Ánh mắt Hình Khải dừng lại trên đôi chân thon nhỏ của cô, nghĩ đến ánh mắt chăm chú của những học viên khác dành cho Hình Dục, thật không ánh mắt nào là không nhức nhối.
Hình Dục vô thức kéo kéo váy: “Em rất ít khi mặc váy.”
“Không phải là rất ít, mà cấm luôn!”
“Em biết rồi.” Hình Dục mím mím môi, co đôi chân lại.
Hình Khải thấy cô không cười nữa, càng bất mãn hơn, chẳng qua chỉ là bảo cô đừng mặc váy nữa thôi, huống hồ cái váy này còn là anh mua cho cô. Làm mặt giận dỗi gì chứ?
Hình Dục cũng chẳng giải thích câu nào, tự coi như mình xui xẻo, cái gì mà… “Ngang ngược vô lý”.
Hình Khải càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn quên mất mình làm như thế rút cuộc là có ý gì?
“Em là cái bao trút giận à? Anh nói gì em cũng đồng ý sao? Có biết như thế rất đáng ghét không hả?” Lửa giận bốc lên, anh bắt đầu la hét.
Hình Dục vẫn im lặng không nói, bộ dạng thờ ơ của cô ngược lại còn khiến Hình Khải cảm thấy mình thật vô lý, quá đáng, cứ như cô đang dùng sự im lặng để phản kháng, thỏa hiệp.
Hình Khải mấp máy môi, còn định nói cho hả giận, nhưng thấy chẳng có căn cứ gì, anh bèn thở dài: “Sau này anh còn la hét giận dữ với em nữa, em có thể lên tiếng phản kháng không? Coi như giúp anh nhanh chóng trở thành một người đàn ông lịch thiệp, được chứ?” Anh thừa nhận mình là kẻ ưa thể diện, có chết cũng không chịu xin lỗi.
Hình Dục sững lại, thành thật trả lời: “Được thì được, nhưng la hét giận dữ là để chỉ những câu nói, từ ngữ thế nào? Có phạm vi cụ thể không?”
Hình Khải chớp chớp mắt, không còn gì để nói nữa.
Rất nhanh, mùi khoai nướng thơm lừng lan tỏa trong không khí, Hình Khải liếm liếm môi, cầm cành cây lên, bới bới một củ khoai đã chín trong đống lửa, đang định há miệng ăn thì thấy Hình Dục nhìn mình chằm chằm.
Anh đập vào đầu mình một cái, bóc lớp vỏ khoai bên ngoài ra, nghển cổ nuốt nước bọt rồi đưa cho Hình Dục.
Hình Dục lại nhanh chóng xua xua tay: “Em không đói, anh ăn đi.”
Hình Khải không để ý tới lời cô, vẫn dí dí củ khoai trước mắt, Hình Dục không chịu nhận, thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.
“Cầm lấy đi! Bảo em ăn thì em cứ ăn đi chứ!” Anh lại bắt đầu nói to.
Hình Dục thấy anh giận, đành phải cầm lấy, nhưng vẫn không ăn, bởi vì củ khoai thứ hai vẫn chưa chín, cô muốn đợi Hình Khải rồi cùng ăn. Đó là thói quen được cô nuôi dưỡng từ nhỏ, nếu hai người cùng ăn cơm, đối phương cầm đũa cô mới cầm đũa, đặc biệt là khi cùng ăn với người lớn tuổi hơn. Mẹ nói với cô rằng đấy là sự lễ phép.
Củ khoai thứ hai nhanh chóng được nướng chín, Hình Khải xiên vào que, rồi cầm lên “cụng ly” một cái với củ khoai trên tay Hình Dục, hai người nhìn nhau cười.
Nhưng, miệng anh còn chưa kịp nếm hương vị ngọt ngào của củ khoai thì Hình Dục đã lên tiếng ngăn cản: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
Hình Dục mím môi không nói, lục ba lô lấy ra hai cây nến sinh nhật, rồi cắm lên thân củ khoai đã được nướng mềm.
Thấy Hình Dục làm vậy, đầu tiên Hình Khải hoang mang, sau đó anh ôm bụng phá lên cười: “Em đang làm gì thế, không định coi củ khoai này là bánh ga tô đấy chứ? Đừng vớ vẩn nữa, mau ăn đi, hơn nữa sinh nhật của anh qua lâu rồi.”
Hình Dục ấn chặt cổ tay anh, ép anh phải châm nến sinh nhật bằng được.
Hình Khải không thắng được cô, đành phải châm nến, có điều cảnh tượng này nhìn thật nhức mắt chua xót, anh đường đường là con trai độc nhất của đại tướng quân, người kế nghiệp quan trong mắt người khác, thế mà lại phải tới mức dùng khoai lang nướng để làm bánh sinh nhật.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi ánh nến yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hình Dục, Hình Khải lại thấy lòng điềm tĩnh lạ thường. Anh có một thứ cảm giác khác thường kỳ lạ, cảm thấy giờ này khắc này thật ấm áp.
“Hình Khải, chúc mừng sinh nhật…” Hình Dục chớp đôi mắt to long lanh nước, cười tươi như hoa.
“Ha ha, chúc mừng sinh nhật!”
Hình Dục cười thỏa mãn, hai tay chắp trước ngực để ước, sau đó thổi tắt nến.
“Này, chẳng phải anh mới là người thổi sao?” Hình Khải vò vò tóc, cảm thấy rất lạ trước hành động và lời nói của cô.
Hình Dục bịt miệng cười, rút nến ra khỏi củ khoai, cầm lên “cụng” vào củ khoai của anh một cái nữa.
Hình Khải hoàn toàn không hề biết hôm nay là sinh nhật của Hình Dục, có điều anh là một người xuề xòa, lúc này lại đang đói bụng nên có gì đó để ăn quan trọng hơn, còn cái nghi thức kỳ lạ này… Hình Dục thích thế nào thì cứ làm thôi.
“Này, vừa rồi em ước chưa?” Anh vừa cắn khoai vừa hỏi.
“Ước rồi!”
“Ước gì?”
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.” Hình Dục luyến tiếc củ khoai nướng thơm phức nên ăn rất từ tốn.
Hình Khải liếc xéo cô, khí chất dân dã toát ra từ trên người cô, cả cách xử lý tình huống rất điềm đạm thản nhiên nữa.
Hình Khải cho tay lên quệt miệng, không kìm được bò tới gần Hình Dục.
Khuôn mặt anh áp sát vào Hình Dục, Hình Dục ngơ ngác không hiểu, nhìn nhìn củ khoai nướng trong tay mình, như chợt nghĩ ra điều gì, cô bẻ đôi củ khoai, đưa cho Hình Khải một nửa.
Hình Khải nhún nhún vai, không khách khí cắn một miếng thật to rồi vòng tay ôm lấy eo Hình Dục.
Hình Dục khẽ run lên, không đợi cô kịp nói, đôi môi ấm áp đã đè chặt lên môi cô, ngay sau đó là mùi khoai nướng thơm ngậy theo đầu lưỡi anh luồn vào trong miệng.
Hình Dục kinh ngạc, cô không ngờ mới một giây trước đây Hình Khải còn tỏ ra chán ghét mình, thế mà giờ lại… Cô giơ tay định đẩy anh ra từ chối, nhưng đôi tay đột ngột dừng lại ở vị trí cách Hình Khải một centimet, từ từ buông thõng xuống, Hình Dục nhắm mắt lại.
Hình Khải thích sự ngoan ngoãn phục tùng của cô, nhưng cũng ghét kiểu phục tùng vô nguyên tắc ấy. Giống như lúc này, cô không hề từ chối nụ hôn vồ vập của anh, nhưng cũng chẳng nhiệt tình đáp lại, chỉ lặng lẳng tìm cách phối hợp.