Hình Khải thấy Phùng Xuyến Xuyến tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng cả lên, muốn cầu sự bình an, nên lập tức anh mềm mỏng đầu hàng, vòng tay ôm lấy Phùng Xuyến Xuyến từ phía sau: “Được được được, anh sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Phùng Xuyến Xuyến lúc này cơn giận đang bốc lên tận đầu, quay phắt người lại đẩy Hình Khải ra: “Hơn nữa anh mua quần cho em gái mình có cần lén lén lút lút như thế không? Cứ đàng hoàng mà mua! Làm gì mà như làm chuyện mờ ám thế?”
Cả phần lưng Hình Khải bị đẩy đập mạnh vào tường, không may trên tường lại có một chiếc đinh bị đóng chồi ra, đâm thẳng vào xương sống, khiến anh đau đớn đưa tay ra xoa xoa, không ngờ cô bạn gái lại ra tay mạnh như thế.
Phùng Xuyến Xuyến vẫn không chịu thôi: “Tại sao anh lại không thể khiến em cảm thấy được an toàn chứ? Em thật sự không chịu đựng được anh nữa rồi Hình Khải, mình chia tay đi!”
***
Hình Khải khẽ khựng lại một phút, nhưng không đi tới dỗ dành cô như vẫn làm, mà rất bình tĩnh gật đầu.
Phùng Xuyến Xuyến sững sờ nhìn anh, nước mắt giàn giụa.
“Giờ thì anh đã tin rằng phụ nữ đúng là có giác quan thứ sáu. Xin lỗi!” Nói rồi Hình Khải quay người bỏ đi. Sự nghi ngờ của Phùng Xuyến Xuyến rất chính xác, Không sai, cho dù anh đã kiên quyết phủ nhận bác bỏ, cuối cùng vẫn không thoát được sự nhạy cảm của người con gái.
Một khi tình yêu đã không còn, miễn cưỡng ở bên nhau lừa mình dối người, càng khiến đối phương bị tổn thương nhiều hơn.
Mặc dù Phùng Xuyến Xuyến luôn nghi ngờ rằng anh đã thay lòng đổi dạ, nhưng ngay lúc này cô lại không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, cô ngồi bệt xuống nền, hai tay ôm mặt, nước mắt chảy ròng ròng.
***
Hình Dục thấy Hình Khải một mình quay lại lớp học, sắc mặt không tốt lắm, đoán chắc hai người bọn họ lại cãi nhau rồi. Nhưng kết quả mà Hình Dục muốn nhìn thấy lại không phải như thế, bọn họ vẫn luôn kết thúc trong cãi vã.
Có điều hôm nay rất lạ, cho tới tận giờ học buổi chiều, Phùng Xuyến Xuyến vẫn chưa quay lại lớp.
Hình Dục có chút lo lắng nên hỏi xem Phùng Xuyến Xuyến đi đâu, nhưng Hình Khải nói anh không biết.
Cô len lén mượn di động của Đặng Dương Minh, chuông đổ rất lâu, Phùng Xuyến Xuyến mới nghe máy. Phùng Xuyến Xuyến nói thấy không khỏe nên đã về nhà rồi, nếu tiện, hy vọng Hình Dục có thể mang giúp cô cặp sách về nhà.
***
Tan học, Hình Dục lần theo địa chỉ mang cặp sách tới nhà Phùng Xuyến Xuyến, lúc đầu Phùng Xuyến Xuyến không nói gì, nhưng khi Hình Dục quyết định ra về, cô lại ôm chầm lấy Hình Dục mà bật khóc. Phùng Xuyến Xuyến kể việc bọn họ chia tay nhau, cô nói lúc đó mình đang tức giận nên nói mà không suy nghĩ thấu đáo, nhờ Hình Dục về nói giúp với Hình Khải một câu.
Hình Dục an ủi Phùng Xuyến Xuyến một lúc, thấy cô vẫn chưa bớt buồn, nói thật ra thì, trong lòng Hình Dục cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.
***
Hình Dục về đến nhà, nhân lúc giúp Hình Khải sắp xếp lại phòng, vờ như vô tình nói: “Thì ra buổi chiều Phùng Xuyến Xuyến không đi học là vì bị ốm.”
“Ồ!” Hình Khải ngả người vào đầu giường đọc sách, thái độ rất bình thản.
“Anh gọi điện hỏi thăm người ta xem sao.” Hình Dục cầm điện thoại bàn lên đưa cho Hình Khải.
“Chia tay rồi.” Hình Khải chẳng buồn liếc mắt nhìn Hình Dục lấy một cái, thuận tay đẩy ống nghe đang chắn trước mặt mình ra.
“Chia tay rồi vẫn còn là bạn mà. Cũng có thể quan tâm một chút chứ sao!”
Phịch! Hình Khải đập quyển sách lên máy điện thoại, nhìn Hình Dục bằng ánh mắt dò xét.
“Em bị bệnh à?” Anh chất vấn Hình Dục với giọng cáu kỉnh.
“Không.”
“Em có còn nhớ em là gì của tôi không?”
“Nhớ.”
“Thế giờ em đang làm gì? Nghĩ mình là Quan Thế âm Bồ tát chắc? Mau chạy về phòng cười thầm đi, đấy mới là việc em nên làm lúc này!”
Hình Dục bất lực chớp chớp mắt, bưng chậu nước quay người đi ra, trước khi ra khỏi phòng còn buông một câu: “Anh mới có bệnh.”
“…” Hình Khải giơ nắm đấm lên dứ dứ vào bóng lưng Hình Dục, ngay sau đó cầm sách lên. Em được lắm Hình Dục, coi như em giỏi! Em có quyền! Mẹ kiếp, anh quyết định rồi, lần này anh nhất định dựa vào thực lực mà giành được 85 điểm!