Truyện tranh >> Anh Ấy Rất Điên >>Chương 5: Cậu mới 1 mét 5

Anh Ấy Rất Điên - Chương 5: Cậu mới 1 mét 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dứt lời, Thương Ngạn vươn cặp chân dài, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạc Mạc.

Lệ Triết và mấy nam sinh khác ngơ ra, nhìn nhau vài lần rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Ở giữa còn một cô gái nhỏ, Hoàng Kỳ Thịnh ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn mấy học sinh này của mình ——

“Sao trước kia không thấy các cậu biết tôn sư trọng đạo?”

Khuỷu tay Thương Ngạn chống lên bàn, ngón tay thon dài vuốt cằm, rũ mắt liếc cô gái hai giây, anh mới nghiền ngẫm cong khóe môi.

“Có thể do…… Em cũng đã làm sư phụ cho người ta?”

Hoàng Kỳ Thịnh nghĩ nghĩ, mới hiểu ra Thương Ngạn đang nói việc ông để anh dạy Tô Mạc Mạc.

Ông gật đầu, “Đúng lúc tôi ăn cơm xong còn phải qua văn phòng bên kia, cậu đã làm ‘sư phụ’, nhớ phải dẫn người an toàn trở về Tổ Huấn Luyện.”

Thương Ngạn gật đầu biểu đạt đồng ý.

Hoàng Kỳ Thịnh vừa đi, Lệ Triết ngồi đối diện Thương Ngạn tò mò hỏi: “Ngạn ca, cậu còn làm thầy người khác nữa à?”

Bên cạnh có nam sinh cười. “Ai vậy, có được vinh hạnh cấp bậc này?”

“Chẳng lẽ…… Hoa hậu giảng đường Thư Vi?”

“……”

Nói xong, bên cạnh vang lên mấy tiếng cười hi hi ha ha.

Thương Ngạn chỉ rũ mắt, thong thả ung dung ăn cơm. Khóe môi cười không chút để ý, mặc kệ bọn họ khoe khoang lung tung.

Đến một lúc nào đó, anh bất ngờ nhàn nhạt mở miệng ——

“Nhóc con, mặt sắp vùi vào mâm cơm luôn rồi.”

Tiếng vui cười líu lo trên bàn dừng lại.

Đám nam sinh kinh ngạc nhìn Thương Ngạn.

Ngón tay cầm đũa dừng lại, Thương Ngạn lười biếng giương mắt nhìn qua bên cạnh.

Mọi người nhìn theo.

Quả nhiên là vậy.

Nhóc con bị áo hoodie che khuất gần như đã bò cả người lên bàn rồi.

Đáy mắt Thương Ngạn nổi lên nghiền ngẫm.

Anh cúi người qua, đến khi cách nón áo khoảng một gang tay mới hoãn lại.

Khóe môi nhếch lên, dời mắt qua.

Thế nên giữa đám đông ồn ào trong nhà ăn, dường như bên tai Tô Mạc Mạc chỉ còn tiếng cười đến lạc giọng của người kia——

“…… Không phải phải tốt với nhau, nói không sợ anh sao?”

Âm cuối làm Tô Mạc Mạc khó hiểu muốn run lên.

Cô gái bối rối nhăn chóp mũi.

Cô do dự không lên tiếng.

Lệ Triết ngồi đối diện nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Con trai thầy Hoàng có hơi hướng nội à?”

“Con gái.”

Thương Ngạn không thèm nâng mắt nói một câu.

“…… Hả? Con gái sao lại ăn mặc như vậy?”

Lệ Triết sửng sốt vài giây mới nhìn qua Tô Mạc Mạc, “Xin lỗi nha em gái nhỏ, mắt của anh trai không sáng lắm.”

Lệ Triết còn định nói tiếp, đối diện cậu ta, Thương Ngạn trước sau vẫn rũ mắt nhìn cô gái giương mắt lẹn.

Đồng thời, chân dài dưới bàn duỗi thẳng, đạp cái ghế dưới mông Lệ Triết một cái.

Thương Ngạn lười biếng nhìn cậu ta, nhấc cằm qua bên cạnh.

“…… Ngồi bên kia.”

Lệ Triết: “——?”

“Bớt lắm lời.”

Lệ Triết cũng là người lanh lẹ, ánh mắt xoay vài vòng rồi phản ứng lại ——

“Hoá ra là vì tôi ngồi đối diện, nhóc con này mới không dám ngẩng đầu sao?”

Cậu ta đứng lên, “Được rồi, tôi đổi chỗ.”

Thương Ngạn không lên tiếng nhìn qua.

Sau khi dịch ra, quả nhiên cô gái thoáng ngồi thẳng dậy.

Lệ Triết đổi chỗ xong, ngồi xép qua Thương Ngạn, vừa ngồi xuống hai giây, đôi mắt liền trợn tròn nhìn mâm cơm của Thương Ngạn——

“Không đúng rồi Ngạn ca…… Đều là thịt sốt tỏi, vì sao của tôi đều là mộc nhĩ với cà rốt còn cả mâm của Ngạn ca đều đầy thịt??”

*(Thịt sốt tỏi: 鱼香肉丝, không biết edit sao luôn)


Bên cạnh có người cười trộm, “Có thể là vì gương mặt.”

“Má nó.”

Lệ Triết trừng mắt qua, “Của cậu cũng toàn là cà rốt mộc nhĩ đó, cười nhạo tôi gì chứ!?”

“…… Chúng tôi cũng thế.”



“Đúng vậy, chỉ có mâm của Ngạn ca, hình như đã đem hết thịt trong nồi đổ vào.”

“Rốt cuộc ai là người múc đồ ăn vậy?? Không biết xã hội pháp trị mỗi người đều là bình đẳng sao!”

“‘Mỗi người’ là bình đẳng, nhưng trong mắt nữ giới, chênh lệch của Ngạn ca và chúng ta đã vượt qua rào cản giống loài rồi phải không?”

“…… Mị nó, đây là lời cậu có thể nói ra sao, ra đây đi tôi không đánh cậu đâu.”

Các nam sinh ồn ào bên cạnh, ánh mắt Thương Ngạn rơi xuống mâm cơm trước mặt cô gái ngồi cạnh.

Cơm tẻ, canh trứng, măng xào.

Cùng với món thịt sốt tỏi phiên bản cà rốt mộc nhĩ.

Thương Ngạn nhìn hai giây.

“Nhóc con, em như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng.”

“……”

Bàn tay vươn ra cầm muỗng dừng lại, thật lâu không động đậy —— dường như cô đang tự hỏi mâm cơm của mình có chỗ nào “không đủ dinh dưỡng”.

Đôi mắt người nọ đảo qua, cười.

“Khó trách chỉ có 1 mét 5.”

Tô Mạc Mạc: “……”

Tô Mạc Mạc: “Cậu…… Cậu mới 1 mét 5.”

Thanh âm của cô gái bị đè nén mềm mại, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, giữa nhà ăn ồn ào càng khó nghe thấy.

Chỉ có Thương Ngạn ngồi bên phải cô nghe được.

Ý cười nơi đáy mắt anh tăng thêm.

“Anh 185.”


“……”

“Thiếu váy trắng nhỏ à, anh mới mua vài cái áo sơ mi, tặng em?”

“………………”

Cặp mắt Thương Ngạn đầy vui vẻ.

Anh không tiếp tục chọc cô nữa, nghiêng người ra phía sau lấy một đôi đũa mới.

Sau đó anh gắp thịt sốt tỏi chưa được đụng đến trong mâm cơm của mình đặt vào mâm của Tô Mạc Mạc.

Tiếng cười đùa bên cạnh dừng lại.

Lệ Triết khó không chế biểu cảm mà co rút khóe môi, “Ngạn…c… Ca?”

“Ừm.”

Người nọ không giương mắt, chỉ lười biếng đáp lại.

Lệ Triết: “Tôi cũng chỉ có cà rốt.”

“Em ấy mười bảy, còn đang tuổi cao thêm.”

“Cô ấy mười bảy??” Biểu tình Lệ Triết vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, “Không đúng, tôi cũng mười bảy mà, cũng đang ở tuổi cao thêm!”

“Ồ.”

Cuối cùng Thương Ngạn cũng nâng mắt, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên.

“Em ấy 1 mét 5, cậu cũng 1 mét 5?”

Lệ Triết: “…………”

Lệ Triết: “Được, nhường cho cậu ấy.”

Thương Ngạn nhìn qua, đôi đũa dừng trên không.

——

Nhóc con chậm rãi kéo mâm cơm của mình qua chỗ khác.

Dùng hết 1 mét 5 tỏ vẻ kháng cự.

Thương Ngạn dừng động tác, đặt đũa xuống, nhướng mày.

“Sao vậy?”

Tô Mạc Mạc im lặng hai giây, giọng thật sự rất thấp, gần như không nghe rõ:

“…… Tôi cao 158.”

…… Khi mang giày.

Cô gái trộm bổ sung thêm một câu trong lòng.

Đồng tử đen nhánh của Thương Ngạn gợn lên ý cười.

Anh cố chặn lại khóe môi cong lên, hơi cúi người sáp lại cô gái ——

“Em cao bao nhiêu? Anh không nghe rõ.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Vết xe đổ “Tô Miêu Miêu” vẫn còn đó.

Cô đã có kinh nghiệm một lần, làm thế nào cũng không chịu mở miệng nữa.

Trên bàn an tĩnh.

Không khí nhất thời quỷ dị.

Cuối cùng vẫn là Lệ Triết không nhịn được ho một tiếng, “Ngạn ca, cậu và…… Hừm, bạn học nữ này, quen biết nhau sao?”


“Thành viên mới trong tổ, học trò nhỏ của tôi.”

Thương Ngạn nhướng mày.

“Cũng là nhóc con hôm qua tôi để các cậu tìm trong rừng trúc.”

Lệ Triết: “……”

Lệ Triết khiếp sợ nhìn Tô Mạc Mạc.

——

Người dám thả bồ câu cho Thương Ngạn, vậy mà còn sống nguyên vẹn suốt hai ngày?

Hơn nữa với ba cái danh nghĩa đó (học trò, tổ viên mới, người thả bồ câu)…… Sao lại có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn vậy chứ……

Không để Lệ Triết suy nghĩ ra “chuyện lớn” có thể là gì, điện thoại trong túi của cậu ta vang lên trước.

Cúi đầu nhìn tên người gọi, Lệ Triết thở dài.

“Ngạn ca, xin cậu đi mua điện thoại đi, điện thoại của tôi đã sắp thành vật liên lạc chuyên dụng của hoa hậu giảng đường Thư Vi rồi đó.”

“Vậy đừng nhận.”

“……” Lệ Triết nghẹn lời một giây, “Tôi nào có lá gan đó chứ, người theo đuổi cô ấy đầy trường, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt đã có thể nhấn chìm tôi rồi.”

Lệ Triết nói thầm xong rồi bắt máy.

Chốc lát sau, Thư Vi và một nữ sinh khác bưng mâm cơm đến bàn bên này.

Giá trị nhan sắc của Thư Vi xem như được công nhận khắp Tam trung, lớp mười cũng hiếm có ai không biết vị học tỷ* là hoa hậu giảng đường này.

*(Học tỷ: Cách gọi nữ sinh học lớp lớn hơn)

Từ khi Thư Vi xuất hiện, trong nhà ăn liền xôn xao nho nhỏ. Đến khi cô ta đi đến góc bàn của Thương Ngạn, gần một nửa ánh mắt của khu I đã dời qua đây.

Đám người Lệ Triết sôi nổi chào hỏi.

“—— Ngạn ca, hoa hậu giảng đường Thư Vi tới.”

“Ừ.”

Thương Ngạn không ngẩng đầu, tùy tiện đáp.

Mấy nam sinh bên cạnh nhìn nhau, không rõ rốt cuộc đây là tình huống gì, không khỏi vừa xấu hổ vừa khó hiểu nhìn Thư Vi.

Sắc mặt Thư Vi có điểm khó coi.

Chẳng qua rất nhanh cô ta đã tươi cười, đặt mâm cơm lên vị trí đối diện Thương Ngạn.

“Hiểu Toa, ngồi đi.”

Cô ta quay đầu nói với nữ sinh đi cùng.

Nữ sinh đó đáp ứng, cẩn thận liếc nhìn Thương Ngạn mới ngồi xuống.

——

Đối diện cô ta, Tô Mạc Mạc mặc áo hoodie hơi cứng người.

Quả nhiên…… Lúc nãy nên rời đi cùng thầy Hoàng……

Cô gái khẽ chau mày nghĩ.

Không chờ Tô Mạc Mạc quyết định, cô đã nghe thấy ngữ điệu chây lười của người ngồi cạnh vang lên bên nón áo ——

“Đổi chỗ đi.”

“—— cái gì?” Thư Vi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

“……” Thương Ngạn giương mắt, trong con ngươi tối đen là ý cười lạnh, “Tôi nói, đổi chỗ đi.”

Sắc mặt Thư Vi hoàn toàn trắng bệch.


Lệ Triết bên cạnh thấy trạng thái không ổn, vội vàng cười hoà giải: “Hoa hậu giảng đường Thư Vi đừng giận, Ngạn ca không có ý gì khác —— chỉ là bạn học vừa vào Tổ Huấn Luyện máy tính này, tính cách tương đối hướng nội……”

Lệ Triết không nói, Thư Vi cũng không chú ý đến Tô Mạc Mạc.

Lệ Triết vừa nhắc nhở, Thư Vi lập tức nhớ ra hình như cô gái gặp trong rừng trúc hôm qua cũng là người này.

Biểu tình của cô ta càng trở nên khó nhìn.

Không khí giằng co xấu hổ.

Ánh mắt bốn phương tám hướng trong nhà ăn hội tụ qua đây càng ngày càng nhiều.

Không khí trên bàn dài bên đây càng trở nên yên lặng áp lực, cô gái mặc áo hoodie đặt đôi đũa trong tay xuống.

“…… Tôi ăn xong rồi.”

Nhẹ giọng nói xong, Tô Mạc Mạc vịn vào mép bàn ăn chuẩn bị đứng dậy.

Cô chưa kịp lấy được trọng tâm, đột nhiên bên cạnh có bàn tay duỗi qua, nắm cổ tay cô ấn lại vào bàn.

Thân hình Tô Mạc Mạc cứng đờ.

Bên cạnh cô, ánh mắt Thương Ngạn cũng khẽ nhúc nhích.

——

Cổ tay đang nắm thật sự rất mảnh khảnh, có vẻ chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.

Anh theo bản năng giảm lực trên tay, lời nói ra cũng thấp hơn không ít.

“Em muốn cả đời này đều 1 mét 5 sao, nhóc con?”

“……”

Tô Mạc Mạc nghẹn lời.


Thư Vi nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt cổ tay áo của cô gái, ngón tay giữ lấy mâm cơm của cô ta trắng bệch.

Lệ Triết bên cạnh đã hồi thần, vội vàng duỗi chân đạp nam sinh đối diện, đồng thời bưng mâm cơm của mình đứng dậy ——

“Đi đi đi, cậu không có mắt à? Để con gái đứng ăn cơm sao? Mau nhường chỗ.”

Có bậc thang của Lệ Triết, lúc này sắc mặt của Thư Vi mới hòa hoãn lại, lôi kéo nữ sinh đi cùng mình, ngồi xuống bên cạnh Thương Ngạn.

Bữa trưa hôm nay yên tĩnh khác thường.

Chờ mọi người ăn xong đứng dậy, Lệ Triết không khỏi thở phào trong lòng.

Không đợi cậu ta thở hết hơi thì nghe thấy Thư Vi chủ động mở miệng:

“Thương Ngạn, cậu có thể đi cùng mình một chút không?”

Lệ Triết sửng sốt.

Mấy người cùng nhìn nam sinh đứng bên cạnh.

Thương Ngạn nâng tầm mắt, thần sắc nhàn nhạt.

“Tôi muốn đưa nhóc con về Tổ Huấn Luyện.”

“……” Thư Vi ảo não nhìn thoáng qua cô gái bị nón áo che khuất vẫn luôn cúi đầu ở đó, “Cậu để Lệ Triết đưa em ấy về cũng được mà.”

Thương Ngạn hé môi mỏng.

“Lệ Triết.”

“Hả? Ờ, được, tôi có thể ——”

“Người do cậu chỉ đến đây, tự dẫn về đi.”

Thương Ngạn nói xong rồi xoay người, thuận tay vỗ đỉnh nón của cô gái bên cạnh.

“Đi thôi, nhóc con.”

“—— Thương Ngạn!”

Thư Vi không kiềm được bực bội kêu, dẫn đến rất nhiều ánh mắt trong nhà ăn nhìn qua đây.

Trộn lẫn kinh ngạc cùng tám chuyện.

“……”

Đưa lưng về đám người Thư Vi, tươi cười trên mặt Thương Ngạn nhạt dần.

“Cha Ngạn? Các cậu đang trong nhà ăn…… Tập đóng phim?”

Đúng lúc này, Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch ăn cơm xong không biết từ chỗ nào xông ra.

“……”

Thư Vi vừa hô lên đã hối hận, lúc này chỉ có thể bực tức cắn môi dưới, không nói lời nào nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt.

“Khụ, xem ra tôi đến sai thời điểm rồi sao.”

Ngô Hoằng Bác xấu hổ cùng Loan Văn Trạch nhìn nhau.

“Vậy cha Ngạn, chúng tôi đi——”

“…… Các cậu đi về tòa nhà khoa học kỹ thuật sao?”

Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên.

Ngô Hoằng Bác ngẩn người, phản ứng lại mới biết lời phát ra từ Tô Mạc Mạc bên cạnh Thương Ngạn.

Cậu ta sờ sờ ót.

“Đúng vậy, tiết đầu tiên chiều nay của chúng tôi là tiết tự học, hai chúng tôi sẽ đi thẳng qua đó.”

“Tôi đi cùng các cậu.”

Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ điềm tĩnh, trước khi đại não của Ngô Hoằng Bác kịp phản ứng lại, miệng đã không khống đồng ý rồi.

Dứt lời, cô gái xoay người, đi về phía cửa nhà ăn.

Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đứng ngây ra…… Thoạt nhìn người mới cũng không khác gì lắm so với hôm qua.

Nhưng nhìn theo bóng dáng của cô, dường như có thể thấy được ý đồ chạy trốn.

“Aiz, hoa hậu giảng đường Thư Vi ——”

Lệ Triết đau đầu nhìn bóng dáng phủi tay rời đi kia, gãi gãi thái dương, vòng qua cạnh Thương Ngạn.

“Ngạn ca, hình như Thư Vi thật sự tức giận, cậu mặc kệ sao?”

“……”

Thương Ngạn hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm đến khi thân ảnh nhỏ xinh biến mất trong tầm nhìn cuối nhà ăn, anh mới hạ mắt.

“Về phòng học.”

Nói xong, anh bước chên đi về phía trước.

Lệ Triết đứng tại chỗ ngây người, sau đó có chút ngơ ngẩn chỉ về hướng Thư Vi rời đi.

“Ngạn ca, cửa bên này gần hơn mà!”

“Tiêu cơm.”

“……??”

Tác giả có lời muốn nói: Thương Ngạn: Tiêu cơm. (………… Thuận tiện nhìn nhóc con).

Hết chương 5

#xanh

Anh Ấy Rất Điên - Chương 5: Cậu mới 1 mét 5