Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Chương 7

Ngoài cửa sổ bóng đêm mờ mịt, yên tĩnh không một tiếng động.

Trong thư phòng, ánh đèn chiếu sáng cảnh vật xung quanh, ngọn đèn xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, chiếu xuống cây cổ thụ bên ngoài, in bóng cây trên nền đất.

“Anh hai, đề này làm thế nào?” Dư Tư Nhạc cầm quyển sách vật lý lên, đi đến trước bàn làm việc của Du Lăng Thần.

Liên tục nhiều ngày sau mười hai giờ mới ngủ, viền mắt Dư Tư Nhạc có nét thâm quầng mờ nhạt.

Ngược lại, Du Lăng Thần có thói quen ngủ trễ dậy sớm, thông thường ngày hôm sau rời giường, tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Cây bút đặt dưới góc bên phải văn kiện, nhanh chóng ký tên vào, sau đó ánh mắt Du Lăng Thần dừng trên sách bài tập, đều là đề bài cường độ dòng điện.

“Em xem, rất đơn giản, bắt đầu giải như vậy, sau này lúc em giải đề bài, trước hết hãy viết điều kiện ra, sau đó liên kết nhưng thông tin lại, đã không biết suy luận, rất nhanh có thể viết ra đáp án.” Cây bút trên tờ giấy nháp, gạch xóa lung tung: “Hiện tại hướng giải của các đề trung học cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần nhớ kỹ một loại đề, về sau gặp lại nó thì liếc mắt một cái cũng biết nên viết như thế nào.”

Dư Tư Nhạc nhìn rất say mê, ánh mắt di động theo cây bút.

Lông mi dài màu đen, được đèn chiếu đến, tạo ra một mảnh đen nhỏ.

Sau khi Du Lăng Thần giải quyết vấn đề cho cô, thì nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của cô gái.

Lông mày cong cong, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng khi giải quyết được vấn đề.

Trong nháy mắt Du Lăng Thần hơi ngây người……………

Có lẽ sau khi người ta đặt thành kiến sang một bên, mới có thể phát hiện người ta chán ghét mình, thật ra cũng có chỗ khiến người khác yêu thích.

Chí ít đây là lần đầu tiên Du Lăng Thần cho rằng, gương mặt trước mắt này cũng không tệ, ánh mắt này có thể làm anh muốn yêu thương.

“Anh hai…….” Thật lâu không thấy câu trả lời, Dư Tư Nhạc gọi lại vài tiếng, “anh, còn một câu này nữa………….”

“Cho tôi xem.” Che giấu đi sự xấu hổ của mình, ánh mắt Du Lăng Thần trở nên lạnh như băng, sau khi xem xong đề bài, lại giải thích ý cho Dư Tư Nhạc nghe.



“Vâng, em đã hiểu, em sẽ viết quá trình giải đề ra, cảm ơn anh.”

Dư Tư Nhạc trở lại bàn học nhỏ, vùi đầu vào làm bài tập.

Ở chỗ cô không nhìn thấy, trong mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia cảm xúc khó nói. Du Lăng Thần cầm cây bút quay hai vòng: “Làm xong hai bài này, thì em đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp. Luyện tập không thể nóng vội, ban ngày đi học phải tập trung tinh thần, không thể để thân thể gục ngã được.”

Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động lên nhìn, mới có chín giờ rưỡi. Nếu không phải anh hai đã lên tiếng, cô ngượng ngùng phản bác lại. Hơn nữa mấy ngày nay cô rất mệt, nằm lên giường, chưa đến ba phút đã đi vào giấc ngủ.

Lấy tập sách để vào trong túi xách, Dư Tư Nhạc đứng lên: “Anh hai, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”


Lúc đi ra khỏi thư phòng, cô cẩn thận đóng cửa lại.

Dư Tư Nhạc vừa mới đi ra, Du Lăng Thần bên kia đặt cây bút xuống, tấm lưng dựa vào ghế xoay, ánh mắt có chút bối rối.

Sau khi mất trí nhớ, tính cách của con người sẽ có sự thay đổi lớn sao?

Cùng với cô gái trước mắt này ở chung, Du Lăng Thần cảm thấy cô có sự thay đổi lớn. trước kia luôn quấn lấy anh, bé gái ngày đó nói thích anh, dần dần đã đi xa, ngũ quan trên mặt cũng dần mơ hồ không rõ.

Thậm chí làm Du Lăng Thần có một loại ảo giác, giống như Dư Tư Nhạc trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ là hai người.

Lúc con người mệt mỏi đến cực điểm, khi ngủ sẽ rất sâu, cũng không thể nằm mơ.

Dư Tư Nhạc bị đồng hồ báo thức đánh thức, bắt lấy đồng hồ báo thức Đôremon kia, nhìn về cái nút trên mặt, nhấn thật mạnh vào nó.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Cô nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, rửa mặt đánh răng.

Lấy vài miếng bánh mì trong tủ lạnh ra, ăn qua loa vài miếng.


Bởi vì thời gian gấp rút, ngoại trừ ngày chủ nhật, Dư Tư Nhạc hoàn toàn không có thời gian làm bữa sáng. Không phải cắn bánh mì lấp đầy bụng, thì trên đường đi học, cũng mua bữa sáng khác.

Phòng ngủ của Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần gần sát, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng.

Dư Tư Nhạc nhanh chóng cầm lấy túi sách trên bàn, định rời khỏi thư phòng, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên dưới bàn làm việc của Du Lăng Thần có vài mảnh giấy.

Dư Tư Nhạc xoay người đi đến bên bàn nhặt lên, nhìn thấy trên giấy viết rất nhiều điều khoản, xem ra là hợp đồng, góc bên phải còn có chữ ký của anh hai.

Du Lăng Thần đem văn kiện về biệt thự xét duyệt. Đợi sau khi xử lý xong, ngày thứ hai lại mang đến công ty.

Vì vậy, Dư Tư Nhạc dám khẳng định một trăm phần trăm, tờ giấy này là lúc anh hai thu dọn, không cẩn thận làm rơi xuống.

Ngộ nhỡ đây là hợp đồng quan trọng, thì phải làm sao bây giờ?

Dư Tư Nhạc nhíu mày, đúng lúc lái xe đến, phân phó anh ta lái đến công ty.

“Tiểu thư, hôm nay cô không đi học sao?”

Lái xe có tên gọi là “Tiểu Vương”, Dư Tư Nhạc không biết tên đầy đủ của anh ta là gì, nhưng mà nghe người khác đều gọi anh ta như vậy, cô cũng thuận miệng gọi theo.


“Tôi có chút việc đi tìm anh hai, anh ở bên dưới chờ tôi một chút, tôi gặp anh hai xong sẽ xuống.” việc đến trường nhất định sẽ trễ, tổng công ty tập đoàn Du thị nằm trong trung tâm thành phố, cách trường học hơi xa một chút, từ chỗ này lái xe qua, ít nhất phải nửa giờ, hơn nữa giao thông ùn tắc, đoán chừng phải gần một giờ.

Vì vậy mới nói, Dư Tư Nhạc có thể sẽ “trốn học.”

Nghĩ phải nhanh chóng đến trường học, Dư Tư Nhạc mở cửa xa ra, xông vào công ty, chạy đến thở hổn hển.

Sau khi chạy đến đại sảnh, mới ý thức được………..Cô không biết phòng làm viêc của Du Lăng Thần ở tầng mấy.

Trước cửa đại sảnh có vài nhân viên lễ tân mình thấy cô, liền đoán được là người chưa thành niên, không chừng là nữ sinh bất lương trốn học ra ngoài.

“Chỗ này không dành cho người không liên quan đi vào, nếu không có việc gì, cửa lớn ở bên kia.” Một lễ tân đứng trước đại sảnh chỉ vào cánh cửa bên kia cho Dư Tư Nhạc.

Trong lúc nhất thời Dư Tư Nhạc hơi tức giận, nói thầm trong lòng, thái độ của người này là có ý gì?

“Lão tổng của các người ở tầng mấy?” Dư Tư Nhạc không có thời gian vô nghĩa với các cô gái đó, trong lòng gấp rút muốn đi học.

“Lão tổng?” Khóe miệng cô lễ tân nhếch lên một tia châm chọc: “Cô có hẹn trước không? Lão tổng của chúng tôi không phải người tùy tiện để cô muốn gặp! còn nữa, Boss của chúng tôi không có hứng thú với đứa trẻ không đủ lông đủ cánh này. Muốn học người khác xây dựng quan hệ, cô còn phải chờ thêm vài năm nữa.”

Lần này Dư Tư Nhạc thật tức giận, cô lấy điện thoại ra bấm vài dãi số của Du Lăng Thần, “Alo, anh hai……. Em ở dưới lầu công ty anh, anh xuống đây gặp em, anh quên dem theo cái gì nè.”

Vẻ mặt của các lễ tân không khác nhau, môi đỏ mọng có thể nhỏ ra máu. Vừa nhìn thấy cô gái nói chuyện điện thoại với giọng điệu này, hình như là có quan hệ với ông chủ. Nhưng cô không phải là người dễ bị hù dọa, chỉ là cô gái này cố ý giả vờ.

“Gọi là anh hai? Sao lại không gọi là cha nuôi? Trên người cô đều là hàng hiệu, chắc không phải là do anh hai cô mua đi?”

Lời nói này thật mờ mịt.

Dư Tư Nhạc lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói.

Xung quanh đại sảnh có vài cô gái khác đều nhìn đến Dư Tư Nhạc, không ít người xem náo nhiệt.

Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc hỏi anh hai mình vì sao lại chọn những viên chức này, vì sao lại là có những người nói chuyện không có chừng mực, cũng có thể là cô gái trước mặt này? Nhân viên lễ tân này không biết đây là trước cửa công ty sao?

Người có dáng vẻ thật xinh đẹp, nhưng khi mở miệng lại làm cho người ta thật chán ghét.

Đinh một tiếng, thang máy chuyên dụng mở cửa ra.

“Boss đến đây………” Vài nhân viên lễ tân khác đứng thẳng lưng, vẻ mặt hiện lên tia mỉm cười chuyên nghiệp. Hoàn toàn khác với vẻ mặt đang xem kịch vui lúc nãy.

Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Chương 7