Truyện tranh >> Anh Biết Gió Đến Từ Đâu >>Chương 72: Hoàn chính văn

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Chương 72: Hoàn chính văn


Trình Ca đứng lên từ trên con thuyền nhỏ, một chân giẫm lên mặt băng. Tảng băng trôi hơi lắc lư, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống ổn định trọng tâm, dùng cách này liên tục giẫm lên một chuỗi tảng băng trôi, an toàn đi tới lớp băng đi lên trên.
Cô ôm cái thùng trong lòng, cúi đầu nhìn, cá không thiếu một con.
Cách xa mấy mét, trên con thuyền nhỏ, người đàn ông tóc vàng mắt xanh quăng mỏ neo, nhìn sang phía cô, đột nhiên trợn to hai mắt, dùng tiếng Anh sợ hãi kêu lên: “J, phía sau cô.”
Trình Ca quay đầu lại, một con gấu Bắc Cực nho nhỏ nhào về phía cô, đụng cả người cô.
Giày UGG trượt một cái, cô ngã xuống đất. Cá trong thùng đổ hết ra ngoài, bật nhảy trên mặt băng. Gấu Bắc Cực con vui sướng đuổi theo cá, ăn rất vui vẻ. Rất nhanh, một đống gấu con trắng chạy ra từ bốn phương tám hướng, lăn qua lộn lại giống như nắm tuyết, đập đến mức cá bật nhảy khắp nơi.
Trình Ca lạnh nhạt nhìn người đàn ông một cái: “Jon, anh cũng không nói qua với tôi là tình huống này.”
Người đàn ông tóc vàng tên Jon nhún nhún vai: “Quên nói cho cô biết, mùi cá sẽ dụ gấu con ra.” Anh ta đi lên lớp băng, “Lần đầu tiên cô đến nên không quen thuộc với chúng, qua một khoảng thời gian thì sẽ hiểu chúng là một đám nhóc rất đáng yêu. Nhưng bây giờ nhiều người bắt giết gấu Bắc Cực quá, thủy thủ đoàn của tàu Phil bận sứt đầu mẻ trán.”
“Các anh nên ít tới đi.” Trình Ca nói.
“Hửm?”
“Khí hậu ấm lên làm cho thức ăn của gấu Bắc Cực ít đi, cho ăn là ý tốt, nhưng nên đổi cách khác.” Trình Ca nói, “Các anh cứ như vậy sẽ khiến gấu Bắc Cực tưởng rằng loài người là bạn tốt.”
Jon sững sờ, thoáng chốc câm nín. Gấu Bắc Cực thực ra là loài khó tiếp cận, nhưng gấu ở khu vực này quen thuộc với họ. Ngẫm lại quả thực bất an.
Trình Ca phủi nước trên người. Đột nhiên, một con gấu Bắc Cực con nhào tới, lăn một vòng trong lòng cô. Cô sửng sốt, luống cuống tay chân ôm nó, nhưng nhóc kia lại chạy mất.
Trình Ca trầm mặc không nói gì.
Jon thấy, hỏi: “Đụng vào cô rồi?”
“Không có.” Trình Ca lắc đầu, bình thản nói, “Nhớ tới một người.”
“Ồ?”
Trình Ca nói: “Cảm giác nó ôm lấy giống như cái ôm lần cuối cùng của tôi và anh ấy.”
Jon rất tò mò: “Mềm mại?”
Trình Ca nói: “Lạnh như băng.”
Jon sửng sốt.
Một năm rồi, đây là lần đầu tiên Trình Ca nhắc đến quá khứ của cô, đôi câu vài lời.
Jon là thủy thủ trên tàu bảo vệ cá voi tên “Les Watson”, phụ tá của thuyền trưởng Becker.
Nhiệm vụ của tàu bảo vệ cá voi tên “Les Watson” là bảo vệ cá voi và cá mập Bắc Băng Dương tránh khỏi sự tàn sát của tàu đánh bắt cá voi Nhật Bản.
Một năm trước, Trình Ca dùng thân phận nhiếp ảnh gia độc lập đi theo đội tàu của họ chụp ảnh tài liệu bảo vệ cá voi.
Khi đó, họ chỉ biết tấm ảnh 《Người phòng thủ》 của cô: Một tấm ảnh người đàn ông bảo vệ linh dương Tây Tạng trúng đạn quỳ trong tuyết giành được Giải thưởng Pulitzer cao nhất thế giới, để cho thế giới biết một nhóm người phương Đông ấy, để cho phương Tây bắt đầu nhận thức được trừ voi và tê giác ra, còn có linh dương Tây Tạng.
Mà điều tất cả mọi người đều không biết là, sau khi gửi tấm ảnh đó, Trình Ca đã hủy bản backup của mình. Cô không xem tấm ảnh đó nữa, 《Người phòng thủ》 chỉ tồn tại trong ghi chép của người khác. Không ai biết được tâm trạng của cô khi chụp tấm ảnh ấy, không ai biết cô đã nhẫn tâm với mình bao nhiêu, cô nhất định phải để cho toàn thế giới đều biết mảnh đất dưới chân anh.
Mà mười tháng sau khi cô lên tàu, phim tài liệu tiếng Anh《Biển cá voi》ra đời, gây chấn động trên phạm vi toàn thế giới. Dư luận, tiền bạc, sức người, sức của, sự ủng hộ của các nguồn tràn tới khu vực bảo vệ cá voi nhiều hơn.
Sau đó, Trình Ca không đi, cô ở lại tàu của họ chụp ảnh tài liệu tiếp sau, bảo họ đối đãi với cô như thủy thủ. Cô là người châu Á duy nhất trên tàu.
Trong mắt mọi người, J là một người phụ nữ phương Đông gợi cảm lại thần bí, có một sự trầm lặng từ trong ra ngoài, giống như phương Đông cổ kính xa xôi.
Cô chưa từng mừng rỡ, nhưng cũng không để lộ vẻ mặt buồn rầu, không tiêu cực chán nản. Cô rửa boong tàu, đốt nồi hơi, buộc dây thừng, kéo buồm lên cùng họ… Mọi việc thủy thủ làm cô đều làm.
Cô thường ngồi xếp bằng trên boong tàu, hóng gió lạnh Bắc Băng Dương, uống rượu mạnh của Nga, hút thuốc lá, thờ ơ nhìn một đám đàn ông hát điệu kéo thuyền.
Thỉnh thoảng họ huyên náo buồn cười, cô còn có thể cười cười, phần nhiều là sự chế giễu trong lời nói, thỉnh thoảng không nói gì trợn mắt trắng.
Cô thích nghe âm thanh của gió, đặc biệt là lúc giương buồm. Nghe tiếng gió, cô sẽ trông lên, ngước nhìn chỗ họ mãi mãi không thấy được.
Cô cũng rất thích ngắm sao. Trong vòng Bắc Cực, bầu trời sao trên đại dương đẹp như truyện cổ tích. Vào ban đêm, cô thường quấn áo lông dày ngồi trên boong tàu ngắm bầu trời sao.
Ngắm xong rồi quay lại cabin, đôi mắt giống như dùng nước Bắc Băng Dương rửa qua, trong vắt, trong veo, còn có chút lạnh lẽo.
Dần dần, trong thủy thủ truyền ra, cô biết sáu chòm sao: Chòm sao Đại Hùng, chòm sao Tiểu Hùng, chòm sao Thiên Hậu, chòm sao Thiên Nga, chòm sao Thiên Cầm và chòm sao Thiên Ưng.
Thuyền trưởng Becker biết rất nhiều chòm sao, nói muốn dạy cô. Cô nhả khói thuốc, không có hứng thú quay đầu sang chỗ khác không nhìn.
Thỉnh thoảng có nhiều người ngồi trên boong tàu ngắm sao, cô bị quấy rầy đến bực mình, liền kể câu chuyện thần thoại Trung Quốc cho họ, chỉ vào Ngân Hà rực rỡ trên bầu trời kể Ngưu Lang Chức Nữ. Kể xong, cô nói:
“Về sau tôi mới biết, thì ra chòm sao Thiên Cầm và chòm sao Thiên Ưng là Ngưu Lang và Chức Nữ.”
Jon và mấy thủy thủ nghe, không hiểu “về sau” đó là như thế nào. Nhưng có lẽ vì nói tiếng nước ngoài, giao tiếp xảy ra vấn đề.
Lúc cô kể chuyện cho họ cũng bình thản. Kể xong, cô nói một cách nhàn nhạt: “Nơi này nên có một điếu thuốc.”
Cho nên, Jon rất khó tin Trình Ca sẽ hình dung cảm giác lúc ôm một người là “lạnh như băng”.
Sau khi xem gấu Bắc Cực xong trở về, anh ta thảo luận với thủy thủ chung cabin. Đối phương nói: “Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ, cô ấy nói sai hoặc cậu nghe lầm rồi.”
Jon suy nghĩ một chút, nói: “Lời giải thích này hợp lý.”
Sập tối, tàu của họ tuần tra trên Bắc Băng Dương. Jon và mấy thủy thủ đi hạ buồm, theo thường lệ gọi: “J, hạ buồm thôi.”
Giương buồm và hạ buồm là việc Trình Ca nhất định muốn tham gia. Cô thích âm thanh cánh buồm nổi lên trong gió.
Hôm nay hạ xuống hơi sớm, trên biển không có gió.
Mỗi khi sập tối mặt trời lặn, trên biển luôn có một khoảng thời gian yên lặng, không có gió, cũng không có sóng. Yên ắng đến mức giống như đất liền.
Trình Ca đi theo đoàn người hạ buồm xuống, đứng bên lan can xem mặt trời lặn.
Sau khi tới đây, cô không cầm máy ảnh vào bất cứ lúc nào nữa. Cô không cần chia sẻ với người khác, cũng không phục vụ cho bất kì người nào. Nhiều cảnh đẹp hơn cô lựa chọn một mình hưởng thụ.
Mặt trời vừa lặn, bên ngoài liền trở lạnh.
Gió bắt đầu nổi lên, Trình Ca vươn tay. Jon đi sang đứng bên cạnh cô. Cô không bị quấy rầy, năm ngón tay xòe ra bắt lấy gió, tựa như đó là dòng nước chảy.
Jon hỏi: “Cô rất thích gió?”
Trên gương mặt Trình Ca có sự ung dung lạnh nhạt, cô nói: “Đó là người yêu của tôi.”
Jon cười: “J, cô có lúc giống một nhà thơ vậy.”
Trình Ca không giải thích. Cô giẫm lên một bậc lan can, thân trên treo ra phía ngoài, tay vươn xa hơn, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô xoay vờn quanh, quấn quýt cùng gió.
Giữa ngón tay cô, Jon thấy được gió có hình dạng, linh động, phản chiếu trên mặt biển chảy xuôi màu xanh mực.
Mỗi ngày cô đều có thể chơi với gió rất lâu. Jon nghĩ, suy nghĩ của người làm nghệ thuật đều lạ lùng thật.
Anh ta cũng lén thảo luận về gương mặt lãnh đạm cao cao tại thượng của cô, dáng người trắng nõn tuyệt diệu của cô với thủy thủ, tò mò tại sao bên cạnh người phụ nữ quyến rũ này không có đàn ông vây quanh, đoán có phải cô từng bị tổn thương tình cảm không. Việc này dường như quyến rũ hơn.
Nhưng mọi người không hề có ý đồ không an phận với cô, chỉ là một chút niềm vui và an ủi trong cuộc sống thủy thủ kham khổ, mỗi ngày nhìn cô hờ hững đi tới đi lui trên tàu, đáp một hai câu, cuộc sống đơn điệu liền có màu sắc.
Nếu muốn dùng màu sắc để hình dung, cô chắc là màu xanh nước biển, thường nhàn nhạt, hơi lạnh lùng, trầm tĩnh, ung dung, ẩn chứa tâm sự, lại không hề đau buồn; nhưng nhìn lâu, lại tựa như ẩn chứa bí mật.
Đúng, cô nên là màu xanh nước biển, sự quyến rũ vắng lặng.
Sau bữa tối, Trình Ca về cabin của mình, trong ngăn kéo của cô để một xấp ảnh của triển lãm ảnh 《Phong ngữ giả》.
Cô rất lâu không lật xem, hôm nay chợt nhớ tới liền ngồi dưới đèn bàn, tâm trạng không hề nhấp nhô xem từng tấm một.
Cô ngủ thật sớm. Ở một mình, có một cái giường tầng, còn có hai cái võng.
Tối nay cô ngủ trên võng, sóng biển khẽ lay động, cô ngủ yên ổn.
Vào ban đêm, loa phóng thanh trên tàu truyền đến lời cảnh cáo tức giận của thuyền trưởng Becker: “… Mời nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của cá voi…”
Có tàu đánh bắt cá voi.
Trình Ca bị đánh thức, lập tức xoay người xuống dưới, nhanh chóng mặc quần áo mang giày ống. Quần áo nhiều lại dày, đến lúc cô mặc xong, nghe được cụm từ như “Sẽ phát động tấn công”.
Trình Ca kéo cửa cabin ra, vừa chạy lên mạn tàu, một tiếng nổ đùng, một hồi lực va chạm khổng lồ tới từ phía sau. Chiến đấu đã sớm bắt đầu! Cả con tàu chao đảo, cô bay nhào ra ngoài một cách không kiểm soát đụng vào lan can, phần bụng đau đớn một trận.
Cô nghe thấy tiếng gió ào ào, quay đầu nhìn. Ảnh của 《Phong ngữ giả》 cô xem xong quên cất vào ngăn kéo đón gió bay vào bầu trời đêm và biển giống như tuyết rơi.
Cô thử đi bắt lấy, lòng bàn chân trơn trượt, cô nắm chặt lan can đứng vững. Một âm thanh vang dội hơn, một cái đụng mãnh liệt hơn, thân tàu nghiêng trên diện rộng.
Trình Ca bị hất ra ngoài, gần như ngã ngất. Nước biển gần không độ bao phủ cô, lạnh buốt, tê cóng, tanh, đắng chát, giống như cảm giác khi ôm anh lần cuối cùng.
Cô không phản kháng, cô không có sức. Cô cùng những tấm ảnh đó chìm xuống đáy biển lạnh như băng.
Cuối cùng có thể đi cùng với anh, một mình du lịch rất cô đơn.
Mọi thứ trên mặt biển đi cách xa cô. Cô lặng yên không một tiếng động, rơi vào thế giới màu xanh.
“Trình Ca, nếu như có ngày anh không từ mà biệt, em phải tha thứ cho anh.”
“Bành Dã, tôi nợ anh một mạng.”
Đúng vậy, cô đã tha thứ cho anh, cho nên phải cố gắng sống tiếp.
Mạng cô nợ anh, phải mang sinh mạng của hai người sống tiếp.
Đúng vậy,
Anh khảng khái hy sinh thân mình, cô cố gắng hết sức cầu sinh. Sống, là cách cô hoàn lại sinh mạng cho anh.
Giọt lệ đầu tiên rơi vào biển cả.
Nước tràn vào miệng cô, cô gắng hết sức bơi lên, hướng về nơi có ánh sáng; đáy tàu đụng vào vai cô, nước lạnh thấu xương.
Cô nổi mạnh lên mặt nước, dùng hết sức lực toàn thân la to: “HELP!”
“HELP!”
Khoảnh khắc ấy, cô trở thành người phòng thủ giống như anh.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn cô được chính cô cứu vớt.
**
Lại một ngày, trời trong nắng ấm.
Trên biển chỉ có gió nhẹ hiu hiu, nước biển xanh giống như đá quý sáng long lanh. Thủy thủ đoàn đang sửa tàu. Trình Ca sau khi bị cảm, thân thể cô bình phục.


Cô quấn chăn đi lên mạn tàu hít thở không khí trong lành, nhìn thấy Jon ở dưới sửa lan can, hỏi: “Có cần giúp một tay không?”
Jon nheo mắt nhìn lên cô: “Có thể xuống giường rồi sao?”
“Thân thể khỏe rồi.”
“Hy vọng rơi xuống nước không khiến tâm trạng cô quá tệ.”
“Không có. Đây là sinh mạng thứ hai.” Trình Ca nói xong, nói, “Jon, qua một khoảng thời gian, tôi phải tạm biệt các anh rồi.”
Jon kinh ngạc: “Tại sao? Đi đâu thế?”
“Học lâu như vậy, tôi muốn mua con tàu của mình, máy ảnh của tôi phải nhìn thấy mỗi một góc trên thế giới.”
Jon có thể hiểu, tuy rằng không muốn nhưng cũng ủng hộ cô.
Chiếc thuyền nhỏ đưa thư từ xa xa sang đây, thả neo bên cạnh tàu của họ. Người đưa thư đi lên, chào Trình Ca: “Báo của cô, còn có thư.”
“Cảm ơn.” Trình Ca nhận lấy.
Trên tay người đưa thư quá nhiều đồ, anh ta không cầm chắc, xoạt một tiếng rơi hết xuống đất. Trình Ca nhặt giúp, có một phong bì bên trên viết một chữ “Ye”, kèm chức vụ “Hoa tiêu” phía sau.
Phong bì bị che khuất hơn phân nửa. Cô nhìn chữ “Ye” đó, dừng một chút, sau đó trả một xấp thư xếp gọn cho người đưa thư.
Người đưa thư đi đưa thư.
Trình Ca giơ đồng hồ đeo tay trong tay lên, hướng về phía mặt trời, dùng cách anh đã dạy cô, tìm và tìm.
Ngoảnh đầu lại, cô nhìn thấy hướng Bắc.
Thế là cô đi về hướng Bắc.
Trình Ca đi tới bên cạnh lan can ở đuôi tàu, ngồi trên boong tàu, hai chân đưa ra khỏi lan can. Nước biển màu xanh cuồn cuộn dưới lòng bàn chân.
Lá thư thứ nhất là của Phương Nghiên và mẹ gửi tới, chẳng qua là nói về tình hình cuộc sống hàng ngày, dặn cô ăn nhiều rau, cuối cùng nói đến một tin vui. Phương Nghiên mang thai, cô sắp làm dì rồi.
Lá thư thứ hai ngoài ý muốn của Trình Ca. Đến từ Thanh Hải, phong bì cũng giản dị hơn.
Cô thấy liền bình tĩnh lại. Cô châm điếu thuốc, dưới ánh mặt trời bóc lá thư này ra. Trước tiên thấy tấm ảnh của Ni Mã và Mạch Đóa, hai người kéo tay nhìn ống kính, Mạch Đóa cười ngọt ngào, Ni Mã hơi xấu hổ.
Cô ngậm thuốc trong miệng, lấy thư trong phong bì ra. Ni Mã học chữ Hán không bao lâu, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, còn xấu hơn học sinh tiểu học:
“Chị ×+ (Trình Ca), gần đây chị sống có khỏe không!
Hôm đó sau khi chị đi, em duổi (1) theo, duổi không kịp chị. Sau đó không có tin tức, điện thoại cũng không gọi thong được nữa. Sau đó, người đại diện cũng không tìm được chị, mọi người dều không tìm được chị. Báo chí nói chị biến mất. Bọn em dều lo lắng.
Anh Hồ Dương nói, có một lần thấy 《Biển ca voi》, người sản xuất là CHENG JIA. Anh Hồ Dương nói, khẳng định là chị. Bọn em đã tìm rất lâu, tìm được chô này. Chị, bọn em dều rất nhớ chị, còn có anh Bảy nữa. Đúng rồi, theo lá thư này, còn có một món quà lớn tới tìm chị.
Đúng rồi, em đã bày tỏ với Mạch Đóa. Không đúng, là cô ấy giông như em thich cô ấy, cô ấy nói cô ấy cũng thich em.
Chị Đạt Ngõa và phóng viên Tiêt Phi cùng nhau rồi…”
(1) Trong bản gốc, một số từ trong lá thư của Ni Mã được tác giả ghi phiên âm pinyin để thể hiện việc Ni Mã viết chữ xấu. Trong bản chuyển ngữ, tớ sẽ viết sai những từ đó để thể hiện điều này.
Trình Ca đọc thư xong, cất vào túi.
Cô rẩy tàn thuốc, tiếp tục đọc báo. Báo do thuyền trưởng đặt, mỗi thủy thủ đều có thể định kỳ nhận báo của nước mình.
Cô quấn chăn đắp lên người, tùy ý lật xem, bất ngờ thấy một bài tiểu sử:
《Trạm bảo vệ Đạt Kiệt • Truyền thừa》 (2)
(2) Truyền thừa: truyền lại và kế thừa.
Cô ổn định vài giây, gió thổi trang giấy bay lượn. Ngón tay cô kẹp thuốc, cô vuốt phẳng tờ báo bị gió thổi.
Bài viết nói về câu chuyện từ thế hệ này sang thế hệ khác của trạm bảo vệ, nói năm ngoái Cáo Đen, nhóm săn bắt trộm lớn nhất bị đánh tan, đầu sỏ bị bắt; nói trạm bảo vệ cuối cùng giới thiệu nhóm thu thập chứng cứ hiện trường giống Kruger ở Nam Phi; còn kể câu chuyện nhỏ trong công việc, cuộc sống của các đội viên trạm bảo vệ.
Dán tấm ảnh của toàn bộ thành viên đứng ở cửa trạm bảo vệ, mỗi người đều đứng nghiêm, vẻ mặt bình tĩnh, không buồn không vui.
Đức Cát đứng ngay chính giữa.
Chốn quen thuộc ấy, cô không quay lại nữa. Cô đã cắt đứt mọi liên lạc với nơi đó.
Bài viết nói, “… Đức Cát là anh cả trong đội. Nhóm người lão Hai lần lượt hy sinh, trạm bảo vệ trải qua nhiều năm gian khổ, Đức Cát vẫn dẫn dắt đội viên từ thế hệ này sang thế hệ khác cố thủ, đến cuối cùng vân đạm phong khinh, tẩy tận duyên hoa (3), trao thân phận Đại đội trưởng cho người kế tiếp…”
(3) Tẩy tận duyên hoa: Tư tưởng triết học Đạo gia, ý là gột hết bề ngoài thế tục giả tạo, không thoa phấn son, không che giấu tâm cơ, có khí chất trong sạch thoát tục, thanh nhã như hoa cúc.
Trình Ca nhìn chằm chằm “nhóm người” ấy rất lâu.
Cô vươn tay chạm vào chữ in nho nhỏ ấy, gió thổi tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay cô.
“Nhóm người”.
Anh đánh đổi mạng sống, đổi lấy một “nhóm người”.
Những năm tháng xa xưa. Gió lạnh không đổi của Bắc Băng Dương thổi, cô cuối cùng cười nhạt một tiếng.
Không sao, đây chính là anh,

Tên của anh không ai biết, chiến công của anh mãi mãi trường tồn.
Cô hút mạnh một hơi thuốc, ngắm mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ. Thật tốt,
Cô ra biển phiêu bạc,
Từ nay về sau, ước nguyện đi biển cả đời của anh, cô thay anh hoàn thành.
Họ cuối cùng đã trở thành người cùng một đường.
Trình Ca kéo cổ áo ra, cúi đầu nhìn con chim ưng trước ngực;
Cuộc đời này của tôi, đi qua con đường tăm tối này đến con đường gian nan khác, số phận đánh đập tôi, nghiền nát tôi, thiêu cháy tôi,
Thờ ơ nhìn tôi ngã xuống một cách vô cùng thê thảm;
Nhưng tôi vẫn biết ơn tên đối thủ này,
Bởi vì trong những ngày tăm tối khó đi nhất, nó luôn để lại một chùm sáng, lướt qua tôi, sửa đổi tôi, soi sáng tôi;
Khi tôi đứng dậy, đứng thẳng hết lần này tới lần khác, nó rốt cuộc chịu thua, hai tay dâng vinh quang của sự hồi sinh tối cao cho tôi.
Đúng vậy.
Chết rất dễ dàng, nhưng sống mới là đại khí (4).
(4) Đại khí: là phong độ, thái độ, phong cách làm việc, đối nhân xử thế của một người; là một loại sức mạnh vô hình tỏa ra bên ngoài tổng hợp tư chất của một người. Đại khí là một loại khí phách dung nạp trăm sông, ôm nhật nguyệt, một loại sức mạnh ung dung hào phóng, tự nhiên vốn có, một loại thái độ thành thục khoan hậu, yên lặng hài hòa.
Trình Ca ngẩng đầu lên, ngắm bầu trời xanh đến mức khiến lòng người mê say, phả một hơi khói thuốc thật dài. Gió thổi tan khói, sợi tóc cô đang bay, cô nhàn nhạt nở nụ cười.
Nhớ bầu trời xanh, mặt trời mọc nghiêng giữa ngón tay anh, chim ưng đang qua lại. Anh nói với chim ưng: Trình Ca, ngày mai là một ngày đẹp.
Anh nói như vậy thì tất nhiên sẽ như vậy; bởi vì —— Anh biết gió đến từ đâu.
**
【Chính văn】
**
Thuyền trưởng Becker đứng ở mạn tàu kêu một tiếng, gọi Jon đang sửa tàu tới, nói: “Cậu lên bờ với tôi, đi đón một người còn lợi hại hơn hoa tiêu. Anh ấy là chiến sĩ trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý, tới tàu chúng ta tham quan.”
“Được.” Jon hỏi, “Xưng hô như thế nào?”
“Anh Ye.” Thuyền trưởng Becker đưa lá thư cho anh ta, nói, “Tên ở đây.”
Jon cầm lấy tờ giấy, nhìn một cái, nói: “Thuyền trưởng, ông nên bổ túc kiến thức thông thường đi.”
“Hả?”
“Họ ở phía trước. Không phải anh Ye, là anh Peng.” Jon nói, “Khả Khả Tây Lý. Anh ấy là người Trung Quốc đó.”
——————————————————————————————-
Ngoại truyện sẽ có trong ebook nhé. Tớ đang beta, ebook sẽ ra trong thời gian sớm nhất nên hy vọng các bạn không tự làm và chia sẻ ebook.
Dưới đây tớ chia sẻ lời tác giả với các bạn. Đoạn tớ đăng là đoạn Cửu Nguyệt Hi giải thích về kết cục, có một số đoạn theo tớ nghĩ không còn phù hợp với bản sau khi sửa nữa nên tớ sẽ không làm những đoạn đó.
Lời tác giả:
Thảo luận một chút về kết cục tốt nhất của bản văn này với các bạn,
1. Hai người tự sống thật tốt, không thiếu nợ nhau không qua lại. Họ đã là soulmate, không thể có bất kỳ cái gì chia cách họ. Cái này không hợp lý cộng thêm nói vớ vẩn.
2. Bành Dã đi Thượng Hải cùng Trình Ca, cái này không cần tôi nói. Thối rữa. Bành Dã rời Khả Khả Tây Lý thì không phải là Bành Dã nữa. Trong mắt tôi, cái này là một cách làm biến mất bản thân.
3. Trình Ca ở lại Khả Khả Tây Lý với Bành Dã, lý do như trên. Trình Ca dĩ nhiên ung dung bình thản, nhưng tính chất không bị trói buộc giống như chim ưng trong xương cốt cô bị xóa sạch.
4. Bành Dã ở Khả Khả Tây Lý, Trình Ca chạy khắp mọi nơi, thỉnh thoảng gặp anh. Trạng thái luôn duy trì trong khoảng chương 65. Kết cục này hợp lý, nhưng kém một chút. Dùng kết cục thứ năm nói cho các bạn biết cái kém này ở đâu.
5. Trong bản văn, bệnh tình của Trình Ca chuyển biến tốt và nói từ một mức độ nào đó, sự buông tay đối với đau khổ trước đây là Bành Dã kéo cô một cái. Nhưng tôi cần để cho bản thân cô kéo cô một cái, để cô đứng lên bằng chính sức của mình. Bất luận là chuộc tội hay làm việc thiện, cô phải đi con đường của mình, chứ không phải được Bành Dã dẫn dắt từ đầu đến cuối. Cô phải có sự độc lập của mình.
Sau khi Bành Dã (?), Trình Ca bình tĩnh cố gắng sống, mang theo chí hướng và nguyện vọng của anh, vì câu “tha thứ cho anh” anh nói, vì một mạng nợ anh, vì công cuộc bảo vệ động vật tít ngoài rìa thiếu người thiếu sức nhất mà dùng hết một phần sức lực của mình. Bành Dã từng cứu cô, cô là hai mạng, nhất định phải chiếu sáng tỏa nhiệt, chứ không phải tự tử vì tình lạnh lẽo. Điều tôi muốn viết là một đôi tình nhân khảng khái thực sự có niềm tin, anh biết nếu như có việc ngoài ý muốn, em phải tha thứ cho anh không thể đồng hành cùng em, em phải tiếp tục đi về phía trước. Anh vừa nói, cô liền hiểu. Cho nên đi về phía trước, không quay đầu lại.
Điều tôi muốn viết là một người phụ nữ thực sự có phẩm chất “cứng cỏi” này. Không phải người phụ nữ mất đi đàn ông thì không chịu nổi một đòn.
Đây cũng là lý do tại sao tôi loại bỏ kết cục thứ sáu: Trình Ca tự tử vì tình. Nguyên nhân thứ yếu là cá nhân tôi luôn không thích tự tử vì tình, cho dù người không muốn quan tâm tới trách nhiệm, mất niềm tin, không còn hy vọng nữa thì vẫn còn bố mẹ. Nguyên nhân chính thì là:
Có người nói hai người cùng chết thì không phải là đau buồn. Cái này nếu phân tích cụ thể, đối với câu chuyện này của tôi mà nói là thối rữa. Sự cứu rỗi của Bành Dã đã hoàn thành ngay từ đầu câu chuyện, bản văn này thực ra là quá trình cứu rỗi và lột xác của Trình Ca. Cô tự tử vì tình, chứng minh tất cả thay đổi trước đó toàn bộ là lâu đài trên không, là lực tác động từ bên ngoài của Bành Dã gây cho cô. Nhưng cô lựa chọn sống một cách kiên cường và bình thản, là bởi vì sự thay đổi và chuộc tội của cô phát ra từ chỗ sâu nhất nơi đáy lòng cô. Cô không dựa vào bất kì ai, mà là dựa vào chính mình phá kén lột xác thành công. Ngoài việc có tình yêu ra, cô còn có thể tối đại giá trị sinh mạng của mình.
Còn có kết cục thứ bảy: Trình Ca lột xác, cố gắng bình thản sống, nhưng lúc đi biển gặp phải tàu đánh bắt cá voi, rơi xuống biển. Kết cục này cũng hợp lý, nhưng không cần thiết. Chết hết rồi, điều các bạn thấy chỉ có tình cảm của nam nữ chính, trong mắt không có đủ chỗ để đặt thứ khác. Phải, các bạn cảm thấy cùng chết tốt hơn, một người sống rất đau khổ. Nhưng viết bản văn này, thay vì nói cho các bạn biết cùng chết hạnh phúc bao nhiêu thì tôi càng muốn nói cho các bạn biết, sinh mạng chính là: Đau khổ khó khăn thế nào đi nữa thì mẹ nó bạn cũng phải sống cho tôi!
Con người là phải khảng khái hy sinh thân mình, giống như Bành Dã, nhưng cũng phải cố gắng hết sức cầu sinh, giống như Trình Ca.
Niềm hy vọng chân chính của đời người, mãi mãi không phải là Romeo – Juliet cũng không phải Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, mà là quyết tâm kiên định bơi về phía ánh sáng của Rose trong Titanic. Tôi không phải Rose, chỉ là cảm thấy, đó mới là ý nghĩa chân chính của đời người.
Cho nên, tôi có thể nói với các bạn một cách rất khẳng định, đây là kết cục tốt nhất tôi có thể nghĩ đến.
Vì vậy kết cục, tội và thiện, đau khổ và vùng vẫy, do dự và kiên định, độc lập và cứng cỏi, khảng khái hy sinh thân mình và cố gắng hết sức cầu sinh, cùng hy vọng mà tôi muốn biểu đạt, tất cả đều có.


Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Chương 72: Hoàn chính văn