Truyện tranh >> Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! >>Chương 20: Nhất định cô độc cả đời

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 20: Nhất định cô độc cả đời

Đường Tố quay đầu nhìn anh cảnh sát vừa đặt câu hỏi, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn con Arthur trong nhà.

Đúng! Anh không tài nào hiểu được bọn họ. Đây rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản, tại sao bọn họ lại không nhìn ra? Bọn họ chứng kiến tử thi, không phải tất cả các manh mối đã bày ra trước mắt bọn họ rồi sao.

Nhìn từng người từng người ánh mắt mờ mịt, Đường Tố nhẫn nại giải thích: “Mỗi một sát thủ liên hoàn đều bộc lộ nội tâm sâu thẳm trong tâm hồn mình đặt lên thi thể. Chính thi thể đã nói cho chúng ta biết!”

Mọi người trong đầu vẫn là dấu chấm hỏi to tướng, cảm thấy như đang nghe kinh thư.

“…”, Đường Tố còn cho rằng con Arthur còn thông minh hơn đám người này. Ít ra khi không hiểu nó sẽ nhắm mắt giả ngu nằm ngủ, chứ không như bọn họ, trừng mắt như mấy cái bóng đèn pha chiếu thẳng vào anh: “Quần áo, lông mày, tóc giả, tất cả những thứ này chưa đủ sao?”

Muốn hỏi là đủ cái gì được không?

Mạc Thông cũng rối tinh rối nùi, đành nói: “Khụ! Cậu có thể nói dễ hiểu một chút được không?”

“Quần áo, tóc giả đều là thời trang của hai mươi mấy năm về trước”, Đường Tố đút hai tay vào túi quần: “Loại trang phục của hai mươi mấy năm về trước của một người phụ nữ trẻ tuổi, cùng người bị hại tuổi tác khá hợp. Tâm lý biến thái không chỉ trong một ngày mà thành, mà cần phải cả một quá trình. Tuổi ấu thơ đến thời niên thiếu tâm lý chưa thành thục nhưng công năng đã dần ổn định, đây là coi như hạt mầm biến thái đang được gieo, trải qua mười năm ấp ủ và phát triển, cuối cùng nảy mầm lên từ dưới mặt đất. Kết hợp suy đoán, tuổi tác hung thủ phải trong khoảng thời gian đó.”

“Nhưng tại sao biết được gần đây mất cha?”

Đường Tố liếc mắt, khẽ mỉm cười: “Bởi vì dã thú trong lòng hắn trước nay đều bị trói buộc bởi lao tù, bây giờ lao tù đã mất … vì thế dã thú xổng chuồng.”



Cũng trong khoảng thời gian đó pháp y đã hoàn tất việc nghiệm thi.

Bởi vì chưa từng gặp gỡ với thân nhân của nạn nhân, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn trước tiên tiến hành kiểm nghiệm bên ngoài, kết quả không khác gì so với nạn nhân đầu tiên. Hứa Luật đặt trọng tâm công việc kiểm nghiệm lên những điểm khác nhau.

Tóc giả, mi giả, son môi màu đỏ tươi như máu.

Bộ tóc giả được uốn theo kiểu thời mẹ cô ngày xưa. Lông mày cũng được tỉa theo kiểu thịnh hành thời đ, kiểu lông mày lá liễu, rất mỏng. Màu son môi rất tươi, hình thành sự chênh lệch rõ ràng giữa sắc mặt trắng bệch của tử thi và đôi môi đỏ như máu.

Hứa Luật đột nhiên hiểu được câu nói của Đường Tố, hung thủ đang theo đuổi ảo tưởng của hắn.

Trong tưởng tượng của hắn, người phụ nữ sẽ mặc bộ váy màu đỏ, tóc xoăn, có trang điểm, mặc dù có thể nói phong cách cổ điển nhưng đối với hung thủ mà nói đây là tồn tại rất quan trọng.

Hứa Luật thầm nghĩ, người phụ nữ kia khẳng định là rất quan trọng với hắn, do đó hắn mới nhớ mãi không quên, thậm chí ăn sâu vào đầu óc điên cuồng của hắn; vì người phụ nữ ấy mà bắt đầu giết người.

Hứa Luật chú ý đến một thứ rất nhỏ vướng vào mái tóc giả.



Cô dùng chiếc nhíp lấy vật đó ra, là một mảnh vụn chỉ bé bằng ngón tay út, một mặt màu trắng sữa, giống như mảng sơn, có thể là bị tróc ra từ một vật gì đó.

Hứa Luật đưa mảnh vụn xuống lớp kính hiển vi, quan sát thật kỹ mặt bên kia của mảnh vụn, nếu may mắn từ đây có thể có được chút manh mối.

Mặt bên này của mảnh vụn dính một chút vụn gỗ.

Vậy có thể mảnh vụn này là sơn từ trên một vật bằng gỗ bị tróc ra.

Dĩ nhiên, nữ thần may mắn đâu để ý đến cô, sơn trên đồ gỗ có biết bao nhiêu loại. Tuy nhiên, Hứa Luật cũng chẳng chùn bước, cô lấy một nửa mảnh vụn nhỏ vài giọt thuốc thử lên bề mặt sơn, đồng thời gỡ phần mạt gỗ bán trên mặt sau để tiến hành nghiệm chứng.

Tất cả mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, mãi cho đến khi một tiếng ‘hừ’ lạnh truyền đến.


Là Đường Tố.

“Cô Hứa, bên lãnh đạo Cục cảnh sát phải thưởng trọng hậu cho cô vì tính chuyên nghiệp của mình.”

Ngữ khí của anh chẳng vui vẻ gì, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi thì đúng hơn.

Hứa Luật mới chú ý đã đến giờ cơm, vừa vặn công việc cô thu hoạch không ít, Quản Thịnh Văn thì đang tiếp gia quyến của nạn nhân bên ngoài.

Đường Tố bước đến: “Có kết quả gì mới không?”

“Phát hiện ra một manh mối nhỏ”, Hứa Luật chỉ vạo vụn gỗ nằm dưới lớp tử thi: “Là mảnh vụn sơn được sơn trên thân cây nhãn lồng.”

Đường Tố đưa mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt sắc bén.

“Đúng rồi!”, Hứa Luật nói, “Tôi đã kiểm nghiệm qua các vết trật khớp cùng vết tích trên hai tử thi, anh xem đi, cơ bản không khác nhau là bao. Nếu như hành động bằng tay không, sẽ không có hình dạng như vậy. Hơn nữa có thể bẻ gãy xương khớp của một người sống sờ sờ thì chỉ khi nào hung thủ học được chiêu tá cốt*, còn nếu không chuyện này không hề đơn giản. Nhưng nếu đã luyện qua, chỗ vết thương không thể thô như vậy.”

*Tá cốt: thuật dỡ xương trong võ học Trung Quốc

Như cách thức đem cánh tay của nạn nhân bẻ lọi ra phía sau đã khiến hai phần cánh tay sưng tấy.

“Vì vậy tôi cho rằng hung thủ sử dụng một công cụ nào đó chứ không phải dùng tay.”

Hứa Luật lại chỉ đến phần ngón tay tử thi: “Còn có chỗ này, anh xem xem …” Cô cầm ngón tay người chết, toàn bộ móng tay đều bị thủng: “Hành vi của hung thủ tăng thêm một bậc, nhưng …”


“Tại sao là thủng mà không phải lột móng?”, Đường Tố nói lên nghi hoặc trong lòng Hứa Luật.

Đúng Hứa Luật đã từng nghiên cứu qua rất nhiều thi thể. Trong cách thức chỉ thấy có rút móng tay, còn làm thủng đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

“Tại sao phải để một lỗ thủng, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”, Hứa Luật cân nhắc, một lúc lâu sau trong bụng ra được một đáp án ‘ùng ục’ … cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“À … hình như đói bụng rồi!”

Hứa Luật mím môi biết anh đang chế nhạo tốc độ phản xạ thần kinh của cô.

“Đi! Đi ăn thôi!”, mau dùng cơm chặn cái miệng quạ của anh ta lại.

Hứa Luật tháo bao tay, vào phòng khử trùng thay quần áo, sau đó cùng Đường Tố ra ngoài.

“Không biết chú Mạc Thông đã ăn chưa?”, Hứa Luật đang suy nghĩ không biết có nên mời chú Mạc Thông đi cùng hay không.

Đường Tố: “Bọn họ gọi thức ăn bên ngoài rồi!”

“Ồ! Có thức ăn bên ngoài rồi sao … vậy chúng ta ở đây …”

“Tôi không thích dùng thức ăn bên ngoài”, có sẵn người biết nấu cơm, tại sao phải ăn hàng?

“Vậy tôi ăn …”, Hứa Luật sao cũng được, thân là cảnh sát mà cơm hàng cháo chợ lúc nào cũng là bạn.


“À … tôi đã nói với bọn họ cô cũng không ăn thức ăn ở ngoài.”

Hứa Luật: “…”

Ra khỏi cửa Cục cảnh sát, đường phố đã lên đèn, gió lạnh thốc đến khiến người đi đường không khỏi rùng mình một cái.

Mạc Thông đưa hai người bọn họ đến, bây giờ ông ta lại bận như vậy, vì vậy đành phải gọi taxi.

Cách đó không xa cũng có một đôi tình nhân đang chờ xe. Cô gái tay trong tay với anh chàng gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hắt xì! Cậu thanh niên hắt hơi một cái, cúi đầu nhìn bạn gái: “Có lạnh không?”

Cô gái chà xát hai tay: “Hơi … lạnh ạ!”. Vừa dứt lời chàng trai cởi áo khoác phủ lên người cô gái.

“Đã nhắc em mặc thêm áo mà không chịu vâng lời!”

Những lời mắng của chàng trai lọt qua tai cô gái đều là những lời mật ngọt: “Này không phải đã có một máy sưởi to đùng ở đây sao?”

Hứa Luật nhìn đôi trai gái ân ân ái ái, cô hơi chạnh lòng, yêu đương ư … Thật tốt đẹp biết bao!

“Đối mặt với cảm cúm, phụ nữ lúc nào cũng yếu hơn đàn ông nhiều!”

Một thanh âm lạc lõng hòa vào.

“Theo nghiên cứu mới nhất của Canada, người đàn ông dễ mắc bệnh cảm mạo hơn bởi người phụ nữ có hệ thống miễn dịch cao hơn đàn ông gấp nhiều lần. Hàm lượng globulin trong cơ thể nữ giới nhiều hơn so với đàn ông do vậy khả năng miễn dịch đương nhiên tốt hơn. Nội tiết tố trong cơ thể người phụ nữ cũng là chất xúc tác kích thích hệ miễn dịch, đem mấy tên virus cảm mạo đánh bay khỏi cửa.”

*Globulin: Là một loại protein ở trong máu và trong dịch mô, còn gọi là kháng thể; giúp chống lại các tác nhân gây bệnh như vi khuẩn virus gây viêm đường hô hấp, bệnh sởi …

Cặp đôi đứng đó đương nhiên nghe thấy mấy câu nói lạc quẻ này, cũng quay đầu nhìn về phía họ.

“Bệnh thần kinh!”

“Chả sao ra sao!”

Hai người mỗi người mắng lại một câu, sau đó lên xe taxi rời đi.

Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời, len lén đứng xích ra vài bước, cô không muốn kết bạn với một kẻ khùng.

Đường Tố: “Tôi chi muốn nói cho cô biết hành động của cậu thanh niên kia không được coi là thông minh và lý trí.”

“Anh …”, Hứa Luật đỡ trán, “… anh hết thuốc chữa rồi!”

Tuyệt đối nhất định sẽ phải cô độc một đời.

Ai vớ phải anh chắc chắn sẽ xui xẻo cả đời.

Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! - Chương 20: Nhất định cô độc cả đời