Truyện tranh >> Âm Quan Minh Thê >>Chương 6: Đôi giày thêu hoa của bà Lý

Âm Quan Minh Thê - Chương 6: Đôi giày thêu hoa của bà Lý

Mèo có 9 cái mạng,sau khi chết dùng dây thừng buộc chặt cổ của nó lại,như vậy linh hồn của mèo không thể tiếp tục chạy ra khỏi thi thể để làm xằng làm bậy nữa,sau đó treo xác của nó lên cây tre hướng về phía mặt trời phơi 7 ngày,như vậy,linh hồn của mèo tự nhiên sẽ tan thành mây khói,không tiếp tục hại người nữa

Sau khi bàn giao xong những thứ này,Giang Hoài rửa tay,ông ta cười cảm ơn người nhà họ Nghiêm,sau đó đưa tôi về nhà

Thi thể của con chó đen vẫn nằm bên đường,tôi vác nó lên,tiện thể đem về nhà,dù gì chuyện có thế nào,nó cũng vì tôi mà chết

Sau khi biết được quỷ miêu bị diệt trừ,cha mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm,còn Giang Hoài cũng không có ý muốn rời đi,ông ta trầm mặc giống như đang suy nghĩ gì đó,sau đó nhìn tôi,đột nhiên hỏi “ Đỗ Minh,tối hôm nay,có phải có người đưa cậu về nhà không?”

Nghe vậy,tôi bất ngờ nhớ đến chị,sau đó gật đầu

Khuôn mặt xám xịt của Giang Hoài,lúc này đột nhiên kéo một nụ cười làm cho người ta khó hiểu “ ha,tôi nói mà,con ma đó vì sao trước đây không xông lên hại cậu,xem ra người đưa cậu về nhà là một cao nhân”

Cao nhân?

Tôi thấy kì lạ,nhưng tôi đột nhiên nhớ ra,lúc đó bởi vì có chị ở đó,nên con quỷ miêu kia không dám tiếp cận tôi,cho đến khi chị đi rồi,nó mới không chút kiêng dè xông về phía tôi

Lẽ nào,chị cũng giống như Giang Hoài,là một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự

Mang theo cách nghĩ này,tôi nhìn Giang Hoài,ông ta hỏi tôi,người đưa tôi về nhà là ai

Vì vậy,tôi cũng không giấu diếm nói với ông ta,đồng thời còn nói,chị là bạn gái của tôi trong thôn,những ngày này dường như mỗi ngày tôi đều đi tìm chị ấy

Nhưng những lời này của tôi,không hề giống với tưởng tượng của tôi,khiến cha mẹ hiện ra một ánh mắt vui mừng,bọn họ cũng không hỏi tôi chị rốt cuộc như thế nào,cha mẹ ở đâu,ngược lại là xị mặt xuống Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ,tôi nhìn thấy cha đang trừng mắt,cơ thịt trên mặt cũng đang co giật,hơi thở của ông ấy rất nặng nề,từng đường gân xanh trên cổ đang lộ ra

Nhìn thấy cảnh này,tôi phát hoảng,không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì

Cha nhìn tôi,trên mặt xuất hiện một biểu cảm nghiêm khắc mà trước giờ tôi chưa từng thấy,xị mặt hỏi tôi “ Minh,mấy ngày này không thấy mặt mũi đâu,hóa ra là đi đến sau núi à?”

Tôi không giám nhìn thẳng vào cha,ngoảnh đầu qua một bên,lo lắng gật đầu

Nhưng mà,sắc mặt của cha sau đó thay đổi hoàn toàn,gân xanh trên trán lộ ra “ phía đông sau núi của thôn này hoàn toàn không có người ở,chị mà con nói không phải là người,là một con ma nữ,một con ma nữ muốn hại con’



Chị là ma nữ?

Tôi lập tức ngơ ngẩn,tôi nhìn cha rất lâu,cho rằng cha đang cố ý dọa tôi

Chị sao có thể là ma nữ chứ,chị ấy đối với tôi rất tốt,không hề muốn hại tôi,còn cơ thể của chị rất ấm áp,tôi có thể cảm nhận được ro ràng sự tồn tại của chị ấy,chị sao có thể là ma nữ?

Tôi không tin lời cha nói,lắc đầu “ cha đang lừa con,chị,cô ấy không phải ma nữ,hơn nữa chị đã nói,đợi sau khi con tròn 18,chị muốn con rước kiệu hoa đến cưới chị”

“ con đồng ý rồi?” cha kinh ngạc

Tôi gật đầu, “ chị là người con gái đẹp nhất mà con từng gặp,đợi con tròn 18 tuổi,con nhất định sẽ cưới chị ấy”


“ cha đã nói rồi,cô ta là ma nữ,con có phải là bị quỷ ám rồi không?”

“ chị ấy không phải là ma nữ,con muốn cưới chị ấy”

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh,sắc mặt của cha,chốc lát giống như mây tích nước đang kiềm nén ở trên người,khiến cho người ta sợ hãi,tôi nhìn cơ thể ông ấy đang bắt đầu run rẩy,tay dơ về phía tôi,dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống,còn sắc mặt khiêu chiến của tôi nhìn ông ấy,đợi một cái tát giáng xuống

“ đời này của ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì”

Cái tát của cha cuối cùng không rơi xuống mặt tôi,mạnh mẽ vỗ xuống chiếc bàn bên cạnh,bình rượu trên bàn bay xuống đất vỡ tan,cả căn phòng lập tức mùi rượu trắng bao trùm

Tôi rụt cổ lại,ngực bắt đầu dồn dập,cha hung dữ trừng mắt với tôi,sau đó nhìn Giang Hoài,khuôn mặt âu sầu nói: “ haiz,mệnh của Minh quả thật là hấp dẫn ma quỷ,không dễ gì đuổi được quỷ miêu đi,nhưng giờ thì hay rồi,,con ma nữ 13 năm trước,lại về quấn lấy nó rồi,nói nó cũng không nghe,Giang đạo trưởng ngài nói nên làm sao cho tốt đây?”

Giang hoài lắc đầu nói “ thanh niên bây giờ sức lực dồi dào,khó tránh việc bị quỷ quái mê hoặc,nếu nó đã không tin,vậy thì để tôi đưa nó đi xem xem,đến lúc đó cô gái kia là ma là người,đều sẽ sáng tỏ,cũng dễ cho Đỗ Minh dập tắt hi vọng này”

“ Giang đạo trưởng, chuyện này…” nghe Giang Hoài nói muốn đưa tôi ra sau núi phía đông,cha lo lắng

Giang hoài lắc đầu “ có tôi ở đây,cho dù có ma cũng không làm Đỗ Minh bị thương được”

Cha lúc này mới yên tâm,còn tôi cũng vui vẻ đồng ý,ở đây ai cũng nói chị là ma,chỉ cần đợi Giang Hoài gặp được chị,thì không có gì để nói nưa


Nhưng tuy tôi nói như vậy,trong lòng lại lo lắng

Cha mẹ không cần phải lừa tôi,hơn nữa hôm nay trên đường chị đưa tôi về,tôi không hề nhìn thấy bóng của chị

“ có điều phòng trừ ngộ nhỡ,tôi phải về nhà lấy một ít pháp khí mới đượ,Đỗ Minh cậu cũng đi với tôi luôn đi,bà Lý sức khỏe sắp không ổn rồi,bà ấy rất muốn gặp cậu” Giang Hoài ngồi dậy,nói với tôi

Nghe ông ta nói,tôi rụt cổ lại

Bà Lý,thật ra là vợ của Giang Hoài,trong ấn tượng của tôi,bà Lý lúc cùng Giang Hoài đến thôn chúng tôi thì đã thân mang trọng bệnh,nhưng Giang Hoài mỗi ngày chỉ là mỗi ngày đúng giờ lên núi hái thảo dược cho bà ấy,dù thế nào cũng không đồng ý đưa bà đi bệnh viện,cho dù buổi tối thường kêu lên những tiếng kêu thảm thiết cũng vậy,chuyện này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu

Mỗi năm tết đến,còn có sinh nhật tôi,bà Lý đều sẽ chống gậy đến nhà thăm tôi,nhưng tôi rất sợ bà ấy,mỗi lần đều trốn sau người lớn,không dám nói chuyện với bà ta,cho dù là bây giờ cũng vậy

Nhưng do Giang Hoài yêu cầu,tôi cũng không tiện từ chối,chỉ đành cứng đầu đi đến nhà ông ta

Nhà Giang Hoài cách nhà tôi không xa,đi bộ chỉ mấy hơn 10 phút,lúc cửa mở râ,tôi lập tức nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho của bà Lý “ khụ khụ…là Đỗ Minh đến à?”

Tôi rõ ràng không phát ra âm thanh,nhưng bà Lý lại gọi tên tôi,chuyện này làm tôi thấy rất quái dị,nhưng vẫn trả lời bà ta một câu

“ Đỗ Minh à,bà nhớ cháu lắm,nào…đến phòng bà ngồi đi”

Giang Hoài nhìn tôi nói “ Đỗ Minh,tôi đi lấy pháp khí trước,cậu đi nói chuyện với bà Lý một lát”


Nói xong,Giang Hoài bèn đi đến một căn phòng khác,tôi hít thở thật sâu,sau đó mở cửa phòng của bà Lý,nhìn thấy bà ấy lúc này đã ngồi ở trước bàn,cầm kim chỉ thêu một đôi giày thêu hoa

Hôm nay,bà Lý mặc một bộ đồ vải hoa màu xanh trắng,má tóc bạc trắng búi ra sau gáy,cắm thêm một chiếc đũa thành búi tóc,mắt trái của bà đã mù,khoang mắt trống rỗng nhét vào một con mắt chó kích thước không phù hợp lắm.lúc bà ấy chớp mắt,con mắt chó xoay chuyển,dường như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị rớt ra ngoài

Bà Lý thêu giày,trên bàn còn bày một chiếc áo hoa đã làm xong,chiếc áo hoa này hơi lớn,dường như bà ấy làm ra không phải để cho mình mặc,Bà Lý không ngừng ho,thỉnh thoảng lại có chút máu theo tiếng ho phun ra ngoài,những giọt màu này bắn lên cổ áo của chiếc áo hoa,nhuộm lên một màu đỏ,giống như những bông hoa nhỏ sặc sỡ

“ bà Lý,bà không sao chứ?” tôi đi lại gần,cẩn thận hỏi bà ấy


Bà Lý dừng công việc lại,khuôn mặt nở một nụ cười “ khụ khụ… Đỗ Minh à…nào,qua đây,mau qua đây”

Bà Lý vẫy tay với tôi,một giọt máu bắn ra từ miệng bà ta,nhìn nụ cười đó,thật sự là làm cho người ta lạnh thấu xương

Trên người tôi lập tức nổi da gà,nhwung tôi vẫn nhịn được,đi lại gần

Bà Lý đưa đôi tay khô khốc râ,không ngừng vuốt ve đầu tôi,không biết vì sao,hôm nay đôi tay của bà ấy đặc biệt lạnh lẽo,lạnh đến da đầu tôi thấy đau nhói,vô cùng khó chịu

Sau đó,bà Lý lôi ra một chiếc giày thêu hoa đã thêu được một nửa,nhìn tôi nói “ Đỗ Minh,khụ khụ…cở giày của cháu ra,thử xem chiếc giày mới bà làm cho cháu có vừa chân không?”

“ bà Lý hiểu nhầm rồi,cháu là con trai,không đi giàu thêu hoa” tôi vội vàng lắc đầu

“ không sao,đợ sau khi con lớn rồi sẽ đi”

“ cháu…”

Những lời này dọa tôi hết hồn,tôi bất chợt lùi ra sau cửa,nhưng mới lùi được hai bước,thì đụng trúng một người

Tôi ngoảnh đầu nhìn,thì phát hiện Giang Hoài không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng,lúc này,tay ông ta cầm một chiếc dù giấy màu đen,một tay còn lại xách một chiếc đèn lồng đỏ,sắc mặt u ám

Sau đó Giang Hoài mở miệng “ Đỗ Minh,đồ đã lấy xong,có thể đi rồi”

Nghe vậy,tôi như vớ được vàng,chuồn ra khỏi căn phòng,còn Giang Hoài cũng đi ra,sau đó đóng cửa lại,tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng cười chói tai của bà Lý ở trong phòng

“ Giang gia gia,bà Lý có phải sắp không ổn rồi …lúc nãy cháu thấy bà ấy ho ra máu” tuy tôi bị những lời của bà Lý dọa,nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng

“ ai cũng có số mệnh,nên đến thì đến,nên đi thì cuối cùng cũng phải đi,giữ không nổi”

Giang hoài thở dài một hơi,sau đo nhìn vào cỗ quan tài ở gian nhà chính —-đó là cỗ quan tài Giang Hoài chuẩn bị cho bà Lý

Sau đó,ông ta không nói gì nữa,đưa tôi ra sau núi phía đông của thôn

Âm Quan Minh Thê - Chương 6: Đôi giày thêu hoa của bà Lý