Lời phân tích này của Đường Tố truyền đến Đồn cảnh sát trấn Long Sơn, phía bên đó nhanh chóng phái người đến đây để hiểu rõ tình hình.
Lưu Tử và Tiểu Triệu đích thân đến tìm Đường Tố, đầu tiên họ mở lời chân thành cảm phục và cám ơn anh đã giúp đỡ, sau đó muốn nhờ anh cho thêm manh mối vụ án mất tích trẻ em.
Xong việc, Hứa Chí Siêu tiễn hai người bọn họ ra về.
Lưu Tử hớn hở nói: “Vốn cho rằng Tiểu Hứa đã lợi hại, không ngờ cháu nó còn tìm được bạn trai lợi hại hơn nhiều, ai ai trong đồn cảnh sát cũng phải thán phục cậu ấy!”
“Phải nói thế này …”, Tiểu Triệu tiếp lời: “Nhờ có sự hỗ trợ của cậu ấy vụ án này nhất định sẽ rất thuận lợi. Qua nhiều năm rồi mà anh Hứa vẫn còn để tâm vụ án này, rốt cục đã có thể kết án, sau này cuộc sống sẽ thấy thư thái hơn.”
Hứa Chí Siêu mặc dù rất tin tưởng năng lực của Đường Tố, nhưng lại không được lạc quan như bọn họ: “Hi vọng thế!”, việc này càng giải quyết sớm chừng nào tốt chừng đó.
Buổi tối, Hứa Luật gọi điện thoại cho mẹ kể rõ sự tình bên này để bà ở thành phố Z khỏi lo lắng. Mẹ Hứa lải nhải vài câu, sắp đến Tết rồi bà muốn cả nhà về nhà sớm một chút.
Nhắc đến chuyện về nhà, Hứa Luật vô thức nhớ đến lời ‘Tuyên cáo’ của Đường Tố.
Đối với cô, chuyện nam nữ phát sinh quan hệ là ‘Nước chảy thành sông’, thuận theo tự nhiên. Kết quả, giáo sư Đường lại đưa ra ‘chiếu thư’ như vậy, không biết nên nói anh là người nghiêm túc, hay là tư duy quỷ quyệt đây nữa.
Thật sự trong lòng Hứa Luật không hề bài xích chuyện cùng Đường Tố phát sinh quan hệ … chỉ là …. Không tài nào ‘Quang minh chính đại’ được như anh nói thẳng ra như thế.
Hứa Luật vòng hai chân ngồi trên giường, trong đầu suy nghĩ mông lung thì tiếng mở cửa cắt ngang.
Đường Tố từ phòng tắm bước ra.
Ánh sáng trong phòng ngủ nhẹ dịu, ấm áp, anh điều chỉnh chiếc khăn quấn phía dưới, chặn lại một phần lớn ‘cảnh xuân’, thân hình thon dài, cơ bụng rõ ràng, săn chắc. Mái tóc vừa gội, chưa được lau khô, có vài sợi dính bệt lại trên trán anh.
Gruhhh! Tuy rằng đã từng xem không ít cảnh ‘mỹ nam tắm rửa’ … thế nhưng … ‘Cảnh đẹp’ thế này được xem bao nhiêu cũng thấy không đủ, người thật cảnh thật, 360° không một góc chết.
Không biết do vừa tắm xong hay do ánh đèn không đủ sáng, khiến cho đường nét của anh lại càng thêm anh tuấn, thu hút.
Hứa Luật không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, cô vươn ngón trỏ, giả bộ ngả ngớn, ngoắc ngoắc anh: “Lại đây!”
Hừm! Cô tưởng tượng mình chính là nữ vương, còn anh chính là quần thần sụp dưới chân cô.
Anh khẽ nhướn mày, rồi tiến về phía trước, gương mặt không lạnh lùng như khi tiếp xúc với mọi người vào buổi sáng. Anh đứng bên thành giường nhìn từ trên cao xuống …
Trong phòng mở máy sưởi, Hứa Luật tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, dưới góc độ của Đường Tố vừa khớp có thể nhìn xuyên qua cổ áo phong cảnh ‘chập chùng’ phía dưới.
Hứa Luật hồn nhiên không biết gì, nhìn anh mái tóc ướt đẫm, không nhịn được, bò ra phía đầu giường lấy máy sấy. Nữ vương ngay lập tức biến thành cô hầu gái, sấy tóc cho anh.
Trong lúc đó hai người cùng nhau bàn luận vấn đề xung quanh chuyện đám trẻ con mất tích. Chờ khi tóc được sấy khô, Đường Tố ôm Hứa Luật ngủ, một giấc ngủ không mộng mị.
Rạng sáng hôm sau, còn đang say giấc mộng, Hứa Chí Siêu đã gọi lớn.
“Bắt được người rồi!”
Sáng sớm hôm nay, Hứa Chí Siêu nhận được điện thoại của Tiểu Triệu thông báo đã bắt được người trong trấn liên kết với bọn tập đoàn lừa đảo. Ba người điểm tâm cũng không màng, vội vã đi đến Đồn cảnh sát, trông thấy nghi phạm, cũng chính là bà Phùng.
Tiểu Triệu hùng hùng hổ hổ: “Thực sự không nghĩ ra do chính bà ta gây ra!”
Hứa Luật liếc nhìn bà Phùng, hỏi: “Tại sao mọi người xác định là bà ta?”
Nhắc đến vấn đề này, gương mặt Tiểu Triệu có thêm vài phần đắc ý, trước tiên khen Đường Tố một chút: “Tất cả đều nhờ vào giáo sư Đường”, sau đó giải thích mạch lạc với Hứa Luật: “Căn cứ manh mối giáo sư Đường cung cấp, chúng tôi nhận ra người này chắc chắn có mối quan hệ với gia đình người bị hại, nhất định phải là người thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm của trấn Long Sơn. Trải qua sàng lọc, chúng tôi nhận thấy bà Phùng là người đáng nghi nhất. Bà ta là bà đồng, các gia đình trong thôn có chuyện đều đến mời bà ta đến nhà ….” Tiểu Triệu nói có chứng có cứ, quan trọng nhất là: “Thời điểm tôi qua nhà tìm bà ta, bà đang muốn trốn! Nếu không phải chột dạ, cần gì trốn chứ?!!?”
Vừa dứt lời, Lâm Mai đưa bà ta từ trong phòng thẩm vấn đi ra, trên tay là bản ghi chép khẩu cung. Cô ta gật đầu chào ba người bọn họ, sau đó nói với Tiểu Triệu: “Bà ta đã thừa nhận liên kết với tập đoàn lừa đảo, bắt cóc và lừa bán mấy đứa nhỏ trong làng.”
Bà Phùng run rẩy thành thật nhận tội: “Bọn chúng tìm đến tôi …. Nói … tôi tìm cho họ một vài ‘môn sinh, chỉ cần giữ chân bọn trẻ lại là có thể nhận tiền. Ban đầu tôi cũng không muốn làm như vậy nhưng sau đó không còn cách nào khác.”
Bà Phùng mê cờ bạc, thời gian rảnh là ngồi sòng, đoạn thời gian đó bà thiếu bọn cho vay một khoản nợ, chủ nợ thúc giục bà ta đành nhận lời làm phi vụ này.
Bà chỉ cần lừa đám trẻ về nhà, bọn chúng đến nhà bà đem chúng đi, trả cho bà một khoảng tiền. Sau đó, những gia đình có con bị mất tích đến tìm bà hỏi chuyện con cái, bà lại thu được một mớ.
“Tôi thường đi lại trong thôn, những đứa bé ấy đều quen biết tôi, nên không hề có phòng bị. Tôi kêu bọn chúng qua nhà, cho uống một ít thuốc mê là được. Tôi biết chuyện mình làm thật thiếu đạo đức, nhưng …”, bà Phùng nuốt nước miếng, “… nhưng làm việc này tôi kiếm được không ít tiền. Tôi cũng không chọn gia đình ít con chỉ chọn những nhà có nhiều con cái … Nhà bọn họ đông con như vậy, gánh nặng cũng lớn ….” Bà Phùng cảm giác lý do này của mình hết sức gượng ép, càng nói càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy bất cứ âm thành gì.
Sắc mặt Lưu Tử tối xầm, cho người đưa bà ta đi. Ông ta quay đầu nhìn Hứa Chí Siêu đầu hổ thẹn: “Nếu như bọn em sớm phân tích, nhận ra tâm tư độc ác của bà Phùng thì đâu có nhiều trẻ em mất tích như vậy. Nhưng, anh Hứa Chí Siêu yên tâm, hiện tại bà Phùng đã bị bắt, bọn em lập tức báo cáo với cấp trên dựa vào manh mối bà ta cung cấp để tìm đám trẻ quay về, không để bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Hứa Chí Siêu gật đầu, không nói thêm lời nào.
Chuyện đến nước này, ít ra còn có tiến triển chứ không phải như trước đây, dậm chân tại chỗ. Chỉ có điều … mấy đứa trẻ ấy sau khi được tìm về … không biết ra bộ dáng thế nào!
“Tôi muốn nói chuyện với bà ta!”, Đường Tố đột nhiên lên tiếng, không phải ngữ khí thương lượng mà là ra lệnh.
Tiểu Triệu: “Giáo sư Đường còn muốn biết thêm gì sao! Bà lão này là người không có kiến thức, sợ đắc tội với giáo sư …”
Đường Tố: “Không vấn đề! Để Hứa Luật đi cùng tôi!”
Nói xong, anh đi thẳng vào phòng thẩm vấn, Hứa Luật và Lâm Mai dẫn theo bà Phùng đi vào sau.
Bà Phùng đứng ngồi không yên, vẻ mặt hoảng sợ, không hiểu hai người này gọi bà vào làm gì. Khi vào đây cũng không hỏi bà ta câu nào, chỉ lệnh cho bà ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, Đường Tố mới mở miệng, không phải nói với bà Phùng mà quay sang Hứa Luật: “Hôm qua chuyện anh nói với em em còn nhớ chứ?”
Hứa Luật gật đầu … hơi do dự … Thật sự … Như lời anh đã nói sao?
Đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Là Lâm Mai.
“Sao vậy?”
Lâm Mai cười cười nói: “Đội trưởng Lưu nói chị qua đây coi có giúp được gì không?”
Hứa Luật quay đầu liếc nhìn vào trong: “Hình như … Tạm thời chắc chưa cần!”
Đợi ba giây, cô ta vẫn chưa có ý định rời đi, Hứa Luật lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lâm Mai: “Không … Không! Hết rồi!”
Hứa Luật đóng cửa lại, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Tố, cười khổ: “Thật khốn khổ! Sự tình giống như anh tiên đoán.”
Đường Tố khẽ hừ một tiếng, rồi liếc nhìn bà Phùng: “Bà rất sợ, bà sợ ‘Bọn họ’?”
Bà Phùng ban đầu không hiểu ám chỉ bọn họ là ai, đến lúc tỉnh ngộ, cả người bà ta cứng đờ.
Đường Tố cũng không cần bà ta mở miệng trả lời, chỉ cần nhìn phản ứng … So với ngôn ngữ, phản ứng của thân thể còn đáng tin gấp nhiều lần: “Bà không phải là người chúng tôi muốn tìm, tuy bà đã khai nhận hết sức thành thật, thế nhưng dưới con mắt của tôi, nó có hàng trăm sơ hở. Bà rất yêu trẻ con, vì không có con cháu nên mọi tình cảm bà đặt lên đám trẻ trong thôn.” Đường Tố nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt lạnh lẽo, khiến cổ họng bà ta đông cứng, nói không nên lời, bà ta cảm giác mình hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể ẩn giấu.
“Có phải ‘bọn họ’ nói với bà, chỉ cần bà nhận tội, vượt qua cơn sóng gió này, chờ chúng tôi đi, sẽ cho bà một khoản tiền, rồi đưa bà về sống với đứa con trai”, Đường Tố đột nhiên ngập ngừng: “Có phải bà đã quên, cái chết của Vương Chí Minh vẫn chưa tìm ra hung thủ.”
Bà Phùng biến sắc, muốn nói lời gì đó, đột nhiên cánh cửa bật mở, Lưu Tử gương mặt ngại ngùng xông đến đưa bà ta đi, vì cần bà ta hỗ trợ điều tra một chút. Đường Tố không nói thêm lời nào để ông ta đưa bà Phùng đi.
Hứa Luật lo lắng một khi bà Phùng bị bọn họ mang đi sẽ phải chịu tội oan.
Nói thật lòng, tối hôm qua khi Đường Tố nói với cô, hiềm nghi lớn nhất không phải ai khác chính là người trong đồn cảnh sát trấn Long Sơn, cô không hề tin.
Đối với cô, đã khoác lên người bộ cảnh phục, đại biểu cho việc bọn họ đã sẵn sàng; mọi ngôn ngữ, cử chỉ, hành động sẽ không làm vấy bẩn bộ cảnh phục ấy. Vậy mà Đường Tố lại nói với cô chính người đồn cảnh sát Long Sơn liên kết với bọn buôn người …
Theo tiến triển của tình hình hiện tại … thì quả thật chính xác như lời của Đường Tố.
“Muốn đem đứa nhỏ ra khỏi thôn, nhất định phải có xe. Anh cho người điều tra tình hình kinh tế của trấn Long Sơn mấy năm trước, gia đình nào có thể có xe?”, Đường Tố lên tiếng: “Hơn nữa, nếu là mấy năm về trước càng bế tắc hơn, nếu có xe lạ ra vào, nhất định sẽ gây nên sự chú ý của thôn dân, cùng thời gian đám trẻ bị mất tích. Thế nhưng trong tài liệu ghi chép không hề báo cáo có xe lạ xuất hiện trong thôn.”
Điều này hoàn toàn ngược hẳn với lời khai của bà Phùng.
Hai người ra khỏi phòng thẩm vấn, không biết có phải do ảo giác của Hứa Luật hay không, nhưng cô luôn cảm nhận bầu không khí có chút khác thường.
Hứa Chí Siêu đi đến: “Ba nói mẹ con đặt vé rồi, ngày mai chúng ta sẽ quay về.”
“Ừm!”, Hứa Luật gật đầu: “Chuyện bên này cũng đã ổn! Nên về nhà thôi.”
Tiểu Triệu cười cười bước đến: “Để em lái xe đưa mọi người về khách sạn!”
Hứa Chí Siêu khéo léo từ chối: “Không cần phiền phức như vậy, mọi người còn một đống việc phải giải quyết, tự chúng tôi về là được … Đâu phải không biết đường đi!”
Ba người bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát, trước tiên đến gần đó tìm chỗ ăn tối. Tuy rằng trấn Long Sơn mấy năm qua thay đổi không ngừng nhưng bản chất vẫn là một trấn nhỏ trên núi, không có cảnh đêm đẹp như nơi phồn hoa đô thị, không có những ánh đèn màu nhấp nháy, không có xe cộ qua lại tấp nập, hai bên đường ánh sáng nhập nhoạng.
Tất cả sóng yên biển lặng, nhưng Hứa Luật cảm giác bão táp sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Lưu Tử và Tiểu Triệu là những người có nhiệm vụ bảo vệ trấn Long Sơn, nơi đây là sân nhà của bọn họ, vì thế không được manh động mà nên … án binh bất động.
Thế nhưng, bọn họ án binh bất động lại khiến đối phương không an tâm, có thể là do bởi vì Đường Tố ra tay trợ giúp khiến bọn chúng chột dạ.
Ba người không gọi xe trở lại khách sạn mà đi bộ, họ chọn đi đường hẻm, đoạn đường gần hơn so với đi đường lớn. Chỉ là đường nhỏ đèn đường đã hư hết, cảnh sắc nhá nhem, trên đường vắng người. Lúc ăn cơm, Hứa Luật có kể cho ba mình biết sự thật, ông không hề tin, thậm chí trong đầu còn suy nghĩ lát nữa tự ông sẽ tìm hiểu rõ tình hình, ai ngờ Đường Tố chỉ nói một câu duy nhất.
“Có hay không, lát nữa thôi bác sẽ biết!”
Nếu như Đường Tố đoán không sai …
Đang suy nghĩ, cuối con hẻm xuất hiện ba bóng người hướng về phía bọn họ. Quay đầu lại, cũng có bóng người.
“Lưu … Lưu Tử!”
Dựa vào ánh trăng Hứa Chí Siêu nhận ra một người trong số đó. Lưu Tử cười ha hả nhưng ánh mắt đầy hung tợn: “Anh Hứa! Chúng tôi cũng không muốn làm như vậy! Chỉ trách các người quá nhiều chuyện. Lúc trước nếu đi ngay đừng quản chuyện của tụi này … thì ngày hôm nay đâu có kết cục như vậy.”
“Các người …”
Hứa Chí Siêu còn muốn nói gì nữa nhưng Đường Tố đã cắt ngang.
“Bây giờ muốn giết người diệt khẩu?”, ngữ khí không chút sợ hãi, hoảng hốt, Đường Tố lên tiếng: “Vậy trước khi chết tôi muốn hỏi vài câi không?”
Tiểu Triệu: “Không phải giáo sư Đường đã biết tất cả rồi sao?”
“Chính xác các người mới là bọn cấu kết với tập đoàn lừa đảo, buôn người”, Đường Tố tự kết luận: “Dựa vào thân phận cảnh sát, sẽ không ai hoài nghi các người. Hơn nữa, còn có thể hủy bỏ vụ án, không cần điều tra, có thể nói một mũi tên bắn hạ nhiều con chim!”
“Bọn trẻ em là do mấy người bán đi?”, Hứa Luật lạnh giọng hỏi.
“Nói sai!”, Đường Tố nở nụ cười: “Một lần mua đứt bán đoạn làm sao thõa mãn được bọn chúng. Đám trẻ đó là cây hái ra tiền, theo thống kê, những người ăn xin chuyên nghiệp trong thành phố lớn thu nhập mỗi tháng có thể hơn mười ngàn tệ.”
Hứa Chí Siêu gào thét: “Tiểu Triệu, tại sao các ngươi lại làm vậy! Các người vứt hết lương tâm cho chó ăn rồi sao???”
Đối mặt với sự phẫn nộ của Hứa Chí Siêu, Tiểu Triệu chỉ nở nụ cười: “Anh thì biết cái gì? Nơi đây quá nghèo, làm cảnh sát cả đời cũng không bằng ở thành phố lớn làm trong ba năm. Tôi không muốn con tôi lớn lên ở chỗ này, một nơi chết tiệt ngay cả một giáo viên tốt cũng không có.”
“Nói láo!”, Hứa Chí Siệu giận dữ quát nạt: “Cậu luôn mồm luôn miệng nói là vì con, lại bắt con người ta bán lấy tiền. Con các người là con, con của người ta thì không phải ư? Vương Chí Minh có phải cũng do các người giết?”
Nhắc đến Vương Chí Minh, Tiểu Triệu tặc lưỡi ra vẻ đáng tiếc: “Vốn là tôi cũng không muốn nó chết, thế nhưng mấy người lại đến … Vì vậy, nó phải chết!”
Hứa Chí Siêu: “Nói như vậy là ý gì?”
“Chỉ có thể nói các người quá nhiều chuyện”, Tiểu Triệu đáp lời: “Tôi biết tay Trương Ngọc Thuận vẫn còn liên lạc với anh. Tuy rằng mấy năm qua cũng không để lộ sơ hở … có điều … ‘Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất’, Vương Chí Minh bị trả về là điều bất ngờ khiến chúng tôi rất lo sợ. May mà tên nhóc đó nhát gan, mới nói mấy câu đã bị dọa cho sợ xanh mặt. Tuy nhiên, các người lại đến …”, nói đến đây anh ta đưa mắt nhin Đường Tố: “… đã mang đến cho chúng tôi rất nhiều phiền toái, lo sợ ngày nào đó tên nhóc đó sẽ hé lộ chân tướng …”
Giết chết một kẻ tàn phế đối với hắn thật sự quá đơn giản, sau đó ngụy trang thành tự sát. Như vậy, manh mối từ Vương Chí Minh sẽ bị đứt đoạn. Tuy rằng biết Hứa Luật là pháp y, nhưng ‘chó chạy cùng đường’, đành phải thủ tiêu.
Kết quả, làm ra một hiện trường án mạng có hàng trăm chỗ hở.
Lưu Tử không thích nói nhảm nhiều: “Được rồi! Bây giờ nói mấy chuyện này thì ích lợi gì chứ! Mau giải quyết đi!”
“Thật ra! Nói nhiều cũng hữu ích”, Đường Tố lên tiếng: “Không phải người ta có câu ‘Họa từ miệng ra sao’, câu này áp dụng cho mấy người thật chính xác. Còn nữa, mấy người biết mình ngu ngốc ở điểm nào không?”, Đường Tố phân tích cho họ nguyên nhân thất bại: “Ngu ngốc ở chỗ không nên lấy sự thông minh của các người đi so sánh với người khác, quả thật kéo thấp sự thông minh của toàn bộ tội phạm Trung Quốc”, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ với hiện trường trăm ngàn sơ hở kia … Quả thật sỉ nhục bọn tội phạm.
Sắc mặt Tiểu Triệu khẽ biến, Đường Tố lại nói tiếp: “Thông minh không có, kiến thức ít ỏi lại còn học đòi người khác phạm tội. Đáng tiếc! Vận may mấy năm qua đã dùng hết!”. Minh chứng tốt nhất cho chuyện này chính là đã gặp được anh.
Tiến triển của tình hình về sau khiến nhóm Tiểu Triệu không ứng phó kịp.
Không có cái gì gọi là ‘Đấu tranh sinh tử’, cũng không để Đường Tố có cơ hội biểu diễn tài nghệ ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ hay để Hứa Luật ‘mỹ nhân cứu anh hùng’. Bọn Tiểu Triệu còn chưa kịp ra tay đã bị đội cảnh sát ở trấn bên phục kích, đem ‘ba ba bắt rọ’, ghi âm lời chúng nói là vật chứng, và bà Phùng cũng đồng ý đứng ra chỉ chứng bọn họ uy hiếp bắt bà ta nhận tội.
Chuyện về sau không còn quan hệ gì với nhóm của Đường Tố, vụ án của trấn Long Sơn được cấp lãnh đạo cực kỳ coi trọng, một số cảnh viên cấp cao trong trấn đều bị nghiêm trị.
Trên đường trở về Hứa Luật hỏi Đường Tố anh tìm cách liên lạc với cảnh sát khu vực gần đó từ khi nào.
Đường Tố khẽ hừ một tiếng, gương mặt rõ ràng biểu thị: Anh thuộc tuýp người làm việc không suy nghĩ ấy sao!!!
Hứa Luật yên lặng nở nụ cười. Cũng đúng! Từ trước đến nay anh làm mọi việc đều rất chu toàn, ổn thỏa.
*
Từ trấn Long Sơn quay trở về thành phố Z, ở đó khoảng nửa ngày, dùng xong cơm trưa, hai người bọn họ mau chóng quay lại thành phố Giang, trước khi về nhà, bọn họ ghé vào cửa hàng chăm sóc thú cưng đón bốn con mèo về.
“Bé con có nhớ chị không!”, Hứa Luật ôm Arthur, nựng mặt nó một cái.
“~Meooooo!”
Arthur bị Đường Tố xẻo lông đợt trước, đã được một khoảng thời gian bộ lông cũng mọc lên được kha khá, nhưng vẫn chưa đủ dài, khi đụng vào cảm giác ngưa ngứa. Không có chủ nhân, nó được cửa hàng chăm sóc cực kỳ tốt, bế trên tay thấy nặng trĩu.
Sau khi tắm rửa rồi dùng cơm tối, Hứa Luật mệt đến mức mau mau chóng chóng bò về phòng ngủ. Vừa đặt chân lên giường trong đầu phản xạ có điều kiện nhớ đến ‘Tuyên cáo’ của Đường Tố.
Vài giây sau, chỗ nằm bên cạnh lún xuống, rồi cô bị kéo vào ồng ngực quen thuộc, áp sát vào anh, giống như là của riêng anh.
“Yên tâm đi! Đêm nay không ‘ăn’.”, Đường Tố kề sát vành tai cô thì thầm: “Em mệt rồi! Nghỉ ngơi đi!”
Qua chuyến đường dài đầy mệt mỏi bản thân anh cũng không đạt được trạng thái tốt nhất, anh hôn nhẹ lên môi cô: “Ngủ ngon, mơ đẹp!”
Hứa Luật: “Ngủ ngon!”
Nhắm mắt lại, cô an giấc.
Nửa đêm, Hứa Luật nghe tiếng động phát ra từ bên phía Đường Tố, cô liền mở mắt ra, phát hiện quần áo mình không cánh mà bay từ lúc nào, và Đường Tố cũng giống như cô. Hai người không một mảnh vải che thân, đối diện nhau. Gương mặt anh đầy gợi cảm, pha lẫn chút ma mị, đưa ra biểu thị, dường như muốn thu lại câu nói ‘Đêm nay không ăn’.
Hứa Luật kháng nghị: “Đại trương phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy; một lời đã nói không được phép làm trái.”
“Vậy được!”, anh với chiếc điện thoại di động đặt trên đầu giường, cho cô coi đồng hồ hiển thị trên đó: “Bây giờ đã bắt đầu một ngày mới!”
Quá mười hai giờ đêm, lời anh nói như vậy quả thật không sai!
…
Cô cảm giác như đã rất lâu … nhưng cảm giác hình như chỉ một vài phút mà thôi … Trong đầu cô còn đang âm thầm suy nghĩ: Đây chính là cảm giác hai người cùng nhau thân mật sao? Bên tai đột nhiên có tiếng gọi lớn, đưa cô về thế giới hiện thực, mở mắt, trước mắt cô là gương mặt anh tuấn của anh, cô vô thức gọi: “Anh Tố …”
Ồ! Hình như có cái gì đó sai sai!
Hứa Luật sững người, dựa vào chiếc đèn ngủ lờ mờ, cúi đầu nhìn y phục của mình, vẫn đường hoàng trên người, hoàn hảo như lúc bắt đầu … cô liếc sang nhìn người bên cạnh …
FUCK!!!
Hứa Luật thầm chửi bản thân … cô sao vậy … lại có thể MỘNG_XUÂN!
Tất cả đều do lời thông báo của anh hết, mới khiến cô có giấc mơ nhảm nhí này … Hứa Luật đổ hết tội lên đầu Đường Tố.
“Nằm mơ sao?” Đường Tố nhìn tâm trí chưa ổn định của cô.
“Ừm!”, Hứa Luật chợt nhớ ra --- Anh chưa nghe thấy tiếng gọi kia của cô chứ???
“Giấc mơ từ góc độ nào đó mà nói là phản ánh của hiện tượng tâm lý”, anh phân tích, “Em mơ gì vậy, anh có thể giúp em lý giải!”
“… Không có gì!”, đánh chết cô cũng không thể kể: “Ngủ … ngủ đi!”
Dứt lời, cô liền nhắm mắt lại, một lúc lâu sau không nghe âm thanh của anh, cô cho rằng đề tài này đã kết thúc, đang tính thở phào nhẹ nhõm thì vành tai truyền đến giọng nói của Đường Tố:
“Anh Tố … là em gọi anh phải không?”
“…” Sặc!
“Trong giấc mơ của em có anh!”
“…” Cô không nghe thấy gì hết.
“Giấc mơ ấy khiến em không thể khống chế, kìm lòng không đặng???”
“…” Không nghe!
“Anh thích nghe tiếng em rên rỉ ….”
“…” Cô ngủ rồi, ngủ rồi!
“Lúc chúng ta ‘hành sự’, em cũng gọi anh như thế nhé!” Thật khiến cho người ta chờ mong, anh không thể đợi được nữa.
“…” Hứa Luật tiếp tục giả chết nhưng thật ra cô hận không thể đập đầu vào gối chết: Người đàn ông này! Cuối cùng anh đã nghe được bao nhiêu rồi!!!!