Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Chương 44


Lúc gần tối, Bành Dã và Trình Ca đến một thị trấn nhỏ gần quốc lộ Thanh Tạng.
Đến quốc lộ, cách trạm bảo vệ không xa nữa. Hai người không tiếp tục chạy về, vòng tới vòng lui trong trung tâm trấn tìm nhà nghỉ.
Mưa ít, khô hanh, trấn nhỏ bẩn đến mức mờ mịt.
Đường trong trấn rất hẹp, rất lâu chưa từng sửa đường, mặt đường lồi lõm, rác khắp nơi.
Phụ cận có một chợ bán thức ăn, mùi tanh của đủ loại thức ăn tràn ra từ ngõ hẻm, bao phủ cả con phố.
Ánh mắt Trình Ca quét nhìn bên đường, ngón tay cô chỉ một cái, nói: “Chỗ đó đi.”
Cái cô chỉ là một nhà nghỉ ở đầu hẻm chợ bán thức ăn, trên cửa kính dán “Hai mươi tệ”, một người phụ nữ mang thai mập mạp đứng ở cửa cắn hạt dưa;
Bành Dã khẽ nhíu mày: “Có chỗ dễ dàng như vậy?”
Lái xe tới gần, mới nhìn thấy mấy chữ khuất sau lưng người phụ nữ mang thai: “Ba tiếng.”
Hóa ra là phòng theo giờ.
Trình Ca không có lời nào để nói.
Bành Dã thấy nhà nghỉ đó quả thực quá bẩn, nói: “Không ở chỗ này.”
Trình Ca nói: “Ừ, không đủ thời gian.”
Bành Dã mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ cười một tiếng.
Tới đằng trước một chút, có nhà nghỉ có vẻ coi như sạch sẻ, sáu mươi đồng một đêm.
Bành Dã nói: “Chỗ này.”
Ngón tay cái của Trình Ca chỉ ra sau, cô nói: “Nãy bên kia có chỗ bốn mươi đồng.”
Bành Dã nói: “Chỗ đó trông không sạch bằng chỗ này.”
“Vậy sao?” Trình Ca ngồi dậy rướn rướn cổ, nhìn bên cửa sổ. Quả thực, chỗ Bành Dã nhìn trúng là chỗ sạch nhất vùng này.
Bành Dã dừng xe lại, nói: “Chỗ này đi.”
Trình Ca nói: “Vậy chúng ta chỉ còn lại hai mươi sáu đồng.”
“Sáng mai đến rồi.”
“Tối nay phải ăn cơm.”
“Hai mươi sáu đồng đủ ăn rồi.”
“Còn sáng mai.”
“…” Bành Dã cười cười, vặn chìa khóa xe ra, “Thế cũng đủ.”
Trình Ca suy nghĩ một chút, nói: “Không ngờ hai mươi sáu đồng vẫn rất nhiều.”
Vào nhà nghỉ, Trình Ca nói xem phòng trước. Rất thô sơ, một cái giường, một cái tủ, một cái ghế, cộng thêm một cái ti vi kiểu cũ. Toilet có thiết bị cũ kỹ, nhưng sạch sẽ; sàn nhà, tường, ra trải giường cũng đều sạch.
Trình Ca quay đầu nhìn Bành Dã: “Chỗ này đi.”
Bành Dã tháo ba lô trên lưng xuống, chuẩn bị lấy tiền.
Trình Ca mím mím môi, quay đầu nhìn bà chủ, nói: “Giá này có thể rẻ hơn chút không?”
Bà chủ mau mồm mau miệng: “Không thể rẻ hơn nữa đâu. Cô xem, chỗ chúng tôi là chỗ sạch nhất vùng lân cận này, con bé giặt ra trải giường lau sàn làm vất vả lắm, tôi phải trả lương cho con bé.”
Trình Ca: “Vậy thì thôi đi.”
Đưa tiền, bà chủ đi ra ngoài.
Trình Ca quay đầu, thấy Bành Dã ngửa đầu uống nước, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Cười cái gì?”
Bành Dã nuốt nước vào cổ họng, nói: “Cô không giỏi chuyện trả giá này, về sau học thêm với Thạch Đầu.”
Trình Ca đi tới đóng cửa lại, nói: “Sau này không có cơ hội nào rồi.”
Bành Dã không lên tiếng.
Anh trầm mặc im lặng uống mấy ngụm nước, đưa bình nước cho cô.
Trình Ca nhận lấy, anh buông tay, nhích người đi qua bên cạnh cô, vào toilet.
Trong toilet truyền đến tiếng nước chảy, Trình Ca uống mấy ngụm nước, tròng trành một ngày, nước suối cũng trở nên khô nóng. Cô vặn chặt bình nước, ngồi trên giường bật ti vi, trong đó chiếu phim tình yêu nhàm chán, nam nữ chính yêu đến dở sống dở chết.
Không bao lâu, Bành Dã ở trần đi ra, cả người ướt nhẹp.
Sau đó Trình Ca đi vào tắm một cái, rửa sạch bụi bặm và mồ hôi trên người, lại gội đầu qua loa. Tắm xong nhìn thấy áo thun Bành Dã phơi trên giá, cô giơ tay lên sờ một cái, ẩm ướt, mềm mại.
Cô lại nhớ tới chiều nay.
Người của Cáo Đen rời đi trong tiếng cười ha ha.
Bành Dã đi tới ngồi xổm xuống, phủi nhẹ bụi đất trên tóc cô, cô dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói: “Bành Dã. Tôi nợ anh một mạng.”
Tay anh dừng một chút, ngay sau đó,
“Không nghiêm trọng như thế.” Anh xoa xoa tóc cô, mỉm cười, “Cũng không mất miếng thịt, chuyện này bao lớn chứ?”
**
Khi mặt trời chiều ngã về Tây, Trình Ca đi ra từ toilet, Bành Dã đứng bên cạnh bàn bên cửa sổ, cúi đầu tháo băng vải cho mình, lau vết thương.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa chớp chiếu lên thân thể cởi trần của anh.
Trong căn phòng bị dọi nắng chiều ngột ngạt và khô nóng.
Sắc trời mờ tối, trong ti vi kiểu cũ, nam nữ nói lời âu yếm; trên con phố ngoài cửa chớp, tiếng người huyên náo.
Trình Ca dựa bên khung cửa toilet nhìn bóng lưng anh, anh lau cánh tay, đường nét trên lưng săn chắc, vì động tác lau tay, thân thể hơi rung nhẹ.
Trình Ca chân trần đi lên trước, ôm lấy thân thể anh từ phía sau, một tay nắm eo anh, một tay vuốt ve lên ngực anh.
Anh hơi dừng một chút, không quay đầu, tiếp tục tháo băng vải cho mình.
Hai người đều không nói.
Cô ôm anh, giống như hai nhánh cây dựa vào nhau buổi xế chiều.
Ti vi mở, dưới lầu huyên náo, anh và cô lại trầm mặc yên lặng.
Nước trên tóc cô nhỏ xuống lưng bên hông anh.
Một lát sau, Bành Dã đã buộc kĩ vết thương cho mình, bàn tay hạ xuống, phủ lên tay cô ở bên hông, nhẹ nhàng bóp một cái.
Trình Ca dựa đầu sau lưng anh, mở miệng: “Cảm giác gì?”
“Cái gì?”
“Anh vừa bóp tay tôi, là cảm giác gì?”
“Rất mềm.” Bành Dã nói.
“Vậy sao?” Trình Ca hạ một tay xuống, sờ sờ mu bàn tay mình, nói: “Tôi không cảm thấy.”
Bành Dã nhàn nhạt cong khóe môi, nói: “Đi ra ngoài một chút.”
Trình Ca buông anh ra: “Được.”
Cô vừa xoay người, Bành Dã ôm lấy cô từ phía sau.
Trình Ca không giãy giụa, để mặc anh.
Bành Dã chống cằm lên vai cô, cũng không nói chuyện.
Anh chưa bao giờ gặp được người phụ nữ như cô.
Bị người khác đấm đá tát, cô không rên một tiếng, không để cho anh đứng ngoài quan sát nhưng bất lực đau đớn nhiều hơn;
Anh bị đánh bị sỉ nhục, cô không nhìn, không khóc, không la, cũng không cầu xin, không để cho người ngoài thương hại anh nhìn anh chê cười nhìn anh vô lực;
Bụi bậm lắng xuống, anh tới bên cạnh cô, cô yên lặng bình tĩnh, không nhắc một chữ, không an ủi, không thương xót, cũng không khóc lóc kể lể.
Anh nói: “Không gãy tay cụt chân, chuyện tốt.”
Cô liền biết nói: “Đúng vậy.”
Anh chưa bao giờ gặp được người phụ nữ như cô.
Nhưng cơ hội yên lặng ôm nhau như giờ phút này, cũng chỉ còn lại đêm nay.
**
Mặt trời đã xuống núi, không khí vẫn oi ả. Nhưng không cần mặc áo khoác đeo khẩu trang nữa, ngược lại cả người thoải mái.


Trên đường phố chật hẹp người qua xe lại, quán ăn ven đường bắt đầu dời bàn bày ghế nhựa chuẩn bị cho buổi chợ đêm. Đi qua một quầy bán đồ vặt, Trình Ca liếc nhìn tủ kính, Bành Dã hỏi: “Muốn mua thuốc không?”
Trình Ca lắc đầu, không dừng bước.
Bành Dã xách cánh tay cô, nói: “Đi xem thử.”
Trên kệ hàng của quầy bán đồ vặt bám đầy bụi, bày các loại quà vặt, đồ dùng hàng ngày, phía trên quầy hàng treo một cái giá phơi đồ lót hình tròn màu xanh, kẹp đồ chơi nhựa kém chất lượng.
Trình Ca và Bành Dã vừa đi tới, phía sau mấy đứa trẻ đen thui xông lên chen vào trước, nhón chân đưa tiền cho ông chủ, tranh giành ồn ào:
“Con muốn mua cái điện thoại di động kia.”
“Con muốn mua súng.”
Ông chủ tháo đồ chơi trên cái kẹp xuống, đứa trẻ lớn tiếng kháng nghị:
“Không phải cái đó, cái con muốn là cái đỏ!”
“Cái con muốn là bên cạnh đó, không phải cái nhỏ.”
Trình Ca thờ ơ nhìn bọn nhóc một cái, không có hứng thú gì với trẻ con và đồ chơi, quay đầu lại thấy Bành Dã nhìn mấy đứa nhóc đen nhẻm đó một cách đầy hứng thú.
Trình Ca cào cào mái tóc ướt, thuận miệng hỏi: “Anh thích con nít?”
Ánh mắt Bành Dã dời sang mặt cô, trở nên tĩnh lặng: “Ừ.”
Trình Ca bĩu môi một cái, quay đầu đi.
Bành Dã hỏi: “Cô không thích?”
Trình Ca nói: “Quá ồn ào.”
Ông chủ đưa đồ chơi cho bọn nhóc, đám trẻ a a a la hét, cuốn đi như gió.
Trình Ca đi lên trước, cúi đầu nhìn thuốc trong tủ kính, đều là nhãn hiệu cô không biết.
Trình Ca hỏi: “Loại rẻ nhất bao nhiêu tiền?”
Ông chủ lấy một gói màu vàng ra, nói: “Năm đồng.”
Trình Ca nhận ra đó là loại nhóm Bành Dã, Mười Sáu thường hút.
Cô ngẩng đầu nhìn Bành Dã, nói: “Lấy cái này.”
Bành Dã móc tiền đưa cho ông chủ.
Trình Ca cầm lấy thuốc, xoay người liền bóc ra lấy một điếu hút, còn lại ném cho Bành Dã cầm.
Thuốc đó vừa kém vừa mạnh, lúc đầu Trình Ca không quen lắm, hút một hơi ho mấy tiếng, kích thích đến độ đầu mày đều nhíu lại.
Bành Dã giơ tay lên vỗ vỗ lưng cô, Trình Ca xoay người nói không cần, Bành Dã liền cúi đầu thổi một hơi thuốc vào mặt cô, Trình Ca nhíu mày lại ho thêm mấy tiếng.
Bây giờ là giờ ăn cơm tối, đồ ăn nướng xào không ăn nổi, hai người tìm một quán mì kéo sợi Lan Châu, sáu đồng một tô, gọi hai tô.
Trình Ca ngồi xuống, nói: “Rẻ hơn chỗ chúng tôi.”
Bành Dã hỏi: “Chỗ các cô bao nhiêu tiền một tô?”
Trình Ca nói: “Mười đồng.”
Bành Dã gật đầu coi như đã hiểu.
Trình Ca hút một hơi thuốc, hỏi: “Anh đã từng đi tới Thượng Hải sao?”
“Không có.” Bành Dã lấy cái ly giấy, rẩy tàn thuốc vào, hỏi: “Cô đã ở bao nhiêu năm?”
“Sau khi tốt nghiệp cấp Hai đi theo mẹ tôi tới Thượng Hải. Trước đó ở Bắc Kinh.” Trình Ca liếc vết bẩn trên bàn một cái, hỏi: “Anh đã từng tới Bắc Kinh sao?”
“Ừ.” Bành Dã nhàn nhạt nói, “Hồi đó tuyến số Năm vẫn chưa thông.”
“Vậy rất nhiều năm rồi.” Trình Ca kẹp thuốc, nghiêng đầu một cái, mái tóc ướt rũ xuống bả vai, “Ở Bắc Kinh làm gì?”
“… Sống.”
Trình Ca còn định hỏi, ông chủ bưng mì tới.
Bành Dã gỡ đôi đũa đưa cho cô, Trình Ca cầm lấy, nhìn một chút;
Vì cô xõa tóc, vô ý hơi nghiêng đầu, có vẻ như lại quyến rũ hơn ngày thường.


Bành Dã gỡ đũa, mắt lại nhìn cô chằm chằm, nhìn cô một lúc lâu, mới hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Trên đôi đũa này có trái tim.” Trình Ca ghép hai chiếc đũa lại cho anh xem, trên đũa gỗ có một con dấu màu tối, mỗi bên một nửa, giống tim trái đào.
Bành Dã hừ cười một tiếng: “Phiền cô thấy được.”
“Không có sở trường gì, chỉ năng lực quan sát có thể tạm.” Nói đến đây, Trình Ca hơi nhíu mày, “Nếu hôm đó ở nóc nhà nghỉ thấy được kẻ khả nghi, tôi nhất định sẽ nhận ra.” Cô ít nhiều có chút khó hiểu, “Kì lạ là, ở trong căn nhà gỗ của thợ săn xem lại ảnh cũng không phát hiện.”
“Nhưng Cáo Đen đã xóa một tấm.” Bành Dã thấp mày, cắm đũa vào tô mì, nói: “Bây giờ nói mấy thứ này không có tác dụng. Thẻ nhớ không còn, nhưng nguy hiểm của cô cũng được xóa bỏ. Đừng nghĩ chuyện ảnh chụp nữa.”
“Tại sao không nghĩ?” Trình Ca cầm đũa gắp một đũa mì lên, nói: “Đi về nhất định phải tìm ra ảnh Cáo Đen xóa.”
Bành Dã chau mày: “Có ý gì?”
Trình Ca cười lạnh một tiếng: “Mỗi ngày tôi đều sẽ chuyển dữ liệu trong thẻ nhớ vào máy vi tính.”
Mà máy vi tính cùng với những máy ảnh còn có ống kính khác của cô, được nhóm Mười Sáu chở về trạm bảo vệ.
Trình Ca nhớ tới đêm A Hòe đến, cô ngồi một mình trong phòng, hút thuốc xem ảnh quần áo trang sức dân tộc Tạng Bành Dã chụp cho cô.
Nhưng ảnh chụp chung với bốn người Bành Dã trong bếp, mất rồi.
Di động của Trình Ca vang lên, cô cầm lên nhìn tên người gọi, nhíu mày.
“Trình Ca?” Là giọng Lâm Lệ.
Trình Ca mím chặt miệng, nếu không phải anh Vạn thấy ảnh tươi mát của Lâm Lệ trong máy ảnh, cũng không đến mức nổi lửa động tay động chân với cô. Nhưng không chờ cô ấy hỏi, Trình Ca vẫn nói: “Mấy tấm ảnh kia của cô hủy hết rồi.”
“… Cảm ơn cô. Trình Ca, tôi mời cô ăn bữa cơm…”
“Không cần.”
Cô chặn một cái, Lâm Lệ mắc kẹt.
Trình Ca nói: “Cúp đây.”
“Đợi một chút, Trình Ca. Cảm ơn cô nha. Chuyện cứu tôi, cảm ơn cô; chuyện ảnh chụp, cũng cảm ơn cô.”
“Cúp đây.”
“Trình Ca…”
Trình Ca bực mình: “Cô còn chuyện gì?”
“Sau này cần tôi giúp đỡ, cô cứ việc nói. Lần này tôi thực sự rất cảm…”
Trình Ca cúp điện thoại.
Cô cầm đũa lên ăn mì, hơn nửa giây, nói: “Lâm Lệ thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
Bành Dã không có bình luận.
Tô mì này, Trình Ca cũng ăn hết sạch như thế.
Ăn mì xong đi ra ngoài, trời đã tối. Trước mỗi quán ăn cửa hàng thắp đèn màu nhỏ, buổi tối mát mẻ, người ra ngoài cũng nhiều.
Trình Ca châm điếu thuốc hút, đi chưa được mấy bước, Bành Dã nói: “Tôi đi mua chai nước.”
Trình Ca đứng chờ anh ở ven đường.
Gió đêm mát rượi, cô cào cào mái tóc khô một nửa, phả vòng khói thuốc.
Cách làn khói, cô nhìn thấy bên kia đường có một người phụ nữ, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, dáng người đầy đặn; mặc váy ngắn đỏ dây trắng, phối với vớ đen và giày cao gót.
Mặt cô ấy trát đầy phấn, cô ấy nhìn xung quanh, cười dịu dàng với đàn ông đi ngang qua, đang mời chào khách.
Trình Ca phủi tàn thuốc, thấy cô ấy đi sang phía mình.
Trên đường có xe máy chạy qua, người phụ nữ xinh xắn bắt đầu chạy chậm, hai khối thịt mềm mại trước ngực run run may mà không nhảy ra ngoài.
Trình Ca nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy cũng thấy Trình Ca, khẽ mỉm cười một cách thân thiện, tiếp đó sửa lại tóc, đi qua sát vai, đi tới phía sau cô.
Lúc đầu Trình Ca không cảm thấy có gì, hút một hơi thuốc mới ngẫm nghĩ thấy là lạ, quay đầu nhìn một cái,
Bành Dã vừa đi ra khỏi quầy bán đồ vặt, trong tay còn cầm chai nước, đang cúi đầu nói gì đó với người phụ nữ kia, lại dường như đang cười.
Áo thun trên người anh vẫn chưa khô ráo, ẩm ướt dính sát thân thể anh.

Người đàn ông lẳng lơ.


Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Chương 44