Truyện tranh >> Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! >>Chương 61: Bốn người ăn chung

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 61: Bốn người ăn chung

Nói đến Chu Triết, viền mắt Chu Tây ửng đỏ, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lắng xuống.

“Aizza … coi em nè, tự dưng đang vui mà lại biến thành thế này rồi!”, Chu Tây khụt khịt: “Hôm nay là Giáng Sinh, chúng ta không nên nói mấy lời này, nói chuyện vui vẻ đi ạ!”

Tô Tử Khiêm mau chóng tiếp lời: “Cô bé nói muốn gặp em nên anh đưa cô bé đến đây”, anh ta nhìn Hứa Luật một cái, rồi tiếp lời: “Anh chỉ nghĩ bọn em đều là con gái. Có một số việc anh không biết cách giải quyết, hi vọng em có thể thay anh giúp chăm sóc cô bé.”

Câu này của Tô Tử Khiêm là có dụng ý nhưng Hứa Luật nghe không ra, còn Chu Tây lại hiểu ngọn nguồn. Chu Tây biết Tô Tử Khiêm có cảm tình với Hứa Luật, không phải tình cảm anh em đơn thuần. Lời Tô Tử Khiêm vừa nói lọt vào tai Chu Tây có nghĩa là: ‘Hi vọng Hứa Luật có thể lấy thân phận nào đó chăm sóc, ví như là bạn gái chẳng hạn.’

“Đâu có, anh Tử Khiêm đã làm rất tốt”, Chu Tây chun chun cái mũi nhỏ nhắn: “Anh ấy chăm sóc em rất tốt, ngay cả anh trai còn không bằng anh Tử Khiêm đó.”

Chu Tây bắt đầu kể lại chuyện của Tô Tử Khiêm: “Ngày lễ nào cũng tặng quà cho em. Đến khi sinh nhật còn đặt cho em chiếc bánh sinh nhật em thích nhất. Còn mua cho em rất rất nhiều quần áo …”

Hứa Luật chỉ lắng nghe không nói một lời.

Tô Tử Khiêm là người tỉ mỉ làm sao cô không biết? Ngay khi còn đi học, cô chẳng bao giờ nhớ kỳ kinh nguyệt của mình, mỗi lần đến tháng đều là anh ta nhắc cô trước vài ngày.

“Có lần em không tiện, anh Tử Khiêm còn mua giúp em đồ dùng phụ nữ”, nói đến đây, gương mặt Chu Tây hồng hồng, ra vẻ ngượng ngùng, vừa nói vừa lén lén liếc nhìn Tô Tử Khiêm. Thế nhưng Tô Tử Khiêm chỉ toàn nhìn vào Hứa Luật, cô ta bất giác xạm mặt.

Hứa Luật cười cười: “Anh Tô Tử Khiêm trước nay là người luôn cẩn trọng.”

Các món ăn được đưa lên rất nhanh, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện. Hứa Luật không nhiều lời. Đường Tố từ lúc ngồi xuống bàn đã không nói năng gì. Suốt bữa ăn, Chu Tây là người nói nhiều nhất, Tô Tử Khiêm thỉnh thoảng đáp vài ba câu.



Chu Tây là một cô gái hoạt bát, mang đậm nét đặc trưng của tuổi xuân phơi phới.

“Anh Đường sao không ăn ạ?”, Chu Tây bắt đầu đá qua Đường Tố, người từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn không mở miệng nói tiếng nào, cũng không động đũa: “Mấy món này rất ngon. Anh thử món thịt dê này đi, cực kỳ ngon, em thích lắm.” Nói xong, cô ta dùng đũa gắp thịt dê vào chén Đường Tố.

Hứa Luật muốn ngăn lại đã không còn kịp, trơ mắt nhìn miếng thịt ấy nằm gọn trong chén của anh.


Đường Tố giơ tay gọi phục vụ.

Anh phục vụ: “Thưa ngài cần gì?”

“Dọn đi!”, Đường Tố chỉ chén đũa ở trước mặt mình.

Anh phục vụ ngạc nhiên vì trông chén vẫn còn sạch, nhưng không dám hỏi nhiều, mỉm cười: “Xin ngài chờ một chút!”

Chưa đầy một phút bộ chén đũa mới được mang lên, bầu khí trên bàn ăn đột nhiên lắng xuống. Gương mặt nhỏ nhắn của Chu Tây lộ vẻ bối rối, luống cuống níu tay áo của Tô Tử Khiêm: “Anh Tử Khiêm.”

Tô Tử Khiêm không hiểu hành động này của Đường Tố là thế nào, anh ta đưa mắt nhìn Hứa Luật, vì dù sao Đường Tố cũng là bạn của cô.

Hứa Luật: “Đường Tố … anh ấy …”


Đường Tố nhàn nhạt mở miệng: “Bẩn!”

“…”, Hứa Luật cố gắng giải thích: “À … Đường Tố … anh ấy mắc chứng bệnh sạch sẽ quá độ, không thích ai gắp thức ăn cho anh ấy.”

Chu Tây nở nụ cười miễn cưỡng: “Em lại còn tưởng anh Đường không thích em.”

“Tại sao tôi phải thích cô?”, Đường Tố liếc Chu Tây: “Hoặc có thể nói, cô có cái gì đáng giá khiến tôi yêu thích … hả?”

Vấn đề này vừa nêu lên khiến bầu khí trở lại lạnh như băng.

Hứa Luật quýnh quáng, đã nói người đàn ông này là ‘Sát thủ của bầu khí’ mà. Cô biết câu này của Đường Tố chẳng mang bất cứ hàm ý sâu xa gì cả, tất cả đều là thật tâm mà nói. Tuy nhiên những người khác, đặc biệt là Chu Tây, cô gái được rất nhiều yêu thích này, lại nghe thành một ý hoàn toàn khác.


Chu Tây không thể gượng cười.

Hứa Luật đau đầu, dưới gầm bàn, cô đá nhẹ Đường Tố một cái, hi vọng anh đừng làm thêm gì nữa, bên cạnh đó cô mở miệng nói đỡ: “Tiểu Thiến, em đừng để bụng. Tính anh ấy là thế, với cô gái nào cũng vậy, không có ác ý.”

Chu Tây gật đầu: “Em … em biết. Đã là bạn của chị Hứa Luật chắc chắn không phải là người xấu. Em không để tâm đâu!”

“Tôi để tâm!” , Đường Tố lại nói tiếp: “Cô có tư cách gì làm bạn của tôi. Cô …”

“Đường Tố! Ăn cá đi!”, Hứa Luật ngắt lời anh, gắp vào chén anh một miếng cá lớn, cô không tin món này không chặn nổi miệng quạ của anh.

Đường Tố cúi đầu nhìn miếng cá trong chén. Sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ, khoan thai múc từng miếng cho vào miệng.

Gương mặt Chu Tây biến chuyển không ngừng. Không phải nói mắc bệnh sạch sẽ sao? Không ăn món người khác gắp sao? Chu Tây chỉ cảm giác tất cả mấy thứ này đều là do Hứa Luật cố ý dựng nên, cố ý dẫn theo một tên kỳ quái này để cô ta phải lúng túng.

Cô ta ghét Hứa Luật.

Tuy nhiên, cô ta phải nhịn, bởi Tô Tử Khiêm thích Hứa Luật.

Sau khi dùng bữa tối, trời vẫn còn sớm.

Chu Tây đề nghị: “Chúng ta đi công viên giải trí đi. Thành phố Tân nổi tiếng có ‘bánh xe đu quay’ lớn nhất nước ta. Hiếm khi được đến đây, anh Tử Khiêm đưa em đi được không? Trước đây anh trai đã hứa đưa em đi …”

Tô Tử Khiêm nhìn gương mặt đầy chờ mong của cô bé, đành quay sang Hứa Luật mời mọc: “Tiểu Luật đi cùng nhé!”

“Chị Hứa Luật cùng đi nhen!”, Chu Tây đến bên cạnh Hứa Luật, thân mật kéo tay cô, làm nũng: “Em rất thích chị Hứa Luật. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hề thấy xa lạ … Chị đi cùng em nhen nhen …”

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 61: Bốn người ăn chung