Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 24: Phá án

Hai người đi đến Cục cảnh sát. Mạc Thông trực tiếp đưa bọn họ đến văn phòng.

Liên tiếp hai vụ án mạng xảy ra khiến người dân thành phố Tân hoang mang, sợ hãi. Những ngày qua đường dây nóng của cảnh cục muốn nổ tung.

Ngay lúc đó, có một người gọi đến báo án. Anh ta cho biết vợ anh ta từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về nhà … Cảnh sát phải giải thích bình thường theo quy định phải mất tích trên 48 tiếng vụ án mới được thành lập.

“Trong một ngày, Cảnh cục nhận được hơn 376 cuộc điện thoại từ người dân, gọi đến báo án”, Mạc Thông vò vò đầu, “Nếu không dẹp cho sóng yên biển lặng, chắc chắn sẽ có bạo động.”

Mạc Thông hiểu sự lo lắng của dân chúng. Cảnh sát đã đưa tin, trấn an mọi người, nhưng không có hiệu quả. Hiện tại cách thức tốt nhất chính là bắt hung thủ về quy án.

“Đây là kết quả mà nhân viên trong đội hình sự đã ngày đêm sàng lọc, những người này khá giống với phác họa của cậu.” Mạc Thông chỉ vào tư liệu trong máy tính: “Cậu xác định chân dung người nào là phù hợp nhất!”

Những người này sống ở những địa điểm khác nhau, cảnh lực có hạn, không thể thẩm tra từng người. Biện pháp nhanh nhất, khả thi nhất là sàng lọc những địa điểm liên quan đến nạn nhân.

Mà sàng lọc địa điểm trùng hợp thì chỉ có Đường Tố đảm nhận là thích hợp nhất.

“Hung thủ không có năng lực tổ chức, IQ thấp, không có khả năng giao tiếp, càng không có khả năng tình dục, hình thức phạm tội ngày một tăng ...”, Đường Tố nhanh chóng đảo mắt qua tư liệu trên máy tính, sau đó bước đến tấm bảng trắng, phía sau là bản đồ thành phố Tân bằng thủy tinh. Anh cầm bút dạ khoanh vùng địa điểm hai nạn nhân xuất hiện lần cuối cùng: “Theo đặc điểm tội phạm dạng này, hắn sẽ chọn hiện trường phạm tội không quá xa địa điểm sinh hoạt, bởi nếu xa quá sẽ khiến hắn bất an.”

Sau đó lại lấy bút khoang vùng vào bốn địa điểm liên quan. Bên trên bản đồ bây giờ là sáu địa điểm: “Đây là lời giải để sàng lọc các ‘ứng cử viên’ của các anh.”

Mạc Thông nhanh chóng tìm ra mấy nghi phạm phù hợp với nội dung Đường Tố vừa đề cập, ngay lập tức bước ra ngoài phân phó nhiệm vụ.

Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn Hứa Luật và Đường Tố.

Đường Tố nhìn kết quả sàng lọc, sáu người. Đối với anh sáu người là quá nhiều, kết quả này khiến anh không hài lòng. Phạm vi buộc phải rút ngắn hơn một chút.

Anh rút báo cáo khám nghiệm thi thể, não bộ bắt đầu hoạt động. Thi thoảng miệng lưỡi anh cũng cử động, tốc độ nói rất nhanh, không cần biết là nơi đây có người hay không có người. Tóm lại anh chỉ cần nói ra.



“Biến thái không chỉ một lần là xong. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc ‘phát bệnh’ cần một khoảng thời gian rất dài. Rồi từ khi ‘phát bệnh’ đến khi giết người cũng là cả một quá trình. Trong quá trình ấy, chính là thời gian để hắn thử nghiệm”, Đường Tố nhìn tư liệu sáu người: “Đối tượng thử nghiệm của hắn sẽ là mèo, chó, cũng là những vật không có sự sống, ví như …”

“Ví như cái gì?”, Hứa Luật vô thức bật ra câu hỏi.

Câu hỏi của cô cắt ngang lời nói của anh. Lúc này anh mới nhớ ra ở đây vẫn còn một người: “Ví như mấy món đồ có hình dạng giống người.”

Hứa Luật ngẩn người, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, động tác này của cô thu hút Đường Tố: “Cô nghĩ ra rồi sao?”

“Hình nhân!”, Hứa Luật trả lời: “Hung thủ đều khiến cho nạn nhân bị trật khớp rất nghiêm trọng … có khả năng liên quan đến mấy con rối bằng gỗ không?”


“Rối gỗ???”

Đường Tố nhìn cô đầy nghi hoặc.

Hứa Luật bước đến, nhấp vào trang baidu, tìm kiến cụm từ ‘Rối gỗ giật dây’, sau đó đưa nội dung tra cứu được đến trước mặt anh: “Rối gỗ giật dây.”

“Rối gỗ giật dây là một loại hình múa rối của tộc Hán ngày xưa. Họ biểu diễn bằng cách dùng dây để thực hiện các động tác của con rối. Thời hiện đại con rối được sơn phết nhiều màu, có nhiều hình dạng, các khớp tay chân đều được cải tiến để có thể linh hoạt cử động, khiến nó có thể thực hiện các động tác một cách nhuần nhuyễn như người thật. Một con rối bình thường sẽ có khoảng 16 dây, nhưng có con có hơn 30 dây …”

Đường Tố nheo mắt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy bút gạch bỏ năm địa điểm trên tấm bản đồ, cuối cùng chỉ còn lại một vị trí.

“Ha ha ha, Hung thủ … chào anh!”

-_-_-_-_-_-_-

Nhận được điện thoại của Hứa Luật, Mạc Thông nhanh chóng chỉ huy nhân viên trong cảnh đội hướng về phía đường lớn.

“Lâm Vĩnh, 38 tuổi”, Mạc Thông vừa đi vừa truyền đạt tư liệu nghi phạm: “Độc thân, do người cha nuôi lớn. Hơn một năm trước, cha hắn qua đời, đang làm quản lý chi nhánh con tên Hải Thịnh. Bốn tháng trước bị công ty sa thải vì trong lúc làm việc hắn làm thất lạc mấy chiếc xe, ông chủ cảm thấy bất mãn. Hắn hiện tại đang ở tại …”


Đoàn xe nhanh chóng tiến về ngôi nhà của Lâm Vĩnh.

Đó là khu thành cũ, ngôi nhà hai tầng, phía tường ngoài không được sơn phết. Từ hoàn cảnh có thể nhận thấy điều kiện kinh tế của hắn không tốt. Cửa sổ và rèm cửa đóng chặt, người ngoài không cách nào nhìn vào trong.

Mạc Thông gõ cửa, không có tiếng hồi đáp. Mạc Thông ngay lập tức ra lệnh phá cửa. Đập vào mắt ông là hình ảnh một cô gái bị trật khớp khá nặng, nằm bất tỉnh ở góc nhà.

Mạc Thông gọi cấp cứu.

Các cảnh viên khác chia nhau tìm kiếm khắp căn nhà, không phát hiện thấy bóng dáng của Lâm Vĩnh.

“Mạc lão đại, Lâm Vĩnh không có ở đây!”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe, Mạc Thông chạy vọt ra phía cửa, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe hơi nhãn hiệu Honda màu đen, bên trong là hình bóng một người đàn ông trung niên gầy gò, Mạc Thông nhận ra đối phương là ai.

“Lâm Vĩnh, đứng lại _ _ _”

Đáp lời ông là khói xe mù mịt.


“Đệt!!!”, Mạc Thông tức giận chửi thề, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất ở ngã tư.

-_-_-_-_-_-_-

“Hung thủ đã chạy thoát.”

Hứa Luật cúp điện thoại, quay sang thông báo cho Đường Tố.


Bên ghế phụ lái Đường Tố nhếch miệng phảng phất ý cười, dưới ánh nắng sớm, đôi mắt màu trà lấp lánh sáng ngời, giống như người thợ săn hiểu con mồi của mình rõ mồn một.

Mà Lâm Vĩnh chính là con mồi đã sa vào lưới của anh.

Hứa Luật vừa nhớ đến câu hỏi của cô trong văn phòng: “Sao anh có thể phác họa được chân dung nghi phạm?”

“Căn cứ vào người đi trước!”, giọng nói không chút khoe khoang mà đầy chân thành, cũng không phải giả bộ khiêm tốn: “Dựa vào số liệu phân tích về hành vi của con người, mà kết quả này đều là do các cảnh sát trải qua vô số lần kiểm nghiệm trong thực tế, mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm mà tích lũy được.”

“Khi FBI tiến hành sàng lọc phân tích hành vi phạm tội của hung thủ, đầu tiên bọn họ sẽ chia hung thủ thành dạng nhóm tội phạm có năng lực tổ chức và không có năng lực tổ chức, và loại hình thức hỗn hợp. Tên hung thủ này ở loại thứ ba, nghĩa là hắn có cả hai đặc điểm ở cả hai nhóm kia.”

“Trừ khi là người mắc bệnh tâm thần nặng hoặc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế PTSD nghiêm trọng, còn không theo lẽ thường hành vi của hung thủ phạm tội giết người đều có nguyên nhân, phần lớn là do ân oán cá nhân. Lúc trước tôi có nói với cô hung thủ biểu hiện sự mâu thuẫn về mặt tình cảm trên cơ thể nạn nhân, loại mâu thuẫn này có thể thấy được hắn rất có tình cảm với nhân vật ảo tưởng trong lòng hắn.”

“Tình cảm giữa người và người gồm có tình yêu và tình thân. Nếu đó là tình cảm giữa nam và nữ thì khả năng sẽ là tình yêu, hành vi phạm tội của hung thủ đối với nạn nhân bên trong có chứa đến 90% hành vi tình dục. Tuy nhiên hai nạn nhân vừa rồi không bị xâm hại; vì vậy cần cân nhắc đến tình thân. Vậy có thể giải thích thế này: tình cảm mâu thuẫn của hung thủ chính là khát vọng được tình yêu thương của mẹ, nhưng lại phẫn nộ vì hành động vứt bỏ của mẹ mình …”

Một bên nghe Đường Tố giải thích, một bên chăm chú lái xe hướng về địa điểm Đường Tố vừa nói cô biết!

“… Nếu như hắn phát hiện hành vi của mình bị bại lộ, cùng đường mạt lộ hắn sẽ đem tất cả tâm trạng tồi tệ của mình trút lên người đàn bà thứ hai đã vứt bỏ hắn, chính là người vợ trước!”

Tác giả kêu gào …

Oa oa oa … dù gì cũng là vụ án đầu tiên, còn ngượng tay. Hi vọng về sau viết tốt hơn!

Edit bán than …

Dạo này bận không reply comment của mọi người … cơ mà tớ vẫn đọc hết không thiếu comment nào nhé!!!

Dạo này bận có gì xào nấy … edit được Chương nào truyện nào là quăng lên kites truyện đó … Mọi người hãy chờ Queenie _ _ _ đừng bỏ Queenie _ _ _

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 24: Phá án