Hồ Khả Khả trong chớp mắt nghẹn lại.
Nói xấu sau lưng người khác bị bắt quả tang thì phải làm thế nào đây?
Tất nhiên là làm lơ rồi!
Vậy nên ánh mắt Hồ Khả Khả bắt đầu chuyển động, cố gắng làm như mình không tồn tại.
Lúc này Hồ Ý Nhiên thấy Bao Lạc Kỳ xuất hiện ở cửa thì viền mắt nhanh chóng đỏ lên, cô ta từ trên ghế sofa đứng dậy, vẻ mặt oan ức nhìn Bao Lạc Kỳ.
Ai mà biết Bao Lạc Kỳ không chú ý đến vẻ mặt tỏ ra yếu đuối của cô ta, ngược lại ánh mắt lại nhìn vào tay cô ta.
Trên đó là điện thoại di động của anh.
Ánh mắt Bao Lạc Kỳ lạnh lẽo nhìn Hồ Ý Nhiên quát lớn: "Ai cho em cầm điện thoại di động của tôi?"
Giọng nói này thật sự có chút đáng sợ, sợ đến nỗi tay Hồ Ý Nhiên run lên một cái, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.
Cô ta lắp bắp nói: "Em gọi điện thoại cho anh không bắt máy, em tìm theo tiếng chuông thì thấy được trên ghế sofa, em mới... cầm lên xem thử một chút."
Nói xong thì như cầm một vật gì phỏng tay đặt lên bàn trà.
Bao Lạc Kỳ không nói gì, chỉ là cầm điện thoại lên nhập một mật mã sai, lập tức có thông báo nhập sai mật khẩu nhiều lần, điện thoại sẽ tắt máy sau mười giây.
Sắc mặt của anh lạnh xuống.
Hồ Ý Nhiên không được tự nhiên siết siết ngón tay, vẻ mặt Bao Lạc Kỳ thật đáng sợ, có phải anh đã nhận ra điều gì rồi không.
Không thể nào, cho dù điện thoại nhập sai mật mã vài lần, nhưng mà vậy thì hẳn cũng là không thấy được gì, vẻ mặt của anh Lạc Kỳ chắc chắn là vì tiện nhân kia.
Hồ Ý Nhiên nghĩ như vậy nên lá gan cũng lớn hơn, cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra níu lấy cánh tay của Bao Lạc Kỳ, trong giọng nói có chút cảm thông.
"Xin lỗi, anh Lạc Kỳ, em không ngờ chị em lại ở đây, còn... Còn nói ra lời như vậy, nhất định là chị ất quá tức giận nên mới nói chuyện không lựa lời, anh không nên trách chị ấy."
Hồ Khả Khả đang rón rén lên lầu cũng không tránh né, cô thẳng người, thò đầu ra khỏi cầu thang, mỉa mai nói: "Chà chà chà, khả năng lật mặt này của cô đúng là hạng nhất, cũng không trách Bao Lạc Kỳ có thể xem trọng cô, mắt cũng mù không nhẹ mà!"
Nói xong thì như có như không liếc mắt nhìn Bao Lạc Kỳ.
Bao Lạc Kỳ nắm chặt nắm tay, người phụ nữ này đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Bất ngờ là không thấy Bao Lạc Kỳ tức giận hay là động tay chân, trong lòng Hồ Khả Khả vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ cô ghét nhất là Hồ Ý Nhiên.
Vành mắt Hồ Ý Nhiên đỏ lên, kinh ngạc đối với việc Bao Lạc Kỳ không phản ứng gì với lời nói của tiện nhân này, vậy nên cô ta kéo ống tay áo của Bao Lạc Kỳ, muốn cho Hồ Khả Khả thêm một mồi lửa.
"Anh Lạc Kỳ, có phải anh nhốt chị lại không. Em nghe nói Quán Mục Bình hình như đang phát điên tìm chị ấy, nói là vợ chưa cưới của anh ta mất tích."
"Im đi!" Nghe được ba chữ "vợ chưa cưới", trán của Bao Lạc Kỳ giật một cái, không nhịn được thấp giọng cảnh cáo Hồ Ý Nhiên.
Hoắc Y Như trước giờ chỉ hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp của Bao Lạc Kỳ đâu chịu được kiểu đãi ngộ này, nước mắt tủi thân lập tức chảy xuống.
"Anh Lạc Kỳ, anh không thích em thì cứ nói thẳng, cùng lắm thì em lại ra nước ngoài, anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh, hu hu hu..."
Bao Lạc Kỳ đen mặt lại: "..."
Anh nhìn cô gái đang khóc hoa lê đái vũ trước mặt mình, trong lòng lại một lần nữa không chịu nổi.
Rõ ràng lúc nhỏ là một đứa trẻ vừa ngoan vừa biết nghe lời, sao bây giờ lại biến thành như vậy chứ?
Mẫn cảm, đa nghi, giỏi dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng cảm của đàn ông...
trong lòng Bao Lạc Kỳ thở dài, kìm nén tâm trạng giận dữ, nhẹ nhàng lau nước mắt Hồ Ý Nhiên, mềm giọng nói: "Ngoan, anh không có ý trách em, em về trước đi, ở đây anh còn chút việc phải xử lý."
Hồ Ý Nhiên nghe thấy còn chút việc phải xử lý thì đôi mắt nhìn thẳng về phía Hồ Khả Khả, ý trong mắt không cần nói cũng biết.
"Cô ấy lấy trộm tài liệu cơ mật công ty anh, anh cần thời gian để hỏi." Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bao Lạc Kỳ nói dối Hồ Ý Nhiên.
Dụ dỗ hết cách mới có thể dỗ được Hồ Ý Nhiên đi về, Bao Lạc Kỳ săn tay áo, cười như không cười nhìn Hồ Khả Khả đang định bỏ trốn.
Hồ Khả Khả nhíu mày lại, nghiêm mặt lại, tức giận nói: "Này, anh nhìn tôi làm gì? Bí mật quái quỷ gì đó của công ty anh sao tôi có thể đụng vào?"
Bao Lạc Kỳ từng bước ép sát cô: "Tôi nói cô đụng thì là cô đụng!"
Hồ Khả Khả từng bước lùi lại: "Tôi cảnh cáo anh đừng đến đây, tôi và anh đã ly hôn, cẩn thận tôi kiện anh tội bắt cóc phi pháp!"
Nghe được hai chữ ly hôn, lông mày Bao Lạc Kỳ giật một cái, nhưng ánh mắt của anh lập tức có vẻ như đang suy nghĩ.
"Chúng ta ly hôn lúc nào, sao tôi không biết, giấy ly hôn của cô đâu?"
Lúc này Hồ Khả Khả mới nhớ tới, giấy ly hôn của cô đã bị trận hỏa hoạn trong bệnh viện đốt thành tro rồi.
Hồ Khả Khả nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, lùi về sau hai bước, vịt chết vẫn mạnh miệng: "Cho dù không có giấy ly hôn rõ ràng, chúng ta cũng đã thỏa thuận ly hôn, sao anh có thể đổi ý?"
Bao Lạc Kỳ bước lên trước một bước, dồn cô vào góc không thể lùi được nữa, trầm thấp nói: "Sao không thể?"
Hồ Khả Khả tức giận đến mặt trắng bệch, giơ tay đánh về phía anh: "Anh quá vô liêm sỉ!"
Bao Lạc Kỳ bắt được tay cô, hừ lạnh một tiếng: "Làm người phụ nữ của Bao Lạc Kỳ tôi mà còn muốn đi với người đàn ông khác, lá gan của cô cũng lớn quá rồi!"
Nhẫn trên gón tay Hồ Khả Khả đã bị Bao Lạc Kỳ ném đi vào ngày cô bị trói trở về, lúc này anh nắm lấy ngón tay cô, Hồ Khả Khả mới cảm giác đươc ngón tay của anh thô ráp không đúng lắm.
Cô nhìn lướt qua, sau đó ngạc nhiên mở to mắt.
Chỉ thấy trên bàn tay đầy những vết xấu xí gồ ghề như là vết cháy.
Hồ Khả Khả thật lâu không nói nên lời.
"Làm sao, cô đã vừa lòng chưa?" Giọng nói của Bao Lạc Kỳ vang lên bên tai.
Cô mới giật mình, lắp bắp mở miệng: "Chuyện này... chuyện này..."
Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đã không còn dễ nhìn của anh.
"Ngày đó mở cửa sắt nóng, sau khi cô đi thì lửa cháy, đốt một bàn tay của tôi."
Cơ thể Hồ Khả Khả chấn động.
Sao lại thế, ngày đó... Ngày đó không phải anh đã được cứu ra ngoài từ trước sao?
Cô há hốc mồm, đang định hỏi vấn đề gì đấy, Bao Lạc Kỳ đã thả tay cô ra chỉnh sửa lại ống tay áo, che kín cánh tay đã không còn hình dáng ban đầu.
Anh giơ một cánh tay hoàn hảo khác lên, khớp xương tay rõ ràng cầm cằm cô, híp mắt nói: "Nghe đây."
"Chúng ta nếu một ngày vẫn chưa ly hôn thì cô vẫn còn là vợ tôi, là mợ chủ của nhà họ Bạch, không cho phép bỏ trốn khi tôi không cho phép, không cho phép tùy tiện đi với người đàn ông khác, không cho phép không thích tôi!"
Nói xong câu đó, Bao Lạc Kỳ cũng không mong chờ câu trả lời của Hồ Khả Khả, bỏ tay ra, đi xuống lầu.
Để lại Hồ Khả Khả vẻ mặt ngơ ngác đứng tại chỗ.