Phần 3: Long Diệu bị thương
Trong lúc nhất thời, người trên đài thì kêu gào, người dưới đài thì tức giận mắng, ồn ào ầm ĩ.
Bỗng nhiên, lại có một người nhảy lên đài, bốn phía lập tức an tĩnh, tập trung chú ý đến động tĩnh trên võ đài. Lần này, vẫn là tuyển thủ của Hiên Viên lên ứng chiến.
Một tuyển thủ đã thành niên, nhìn rất rắn chắc, làn da màu đồng. Tuy rằng vóc dáng không cao ráo, nhưng mà ánh mắt lanh lợi bắn ra bốn phía. Dè dặt, cẩn thận chú ý đến động tác của Hạo Lôi, cũng không vội tấn công.
Vãn Thanh ở trong lòng khen hắn một tiếng, người tuyển thủ này không tệ, biết quan sát đối thủ, không hấp tấp tấn công trước, rất khôn ngoan.
Kỳ thực, nàng quan sát rất kỹ, phát hiện được, Hạo Lôi không phải hoàn toàn không có điểm yếu.
Một người to cao cường tráng như hắn, hơn nữa khát máu tàn nhẫn vạn phần, ra tay rất điên cuồng, càng đánh càng hăng, không hề có tia lý trí.
Cho nên... nếu muốn đánh thắng tên Hạo Lôi này. Chỉ cần tránh chiến đấu trực diện với hắn, sử dụng kế sách đánh úp, tùy tình huống mà ra chiêu.
Khi đó, chỉ cần một chiêu cũng có thể hạ được hắn, ngàn lần vạn lần không được cường công mà tấn công trực diện.
Như vậy, sẽ chỉ làm bản thân mình thất bại thật thê thảm, người tuyển thủ Hiên Viên này, có vẻ như đã ngộ ra.
Vãn Thanh nghĩ.
Hạo Lôi dường như có chút nóng nảy, nhanh chóng vung quyền hướng thẳng về phía người tuyển thủ Hiên Viên kia mà tấn công dồn dập.
Người tuyển thủ Hiên Viên kia hành động giống như những gì mà Vãn Thanh suy đoán. Hắn không nghênh chiến đỡ đòn trực diện, mà lùi ra phía sau, cẩn thận tránh né.
Trên võ đài, giống như đang diễn tuồng diều hâu bắt gà con, khiến mọi người phía dưới võ đài nhìn mà nóng ruột. Có người còn thấy thật mất thể diện thay cho người tuyển thủ Hiên Viên kia.
Nếu đã sợ hãi, ngươi còn đi lên làm gì. Lên rồi lại không đánh, chỉ lo trốn trốn tránh tránh giống như đang trêu đùa. Đây không phải là kéo dài thời gian thêm sao.
Nhưng mà vẫn có người thông minh nhìn thấu hành động của người tuyển thủ Hiên Viên kia. Trong lòng âm thầm ủng hộ, vì mưu lược khôn ngoan của người tuyển thủ Hiên Viên kia.
Mộc Tiêu Dao ngồi đối diện với võ đài, sắc mặt hắn có chút lãnh trầm, trong ánh mắt chợt lóe lên tia âm độc.
Trên võ đài, Hạo Lôi bắt đầu thở gấp, hành động so với lúc trước có chút chậm chạp. Hơn nữa, hắn tức giận đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, đôi mắt đỏ đậm, hận không thể ăn sống nuốt tươi người tuyển thủ Hiên Viên kia.
Nhưng mà, người tuyển thủ Hiên Viên kia cũng không bị phân tâm bởi khí thế của hắn, vẫn tránh né chiêu đòn của hắn như trước.
Hạo Lôi rốt cục chịu đựng không nổi, hét lớn một tiếng, thân hình nhanh như gió lốc lao thẳng tới tuyển thủ Hiên Viên, khiến mọi người kinh hãi.
Một khi bị hắn bổ nhào vào người, vậy người tuyển thủ Hiên Viên kia không chết cũng sẽ trọng thương.
Hơn nữa, chọc giận một tên dã thú giống như hắn … chỉ có con đường chết, hắn sao có thể dễ dàng tha cho con mồi.
Mọi người đang lo lắng, Vãn Thanh lại âm thầm cười.
Cơ hội tốt.
Quả nhiên, người tuyển thủ Hiên Viên kia thân hình vừa né tránh, liền lùi ra sau mấy thước. Hạo Lôi mất thế, thân thể cồng kềnh của hắn thẳng tắp cắm đầu nhào xuống.
Mà người tuyển thủ Hiên Viên kia động tác nhanh như lôi điện. Nhấc chân liền đá tới, hung hăng tàn bạo, không chút lưu tình đem Hạo Lôi đá thẳng xuống võ đài, trực tiếp từ trên võ đài đá xuống.
Bốp một tiếng, âm thanh vang vọng thật lớn.
Chỉ thấy, tên Hạo Lôi thân hình thô kệch như trâu kia, động cũng chưa động, nằm bất tỉnh trên mặt đất dưới võ đài.
Mộc Tiêu Dao sắc mặt thanh đổi trong nháy mắt, khó coi cực kỳ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục như thường. Hắn vung tay lên, ý bảo thủ hạ mang người đi xuống chữa trị.
Toàn giáo phường hoàng gia vang lên âm thanh kích động cùng hưng phấn, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Có người cùng nhau hoan hô, cũng có những người ôm chầm vào nhau, kích động không thôi.
Vãn Thanh khóe môi không tự chủ được giơ lên, Đồng Đồng càng kích động hơn, bé ôm cổ của nàng, vui vẻ kêu lên:
"Mẫu thân, thật tốt quá, thật tốt quá. Cuối cùng, cũng đem cái tên vô lại kia đánh văng xuống đài rồi"
Giờ khắc này, tất cả mọi người vô cùng kích động. Cũng không để ý tuyển thủ của quốc gia nào đã đánh bại Hạo Lôi, chỉ cần có thể đem cái tên vô lại kia đánh văng ra khỏi võ đài, người nào cũng có thể.
Hạo Lôi đã bị đánh bại, Thương Lang quốc lại phái ra tuyển thủ thứ hai lên khiêu chiến tiếp.
Vãn Thanh vốn tưởng rằng, người tuyển thủ thứ hai cũng giống như Hạo Lôi, đếu mang vẻ thị huyết cuồng bạo.
Ai ngờ, chờ sau khi hắn xuất hiện, nàng mới phát hiện, người này trầm ổn bình tĩnh, là một người trẻ tuổi có tu vi huyền lực cực cao, cùng cá tính của Hạo Lôi hoàn toàn khác nhau.
Người tuyển thủ này gọi là Tiên Vu Trác, hắn vừa lên đài, chỉ trong mấy chiêu, liền đem người tuyển thủ Hiên Viên kia đánh văng xuống đài.
Thương Lang quốc lại đắc thắng.
Tiên Vu Trác cùng Hạo Lôi hoàn toàn bất đồng.
Chẳng những dáng người tuấn dật, hơn nữa cá tính nội liễm bình tĩnh, đánh bại tuyển thủ của Hiên Viên, vẫn đứng ngay ngắn ở trên đài cao, không kêu gào, cũng không trách móc, trông rất nho nhã lễ độ.
"Còn có ai có thể chỉ giáo? Mời lên đài so chiêu"
Tác phong nhanh nhẹn, gương mặt tuấn tú, đã sớm hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nữ tử phía dưới đài. Mọi người xôn xao đi hỏi thăm người kia là ai, thì thầm nói nhỏ không ngừng.
Dưới đài, nhỏ giọng nói chuyện. Trên đài, đã có người nhảy lên ứng chiến, người đó chính là Duẫn Quận Vương Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Mặc Quân. Thấy Hạ Hầu Mặc Quân, Vãn Thanh không tự chủ được nhớ tới Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hôm nay náo nhiệt như vậy, sao lại không thấy Hạ Hầu Mặc Viêm xuất hiện kia chứ? Thường, mấy trường hợp giống như hôm nay, hắn làm sao có thể bỏ qua?
Hay là hắn ngồi ở chỗ khác má quan sát rồi.
Nghĩ nghĩ, nàng liền ngước mắt quét một vòng, căn bản thấy không rõ ai là ai.
Trên đài đã đánh nhau, nhất thời khó phân cao thấp, Huyền Lực của Tiên Vu Trác cùng Huyền Lực Hạ Hầu Mặc Quân tu vi không sai biệt lắm, võ công cũng ngang nhau.
Hai người ước chừng đánh khoảng hơn nửa canh giờ, khiến rất nhiều người chán ngán, thậm chí còn có người chỉ lo nói chuyện, không thèm nhìn tới tình huống trên võ đài.
Thắng bại đã rõ, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân bị Tiên Vu Trác bức đến gần mép võ đài, xuất một chưởng khiến cho Hạ Hầu Mặc Quân rơi xuống đài. Cho nên nói, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân bị đã bại.
Hạ Hầu Mặc Quân sắc mặt khó coi đến cực điểm, hắn muốn nhân dịp tại lần so tài này khoe ra mình tài giỏi ra sao, hắn muốn toàn thắng, làm cho phụ vương phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Không nghĩ tới, cuối cùng thế nhưng lại bị đánh bại. Hắn ngẩng đầu nhìn phụ vương mình đang ngồi ngay ngắn ở gần vị trí của Hoàng Thượng kia, sắc mặt quả nhiên có một tia khó coi, Hạ Hầu Mặc Quân bất đắc dĩ lui xuống.
Hạ Hầu Mặc Quân thua trận.
Kế tiếp, tuyển thủ của Hiên Viên lại lên đài, nhưng mà rất nhanh cũng bị đánh bại.
Thật bất ngờ, Tiên Vu Trác khiêu chiến cả ba người, đều giành chiến thắng. Điều này khiến sứ thần Thương Lang quốc ánh mắt sáng rỡ, người người trên mặt đều chói sáng, lại nhìn đểu sứ thần cùng tuyển thủ tam quốc.
Mỗi người sắc mặt đều khó coi, phải biết rằng, Thương Lang quốc là quốc gia khiêu chiến cả tam quốc bọn họ. Nhưng, bọn họ lại không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng đều bị đánh bại, thật đúng là làm cho người ta đau lòng.
Hạ Hầu Mặc Quân thất bại, Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ kiềm chế không được, lập tức nhảy lên đài chấp nhận sự khiêu chiến của Tiên Vu Trác, hai người bắt đầu khai chiến.
Vãn Thanh nhìn chằm chằm hai người trên võ đài, chỉ thấy kia Tiên Vu Trác có chút lực bất tòng tâm, đây là điều tất nhiên. Trước đó, hắn đã đánh với cả ba người tuyển thủ, thể lực đã không còn, không bằng liều mạng.
Lại nhìn Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, ra tay rất nhanh nhẹn, trong ba tuyển thủ của Kim Hạ quốc, vị Cẩn Vương này kỳ thực là lợi hại nhất.
Chẳng những Huyền Lực tu vi cực cao, hơn nữa quan trọng nhất, hắn ra tay rất tàn nhẫn, nhanh, độc, vừa thấy liền biết là người từng có kinh nghiệm thực chiến.
Có vài người có lẽ tu vi rất cao, nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến, nên tu vi dù cao cách mấy cũng sẽ bị thua.
Tu vi chỉ là nguồn năng lượng bên trong cơ thể của một người, chỉ có đầy đủ yếu tố tích tụ, mới có thể đánh bại địch thủ. Nếu không, dù nguồn năng lương có lớn đến dường nào đi chăng nữa, chẳng qua chỉ là lãng phí.
Không phải hễ là người có tu vi cao, liền nhất định có thể chiến thắng mọi người, thiên hạ vô địch.
Trên đài, hiện đã phân cao thấp, Tiên Vu Trác đã hơi thất thủ, Hạ Hầu Lạc Vũ chiêu chiêu tung ra, rất nhanh liền đem Tiên Vu Trác ép xuống võ đài.
Trận chiến này, Kim Hạ thắng.
Tiếng trống vang lên, Thương Lang quốc lại phái thêm một tuyển thủ nữa lên khiêu chiến, đây là người tuyển thủ cuối cùng.
Chỉ thấy người này không giống với những người trước đó. Hắn vừa xuất hiện, liền mang theo một cổ cường đại âm khí, đồng tử đen xoáy như địa ngục Tu La, lại phát ra một loại tử khí, cùng tia sáng lạnh.
Mi dựng đứng, cái mũi như mũi chim ưng, hì hì cười lạnh hai tiếng, theo bản năng liếm liếm môi, thật giống như động vật, giống như dã thú cường đại bỗng phát hiện ra món ăn ngon miệng.
Vãn Thanh kinh hãi, người này chỉ sợ có bản chất giống như Hạo Lôi, là người quanh năm suốt tháng cùng dã thú giao tiếp. Cho nên trên người hắn có sự khát máu cùng sự điên cuồng của dã thú.
Vị Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ này phải cẩn thận.
Vãn Thanh trong lòng âm thầm suy nghĩ. Trên võ đài, trận đấu đã bắt đầu, một tia sáng nhanh như lôi điện lóe sáng trên võ đài.
Khiến mọi người đang ngồi trên đình cao kia hay dưới võ đài đồng loạt hoảng hốt.
Ai cũng không nghĩ tới, tuyển thủ của Thương Lan quốc lại là Lam Huyền nhất phẩm, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cấp (màu xanh da trời)Lam Huyền nhất phẩm, nghĩ mà rợn cả người.
Hơn nữa, hắn ra tay vừa nhanh lại mạnh. Hạ Hầu Lạc Vũ thoáng hoảng hốt trong lòng, liên tục thất thế. Chỉ trong vòng hai chiêu, tuyển thủ Thương Lan quốc đã bức Hạ Hầu Lạc Vũ vào góc chết.
Sau đó, ra tay một cách tàn nhẫn, đánh mạnh vào trước ngực của Hạ Hầu Lạc Vũ.
Trên đình cao, sắc mặt Hạ Hầu Đông Thần trong nháy mắt khó coi, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, khẩn trương nắm chặt tay hai tay.
Mà người ngồi ở bên cạnh ông, hoàng hậu Mộ Dung Yên, chứng kiến tình huống đang diễn biến trên võ đài, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Còn sâu trong ánh mắt của thái tử Hạ Hầu Lạc Thần lại hiện lên tia khoái cảm, rất nhanh trên mặt liền chuyển sang vẻ mặt lo lắng đau thương.
Mấy vị sứ thần, thì đều có chút khẩn trương, không thể hô hấp. Chỉ riêng Mộc Tiêu Dao, gương mặt vẫn vân đạm phong khinh, yêu mị, vuốt ve chơi đùa với mái tóc dài đen mượt của mình, thoạt nhìn trông rất phong tình vạn chủng.
Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo không quan tâm đến trận đấu đang diễn ra trên võ đài kia. Từ đầu tới cuối đều dùng ánh mắt lạnh băng, chăm chú quan sát hết thảy tình hình bên trong giáo phường.
Hắn chẳng qua đã nhận giao dịch với Mộc Tiêu Dao, đến giám sát trận đấu, xem thử xem tuyển thủ của quốc gia nào gian lận trong thi đấu, nhưng mà cho tới bây giờ, không có người như vậy xuất hiện.
Thật sự là mấy người tuyển thủ kia chưa từng công khai Huyền Lực ra bên ngoài. Nói như thế, thì không bằng nói cả tứ quốc đều, khinh thường làm chuyện như vậy.
Xung quanh bốn phía của võ đài, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn một màn huyết tinh trên võ đài kia. Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ bị tuyển thủ Thương Lang quốc đánh một quyền vào trước ngực, máu theo khóe môi tràn ra.
Kỳ thực cái kết thất bại đã định, nhưng Hạ Hầu Lạc Vũ vẫn đang cố gượng chống đỡ chiêu đòn. Người tuyển thủ Thương Lang quốc kia bị hành động chống trả của Hạ Hầu Lạc Vũ chọc tức.
Hắn vươn tay, dưới chân tựa như đạp Phong Hỏa Luân, nhanh như tia chớp bay đến trước mặt Hạ Hầu Lạc Vũ, nắm chặc lấy cổ của Hạ Hậu Lạc Vũ, dường như hắn có thể chuẩn bị bẻ bất cứ lúc nào hắn thích.
Hạ Hầu Lạc Vũ mở to hai mắt tràn ngập sợ hãi, thở dốc. Điều này khiến tất cả mọi người trong giáo phường đều đứng lên, Hạ Hầu Đông Thần sớm khống chế không nổi, kêu lên:
"Dừng tay"
Đáng tiếc, tuyển thủ Thương Lang quốc căn bản không để ý tới lời của ông, lực tay tiếp tục gia tăng.
Khi hắn nhìn thấy máu tươi tràn ra hai bên mép miệng của Hạ Hầu Lạc Vũ, hắn cảm thấy máu của mình sục sôi, như thiêu như đốt trong lòng hắn.
Hắn cảm nhận được nhịp đập của mạch máu đang chảy trong cổ của Hạ Hầu Lạc Vũ. Hận không thể mở to miệng mà cắn nát cổ của Hạ Hầu Lạc Vũ để dòng máu thơm tho ấy chảy ra ngoài.
Nhưng mà vào đúng lúc này, giọng nói của Mộc Tiêu Dao vang lên:
"Thả hắn"
Người tuyển thủ đó giật mình thanh tỉnh vài phần, vung tay lên, liền đem Hạ Hầu Lạc Vũ từ trên võ đài ném đi ra ngoài, thẳng ném xuống phía dưới võ đài.
Rất nhanh, liền có rất nhiều thị vệ tràn tới, khẩn cấp nâng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ đi cứu chữa. Điều này khiến tất cả mọi người đồng loạt phẫn nộ, căm tức nhìn người tuyển thủ Thương Lang quốc đang nghênh ngang mà đứng trên võ đài kia.
Một đám người Kim Hạ tức giận mắng mỏ. Đáng tiếc, người tuyển thủ Thương Lang quốc kia dùng vẻ mặt khinh thường nhìn lại bọn họ, sau đó gầm rống kêu lên:
"Còn có ai không phục nữa? Không phục thì lập tức đi lên cùng lão tử đánh một trận"
Tất cả mọi người nghe xong, chỉ biết câm giận mà không dám nói gì. Dù là cao thủ thuộc ngũ đại thế gia, cũng không ai dám tùy tiện manh động.
Người này là Lam Huyền nhất phẩm, có rất ít người đạt tới loại này tu vi. Hơn nữa … hắn còn tâm ngoan thủ lạt.
Ngay cả Cẩn vương con trai của đương kim hoàng thượng Kim Hạ quốc mà hắn còn dám ra tay tàn nhẫn đến như thế … Huống chi là người khác.
Chỉ sợ … đi lên đó … chỉ có một con đường chết. Cho nên, trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng nói chuyện, nhưng không có người nào lên võ đài ứng chiến.
Bỗng nhiên, có một bóng dáng nhảy lên võ đài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Ta đến đấu với ngươi"
Người này vừa xuất hiện, Đồng Đồng liền bị giọng nói này hấp dẫn sự chú ý. Sau đó, bé liền đứng ở trên đùi Vãn Thanh, hướng người nam tử lên võ đài ứng chiến kia kêu to:
"Diệu thúc thúc, Diệu thúc thúc"
Rất nhiều người quay đầu nhìn sang, Vãn Thanh vội vàng đem bé kéo xuống. Nhưng, Long Diệu giờ phút này đang hết sức tập trung chú ý đến động tĩnh của đối thủ, làm sao còn có tâm trí mà chú ý tới mẹ con nàng.
Vãn Thanh nhanh chóng nói thầm vào tai bé, cố khuyên bé:
"Đồng Đồng, Diệu thúc thúc đang chiến đấu củng kẻ địch. Con đừng làm hắn phân tâm, nêu không hắn sẽ bị cái tên trứng thối kia đánh bại đó"
Đồng Đồng nghe xong những lời này, nhanh che miệng lại, bé dùng sức gật gật đầu:
"Dạ, con hiểu rồi, con sẽ không nói nữa, con sẽ không nói nữa. Diệu thúc thúc rất lợi hại, nhất định sẽ đánh cho cái tên trứng thối kia co giò bỏ chạy"
Vãn Thanh không có lạc quan như bé.
Năng lực cùng tu vi của Long Diệu ra sao, nàng biết rất rõ. Hắn chỉ là cấp Thanh Huyền, tuy rằng cấp bậc đó rất cao, nhưng mà nêu đem so sánh với tuyển thủ Thương Lang quốc … chênh lệch rất nhiều.
Nhưng mà … hắn đường đường là hoàng tử Long Phiên sao lại phải lên đài tỷ thí. Biết rõ là không có cửa thắng, còn cố tình lên đài … như vậy, hắn hẳn là có mục đích riêng đi.
Nghĩ xong, nàng lại chú ý tiếp đến tình hình trên võ đài. Long Diệu đã xuất thủ, hắn vừa ra tay, phía dưới liền có âm thanh thở dài một hơi. Sau đó là âm thanh tiếc hận, nhưng Vãn Thanh thì khác.
Nhan sắc Huyền Lực của Long Diệu thế nhưng lại hiện ra màu vàng. Nói cách khác, hiện tại tu vi của hắn đã là Hoàng Huyền cấp thấp.
Tuyệt đối không có khả năng, Long Diệu vốn là Thanh Huyền, Vãn Thanh biết rất rõ. Nhưng … vì sao nhan sắc Huyền Lực của hắn lại thay đổi? Sao lại thăng cấp nhanh như vậy?
Chỉ có một khả năng, hắn lợi dụng đan dược để thay đổi nhan sắc của Huyền Lực. Xem ra hắn là có chuẩn bị mà đến. Nói về loại đan dược thay đổi được tu vi Huyền Lực này, Vãn Thanh kỳ thực đã từng xin đểu Long Diệu một viên.
Chẳng lẽ Long Diệu là cố ý làm cho người ta xem, nhưng là ai? … Những hoàng tử của Long Phiên quốc kia sao?
Nghĩ vậy, nàng thở dài trong lòng. Bất kỳ gia tộc hoàng thất nào cũng đều có những điều mờ ám ẩn dấu, không muốn cho người khác biết. Long Diệu … chỉ sợ cũng là một trong những loại người đó.
Trên võ đài, người tuyển thủ Thương Lang quốc kia cười như điên, chỉ thẳng vào mặt Long Diệu dùng giọng khinh thường kêu gào:
"Long Phiên quốc không còn ai nữa sao? Lại phái ra một hoàng tử cấp Hoàng Huyền lên đây tìm cái chết. Một khi đã như vậy, cũng đừng trách lão tử hạ thủ vô tình "
Chỉ thấy hắn vươn tay, cấp tốc vọt tới, nhắm ngay ngực Long Diệu, hạ xuống một quyền. Long Diệu muốn tránh đòn, nhưng đáng tiếc, thân thủ quá chậm, quyền đã trúng thân.
Khiến Long Diệu ngã ngửa người về phía sau, máu đỏ phun ra khắp võ đài. Thân mình lung lay, đứng không vững, nương theo lực đấm mà lui dần, đụng phải lan can làm bằng bạch ngọc.
Thân thể lung lay vài cái rốt cuộc cũng ổn định lại, thiếu chút nữa là ngã thẳng xuống võ đài.
Đồng Đồng vừa nhìn thấy Long Diệu bị thương, không thể giữ bình tĩnh được nữa, bé ôm Vãn Thanh khóc lên.
"Mẫu thân, mau cứu, cứu Diệu thúc thúc đi. Mẹ mau giúp hắn đi, bằng không hắn sẽ bị đánh chết đó. Mẫu thân, huhuuhuhu"