòng tay ôm phía sau Hứa Luật, ngăn cản cô lùi bước.
“Đừng hoảng hốt Hứa Luật!”, anh nói tiếp, “Chỉ là một nụ hôn mà thôi. Nếu cảm giác của hai chúng ta đều rất tốt. Vậy chứng minh chúng ta có thể thử bước tiếp mối quan hệ này; nếu như em cảm thấy nụ hôn này thật tồi tệ, hoặc bất luận là cảm giác gì khiến em khó chịu, chúng ta sẽ kết thúc ngay lập tức, quay trở về tình bạn như bình thường. Chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như xóa sạch sẽ!”
Hứa Luật cứng đờ người, cô không ngờ anh sẽ đưa ra loại thí nghiệm này, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Đường Tố nhướn mi: “Em không dám ư?”
Hứa Luật không giống anh … không dễ dàng bị khích tướng.
“Come – on!”, Đường Tố cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô: “Cũng chỉ là hôn một cái … Tôi không am hiểu phương diện này cho lắm, có thể mau chóng khiến em cảm thấy không thoải mái.”
Hứa Luật nhanh chóng phân tích điểm lợi và hại của thí nghiệm này, nếu như đối phương không phải Đường Tố, cô thật sự rất lo lắng. Tuy nhiên, bởi vì anh là Đường Tố nên cô tin tưởng anh nói được làm được --- Nếu như cô cảm thấy khó chịu, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng.
Nếu bàn đến hành động này, hai người bọn họ không phải chưa từng hôn qua, mới cách đây mấy hôm ở trước cửa quán bar đó thôi.
Nụ hôn ấy ngoài sự kinh hãi, cô không còn cảm giác nào khác.
Chỉ là một nụ hôn đối phó thôi mà.
“… Nếu như anh hôn mà tôi không có cảm giác … vậy … vậy … Vậy xác định là không có cảm giác!”, Hứa Luật ngẩng đầu nói với anh.
“Được!”, Đường Tố đáp ứng, nhưng anh cũng phải có yêu cầu: “Tuy nhiên, em cũng không được phép cố tình phủ nhận cảm giác của em, em nhất định phải nghe theo bản năng của mình.”