Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - su t

Cứ thế mà Đường Tố nghiễm nhiên ở cùng nhà trọ của Hứa Luật.

Nhà trọ vốn đã không lớn, bây giờ còn thêm một người đàn ông và bốn con mèo, nhất thời náo nhiệt hẳn.

Tất cả quay về như lúc sống trong căn biệt thự chỉ có vài điểm khác biệt.

Ví như, Hứa Luật phải đi làm, thời gian ở nhà ít hơn lúc còn trong căn biệt thự nhỏ rất nhiều. Sáng sớm đã đi làm, tối muộn mới quay về, trừ thời gian cô ngủ nghỉ, vậy một ngày hai người gặp mặt nhau quả thật rất ít.

Đường Tố ngồi ở chiếc ghế sofa, ngón tay không ngừng gõ trên thành ghế. Bắt đầu từ khi Đường Tố đến đây, ghế sofa phòng khách nghiễm nhiên trở thành vị trí bất di bất dịch của anh.

Lúc đầu, anh nghĩ ‘Núi không đến tìm ta, ta tự thân đi tìm núi’. Bây giờ ‘Núi’ thì anh đã vào được rồi, nhưng lại xuất hiện vấn đề khác: Căn cứ thống kê của Đường nhị thiếu, một ngày hai người chỉ ở chung hai tiếng đồng hồ, ít hơn rất rất nhiều khi còn ở biệt thự kia.

Tiếp tục thế này là không được --- Anh Đường thông minh anh tuấn bất phàm đã ‘nở hoa’ rồi nhưng vẫn chưa thể đi thêm bước nào tiếp nữa.

Đường Tố một tay cầm điện thoại, trước mặt bàn là một quyển nhật ký.

Trên đó ghi chép cả bằng tiếng Anh và tiếng Trung, là phân tích và số liệu liên quan của anh.

Giai đoạn: Xa lạ

Thời gian: Ngày … tháng …

Địa điểm: Căn biệt thự nhỏ.

Sự kiện: Cùng Hứa Luật đầu tiên gặp nhau. Cô không dự tính ở đây, mình đưa ra những điều kiện có lợi nhưng vẫn không thay đổi quyết định, vậy mà vì bốn con mèo lại đồng ý ở lại.

Phân tích: Là cô gái có tính cảnh giác cao lại có thiện tâm. Nếu nhằm vào tình thương yêu động vật vậy có thể lợi dụng mèo để tranh thủ sự chú ý của cô.

Ghi chú: Cảnh giác không cao, may là gặp mình; có thể lợi dụng mèo nhưng không nên để mèo lấn át chủ.



Giai đoạn: Sống chung.

Thời gian: Ngày … tháng …

Địa điểm: Căn biệt thự nhỏ.

Sự kiện: Hứa Luật phạm quy, về trễ làm lỡ mất bữa tối, tuy nhiên cô ấy vẫn làm cho mình tô mì cá, ăn rất ngon.

Phân tích: Là một người phụ nữ có trách nhiệm.



Thời gian: Đêm Giáng Sinh

Địa điểm: Căn biệt thự nhỏ.

Sự kiện: Mình yêu cầu quả táo bình an, Hứa Luật đưa quả táo cô ấy đang ăn cho mình, đồng ý trở thành người bạn đồng cam cộng khổ với mình. Mình khiến hai má cô ấy đỏ lựng như hai trái táo chín.

P/s: Khi cô cãi chày cãi cối, dáng vẻ rất đáng yêu.

Phân tích: Theo góc độ khách quan, xuất phát từ cả cảm tính và lý tính, cùng quan điểm về thẩm mỹ: thật sự tướng mạo của Hứa Luật rất hợp với mình. Cô cũng hay tán dương mình, đồng thời cũng không chịu đựng nổi sức thu hút của mình. Khi mình đến gần cô ấy sẽ có phản ứng: mặt ngơ ngẩn --- ửng đỏ.

P/s: Gương mặt ửng đỏ cực kỳ đáng yêu.

Ghi chú: Phải cố gắng lợi dụng khuôn mặt này của mình.



Thời gian: Giáng Sinh

Địa điểm: Trong phòng riêng.

Sự kiện: Hứa Luật mất mặt. (Thật ra là thất tình, sau đó nói qua nói lại, đổi thành mất mặt). Mình chia đôi chiếc giường của mình cho cô ngủ chung. Mình và cô ấy ngủ rất say.

P/s: Đêm ấy, vì Hứa Luật mình phải tự xử một lần.

Phân tích: Trong một chừng mực nào đó, Hứa Luật khá tin tưởng mình nên mới dám uống say mèm như thế. Hơn nữa, không bài xích khi ngủ bên cạnh mình. Mình cũng không ghét chuyện có cô nằm bên cạnh. Hứa Luật còn có khả năng gây ra phản ứng sinh lý của mình (rất kịch liệt).

Ghi chú: Hi vọng sớm ngày xây dựng được mối quan hệ cùng giường chung gối, ngoài ra còn có thể chứng minh năng lực mạnh mẽ của mình.



Tất cả mọi chuyện đều được ghi chép lại, viết dày đặc vài trang giấy: từ lúc Hứa Luật dọn vào ở trong biệt thự, cho đến tất cả những việc diễn ra sau này, đều được viết vào quyển nhật ký một cách cặn kẽ. Lâu lắm rồi anh mới quan tâm cao độ đến một việc không hề liên quan đến vụ án đến mức này, thậm chí còn phải ghi lại. Đối với Đường Tố, đại não làm việc là đủ, tất cả những tin tức có ích nằm hết trong đầu, lúc cần thì lấy ra, còn nhanh hơn mở sách vở tìm kiếm.

Chỉ là, lĩnh vực này là anh chưa từng xử lý qua, tuy nhiên ngay từ bây giờ anh quyết định sẽ ra tay tiến hành, đồng thời muốn thành công ở mức cao nhất.

Vì vậy, anh dành toàn bộ thời gian vào nghiên cứu.

Anh đã quen với làm việc với số liệu, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, do đó hiện tại chẳng có gì khó. Sau khi tiến hành phân tích, căn cứ số liệu thu thập được, anh xác định anh và Hứa Luật đã đến lúc phát triển, đã có thể tiến thêm một bước. Từ xa lạ cho đến quen thân, rồi tín nhiệm, cuối cùng sẽ xây dựng mối thiện cảm của Hứa Luật đối với anh.

Đường Tố dời sự chú ý lên chiếc điện thoại di động, chiếc điện thoại to bằng bàn tay này anh cũng không thích dùng. Ngoại trừ việc xem tin tức hoặc tư liệu, anh không thường sử dụng các thiết bị điện tử. Đối với anh, căn bệnh chung của con người hiện đại là sống quá ỷ lại vào các sản phẩm điện tử, một khi rời khỏi công cụ internet trí thông minh của bọn họ lập tức quay trở về thời tiền sử.

Thế nhưng bây giờ, anh không thể không dùng ‘mấy trò’ này. Thật ra, trong công việc anh có thể nhờ Lý Sâm tìm sách hay tư liệu cho anh. Tuy nhiên, đây là việc riêng giữa anh và Hứa Luật, anh không muốn người ngoài nhúng tay vào --- Ngoại trừ Đường Tu đã chọc thủng được tấm màn bí mật của anh.

Trên thế giới này chuyện tình yêu nam nữ đâu đâu cũng có, trên internet thì đầy rẫy các bí kíp yêu đương, anh dễ dàng tìm được một bộ sưu tập khổng lồ.

Đầu tiên anh tra từ khóa: Làm sao khiến một cô gái để ý đến bạn.

Quả nhiên ra hàng loạt kết quả.

Anh đọc lướt một lần, cơ bản tất cả các thông tin đều na ná giống nhau, trong đó anh đặc biệt chú ý đến một điểm: Hai người tăng cường ở chung, đồng thời phải nhanh chóng loại bỏ đối thủ.

Vừa trông thấy hai từ đối thủ, Đường Tố nghĩ ngay đến Tô Tử Khiêm, tiếp theo là bốn con mèo. Tuy nhiên, hiện tại bốn con mèo vẫn còn giá trị lợi dụng, nên cứ từ từ xử chúng.

Chỉ còn … Người đàn ông tên Tô Tử Khiêm.

Đường Tố nhíu mày, nếu Tô Tử Khiêm là người không có đầu óc, vậy thì còn dễ nhưng không phải, anh ta là một người có khả năng khống chế cao, đồng thời là người khá thông minh. Mặc dù đang là đối thủ, nhưng anh không thể không thừa nhận điểm mạnh này của anh ta. Quan trọng nhất chính là anh ta và Hứa Luật tồn tại tình cảm ‘thanh mai trúc mã’.

Thêm vào đó, anh chưa bao giờ quên bản thân Hứa Luật cũng đã từng có một đoạn ‘tình cảm mạo nhận’ với Tô Tử Khiêm.

--- Theo Đường nhị thiếu, ngoại trừ tình cảm với anh, còn lại tất cả đều là mạo nhận.

Bây giờ, anh nhất định phải tăng cường thời gian hai người bên nhau, đồng thời phải tìm cách tách đối thủ ra, loại bỏ được đối thủ cạnh tranh thì anh mới có thể dành được chiến thắng. Sau khi phát triển mối quan hệ, vận dụng kỹ thuật như thế nào không còn quá khó khăn, anh tin tưởng IQ của mình. Đối mặt với Hứa Luật ‘tiểu đệ của anh’ cũng ngẩng cao đầu, vậy thì càng chắc chắn không thành vấn đề.

*

Lâm Bình vẫn chưa bị bắt về quy án, nhưng toàn bộ Cục cảnh sát thành phố Giang không chỉ phục vụ một vụ của Lâm Bình, ngoài vụ của hắn, hằng ngày bên cảnh cục còn có rất nhiều vụ án to to nhỏ nhỏ khác.

Công việc của Hứa Luật cũng không ít.

Thành phố này hàng ngày đều có một sinh mệnh mới chào đời và một sinh mệnh khác chết đi. Phòng trừ trường hợp vụ án xuất hiện sai sót, pháp y nhất định không chỉ cẩn thận mà phải cực kỳ cẩn thận, không được ngồi chờ may mắn đến mà phải tỉ mỉ, thận trọng. Ngoài ra vẫn phải đảm bảo được hiệu suất công việc, nếu không nhà xác trong Sở pháp y nhanh chóng bị vùi lấp bởi hàng đống thi thể.

Hứa Luật vừa kết thúc xong công việc của mình, cô vào phòng nghỉ pha ly trà để tỉnh táo một chút. Vừa bước khỏi cửa đã trông thấy Tô Tử Khiêm lăm lăm tiến về phía cô, chân bước rất nhanh, vẻ mặt … vẻ mặt anh ta …

Giống như gặp được chuyện gì hay ho lắm … nếu không anh ta sẽ không kích động như thế.

Chẳng lẽ lại là …



Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Luật: Đã bắt được Lâm Bình.

“Tiểu Luật …”, trông thấy Hứa Luật, Tô Tử Khiêm chạy vọt đến, tình huống này quả thật hiếm thấy. Hơn nữa anh lại gọi cô bằng cái tên thân thiết mà không gọi Pháp y Hứa.

Không bình thường.

Hứa Luật nhấp ngụm trà: “Sao vậy?”

Nếu chỉ là bắt được hung thủ, anh ta không thể nào cao hứng đến mức ấy. Mấy năm nay anh ta phá đâu ít án.

Tô Tử Khiêm dừng lại trước mặt Hứa Luật, sắc mặt phấn chấn chưa tiêu tan. Anh ta nhìn gương mặt bình tĩnh của Hứa Luật, anh ta tin chắc tin tức của mình tuyệt đối sẽ làm Hứa Luật hưng phấn không thôi.

Tô Tử Khiêm ổn định lại tâm trạng, lấy lại dáng vẻ của Đội trưởng Tô, nhưng sắc mặt vẫn không thể kìm được sự vui sướng: “Pháp y Hứa, chúc mừng em!”

“Hả???”, Hứa Luật không hiểu, “Xin hỏi Đội trưởng Tô chúc mừng chuyện gì?”

Tô Tử Khiêm thần thần bí bí: “Ao ước bấy lâu nay của em đã thành hiện thực.”

Hứa Luật vẫn mờ mịt: “Được rồi! Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!”, hiếm thấy dáng vẻ này của Tô Tử Khiêm, trong đầu cô anh ta luôn là người thận trọng.

“Người em muốn gặp đến rồi!”, Tô Tử Khiêm bật mí một chút.

Hứa Luật ngẫm nghĩ … Người nào có thể khiến Tô Tử Khiêm phản ứng thái quá như thế này, đồng thời cũng có quan hệ với cô.

Ba mẹ của cô???

Không! Nếu như bọn họ đến sẽ thông báo với cô ngay lập tức, không đến Cục cảnh sát.

Có thể đến Cục cảnh sát, nhất định là người có công việc liên quan đến cảnh cục.

Những nghiệp vụ có liên quan đến Cục cảnh sát đâu ít, ngoại trừ cảnh sát, còn có y tế, kiểm sát trưởng, các chuyên gia trong phòng pháp chứng, chuyên gia tâm lý …

Chờ chút ….

Chuyên gia tâm lý!!!

Hứa Luật chớp chớp mắt, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Khiêm: “Nói đi … nói cho em biết không phải em nằm mơ chứ!?!”

Không sai, chuyên gia, chuyên gia tâm lý, chuyên gia tâm lý học tội phạm!


Thời nay chuyên gia không hề ít, nhưng người có thể khiến cả cô và Tô Tử Khiêm đều không giữ nổi bình tĩnh chỉ có một người.

Đúng! Chỉ duy nhất một người.

Su. T!

“Là thật!”, Tô Tử Khiêm nhìn vào đôi mắt to tròn của Hứa Luật: “Giáo sư Đường đến rồi!”

Vừa nghe được tin này, anh cũng không tin là thật, một lúc lâu sau mới có thể tiêu hóa được, sau đó nhanh chân chạy đến đây thông báo cho cô.

Đúng như dự đoán, tin tức này khiến Hứa Luật chết vì sung sướng, cô không tin vào tai mình.

Hứa Luật: “Thật sự là sẽ đến Cục cảnh sát chúng ta ư? Là đến tham dự tọa đàm hay buổi gặp gỡ giao lưu nào ư?” Sao gần đây cô không nghe thấy phong thanh gì hết.

Đối với chuyện này, Tô Tử Khiêm cũng không tài nào giải thích được: “Anh cũng không rõ. Sáng sớm nay đột nhiên nhận được thông báo Giáo sư Đường đã đến thành phố Giang, lát nữa sẽ đến Cục cảnh sát của chúng ta.”

“Lát nữa đến sao?” Hứa Luật vừa sốt sắng vừa kích động, lâu lắm rồi, từ lúc thi đại học đến nay cô mới có tâm trạng thế này. Cô uống một hơi cạn sạch ly trà, quay sang rửa sạch ly, rồi đi ra: “Này … Công việc em tạm xong rồi!”

Tô Tử Khiêm trông dáng vẻ của cô thì đã rõ rõ ràng ràng, anh ta đến đây cũng đâu ngoài mục đích ấy, chính là rủ cô đi cùng: “Vậy thì cùng nhau đi thôi!”

*

Su. T đến Cục cảnh sát thành phố Giang là chuyện trọng đại. Từ khi nhận được thông báo, cấp trên của cảnh cục mau mau chóng sắp xếp công việc chuẩn bị tiếp đón.

Đối với người đàn ông mang tên ‘Giáo sư Đường’ kia vẫn là một ẩn số, trong lòng ai cũng đoán già đoán non, chưa ai được gặp mặt, vì vậy mọi người đua nhau thảo luận.

Ngoại trừ Hứa Luật nghĩ Giáo sư Đường là một vị giáo sư già đáng kính, thì Tiểu Giang lại cho rằng: “Tôi cảm thấy ông ta nhất định là một lão già quái gở, tính khí thất thường.”

Cũng có người bất đồng ý kiến với Tiểu Giang, bị ảnh hưởng bởi vị giáo sư trẻ tuổi nào đó trong phim bộ Hàn Quốc, các nữ cảnh viên trẻ tuổi ôm ấp hình tượng vị giáo sư thần bí này cũng giống như vậy.

“Nói không chừng là một vị giáo sư hội đủ ba yếu tố: nhan sắc xuất chúng, thông minh bất phàm, tiền bạc vô số.”

“Chính là một vị giáo sư đẹp trai như trên phim.”

Đối với mấy cô ham mê sắc đẹp kia, Tiểu Giang lườm một cái: “Vậy chắc chắn không phải là người địa cầu rồi. Đội trưởng Tô, anh thì nghĩ thế nào?”

Đối với ngoại hình, Tô Tử Khiêm không nghĩ nhiều, anh ta chỉ nói: “Mặc kệ là thế nào, chỉ cần là người có năng lực thật sự là đủ.”

Thẩm Mộng tiếp lời: “Em không chắc vụ có năng lực đâu. Bây giờ giáo sư đầy ra đó, không phải mua được bằng tiền ư?”, cô ta liếc Tô Tử Khiêm, “Nếu thật sự là người có năng lực vậy cần gì phải thần thần bí bí. Em nghĩ Đội trưởng Tô chưa chắc thua ông ta. Năng lực của Đội trưởng bọn em là người rõ ràng nhất.”

Mọi người mỗi người một câu, nói ra nói vào … Một lúc sau một chiếc xe hơi màu đen tiến vào cổng cảnh cục. Đến trước cửa lớn thì ngừng lại.

Phía trên cánh cửa chính có treo tấm băng rôn: Hoan nghênh Giáo sư Đường đến Cục cảnh sát thành phố Giang.

Cục Trưởng cùng các vị lãnh đạo có mặt đông đủ, cảnh tượng này cũng là lần đầu tiên Tô Tử Khiêm được chứng kiến. Hứa Luật đại diện cho Sở pháp y cũng có mặt, đám người Tiểu Giang thì đứng lố nhố ở cửa sổ, chờ người trên xe bước xuống.

Cửa mở.

Người trên xe bước xuống, đập vào mắt mọi người là đôi giày da đen bóng loáng, tiếp theo là chiếc quần âu đen thẳng thớm. Người đàn ông hạ thân người, bước ra rồi đứng thẳng dậy: dáng dấp thon dài, kiên cường, làn da trắng nõn, đường nét rõ ràng, tướng mạo anh tuấn, mặc chiếc áo sơ mi màu tím thẫm hợp thời trang, áo khoác gió màu đen, đúng tiêu chuẩn phong cách của Đường Tố. Khiến anh hoàn mỹ không chỗ nào chê --- Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Hứa Luật phải thừa nhận lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông có phong cách ăn mặc ưa nhìn nhất.

Hứa Luật trợn mắt, há mồm nhìn người đàn ông vừa mới xuống xe.

Tại sao Đường Tố lại đến đây?

Ý nghĩ đầu tiên của Hứa Luật: Chắc anh chán ngấy phải ở nhà nên đến tìm cô đây mà.

Thế nhưng, lựa ngay lúc này mà đến thì khéo quá đi. Hứa Luật dở khóc dở người, nhìn từng người từng người ánh mắt đầy trông chờ Đường đại thần đến, anh lại ăn mặc như thế này … chả trách mọi người đều hiểu lầm, chở anh thẳng vào cửa lớn của Cục cảnh sát.

Sau khi Đường Tố xuống xe, cửa xe không đóng ngay lập tức, bởi vì phía sau anh còn một chiếc đuôi dài. Agatha đi đầu, ưu nhã nhảy khỏi xe, ưỡn ngực ngẩng đầu giống như một nữ vương theo chân Đường Tố. Arthur đi thứ hai, cái đầu tròn lẳng thi thoảng đảo mắt nhìn xung quanh, đối với cảnh tượng lạ lẫm nó có chút ngạc nhiên. Theo sau đó là Queen và Allen, hai con đi sóng đôi.

Vốn khuôn mặt của Đường Tố đã làm khuynh đảo cả thế giới lại con thêm đám mèo với đủ hình dạng khác nhau.

Cảnh tượng người và mèo … Thật hùng vĩ.

Ông à! Ông đừng làm loạn được không?!?

Hứa Luật phùng mang trợn má, cô càng khẳng định Đường Tố chắc chắn quá mức nhàm chán, mới đem luôn cả bốn con mèo đến tìm cô.

Không chỉ Hứa Luật mà tất cả mọi người ở đây đều chấn động với cảnh tượng này, đứng như trời trồng mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện này …”, Cục Trưởng liếc bên phải, rồi sang trái, sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, không dám khẳng định đây có phải là nhân vật mình trông ngóng ngày hôm nay hay không.

Có trẻ quá không???

Vị đại thần – Giáo sư Đường kia là người thế nào, hình dáng ra sao, bọn họ không hề biết rõ.

Cuối cùng, Cục Trưởng tiến đến gần Đường Tố, nở nụ cười nhã nhặn hỏi: “Xin hỏi là Giáo sư Đường phải không?”


Từ lúc bước xuống xe, ánh mắt Đường Tố đã nhìn ngay thấy Hứa Luật đứng ở hàng thứ hai, đồng thời cũng nhìn thấy người bên cạnh cô, Tô Tử Khiêm.

“Ừm!”, Đường Tố đáp một tiếng, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa được câu trả lời khẳng định, toàn bộ dàn lãnh đạo của Cục cảnh sát ngay lập tức nở nụ cười, không giấu vẻ vui mừng, Cục Trưởng là người đầu tiên tiến đến đại diện toàn bộ Cục cảnh sát thành phố Giang bắt tay chào Giáo sư Đường: “Chào giáo sư! Hoan nghênh giáo sư đến …”

Bàn tay Cục Trưởng lơ lửng giữa không trung, không ai thèm để ý đến.

Cảnh tượng này quá quen!

Hứa Luật thầm vuốt mặt, rõ ràng cô trông thấy nụ cười gượng gạo xuất hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn của Cục Trưởng.

Lần này thực sự đã có hiểu lầm rất lớn.

Cho đến tận giờ phút này, Hứa Luật vẫn chưa thể nào gắn kết hình ảnh của Đường Tố và Su. T, dù sao hình tượng của hai người khác nhau quá xa. Chỉ giống nhau một điểm duy nhất – đều được gọi là Giáo sư Đường. Trong suy nghĩ Hứa Luật, Su. T là một vị giáo sư lớn tuổi người nước ngoài, dịch sang tiếng Hoa thì mang họ Đường.

Nhưng hiện tại, Cục Trưởng và đám người ở đây đã đem Đường Tố - Giáo sư Đường gắn vào vị giáo sư Đường kia.

Làm sao bây giờ?

Tô Tử Khiêm đứng bên cạnh Hứa Luật cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Anh ta biết Đường Tố, cũng đã từng gặp hai lần, thế nhưng … Đường Tố chính là vị giáo sư Su. T mà anh ta sùng bái ư?

Không!

Trong tiềm thức Tô Tử Khiêm không hề mong muốn kết quả này.

“Meo~~~”

Hứa Luật ngẩn người, Queen đã chạy đến bên chân cô từ lúc nào, nhẹ nhàng cọ cọ, đảo người quanh chân cô hòng lôi kéo sự chú ý của cô.

Đường Tố đi đến trước mặt Hứa Luật, từ trên cao cúi xuống nhìn vẻ mặt của cô, không tốn chút sức cũng thừa biết cô đang nghĩ gì: “Rất đáng tiếc. Tôi không phải là lão già.”

Anh đột nhiên mở miệng một câu như vậy.

Hứa Luật: “A …”

“Xem ra em đã quên mất”, Đường Tố sớm lĩnh ngộ tốc độ phản ứng của Hứa Luật: “Tôi chính thức tuyên bố với em: Thưa cô Hứa Luật, liên quan đến định nghĩa về việc Giáo sư Su. T là một lão già là: Wrong!”

“Hả!!! Cái gì???”

“Bộ não nhỏ nhoi của em đáng thương đang phải vận hành quá mức sao?”, Đường Tố, “Ok! Nói một cách đơn giản, tôi chính là Su. T.”

“Hả … Cái gì!!!”

Ba chữ này Hứa Luật không thể kiềm chế, cô thét lên kinh ngạc.

“Surprise!!!”, Đường Tố cười thoải mái, nhìn khuôn mặt kinh ngạc nhỏ nhắn của cô trong lòng anh cũng vui lây.

Theo ‘Bí kíp yêu đương’, thỉnh thoảng tạo cho đối phương một chút ngạc nhiên sẽ rất có lợi trong việc thúc đẩy tình cảm của hai người, sẽ giúp tạo được mối thiện cảm của đối phương.

Ngạc nhiên … Đã hoàn thành!

Cái này mà gọi là kinh ngạc ư … Phải nói là quá kinh hãi!!!

Hứa Luật hoàn toàn kinh hãi, sững sờ.

Đường Tố là Su. T?

Không … Không … Không …

Hứa Luật lắc đầu một cái, trong lòng cô một lần nữa đưa hình ảnh Su. T trong suy nghĩ của cô lôi ra so sánh một lần nữa. Cô nghĩ Su. T phải như Jason Gideon hoặc là David Rossi, không thì cũng là Gilbert Grissom, là một ông lão đáng kính, nho nhã; đảo mắt một cái một người tuấn tú bất phàm như Đường Tố xông ra, đưa tất cả những hình ảnh trong tưởng tượng đập tan nát mà thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của Đường Tố, thậm chí còn nở nụ cười gian manh, tặng cô một chữ:

Hứa Luật chỉ mong mình đang cầm cây búa, nện nát bét khuôn mặt anh tuấn kia.

“Pháp y Hứa, chị biết giáo sư Đường sao?”

“Thật vậy ư? Pháp y Hứa, sao chị không nói sớm. Giáo sư Đường còn trẻ quá, lại đẹp trai nữa!”

“Tôi cảm thấy vị trí soái ca của Đội trưởng Tô nhất định lung lay.”

Tiểu Giang xích lại gần, kích động nói.

Hứa Luật đớ người: “Không! Tôi không quen giáo sư Đường!”, trước ngày hôm nay, cô chỉ quen duy nhất một người, giáo sư Đường Tố.

Đồng nghiệp A: “Thế nhưng cũng vừa trông thấy rồi đó, anh ấy nói chuyện duy nhất với mình chị thôi, Cục Trưởng bắt tay mà anh ấy cũng không thèm để ý. Thật lớn mật mà!”

Hứa Luật: “Đó là bởi anh ấy ngốc!”

Đồng nghiệp B: “Còn có bốn con mèo của anh ấy, tôi lớn đến chừng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, người ta ra ngoài có vệ sĩ, còn anh ấy ra ngoài mang theo mèo.”


Hứa Luật: “Là bởi vì anh ấy ngốc!”

Đồng nghiệp C: “Pháp y Hứa! Sao chị cứ mắng giáo sư Đường ngốc vậy?”

Hứa Luật: “… Bởi vì tôi là một kẻ ngốc nghếch.”

Đúng là tâm thính thiện lương mà!!!

Đường Tố lại chính là thần tượng của cô … Sau này làm sao cô có thể tiếp tục đối mặt với anh đây … Đã thế cô từng nhìn thấy ‘tiểu đệ’ của thần tượng …

Hứa Luật ngọ nguậy đầu, đem hình ảnh cơ thể của người đàn ông đẹp trai kia gạt bỏ, triệu hồi lại sự chú ý của mình. Bây giờ vẫn là giờ làm việc, cô không muốn nghĩ đến những chuyện không quan trọng, tuy rằng … mẹ khiếp! Nó vẫn không ngừng đi tới đi lui trong suy nghĩ của cô.

*

Ba mươi phút trước, cảnh sát tiếp nhận một vụ án giết người cướp của, cô nhận được thông tin liền mau chóng rời khỏi cảnh cục, hiện tại cô đang có mặt tại hiện trường.

Hiện trường án mạng đã được ngăn đường cảnh giới.

Hứa Luật đi giày chuyên dụng, đeo găng tay cao su, bắt đầu công việc. Trong nhà ngổn ngang, ngăn kéo bị lục tung, nạn nhân là người đàn ông trung niên, khá mập, mặc âu phục, một chân đi giày, chiếc còn lại thì nằm trên sàn nhà cách đó không xa. Dưới sàn nhà là một vết máu lớn, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt tử thi.

Nhân viên pháp chứng đang lấy dâu vân tay và dấu chân.

Hứa Luật đợi mọi người thu thập chứng cứ xung quanh nạn nhân, sau đó cô mới bắt đầu kiểm nghiệm thi thể. Theo thông thường, hiện tượng co cứng của tử thi sẽ bắt đầu từ các cơ mặt, rồi đến phần gáy, chi trên, chi dưới. Phần cơ mặt của thi thể đã cứng ngắc, Hứa Luật tiếp tục kiểm tra các khớp khuỷu tay, khớp ngón tay, đầu gối; thông qua độ co cứng của tử thi có thể xác định được thời gian tử vong.

Cô kiểm tra mắt của nạn nhân: “Giác mạc còn rất rõ, căn cứ vết hoen tử thi cùng độ co cứng thi thể có thể xác định thời gian tử vong khoảng bốn tiếng”, cô nhấn vào vùng đầu của nạn nhân: “Phần đầu có vết thương, khả năng bị vỡ xương sọ”, cô nhìn trên vách tường gần nạn nhân có vết máu văng tung tóe, căn cứ vị trí của tử thi có thể phán đoán đây chính là hiện trường đầu tiên và duy nhất.”

Hứa Luật quan sát phòng khác, ngôi nhà khá lớn, các đồ vật trang trí đều thuộc loại đắt tiền, nhìn một lượt có thể đáng giá nạn nhân là người có tiền của. Cô ở hiện trường đi một vòng, căn nhà rất sạch sẽ, bàn trà, các tủ kệ đều không có một hạt bụi, điều này cho thấy chủ nhân năng quét dọn.

Hứa Luật tiến đến bên cạnh Tiểu Giang đang lấy khẩu cung của vợ nạn nhân.

Vợ nạn nhân khoảng ba mươi tuổi, ưa nhìn, đang ngồi co quắp trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, trên người vẫn mặc bộ quần áo từ lúc còn ở bên ngoài, hai tay ôm lấy đầu gối: “Tôi vừa mới về đến nhà … trông thấy anh ấy ngã trên mặt đất, còn hai người người đàn ông đeo mặt nạ đang lục lọi ngăn kéo. Tôi rất sợ, sợ đến mức muốn quay đầu bỏ chạy, kết quả chưa kịp thoát thân đã bị đánh ngất từ phía sau. Sau khi tỉnh lại tôi bị trói trên ghế, miệng bị bịt lại … Tôi cố hết sức vùng vẫy mới thoát khỏi được sợi dây, sau đó nhanh chóng báo cảnh sát …”, vừa kể cô ta vừa khóc ngắn khóc dài, thanh âm run rẩy, cả người run bần bật, nghe thật thương tâm và sợ hãi, ai ai cũng cảm thông: “Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ …”

Nhân viên pháp chứng bôi phấn vào mọi nơi trong gian phòng để lấy dấu vân tay. Kiểm nghiệm thi thể tại hiện trường của Hứa Luật đã hoàn tất, phần chi tiết sẽ được thực hiện sau khi thi thể được đưa về phòng pháp y. Đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có cảm giác có người đến gần. Cô quay đầu nhìn.

Đường Tố! Anh ấy đến khi nào vậy?

Hứa Luật trợn tròn mắt.

Đường Tố nở nụ cười với cô, trong lòng anh mừng thầm. Hai bí kíp … Hoàn thành!

Bí kíp này nhắc nhở phải thường xuyên ở bên cạnh đối phương, đồng thời thường phát ra tín hiệu thu hút người ấy.

Nụ cười Đường Tố với Hứa Luật không phải như gió xuân ấm áp, nụ cười này có chút gượng ép, nhưng … Quỷ thật! Nó vẫn không làm anh mất đi vẻ anh tuấn.

“Tại sao anh đến đây?”, vừa dứt câu hỏi, mọi người quanh đó đều đột nhiên im bặt.

“Tới xem một chút!”

Đường Tố thực sự là ‘đến xem một chút’, anh đi khắp nhà một lượt: từ phòng khách đến nhà bếp, lại qua phòng ngủ, sau đó quay trở về phòng khách.

Công tác thu thập chứng cứ cơ bản hoàn thành, nhân viên cũng có kết quả sơ bộ: “Hiện trường không phức tạp. Ngăn kéo trong phòng khách và phòng ngủ đều có dấu hiệu lục lọi, mất một vài trang sức và tiền mặt, nhưng không phát hiện vân tay, khả năng nghi phạm mang găng tay, xem ra hắn từng thực hiện phi vụ tương tự nhiều lần, có khả năng phản trinh sát.”

Tiểu Giang động viên gia đình người bị hại: “Nếu không phiền, mời theo chúng tôi về Cục cảnh sát để lấy lời khai.”

Người vợ run lập cập: “Tôi … Tôi …”

“Có thể mượn điện thoại di động không?”, Đường Tố đột nhiên hỏi vợ nạn nhân.

Cô ta sững người, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Giang, rồi lại nhìn Đường Tố, không biết trả lời ra sao.

Tiểu Giang không ngờ Đường đại thần đột nhiên đến đây. Cái gọi là ‘trăm nghe không bằng một thấy’, danh tiếng đại thần anh đã nghe đồn rất kỳ diệu, nhưng sự thật ra sao anh ta không biết; bây giờ Đại thần đích thân đến hiện trường, Tiểu Giang hi vọng có thể tận mắt chứng kiến Đại thần ra tay.

Vì vậy, anh ta gật đầu với vợ nạn nhân, cũng giới thiệu thân phận Đường Tố: “Vị này chính là chuyên gia trong Cục cảnh sát của chúng tôi.”

“Ồ!”, cô ta suy nghĩ một chút, sau đó lục tìm trong túi xách, “Tôi …. Điện thoại di động của tôi hình như cũng bị bọn chúng lấy đi rồi.”

“Vậy ư?”, Đường Tố ngồi xuống nơi cô ta vừa ngồi, đưa tay xuống nệm, sờ sờ một chút: “Đây có phải di động của cô không?”

“Không … Không sai!”, người vợ đi qua muốn giựt lại điện thoại.

Đường Tố đưa di động trên tay cho Tiểu Giang: “Anh đem về đi, hung thủ là người quen biết với cô ta, từ trong điện thoại di động có thể thấy được lịch sử trò chuyện của bọn họ.”

Hả???

Tiểu Giang sửng sốt, không hiểu câu này của đại thần là gì, hai mắt mở to như hai dấu chấm hỏi nhìn Hứa Luật.

Hứa Luật cũng đảo mắt nhìn Đường Tố.

Người vợ tỉnh táo lại một chút, sau đó quay sang Đường Tố hét lớn: “Nói bậy! Tôi phải tìm luật sư tố cáo anh …”

“Mối quan hệ vợ chồng hai người không được tốt cho lắm. Chồng cô đi công tác, anh ta nói ngày mai mới về. Thừa dịp này cô gọi tình nhân đến đây, ai ngờ anh ta về sớm hơn dự định, chứng kiến cảnh hai người đang dây dưa, vì thế hai bên nảy sinh tranh chấp. Tình nhân của cô ra tay giết anh ta, hai người rất lo lắng. Sau khi thương lượng quyết định sắp đặt hiện trường giả một vụ cướp của giết người. Hai người xáo trộn cả căn nhà, lấy tiền và đồ đáng giá cho hắn mang đi, còn kêu hắn trói cô lại. Sở dĩ cô khai có hai người vào cướp là do cô muốn đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Nhân viên pháp chứng tìm thấy trong phòng có hai dấu chân nghi phạm, một người là hung thủ, còn người kia đi giày số 42, là do chính cô đi giày của chồng mình, giả bộ lưu lại.”

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Đường Tố: Đại thần, anh quá ảo đi mất… Kể giống như anh thật sự có mặt tại hiện trường vậy.

“Chồng tôi đi giày size 43!”, cô vợ tìm được sơ hở của Đường Tố, đối đáp lại ngay.

Đường Tố: “Ừm! Vì vậy tôi mới nói tình cảm của hai người không tốt, đôi giày đó là cô mua cho anh ta, đặt trong góc, nghĩa là đôi giày ấy từ lúc mua về vẫn chưa mang.”

“Anh … anh nói bậy …”, người vợ yếu thế: “Tôi muốn tìm luật sư.”

“Tìm luật sư là cách rất hay”, Đường Tố đưa ra ý kiến cho cô ta: “Không phải giết người man rợ, có thể giúp cãi thành giết người tự vệ.”

“Hu hu hu hu ….”, người vợ khóc rống lên.

Mọi người ai nấy nhìn nhau, phản ứng này của cô ta không còn nghi ngờ gì nữa, đã chứng thực một điều --- Những lời Đường Tố nói hoàn toàn chính xác.

Bước chuyển ngoặt quá lợi hại, ngay cả người lợi hại nhất cũng theo không kịp tiết tấu --- Từ lúc báo án đến lúc này là bao lâu … Đã kết án?

Tiểu Giang: “Đại thần … Không! Giáo sư Đường, làm sao anh phát hiện được?”

Đường Tố không thèm để ý đến ánh mắt sùng bái của anh ta, quay đầu sang Hứa Luật: “Đi! Tôi chỉ giải thích cho mình em.”

Trong phút chốc Hứa Luật đón nhận toàn bộ ánh mắt của bốn phương tám hướng dồn về, cô trầm mặc, tuy rằng cảm giác ‘đãi ngộ’ này có hơi quá, thế nhưng …

Hãy thứ cho cô, cô cũng tò mò chết đi được!

Chuyện này … quả thật … quá mức khốc liệt!!!

Hứa Luật: “Này … đi thôi!”

Trong lòng Đường Tố lại leng keng vài tiếng.

Dấu hiệu thứ tư --- Khiến cho đối phương có cảm giác đặc biệt với bạn.

“Nói mau … làm sao phát hiện ra?”

Vừa rời khỏi hiện trường, Hứa Luật không dấu nổi tò mò, hỏi ngay lập tức.

“Dùng lỗ tai để nghe, dùng con mắt để nhìn”, Đường Tố trả lời, “Đầu tiên, phân tích từ bên ngoài trước. Người vợ kể lại các sự việc phát sinh theo trình tự rất rõ ràng, biết dùng các từ ‘Sau đó’, ‘Kết quả’. Một người phụ nữ mới vừa trải qua vụ án nghiêm trọng, mà lại còn có thể duy trì được sự ‘mạch lạc’ như thế, trừ khi cô ta có trái tim sắt. Tuy nhiên, biểu hiện của cô ta lại cực kỳ sợ hãi.”

Hứa Luật nghe mê mẩn: “Tại sao anh biết hung thủ quen với người vợ?”

Đường Tố nhìn hai mắt sáng rỡ của Hứa Luật, mọi sự chú ý đều dồn hết vào anh.

Dấu hiệu thứ năm --- Cố gắng biểu diễn tài nghệ của bạn trước mặt đối phương, khiến đối phương nhận ra bạn có đầy đủ năng lực để bảo vệ cô ta, mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn, tăng cường địa vị của bạn trong lòng cô ấy.

“Hung thủ giết chết người chồng; cho cô ta sống, chỉ trói lại. Cô không chú ý hung thủ trói cô ta bằng chiếc khăn mềm. Diễn vở kịch hung thủ tàn ác nhưng lại thương hoa tiếc ngọc … Quả thật mâu thuẫn”, anh nói tiếp, “Theo báo cáo của nhân viên pháp chứng, hung thủ không lưu lại dấu vân tay, hơn nữa còn che mặt. Một tên cướp đầy lão luyện như thế lại không chuẩn bị dây thừng ư?”

Hứa Luật gật đầu lia lịa: “Đúng … đúng … còn gì nữa không?”

“Trong căn phòng ngủ có dấu hiệu thay đổi. Tủ rượu nếu em lưu ý ngửi một chút sẽ phát hiện có hai cái vừa được sử dụng Còn giày ở trong tủ để giày của hai vợ chồng, giày ông chồng đều là số 43 nhưng hộp giày trong góc thì rỗng, không có giày, nếu để ý sẽ thấy trên hộp đề số 42.”

“Tại sao anh biết tình cảm bọn họ không tốt?”, phương diện tình yêu nam nữ mà anh cũng nhìn ra được ư?

“Nhẫn kết hôn bằng kim cương cô ta vứt đại trong ngăn kéo bàn trang điểm. Còn nữa, trên người ông chồng, anh ta nói với vợ đi công tác, nhưng thật ra anh ta cùng tình nhân đi chơi. Thật ra cả hai người đều vụng trộm”, Đường Tố ngừng một chút nói với cô: “Thế nhưng em có thể tuyệt đối yên tâm, tôi không phải loại đàn ông đó.”

“Ồ?!?”

Hứa Luật còn đang suy nghĩ về suy luận của Đường Tố, bất thình lình nghe anh nói ra một câu chẳng liên quan gì hết, nhiễu loạn hết tâm tư của cô, mãi một lúc lâu sau cô mới ồ một tiếng.

Đường Tố: “Em không tin?”

Hứa Luật vội vàng cải chính: “Không! Tôi tin anh!”. Tiền đề là anh phải kết hôn được cơ, Hứa Luật âm thầm bổ sung trong đầu, rồi hỏi tiếp: “Làm sao anh biết được điện thoại di động của cô ta ngay dưới nệm sofa?”

Dù sao cướp của giết người, việc bị cướp luôn điện thoại di động không có gì là khó.

Đường Tố vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Hứa Luật: “Tôi có hỏi qua, là cô ta gọi điện thoại báo án, dùng điện thoại của chính cô ta. Một người đang lo lắng thường giấu đồ vật gần bên cạnh họ … Nếu như chỉ có một manh mối chưa hẳn đã nói lên được điều gì, thế nhưng nếu biết sâu chuỗi, suy luận một chút, chân tướng sẽ rõ rõ ràng ràng.”

Hứa Luật từng chứng kiến bản lãnh của Đường Tố, thế như một lần nữa lĩnh giáo tài nghệ của anh vẫn không khỏi khen tặng: “Thật lợi hại!”

Đường Tố hài lòng nhận lời tán dương của cô, tiếp theo không tốn chút sức đưa lên lịch trình kế tiếp: “Thời gian không còn sớm, cùng nhau ăn cơm!”. Luôn luôn biết vận dụng thời cơ để cùng nhau ăn chung.

“Được!”, lòng hiếu kỳ của Hứa Luật được thỏa mãn, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm: “Ăn gì đây? Mì hay cơm?”

Đường Tố khẽ mỉm cười: “Do tôi sắp xếp!”

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - su t