Truyện tranh >> Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! >>Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ

Sau khi rời quán Cổ Nguyệt, ba người tìm đại một nơi nào đó cho qua bữa trưa. Mạc Thông chẳng còn thấy ngon ngọt gì nữa. Cứ nghĩ đến mình vừa mới ăn hung khí giết người, không ghê mới là lạ.

Dùng bữa xong, ba người bọn họ quay trở về Cục cảnh sát. Mạc Thông tập hợp tư liệu liên quan đến nạn nhân như các mối quan hệ xã hội, tình hình kinh tế …

“Mối quan hệ xã hội rất đơn giản, điều kiện kinh tế bình thường. Xét nghiệm chai bia ở hiện trường thu được hai mẫu DNA, trong đó một là của nạn nhân nam, còn mẫu kia sẽ được so sánh với các dữ liệu trong kho dữ liệu thông tin DNA tội phạm - - - Nếu có điều đó chứng tỏ tên hung thủ đã từng bị ngồi tù.”

Do kho số liệu DNA trong nước thành lập khá trễ, vẫn chứa đủ hoàn thiện, vì thế công việc so sánh này mất khoảng vài ngày.



Báo cáo tổng kết xong xuôi, Mạc Thông liếc nhìn Đường Tố, giao phần còn lại cho anh.

Các cảnh viên trong Cục cảnh sát đã từng chứng kiến bản lĩnh của giáo sư Đường trong vụ án trước, do vậy vào thời khắc này mọi người đều đồng loạt tập trung nhìn về phía anh, chờ anh lên tiếng.

Hứa Luật cũng yên tĩnh đứng một bên, như mọi người ánh mắt tập trung nhìn về phía anh. Đường Tố vẫn mang bộ dáng lạnh lùng như thế.

Dưới sự chú ý của mọi người, Đường Tố lại lạnh nhạt quay đầu rời khỏi ‘sàn diễn’.

Mọi người: “…”

Mạc Thông nhác thấy Đường Tố có ý định đi ra ngoài liền vội vội vàng vàng giữ anh lại: “Cậu … Cậu không nói gì sao?”

Đường Tố nhướn mày: “Nói gì?”

“Suy nghĩ của cậu về tên tội phạm”, Mạc Thông so sánh, “Giống như vụ án trước đó, ví như độ tuổi nghi phạm, là nam hay nữ, nghề nghiệp, chiều cao …”

Đường Tố cụp mắt: “Chả nghĩ gì cả!”

“Tại sao??? Tư liệu chưa đầy đủ ư …”

“Không phải tư liệu không đủ”, Đường Tố có chút ủ rũ: “Mà là người bị hại không đủ.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Cái gì gọi là ‘Người bị hại không đủ’, có vài nhân viên cảnh sát cảm thấy khó chịu trước giọng điệu giải thích này của anh.

“Nói như thế ư!”

“Nói thế nghĩa là hai người chết vẫn chưa đủ sao?”

“Chẳng lẽ còn hi vọng chết thêm nhiều người nữa mới hài lòng đúng không?”

“Có lòng cảm thông hay không đây?”



Đối mặt với sự bất mãn của mọi người, Đường Tố đi vòng qua người Mạc Thông, bước ra ngoài.

Mạc Thông không buông tha, ông quay đầu bàn giao công việc, yêu cầu cảnh sát khu vực tăng cường tuần tra an ninh, đồng thời dựa vào truyền thông công bố bức ảnh đứa trẻ mất tích ra ngoài. Hi vọng có người dân nào đó tình cờ nhìn thấy đứa trẻ thì ngay lập tức báo cảnh sát.

Hứa Luật đuổi theo anh, anh đứng ở cửa, ánh sáng bao trùm toàn bộ thân người, rất ấm áp nhưng cũng không làm tan đi nét lạnh lẽo nơi anh.

Cô đi đến, muốn hỏi anh lời vừa rồi anh nói có ý gì.

Đường Tố bắt gặp động tác cắn cắn môi của Hứa Luật, anh hỏi: “Muốn biết vừa rồi tại sao tôi không phác họa chân dung hung thủ không?”

Nghe thấy thế, Hứa Luật ngẩng đầu nhìn, vừa khít chạm vào cặp mắt màu trà trong vắt, dưới ánh mặt trời, đôi mắt ấy sâu như một hố đen vô tận khiến cơ thể cô đột nhiên run lên, quên béng mất phải trả lời anh thế nào.

Đường Tố nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, anh mím môi, rồi từ từ nhếch miệng, nụ cười khe khẽ vang lên từ phía cổ họng, giọng nói ấm áp truyền đến: “Rất đẹp đúng không?”

Mặt Hứa Luật nóng ran: “… Khụ khụ … chuyện đó …” Vừa rồi cô muốn nói gì mà quên mất rồi! Pà nó, bị sắc đẹp mê hoặc quả nhiên là tệ hại.

Đường Tố tâm trạng khá tốt, cùng cô rời khỏi cục cảnh sát, anh đi chậm một chút cho cùng nhịp bước với cô, vừa đi vừa nói:

“Phân tích tâm lý tội phạm, phác họa chân dung tội phạm được áp dụng nhiều trong các vụ trọng án giết người liên hoàn hay cưỡng hiếp liên hoàn, bởi vì phần lớn trong án phát liên hoàn này hung thủ thường lưu lại ‘dấu vết riêng’, cung cấp rất nhiều manh mối. Mấy tên tội phạm càng màu mè, tin tức thu được càng chi tiết; Phác họa chân dung nghe có vẻ vi diệu nhưng thực chất chẳng thần kỳ chút nào. Kỳ thực tất cả đều dựa trên một kết quả thống kê, mà trên thế giới làm gì có xác suất thống kê nào là trăm phần trăm.

Chỉ dựa vào thủ pháp gây án trong một vụ án có thể đưa ra được mười mấy nguyên nhân: báo thù, cướp của dẫn đến giết người, ấu dâm, kẻ hiếp dâm biến thái, cũng có khả năng là bà mẹ phát điên khi bị mất con, đứa trẻ không hề bị bắt cóc mà do sợ quá nên trốn mất … ‘Dấu ấn riêng’ của hung thủ để lại không nhiều, không thể chỉ dựa vào những manh mối này mà có thể phác họa. Phác họa đúng sẽ giúp thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, ngăn cản hung thủ tiếp tục hành động; nhưng nếu thất bại sẽ dẫn đến phương hướng sai lầm, khiến toàn bộ hành động đều phí công vô ích hoặc bắt sai người. Đây cũng là công tác của phòng phân tích hành vi tội phạm FBI, khi phác họa chân dung tội phạm đều phải kiên trì tuân thủ công việc theo nhóm. Một người cho dù lợi hại cách mấy, họ cũng chỉ là một người, rất nhiều phương diện và nhiều chi tiết không thấu đáo, tiếp thu ý kiến mọi người, tổng hợp suy tính mới có thể đưa ra một chân dung tội phạm hoàn chỉnh nhất.”

Hứa Luật lẳng lẳng nghe anh nói, cô luôn nghĩ anh là người tài năng nên mới kiêu ngạo như thế, nhưng thực chất không hề biết đằng sau vẻ kiêu ngạo ấy chính là một người cẩn thận và nghiêm túc.

Không xốc nổi, không kiêu căng, nghiêm cẩn trong công việc, giảm thiểu sai lầm, cố gắng mang thép tốt mài thành dao.

Vì thế câu anh nói 'Người bị hại chưa đủ’ không phải do anh lạnh lùng tàn nhẫn với người chết mà ngược lại chính là coi trọng người đã khuất.

Kiêu ngạo và cẩn trọng, tự tin và nghiêm túc … Xem ra mị lực của anh đối với cô lại tăng thêm không ít.

“Tâm lý học tội phạm chỉ là công cụ hỗ trợ phá án, phác họa chỉ do bởi có sức quan sát kỹ càng hơn so với người bình thường. Nhưng phá án không được quá ỷ lại vào tâm lý học tội phạm và phác họa chân dung. Nói cho cùng, pháp chứng và khả năng trinh sát của mọi người mới là chìa khóa mấu chốt để phá án.”

Đây là đầu tiên cô nghe anh đánh giá tốt người khác khiến Hứa Luật bất giác ‘thụ sủng nhược kinh’.

“Tôi chỉ đang nói đến công việc pháp chứng’”, Đường Tố đọc thấu suy nghĩ của Hứa Luật, xoay người lại, dáng vẻ kiêu căng: “Không bao gồm mấy người kia. Chìa khóa then chốt nắm trong tay rồi mà không biết mở cửa nào cũng vô dụng thôi. Đúng thật lãng phí tài nguyên.”

Đấy đấy …

Đây mới là Đường Tố cô quen biết, Hứa Luật không nhịn được nở nụ cười.

Đường Tố nhướn mi nhìn cô: “Cô cười gì?”

Hứa Luật ngẩng đầu: “À … Chính là đột nhiên cảm thấy … Anh _ _ _”, cô cố ý kéo dài thanh âm, sau đó bước trước một bước, hai tay chắp sau lưng, đi quanh anh một vòng, bước chân mang theo vài phần vui vẻ: “ _ _ _ Anh cũng chỉ là người bình thường!”

Người bình thường?

Đánh giá này khiến anh cau chặt mi.



Những người từng ở chung hoặc từng quen biết anh đều nhận xét anh không phải là thiên tài thì chính là quái vật, nhưng kết luận này của Hứa Luật lại trái ngược hoàn toàn so với bình thường.

Mặc kệ ở phương diện nào, anh luôn tự cho mình không phải là người bình thường.

Tại sao cô lại kết luận như thế?

Hứa Luật nhìn dáng vẻ của anh biết ngay anh đang suy nghĩ về câu đánh giá của cô. Quả là một người cuồng phân tích.

“Thế nào rồi? Phân tích ra chưa?”

Ánh mắt Đường Tố lóe sáng.

Ánh mặt trời nhàn nhạt, cô ở phía trước nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, lông mi khẽ lau động, linh động nhưng có chút bướng bỉnh.

Xem ra tâm trạng anh đang rất vui.

“Hừm!”, anh thu hồi tầm mắt, khẽ hừ một tiếng: “Tôi hơi đâu đi phân tích ba cái thứ ngu ngốc chứ, làm sao để IQ của tôi đi dùng vào mấy thứ trình độ thấp này.”

Hứa Luật: …

“Anh nói ai ngốc!”

“Hả??? Tôi có nói ai sao?”

Pà nó! Chính cô tự vả miệng mình! Chết tiệt thật!

Hứa Luật lườm anh một cái, xong xoay người rời đi.

Trông dáng vẻ ấy của cô, tâm trạng anh lại vui hơn một chút, ánh mắt lạnh lẽo lại có thêm một chút ấm áp … Anh bước nhanh chân chẳng mấy chốc bắt kịp cô.

Hứa Luật lại cố tình bước nhanh hơn, bỏ xa anh một đoạn. Vài giây sau, anh lại theo kịp, Hứa Luật lại cố gắng nới rộng khoảng cách, cứ thế vài ba lần, không bỏ xa anh được, trái lại khiến mình mệt chết … Thở không ra hơi.


Liếc mắt nhìn bộ dáng nhàn nhã của anh, âm thầm nguyền rủa: “Bộ chân dài là ghê gớm lắm sao!”

Đường Tố gật đầu, trịnh trọng trả lời: “Không sai! Chân ngắn cũng có bản lĩnh. Cách mặt đất gần, tiếp xúc mật độ không khí lớn, hô hấp dễ hơn; độ cao thấp, máu huyết lưu thông cũng dễ dàng, không chịu quá nhiều áp lực, có lợi cho cơ thể, kéo dài tuổi thọ; Lại còn khiến người cao lớn phải khom lưng cúi đầu, quần áo size nhỏ, tiết kiệm vải vóc, tuyệt đối được coi là một người biết bảo vệ môi trường; Từ góc độ kinh tế cho thấy, không cần phải mua giường lớn, mua xe không cần xem xét không gian … Cô coi đi từ góc độ sức khỏe, môi trường hay kinh tế đều rất hoàn hảo, chân ngắn đúng là rất đáng gờm.”

Hứa Luật: “… Vậy tôi đại diện cho chân ngắn trên toàn thế giới rất cám ơn lòng tốt bao la của anh!”

“Tôi tiếp nhận lời cám ơn của cô!”, anh tự nhiên nắm lấy tay cô, điều chỉnh tốc độ tốt nhất của hai người bạn đồng hành, cùng nhau đi trên phố.

Lần đầu tiên nắm tay, anh chỉ học theo hai mẹ con kia, để cô có thể bước vững vàng hơn; nhưng bây giờ thành thói quen, lúc đi với nhau, để cùng nhịp bước, anh kéo tay cô đi chung.

Trong lòng anh cũng hề bài xích chuyện này.

Dĩ nhiên anh hiểu tâm lý khi nắm tay cô và mẹ nắm tay con kia là không giống nhau - - - chỉ là anh không hi vọng người bên cạnh anh là phụ nữ.

Bàn tay cô rất mềm mại, mịn màng, trơn láng … giống như … như … như cá vậy, cứ trơn tuồn tuột.

Ừ! Anh rất thích ăn cá, chả trách anh thích nắm tay cô cả ngày.

Hứa Luật giật giật, muốn rụt tay lại.

“Đừng nhúc nhích!”, anh trầm giọng ra lệnh, ngữ khí pha chút bá đạo: “Cô bé ngoan, để yên tôi nắm!”

Tự dưng anh lại ngang ngược như thế, Hứa Luật lại càng muốn tránh xa: “Anh là ai? Tại sao tôi phải cho anh nắm tay?”

Đường Tố: “Tôi là Đường Tố, tôi rất thích nắm tay cô. Cô mới tí tuổi, còn trẻ như vậy mà đã mắc chứng Alzheimer rồi ư, ngay cả tôi là ai cũng không biết.”

Bệnh Alzheimer là một loại bệnh lý ẩn nấp và từ từ phát triển thành căn bệnh thoái hóa não, biểu hiện lâm sàng: trí nhớ giảm sút, mất khả năng ngôn ngữ, mất khả năng nhận biết, gặp khó khăn trong phán đoán và thay đổi tính cách và tâm lý.

Ngoài đời người ta hay gọi: Lú lẫn.

Người phát bệnh trước sáu mươi lăm tuổi được gọi là ‘Mắc chứng lú lẫn sớm của tuổi già’, phát bệnh sau sáu mươi lăm tuổi cũng được gọi là ‘Tuổi già lú lẫn’.



Câu cô hỏi anh ‘Anh là ai’ ý muốn nói anh quá tự đại, dựa vào cái gì muốn nắm tay cô là nắm. Cuối cùng bị anh dẫn giải thành người mắc chứng hệ thần kinh suy giảm.

“Sau này đi theo tôi nhiều một chút! Cố gắng động não”, Đường Tố nhìn cô chăm chú, đáy mắt chứa đầy ý cười.

“Tôi không lú lẫn.”

“Thật sao? Vậy tôi là ai?”

“Đường Tố!”

“Đường Tố là ai?”

“Là anh!”

“Cô là ai?”

“Tôi là Hứa Luật!”

“Hứa Luật là ai?”

“Là tôi!”

“Aha! Vậy tôi là ai?”

“… Lưu manh! Anh ghẹo tôi sao!”

“Tôi đang giúp cô rèn luyện, tránh để không mắc phải căn bệnh Alzheimer.”


“Anh mới là người mắc Alzheimer đó!”

“IQ tôi cao như vậy, không đâu!”

“Vận dụng não bộ quá độ, phản tác dụng anh hiểu không?”

“Với nghiên cứu về não bộ con người, hiện tại 90% não bộ còn đang ngủ say … Cô đừng lo nó làm việc quá sức.”

Hai người cứ thong thả đi về phía trước, Hứa Luật đã quên mất phải thoát khỏi tay anh.

Khi đi ngang qua một ngôi trường tiểu học, vừa vặn là giờ tan trường, sân trường đầy học sinh, Hứa Luật lại nhớ đến đứa bé bị mất tích kia.

“Đường Tố! Anh nhất định sẽ bắt được hung thủ đúng không?”, cô ngẩng đầu đôi mắt trong vắt, an tĩnh nhìn anh.

Anh nhàn nhạt trả lời: “Tôi đảm bảo!”

Hứa Luật hai mắt sáng bừng: “Tôi tin anh!”

Trong lòng Đường Tố có gì đó, giống như một dòng nước ấm len lỏi chảy vào, khiến tim anh đập rất nhanh, không hề báo trước.

Cảm giác này …

Rất xa lạ, lại vi diệu … không cách nào phân tích.

Trên gương mặt đột nhiên thoáng bối rồi, anh quay mặt sang hướng khác.

… Lỗ tai lại nóng lên …

Nhưng gương mặt cô khi nói tin tưởng anh … quả thật rất đáng yêu!

Hứa Luật không phát hiện ra điểm bất thường của Đường Tố, tiếp tục than thở: “Tại sao hung thủ lại muốn giết người?”

“Năm mười hai tuổi tôi cũng nghĩ đến vấn đề này.”

Hứa Luật trợn tròn mắt: “Mười hai tuổi?”, đây có được coi là trưởng thành sớm không đây!!!

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Ha ha ha _ _ _ Không thành vấn đề, không thành vấn đề, anh cứ nói tiếp đi.”

“Vì muốn hiểu tâm lý con người, muốn tìm hiểu trong đầu của bọn họ suy nghĩ gì, tôi đi qua nhiều nhà giam của các nước trên thế giới, làm những bài trắc nghiệm tâm lý với những tên tội phạm giết người. Cho dù là tội phạm có tổ chức hoặc không có tổ chức, trừ khi có một số rất ít trường hợp ngoại lệ, còn không phần lớn phần tử tội phạm đều mang tâm lý yếu đuối, càng biến thái càng yếu đuối, cho nên mới phải đi giết người hòng mong có được sức mạnh để khỏa lấp sự yếu đuối của bản thân, quả là một đám người ngu ngốc đáng thương.”

Hứa Luật nghĩ đến con rối trong vụ án của Lâm Vĩnh; nếu như không phải bị mẹ mình vứt bỏ khi còn nhỏ, bị cha ngược đãi, thì hắn sẽ có một kết cục hoàn toàn khác.

Trong con mắt người đời, Lâm Vĩnh là tên tội ác tày trời, nhưng trong mắt anh hắn là một kẻ ngu ngốc đáng thương.

Đường Tố … Anh …

Hứa Luật lén lút nhìn anh.

Áo gió đen, cổ áo kéo cao khiến gương mặt trắng trẻo kia của anh càng thêm lạnh lùng.

Anh quả thật rất lợi hại.

Không đề cập đến IQ cao ngất của anh, chỉ là con người anh, chỉ là cách anh đối nhân xử thế, thái độ anh với công việc, tâm sáng như gương, không vướng bụi trần. Thân tại hồng trần, tâm tính dửng dưng, tỉnh táo thong dong, an nhiên tự tại.

Những từ này miêu tả anh quả thật rất chính xác!

Không cần nhìn cũng biết Hứa Luật đang ngắm anh.

“Dung mạo tôi rất đẹp!”, anh cong môi nói.


“Đúng vậy! Rất đẹp!”, cô bĩu môi.

“Hứa Luật!”

“Gì?”

“Câu vừa rồi tôi nói không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định!”

“Vừa rồi không phải tôi trả lời anh, tôi chỉ giúp anh khẳng định thêm lần nữa!” Hừm! Tên đàn ông xấu xa!

“Nha đầu lừa đảo!”

“Không được nói tôi lừa đảo!”

“Được rồi! Cô nàng chân ngắn!”

“… Anh là người mắc chứng cuồng bản thân, lại còn thêm ác miệng.”

~ ~ ~

Những cây bút chì nhiều màu sắc vẽ vẽ trên giấy

Vẽ ba, vẽ mẹ, vẽ chị, còn có chính mình, tay trong tay

Phía trên lại thêm hai nét lớn, mái nhà đã chỉnh tề.

Đây chính là một gia đình.

Vẽ một quả dưa thật lớn, một quả táo thật lớn, một trái lê thật lớn.


Vẽ nhiều đồ ăn ngon, sẽ không lo đói bụng



Ba ngày sau, lại phát sinh án mạng, tương tự như vụ trước cha mẹ bị giết, con gái mất tích.

Lần này không cần Mạc Thông qua mời, Đường Tố và Hứa Luật gấp rút chạy đến hiện trường.

Ngoài giải phân cách vẫn là đám phóng viên cùng đám đông dân chúng bu lại coi, nhà đài thay phiên nhau nỗ lực có được tin tức mới nhất.

Từ vụ trước, trên mạng đầy rẫy các thông tin về chuyện này, đều là những thảo luận xung quanh vụ án, có người còn dùng nó viết thành một quyển tiểu thuyết kinh dị. Trên báo cũng dựa vào vụ án mà dựng hẳn một chuyên đề đặc biệt, mời các chuyên gia giải đáp nghi vấn, thắc mắc. Các chuyên gia thao thao bất tuyệt, dùng từ ngữ đao to búa lớn cộng với mớ lý luận học thuật, thế nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến điều quan trọng nhất đó chính là nguyên do vì sao.”

“Thưa các anh! Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có bốn người thiệt mạng, có phải như trên mạng đang lan truyền, thành phố Tân đã xuất hiện tên ác ma giết người liên hoàn, hiện tại nhà nhà ở thành phố Tân đều không còn an toàn.”

Một nữ phóng viên trông thấy Đường Tố và Hứa Luật tiến vào phía hiện trường liền nhanh nhanh chóng chóng lia micro đến, trông thấy Đường Tố cô ta ngẩn người, nhưng mau chóng lấy lại tinh thần: “Cảnh sát các anh có ý kiến gì không?”

Đường Tố nhìn micro chặn phía trước liền quay đầu nói với Hứa Luật: “Cô coi đây chính là truyền thông hiện nay. Bốn mạng người trong mắt bọn họ chỉ được coi như ‘Tỉ lệ khán giả xem đài’, sau vụ này có bao nhiêu tiền thưởng. Bọn họ ngốc thôi còn kéo người khác ngốc theo. Chả trách ‘Ngày cá tháng tư’ được nhiều người hoan nghênh đến vậy, người ngu ngốc càng ngày càng nhiều!”

Ế! Gì thế này?

Tất cả các báo đài đều đang truyền hình trực tiếp, đưa giọng điệu trào phúng của Đường Tố truyền đến mọi người dân.

Mạc Thông nhác thấy bóng dáng anh, lập tức tiến tới: “May quá cậu đến rồi! Tôi còn đang tính kêu người mời cậu qua đây!”

Hai nạn nhân đều bị trói trên ghế. Nạn nhân nam bị dao chém nhiều nhát, trong miệng cũng nhét một tờ giấy vo viên; nạn nhân nữ một nhát trí mệnh vào bụng, mất máu quá nhiều mà chết.

Đồ ăn trong tủ lạnh đều được lôi ra hết, món nào cũng bị cắn qua một miếng, đồ sống cũng như đồ chín.

“Mạc Thông!”

Sau khi Đường Tố kiểm tra quanh nhà, anh gọi: “Mau tập hợp mọi người lại đây!”

Mạc Thông nghe anh nói, một giây cũng không chậm trễ, nhanh chóng tập hợp mọi người vào phòng khách.

Phòng khách vốn dĩ không lớn lắm, tập trung đông người chen nhau đứng ngồi nhưng không một tiếng động, tất cả đều chờ Đường Tố mở miệng.

“Đầu tiên, tôi muốn nói rõ, phác họa chỉ là công cụ hỗ trợ, giúp mọi người thu nhỏ phạm vi, không trực tiếp giúp mọi người khóa chặt nghi phạm. Nghi phạm là nam giới, độ tuổi từ 25-30. Cha hắn chết khi hắn còn nhỏ. Hiện tại hắn sống một mình, kinh tế ổn định.

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống không hề vui vẻ, cha có khuynh hướng bạo lực, mẹ tính cách yếu đuối. Lúc còn bé hay bị ngược đãi. Hắn nghĩ hắn đưa mấy đứa trẻ kia đi chính là giải cứu chúng nó. Hắn trút nỗi oán hận người cha của mình lên người nạn nhân nam.

Hắn có chị hoặc em gái, tình cảm của hắn với chị, em gái rất tốt, tuy nhiên khi cô bé lên mười tuổi bất ngờ tử vong, nguyên nhân có khả năng liên quan đến cha hắn, có điều vụ án này chưa chắc được ghi chép lại, có thể được xử lý chết không rõ nguyên nhân. Hắn lựa chọn ra tay với các gia đình này là do họ có con gái, cũng chính bù đắp lỗi lầm năm đó hắn không thể cản ngăn.

Căn cứ khu vực phạm tội, tôi đã khoanh tròn màu đỏ trên vùng có khả năng cao nhất là nơi hung thủ sinh sống hoặc làm việc.”

Trước đó Hứa Luật đã đưa bản đồ chuẩn bị từ trước cho Mạc Thông.

“Hung thủ hiểu rất rõ gia đình người bị hại, khả năng làm việc trong trường học hoặc các trung tâm hỗ trợ nhi đồng, có điều … không phải chỉ hạn chế trong những ngành nghề này, khả năng cũng có thể là dân IT chuyên nghiệp, hack vào tài khoản của người khác để lấy tin tức.

Điều tra trước tiên nên bắt đầu từ bên phạm vi bên trong vòng tròn màu đỏ, kiểm tra các vụ án ngược đãi trẻ em, đặc biệt là các bé gái”

“Tại sao?”

“Lúc trước tôi đã nói. Một người muốn trở thành hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn nhất định phải có một thời gian dài ủ bệnh, đồng thời cần một yếu tố kích thích. Mối tương quan giữa cái chết của chị hoặc em gái với cha hắn, từ đó đã gieo vào lòng hắn một hạt giống, đáng tiếc hắn chưa kịp thực hiện kế hoạch báo thù thì cha hắn qua đời.”



“Vậy …”, một cảnh viên chỉ vào số thức ăn đã từng bị cắn qua trên bàn: “Những cái đó là sao?”

Đường Tố: “Bởi vì hắn rất đói, nhưng mấy thứ ấy chẳng hợp khẩu vị của hắn.”

Mọi người đều nhìn vào số thứ ăn đã bị cắn một miếng trên bàn …

Thật sự là rất đói sao???

Vậy tại sao không ăn mà chỉ cắn một miếng, ngay cả thực phẩm sống cũng không tha.

Đường Tố nói rất nhanh, chỉ trong phòng vài phút đã bàn giao xong phác họa chân dung tội phạm: “Tôi mong mọi người hành động nhanh lên một chút, nếu không chẳng bao lâu lại có án mạng xảy ra.”

“Hành động hành động … Sao công việc lại đến dồn dập như vậy!”, Mạc Thông phân chia công việc.

Hứa Luật bước tới, nhìn cuộn trong tay giấy anh: “Cái đó là gì vậy?”

Đường Tố: “Là đồ ăn của hắn.”

Anh mở tờ giấy ta, trên đó là hình vẽ quả táo đỏ rực.

Đường Tố: “Các nét vẽ có thể nói lên những ước mong giản đơn của một đứa trẻ, biết tại sao đứa trẻ thích vẽ nhất một gia đình hòa thuận vui sướng không?”

Cô ngước nhìn gò má anh, lặng im không nói.

Cô biết _ _ _

“Hạnh phúc nhất và không hạnh phúc nhất của một đứa trẻ, dưới nét vẽ của chúng vẫn là một gia đình hòa thuận nhất.”

Một là tả thực, hai là mong đợi.

Đường Tố nhìn Hứa Luật, khẽ mỉm cười, vì có cô ở với anh ngay thời khắc này khiến trong lòng anh cảm thấy vui vẻ.

“Nhìn đi! Cô theo tôi một thời gian không còn ngốc nữa!”

Hứa Luật: “…”

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ