Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - đường tố

Hứa Luật chở Đường Tố đến khu cư xá của vợ cũ Lâm Vĩnh.

Bảo vệ khu cư xá nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen vội vã đậu ở trước cổng, chưa đầy vài phút sau lại trông thấy chiếc xe cảnh sát do Hứa Luật cầm lái tiến đến.

“Ái chà chà, cảnh sát cũng đến rồi … Vụ án gì vậy???”

Hứa Luật và Đường Tố đuổi theo lên lầu, phá cửa xông vào, bên trong là tiếng kêu la đầy sợ hãi của người phụ nữ, ngoài cửa mấy người hàng xóm tò mò đứng lấp ló.

“Cứu tôi với!”

Người phụ nữ sợ hãi gào thét.

“Câm ngay …”

Lâm Vĩnh lăm lăm con dao trong tay, vẻ mặt hoảng sợ, lấy dao kề cổ người phụ nữ để làm lá chắn cho hắn. Hắn quay về phía Hứa Luật và Đường Tố quát: “Đừng đến đây … không được qua đây … chúng mày tiến đến tao giết con đàn bà này ngay.”

Đường Tố vẫn tiến lên một bước, thanh âm hòa hoãn: “Lâm Vĩnh, tôi tin anh sẽ không tổn thương cô ta.”

Hứa Luật nghiêng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy ngữ khí này từ anh.

Đường Tố: “Anh nhìn đi … cô ta không phải là người anh muốn tìm … cô ta đâu có mặc váy đỏ???”

Ánh mắt Lâm Vĩnh trở nên mê loạn, tròng mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chăm chăm Đường Tố, rồi lại liếc sang người phụ nữ đang bị kèm chặt bên người mình, tay hơi nới lỏng.

Thanh âm của Đường Tố vẫn vang lên đều đều: “Anh vẫn chờ mẹ trở về đúng không?”

Lâm Vĩnh gật gù: “Mẹ đi rồi … mẹ đi rồi … không về đâu … mẹ không cần tôi nữa rồi”, hắn lại rơi vào trạng thái kích động, dao kề trên cổ người phụ nữ đã rươm rướm máu: “Bà ta không cần tôi? Tại sao bà ta không cần tôi???”

“Không có đâu … làm sao bà ta lại không cần anh cơ chứ”, Đường Tố chỉ sang Hứa Luật đứng bên cạnh mình, “Anh nhìn đi, bà ấy về rồi, ở đây nè!”



Hứa Luật ngẩn người.

Tầm mắt Lâm Vĩnh hướng về phía Hứa Luật, vẻ mặt mờ mịt, rồi sau đó lắc đầu: “Bà ấy … bà ấy không phải mẹ tôi …”

Hứa Luật phản ứng nhanh, ngay lập tức phối hợp với Đường Tố, nhập vai: “Tiểu Vĩnh, mẹ đây … không nhận ra mẹ nữa sao?”

“Bà không phải …”, mẹ mặc váy đỏ, “Váy … không đúng! Tóc … cũng không giống!”, không phải, không phải mẹ của hắn.

“Váy đây!”, trong tay Đường Tố có thêm chiếc váy đỏ từ khi nào, Hứa Luật nhận ra đây là chiếc váy mặc trên người một trong hai nạn nhân trước đó. Nhưng mà mấy thứ này được lưu trong phòng pháp chứng, anh ấy lấy đi từ lúc nào vậy?


“Tiểu Vĩnh chỉ là mẹ anh mới đi cắt tóc mà anh đã không nhận ra mẹ rồi sao? Lát nữa mẹ thay quần áo dắt anh đi xem múa rối nhé!”

Hứa Luật thầm nghĩ tên Đường Tố đúng là diễn xuất quá tài tình, gương mặt không hề biến sắc!

Nhưng trong tình huống thế này, thần trí Lâm Vĩnh đang mơ mơ hồ hồ, ký ức hiện tại và quá khứ đan xen lên nhau. Biên pháp này của anh sẽ tạm thời kiềm chế lại tâm trạng của Lâm Vĩnh, Hứa Luật chỉ còn cách phối hợp với anh thật tốt.

“Đúng rồi, múa rối … con còn nhớ không? Mẹ còn mua cho con một con rối mới, con muốn đến lấy không?”, Hứa Luật bắt chước Đường Tố dụ dỗ Lâm Vĩnh: “… Tiểu Vĩnh không thích sao?”

Chỉ hai từ con rối đã khiến Lâm Vĩnh cực kỳ xúc động, bóng hình Hứa Luật trước mắt hắn hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh người mẹ dịu dàng trong ký ức.

Bàn tay hắn từ từ thả lỏng: “Mẹ … mẹ ơi …”

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bây giờ lại như một đứa trẻ khóc tu tu, thanh âm nghẹn ngào không thể kiềm chế. Chiếc dao trong tay hắn cũng rơi xuống đất.

Hứa Luật nhanh chóng tiến lên đá con dao văng vào một góc, đồng thời kéo người phụ nữ ra khỏi khu vực nguy hiểm. Mạc Thông chỉ huy cảnh sát tiến đến trấn áp, phong tỏa hiện trường, bắt gọn Lâm Vĩnh. Vụ án khiến người dân thành phố Tân xôn xao đã được giải quyết, phong ba bão táp đã được dẹp yên.

Chiếc xe cảnh sát áp giải Lâm Vĩnh đi, vụ án giết người kết thúc.

Ngày hôm sau dĩ nhiên Lâm Vĩnh trở thành cái tên nóng nhất trên các trang báo trong toàn thành phố.


Hứa Luật nhìn hình gương mặt người đàn ông trên báo. Người đàn ông trung niên chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không tệ, nếu chỉ nhìn mặt không ai có thể đoán được hắn lại là hung thủ giết người biến thái.

Cô còn nhớ tối hôm qua trong phòng thẩm vấn Lâm Vĩnh. Hắn rất rụt rè, cả người co quắp sợ hãi giống hệt một đứa bé đang hoảng sợ.

“Gia đình đơn thân, do một tay người cha nuôi lớn. Cha hắn trước đây là lão sư trong nghề múa rối truyền thống. Thời điểm đó nghề múa rối vẫn còn khá nổi danh, sau này dần bị rơi vào quên lãng, đoàn múa rối của cha hắn buộc phải giải tán, kể từ khi ấy tính tình cha hắn thay đổi rõ rệt.”

“Năm hắn chín tuổi, mẹ hắn không chịu đựng được nữa phải trốn nhà ra đi, khi đi bà mặc chiếc váy màu đỏ. Sau khi mẹ hắn rời khỏi, cha hắn trút tất cả mọi oán giận lên người hắn, động một chút là vừa đánh vừa mắng.”

“Trong nhà Lâm Vĩnh vẫn còn một con rối giật dây đã cũ, là món quà mẹ hắn mua tặng hắn trước khi bà bỏ đi. Hắn tự suy diễn con rối ấy chính là mẹ, là người sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.”

“Những trận đòn roi theo suốt quá trình trưởng thành của Lâm Vĩnh …”

“Khi vợ hắn ly dị chính là đòn trí mạng. Hắn dốc hết tiền của mua một chiếc xe, hóa thân thành tầng lớp tri thức. Suốt ngày rong ruổi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố Tân. Ngày hắn gặp Dương Phỉ là chính hắn đề nghị cho cô đi nhờ xe, sau đó gạt cô lên xe …”

Những thông tin liên quan đến Lâm Vĩnh là do Mạc Thông kể lại.

Sau khi nghe xong, cô không diễn tả được cảm xúc của mình, nhớ đến ngày hôm đó Lâm Vĩnh khóc rống trước mặt cô, trong giây phút ấy hắn không khác gì một đứa trẻ đáng thương.

Cô lại nhớ đến Đường Tố.


“Rousseau đã từng nói một đứa trẻ lạc lối là do chính người lớn dẫn dắt chúng sai đường; bởi bản chất vốn có của chúng chỉ là sự lương thiện.

Trong tiềm thức mỗi người đều dành phần lớn ‘cây tình cảm’ cho cha mẹ của mình, nếu như nhánh cây chỉ bị đứt mà chưa chết đi thì còn cứu được, chứ một khi ‘cây’ đã gãy thì không tài nào cứu được.”

Nhân chi sơ, tính bổn thiện.

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Luật công nhận anh quả không hổ danh là một giáo sư tâm lý học, khắp người đều tỏa ra vầng hào quang chói lòa, nhưng chỉ ba giây sau, khi anh nói mấy câu tiếp theo: “Nhưng những chuyện này không thể nào là bằng chứng chống đỡ hành vi phạm pháp của hắn. Nếu như người nào có tuổi thơ bất hạnh như hắn, lớn lên cũng thành sát nhân giết người hết sao, vậy sẽ khiến địa cầu giảm thiểu dân số đáng kể, chính sách kế hoạch hóa phải thay đổi buộc phải khuyến khích sinh sản. Tuy nhiên căn nguyên vấn đề thì vẫn là do hắn là kẻ nhu nhược. Loser!!!*”


*Loser: kẻ bại trận

Hứa Luật: “…”

Đây mới chính là Đường Tố cô quen biết, thật sự không phụ lòng mọi người mà, chỉ cần vài câu là bản chất thật lòi ra ngay.

Cô không hiểu một người ác miệng như anh tại sao có thể trở thành một giáo sư tâm lý học?

Nếu người nào cần tư vấn tâm lý mà rơi vào tay anh thì với miệng quạ lợi hại của mình người ta không bệnh cũng thành có bệnh.

Vụ án đã được phá. Thành phố Tân khôi phục sự yên tĩnh vốn có, đối với người bị hại, ký ức này chẳng thể nào quên, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Cuối tuần ánh sáng chan hòa, Cố Sênh gọi điện thoại cho Hứa Luật.

Ngày xưa hai người hai thành phố, nhiều khi cả nửa năm chẳng gặp được nhau. Bây giờ hiếm khi ở chung một bầu trời, nên cố gắng gặp nhau càng nhiều càng tốt.

“Những việc không liên quan đến bản thân, tất cả đều được coi là đề tài trà dư tửu hậu. Trong giây phút nguy hiểm, mọi người đều cố gắng giữ an toàn cho bản thân.”

Cố Sênh vừa nhấp ngụm café vừa kết luận sau khi nghe xong vụ án của Lâm Vĩnh.

Hứa Luật nhấm nháp ly kem trà xanh yêu thích, cũng thuận miệng nói: “Trên thực tế, ba mươi năm về trước có đến 90-95% các vụ hung án được phá, hiện tại tỉ lệ này đã giảm xuống chỉ còn 70-80% và vẫn còn tiếp tục giảm. Bởi càng ngày càng có nhiều vụ án xảy ra từ những người xa lạ chứ không phải là do mâu thuẫn của các mối quan hệ liên quan đến nạn nhân.”

Cố Sênh nhếch mi: “Chao ôi! Cô gái của tôi hôm nay khẩu khí sao giống y chang vị Giáo sư Đường kia vậy.”

Hứa Luật trầm mặc: “… Thật ra, chính anh ấy nói câu này!”

!!! CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI BÌNH AN !!!

Nguồn ảnh: Kites Quotes

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - đường tố