Hình Khải ngủ một giấc hết tiết học buổi sáng, mấy lần Phùng Xuyến Xuyến định gọi anh dậy nhưng bị Hình Dục ngăn cản bằng những lời rất khéo léo.
“Tối qua anh ấy không ngủ sao?” Phùng Xuyến Xuyến đi cùng Hình Dục đến nhà ăn.
“Ừ, chẳng phải sắp thi cuối kỳ rồi à, cậu hãy rộng lượng một chút đi.” Hình Dục biết anh trăn trở suốt cả đêm, lúc thì xuống nhà lấy nước uống, lúc lại vào bếp tìm đồ ăn, còn cô cả đêm cũng không ngon giấc.
Phùng Xuyến Xuyến bất mãn bĩu môi, định nói gì lại thôi, dù sao cũng không nên nói xấu anh trai Hình Dục trước mặt cô ấy. Nhưng câu mà Hình Khải hét lên bên ngoài lớp học lúc đánh cậu nam sinh kia cứ lởn vởn trong đầu cô mãi không thôi: “Mày ăn phải gan gấu mật báo rồi hay sao mà dám tơ tưởng đến người của tao?”
“Phải rồi, hai người là anh em ruột à?”
Hình Dục bật cười, hỏi lại: “Bọn mình không giống nhau sao?”
Phùng Xuyến Xuyến nhìn kỹ Hình Dục, khuôn mặt không giống, nhưng khí chất rất giống, con cái của quân nhân đều có một kiểu khí chất ấy.
Phùng Xuyến Xuyến định nói gì đó thì Hình Dục đã kéo tay cô chỉ về phía căng tin mà chạy: “Nhanh lên đi, đến muộn là không còn gì đâu.”
Vào căng tin, đừng coi thường Hình Dục gầy gò nhỏ bé, khả năng tranh giành cơm của cô chẳng thua kém bất kỳ cậu bạn nào, khi cô đang chen chúc len trong đám người đi về phía trước thì có một bờ vai đứng ra bảo vệ cho cô.
Hình Dục ngoái lại nhìn, đùa: “Anh Dương Minh, anh mới dậy đấy à?”
Dương Minh ừ một tiếng, anh thường ngủ tới khi nào tự tỉnh thì mới ra khỏi giường, còn chưa đến lớp mà vào căng tin ăn cơm trước.
Dưới sự “bảo hộ” của Đặng Dương Minh, Hình Dục chen lên phía trước thuận lợi, cô cầm hộp cơm dùng một lần.
“Cô ơi, cho cháu một suất nấm xào thịt, một suất thịt lợn băm, bốn lạng cơm.”
“Em ăn bốn lạng cơm?” Đặng Dương Minh ngạc nhiên.
“Không, em mua cho Hình Khải, anh ấy đang ngủ trong lớp.” Hình Dục đáp rất tự nhiên.
“Tên tiểu tử đó quen sai bảo em rồi, em mặc kệ cậu ta đi.” Đặng Dương Minh bất lực than, đồng nhân không đồng mệnh, kiếp trước chắc chắn Hình Khải tích đức không ít.
Hình Dục chỉ cười không đáp, mua cho mình hai chiếc bánh bao chay. Cô nhón chân lên gọi Phùng Xuyến Xuyến.
“Xuyến Xuyến, đưa đĩa cơm của cậu cho mình.”
Phùng Xuyến Xuyến lúc này vẫn xếp hàng giữa dòng người.
Phùng Xuyến Xuyến vẫn bị kẹt ở giữa hàng, thấy Hình Dục vì muốn lấy được thức ăn ngon tươi mới cho Hình Khải mà phải chen vào giữa đám con trai hung hăng như lang như sói để tranh giành, mình thân là bạn gái người ta, cảm giác trong lòng lúc này thật khó tả.
“Không cần đâu Hình Dục, cậu cứ lấy của cậu trước đi.” Cô uể oải trả lời, còn mặt mũi nào để Hình Dục phải đi mua cơm cho cả mình nữa.
“Dù sao cũng đã chen vào đây rồi, mau nói đi cậu muốn ăn gì.” Hình Dục có chút cuống, đám học sinh xếp hàng đằng sau đã bắt đầu nhao nhao có ý kiến.
Phùng Xuyến Xuyến không trả lời, cúi đầu vờ như không nghe thấy.
Nếu như không nhờ có Đặng Dương Minh đứng bên cạnh bảo vệ cho Hình Dục thì cô đã bị người khác chen đẩy ra khỏi hàng từ lâu rồi.
Đặng Dương Minh cau mày, cất tiếng giục với vẻ khó chịu: “Phùng Xuyến Xuyến! Muốn ăn gì mau nói đi, không thấy Hình Dục đang bị chen đây à?”
Phùng Xuyến Xuyến ngay từ khi chuyển vào lớp này đã sợ Đặng Dương Minh, một nỗi sợ hãi kỳ lạ, cô so vai lại, đáp: “Cũng… cũng hai bánh bao đi vậy!”
Hình Dục gật gật đầu, cầm túi đồ ăn chen ra khỏi dòng người, khi cô đưa bánh bao cho Phùng Xuyến Xuyến, thấy Phùng Xuyến Xuyến đã khóc từ bao giờ rồi.
“Sao thế? Ai bắt nạt cậu?” Hình Dục đang định lau nước mắt cho bạn thì Phùng Xuyến Xuyến quay đầu bỏ chạy, Hình Dục không hiểu có chuyện gì, tay cầm hộp cơm vội vã chạy đuổi theo.
Cho tới tận cửa lớp, Hình Dục cuối cùng cũng đuổi kịp Phùng Xuyến Xuyến, cô giơ cao một chân chặn ngay trước cửa, thở dốc, cầm hộp cơm gí vào tay Phùng Xuyến Xuyến, nói: “Cậu mang cơm cho Hình Khải trước đi, nói là cậu mua.”
“…” Phùng Xuyến Xuyến giơ tay lên lau nước mắt, thì ra Hình Dục ra sức chạy đuổi theo cô chỉ là để cho cô cơ hội được thể hiện mình?
Hình Dục nở nụ cười rạng rỡ, không nói thêm lời nào, nhét hộp cơm vào tay Phùng Xuyến Xuyến, sau đó lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao, rồi móc quai túi đồ ăn vào ngón tay của Phùng Xuyến Xuyến, quay người đi ra ngoài.
Phùng Xuyến Xuyến nhìn theo bước chân nhanh nhẹn của bạn, cảm giác áy náy trào dâng.