[Mẹ bớt chút thời gian về dự sinh nhật mình, tặng mình một cuốn sổ nhật ký rất đẹp, chính là quyển sổ mà mình đang ghi này, bìa bằng da đỏ nhìn rất rất vui. Nhưng bố không về, nói một câu bất hiếu thì, mình chỉ nhìn bức ảnh kết hôn treo trên tường, mới nhớ được khuôn mặt bố thế nào. Có điều không sao cả, mình đã sớm quen một mình tự chúc mừng sinh nhật mình rồi, mình sẽ tự nấu một bát mì, ăn ngay nhân lúc nó còn nóng, ước một điều ước năm nào cũng giống năm nào.
Hi vọng bố mẹ có thể cùng về dự sinh nhật con gái lần sau.] [À, mình nói sẽ viết tới khi nào tính mạng mình kết thúc, thì nhất định mình sẽ làm được, nhưng vấn đề là, nếu trước khi mình chết mà mắt bị mù thì phải làm thế nào? Hừ, mình nên là một người nói được làm được, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ tập viết trong lúc nhắm mắt, cho dù không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng tới việc mình viết nhật ký, ha ha, thật là một ý hay].
Đọc đến đây, Hình Khải nhướn môi cười, Hình Dục quả nhiên không giống những cô gái khác, mới mười tuổi mà đầu óc đã có những suy nghĩ cổ quái thế rồi.
Anh bắt đầu lật nhanh những trang nhật ký, quả nhiên, những nét chữ càng về sau càng loạn, muốn đọc xem cô viết gì thật không dễ.
Cho đến khi anh lật tới một trang bị gập, mới từ từ giở chậm lại.
Hình Dục dùng cả trang giấy, dùng bút bi viết mấy chữ lớn: [Từ hôm nay trở đi, tôi không còn một mình nữa].
[Ngày 20 tháng 3 năm 1995. Lần đầu tiên mình nhìn thấy Hình Khải, anh lớn hơn mình một tuổi, nhưng lại cao hơn mình rất nhiều, và anh tràn đầy sự thù địch với mình. Thường nghe nói con của những cán bộ cao cấp luôn cho mình là đúng, nhưng mình lại không nghĩ thế, mà mình có thể nhận ra, sự ngạo mạn của anh chỉ là đang che giấu sự mềm yếu bên trong, anh sợ có người khám phá thế giới nội tâm của mình, bởi vì trong đó giấu một đứa trẻ cô độc, mình phải tìm được đứa trẻ đó, như thế mình mới có thể giúp đỡ anh. Không phải vì mình bác ái, mà mình hi vọng đứa trẻ đó sẽ đồng hành với một kẻ cô đơn như mình.]
[Ngày 15 tháng 6 năm 1995. Hình Khải rất thích viết thư làm quen. Thấy anh rất hứng thú với những cô gái khác ngoài mình, trong lòng mình rất vui, ít ra thì điều đó cũng có thể bù đắp được sự cô đơn trong anh.] [Ngày 26 tháng 6 năm 1995. Hình Khải hẹn gặp một bạn gái quen qua thư, mình vốn không định làm phiền họ, nhưng cô bạn gái đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, mình sợ Hình Khải bị nhiễm thói xấu, nên mới bắt đầu làm loạn, khiến Hình Khải tức giận bỏ đi. Nhưng sau này nghĩ lại, hình như mình không nên quản quá nhiều chuyện, anh thích gì thì cứ để anh làm, anh vui là được.
Buổi tối, Hình Khải bắt đầu động tay động chân với mình, mình biết anh sẽ không làm gì mình cả, chỉ là muốn thấy mình khóc mà thôi, nhưng mình lại đánh vào đầu anh, khiến anh đau tới phát khóc. Mình cố ý đánh anh thật mạnh, anh xâm phạm mình không sao cả, nhưng nếu anh nghiện làm chuyện đó, rồi sẽ dùng thủ đoạn để xâm phạm những người con gái khác thì sao? Không nên vì sự thờ ơ của mình mà anh phải đi lệch đường. Vì vậy, xin lỗi Hình Khải, em ra tay hơi nặng.]
[Ngày 12 tháng 9 năm 1996. Hình Khải giành được giải nhất môn Taekwondo cấp trường, anh cho rằng cuối cùng cũng có thể vênh vang trước mặt mình được rồi, nhưng mình thật sự mừng cho anh. Hình Khải, anh giỏi thật đấy!] [Ngày 13 tháng 10 năm 1996. Hình Khải bắt đầu hứng thú với thân thể đang dậy thì của mình. Thế là mình lên kế hoạch, dùng điểm số làm điều kiện trao đổi. Bởi vì mình biết anh là một chàng trai thông minh, khi mình nhìn thấy rất nhiều những phát minh nhỏ do chính tay anh làm trong phòng để đồ, mình đã biết anh lười học thôi. Còn nữa, thật ra mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sớm muộn gì cũng cho anh, anh không cần phải sốt sắng.]
[Ngày 15 tháng 10 năm 1996. Có thể nói, hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời mình, chính vào ngày nay, trong lúc mưa bụi bay khắp trời, đã xác định con đường mà sau này mình phải đi. Hình Khải vứt đôi giày trắng mà mình yêu quý nhất…] “Xoạt!” một cái, Hình Khải đột nhiên cảm thấy quyển sổ nhật ký lơ lửng giữa không trung… cùng lúc đó, Hình Dục đang nhìn anh bằng ánh mắt không vui vẻ gì. Hình Khải đờ đẫn chớp chớp mắt, đang đọc đến chỗ quan trọng nhất ha ha ha…
Hình Dục quay người bỏ đi, chạy vào trong phòng đọc, khóa trái cửa lại, nhét sổ nhật ký vào trong két bảo hiểm sau đó lập tức đổi mật mã.
“Tiểu, Tiểu Dục, anh không cố ý đọc trộm đâu, thật đấy, vì anh làm đổ nước, tiện tay kéo ngăn kéo ra… thế là mở…” Hình Khải khẽ gõ cửa, chỉ chút xíu nữa là đọc được đến chỗ quan trọng rồi! Mẹ nó chứ, hối hận không kịp!
…
Hình Khải đứng ở ngoài cửa phải tới mười phút, Hình Dục mới chịu mở cửa ra gặp anh.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, Hình Khải chột dạ nhìn lảng đi chỗ khác. Sau khi cô biết Hình Khải vẫn chưa đọc được phần quan trọng nhất từ thần thái của anh, nghiêng đầu cười nhạt: “Anh, chào mừng anh trở về.”
Hình Khải hít một hơi thật lớn như trút được gánh nặng trên vai, ngay sau đó hai chân mềm nhũn, loạng choạng nằm vật ra sàn nhà giả chết… làm thế nào đây, muốn đọc tiếp nội dung trong quyển nhật ký đó quá, hay là cho nổ két bảo hiểm?