Truyện tranh >> Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương >>Chương 91: Một triệu lượng bạc mua tin tức về Đàm Đài Văn Hạo

Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương - Chương 91: Một triệu lượng bạc mua tin tức về Đàm Đài Văn Hạo


Sương sớm lượn lờ, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, bên cạnh là âm thanh chim tước chít chít kêu vang.
Tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời như xé mở tầng mây mềm như sợi bông kia, chiếu sáng một góc rừng, một ngày mới bắt đầu.
Bên trong xe ngựa, từng người một tỉnh giấc, Lưu Dận cùng Tôn Hàm còn có Đồng Đồng trước sau vọt ra xe ngựa, hít sâu luồng không khí tươi mát vào buổi sáng, duỗi duỗi cánh tay, tự ý hoạt động một chút, sau đó Tôn Hàm phân phó:
"Mỗi người đến bờ sông rửa mặt vệ sinh, sau đó ăn một chút gì rồi lên đường."
"Tốt"
Người còn lại đáp lời, đi bộ đến bờ sông gần đó, nước trong xanh, một tầng mờ mịt sương mù ẩn ẩn hiện hiện, giống như kẹo bông gòn, mông lung uyển chuyển hàm xúc, dọc bờ sông, hoa cỏ thơm phức, mùi hương sảng khoái.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, đi bộ trở về xe ngựa, Tôn Hàm lấy ra một chút lương khô, mỗi người ăn cầm bụng, Lưu Dận lái xe, những người còn lại vào trong xe, rời đi cánh rừng hướng đến đường lớn mà đi.
Trước mặt xe ngựa, Lưu Dận hỏi Tôn Hàm:
"Bây giờ đi đâu?"
Tôn Hàm chần chờ một chút, liếc về phía Đồng Đồng, ý của hắn là muốn đi tới Hiên Viên đi tìm lão đại trước, có chuyện gì thì cứ để lão đại quyết định, nhưng Đồng Đồng nói muốn đi tìm Đàm Đài Văn Hạo.
Nếu biết bọn họ không đi, chỉ sợ sẽ náo loạn một trận, tiểu tử này rất thông minh, nếu bị bé phát hiện ý đồ của bọn họ, chỉ sợ muốn quăng bọn họ một mình xách tay nải đi tìm, như vậy còn không phải phiền toái hơn sao?
Tôn Hàm sắc mặt hơi có vẻ tính kế, Đồng Đồng sớm nhìn thấy, chớp mắt to, không nhanh không chậm nói.
"Hàm ca ca, con muốn đi tìm phụ thân, nếu thúc không mang con đi tìm phụ thân, từ đây về sau chúng ta tuyệt giao, nếu không thì tự bản thân con sẽ đi tìm phụ thân"
Đồng Đồng tiếng nói vừa dứt, Tiểu Quy Vân gật đầu:
"Đồng Đồng, ta cùng ngươi đi tìm phụ thân ngươi."
"Vẫn là Tiểu Vân nhi tốt, Tiểu Vân nhi, chờ ta tìm được phụ thân, ta làm cho cha ta nhận ngươi làm con trai, như vậy ngươi cũng có phụ thân."
Yến Quy Vân nghe vậy vui vẻ gật đầu lia lịa:
"Tốt, vậy Vân nhi cũng có phụ thân."
"Ừm."
Tôn Hàm nhìn hai thằng nhóc bên trong xe ngựa, nhìn tụi nhỏ vui vẻ, nghĩ lại những lời nói của Đồng Đồng, cuối cùng cắn răng quyết định. Nếu Đồng Đồng một lòng muốn gặp Đàm Đài Văn Hạo, vậy cứ đi.
Bọn hắn cũng muốn nghe một câu trả lời thỏa đáng từ hắn, nếu hắn thật sự không tiếp nhận Đồng Đồng, cũng làm Đồng Đồng mất hy vọng tìm phụ thân, nghĩ phân phó Lưu Dận.
"Đi thành Lan Cung "
Thực ra, bọn họ luôn lưu ý tới hành động của Đàm Đài Văn Hạo, gần nhất có tin tức truyền tới, bọn họ xuất hiện tại thành Lan Cung.
"Ừ."
Lưu Dận lên tiếng, đánh ngựa chạy nhanh, trong xe ngựa, Đồng Đồng chớp mắt to, nhìn phía Tôn Hàm:
"Phụ thân con đang ở thành Lan Cung sao?"
"Ừ, "
Tôn Hàm gật đầu, vươn ra hai tay nắm lấy bờ vai nho nhỏ của Đồng Đồng, trầm giọng nói:
"Đồng Đồng, tụi thúc dẫn con đi gặp phụ thân con, nhưng bất kể kết cục như thế nào? Con không được phép thương tâm, nếu không tụi thúc sẽ đi tìm lão đại, được không?"
Tôn Hàm là sợ đến lúc đó Đàm Đài Văn Hạo không tiếp nhận Đồng Đồng, Đồng Đồng sẽ thương tâm.
Đồng Đồng nghe liền biết Tôn Hàm có ý gì, bé chớp mắt to, khóe môi lộ ra ý cười mê người, trên khuôn mặt ngây thơ đáng yêu hiện lên chút ánh sáng:
"Tôn Hàm ca ca cứ yên tâm, con chỉ muốn chính miệng hỏi hắn một câu, tại sao hắn lại không chấp nhận con, từ đây về sau con sẽ không lại kiếm chuyện đi tìm phụ thân nữa"
Tôn Hàm thấy bé nói như thế, trong lòng buông xuống, đừng nhìn Đồng Đồng tuổi còn nhỏ, nhưng bé rất có chủ kiến, nói là làm.
Nhìn bé, hắn thật lòng không thể hiểu được, tại sao Đàm Đài Văn Hạo lại không đồng ý nhận bé, phải biết rằng, có một đứa con trai thông minh lại trí tuệ hiểu chuyện như thằng nhóc này, không phải từng là điều mà mỗi một phụ mẫu đều hi vọng hay sao?
Bên trong xe ngựa không ai một nói chuyện tiếp, một đường chạy nhanh đi thành Lan Cung.
Lúc này, tại phía xa nước Hiên Viên Thượng Quan Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đã rời đi phủ tướng quân, trên đường trở về Kim Hạ.
Trước khi đi, người cậu đại tướng quân của nàng vụng trộm lộ ra tin tức, Hiên Viên triệt binh, chẳng qua hoàng thượng còn chưa có hạ chỉ, làm cho bọn họ yên tâm trở về Kim Hạ, cũng cho bọn mang tin về, báo, Hiên Viên rất nhanh sẽ triệt binh.
Vãn Thanh được đến tin này, biết lần đàm phán này tám chín phần đều nhờ công của cậu. Nhưng bởi vì trong lòng nhớ bé, nên lập tức cáo biệt cậu, ngựa không dừng trở về Sở Kinh, cậu nhìn nàng rời đi, khuôn mặt bi thương, như nghĩ đến muội muội đã sớm mất của mình, cả người lập tức già đi mấy tuổi, đứng ở trước cửa phủ tướng quân nhìn theo thật lâu.
Một chiếc xe ngựa chạy như bay trên con đường lớn, Vãn Thanh hận không thể một ngày lập tức trở lại Kim Hạ, mấy ngày nay, nàng vô cùng nhớ nhi tử, hơn nữa nàng lo lắng có người tìm con kiếm chuyện.
Bên trong xe ngựa, Hạ Hầu Mặc Viêm biết tâm tư của nàng, vội an ủi nàng:
"Nàng đừng nóng lòng, Đồng Đồng sẽ không có việc gì."
"Ừm, ta biết bé không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng."
Vãn Thanh một bên gật đầu, một bên nhẹ nói, sau đó nâng mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, đồng tử thâm u, không nhúc nhích.
Chuyện Hạ Hầu Mặc Viêm hết bệnh, hiện tại chỉ sợ đã lan truyền đến Kim Hạ, không biết chuyện này sẽ có hậu quả như thế nào với hắn, nghĩ đến việc hoàng hậu luôn nhằm vào hắn, Vãn Thanh không khỏi kỳ quái:
"Chẳng lẽ hoàng hậu biết ngươi không ngốc, cho nên mới luôn ngầm ám hại ngươi, nhưng cũng không đúng, ngươi là thế tử của phủ Hán Thành Vương, không cùng hoàng hậu xung đột lợi ích"
Hạ Hầu Mặc Viêm nháy mắt toát ra sát khí.
"Ta luôn luôn biết bà ta luôn nhằm vào ta, nhưng là ta thật sự nghĩ không ra, tại sao, vì cái gì bà ta luôn ám hại ta?"
Điểm này cũng khiến Hạ Hầu Mặc Viêm thắc mắc, cho dù hắn không ngốc, nhưng cũng chỉ là một thế tử gia của phủ Hán Thành Vương, tại vì sao hoàng hậu lại ở khắp nơi nhằm vào hắn, người mà bà ta cần đề phòng hẳn là Tương phi nương nương cùng Cẩn Vương mới đúng?
"Về sau chàng cần phải cẩn thận một chút."
Vãn Thanh nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên hoảng hốt, lời này rất giống lời từ biệt của một người sắp phải đi xa, làm cho hắn cảm thấy bất an. Nghĩ vậy, hắn khẽ vươn tay cầm tay nàng, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, nhíu mày, nặng nề nói.
"Vãn nhi, nàng đừng làm ta sợ, ta biết những ngày thành thân kia ta đã làm sai, nàng đừng rời khỏi ta được không? là nàng còn giận ta, hoàn toàn có thể trả thù ta, nhưng đừng rời khỏi ta được không? Ta sẽ dùng thời gian cả đời để đền bù những tổn thương phía trước ta đối với nàng, nàng cho ta một cơ hội được không?"
Vãn Thanh nhất thời sững sờ, thật ra nàng chỉ là đơn thuần quan tâm hắn, không nghĩ tới xa như vậy.
Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của hắn, bao phủ một tầng lo âu, đôi mắt màu đen kia lúc này đầy bất an, chớp chớp, Giờ phút này đang dè dặt cẩn trọng nhìn nàng, sợ chọc nàng tức giận thương tâm khổ sở, giống như nàng không đồng ý hắn khóc cho nàng coi.
Giờ khắc này, trái tim Vãn Thanh mềm nhũng, cả người thuận theo tâm ý đi, nàng không nên vì một chút việc lúc trước, mà cố chấp trách hắn, nghĩ vậy, nhàn nhạt câu môi khẽ cười.
"Chàng nghĩ cái gì thế? Ta khi nào thì nói rời đi?"
Nàng vừa nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm giống như tù phạm mới được tha bổng, lập tức giải thoát, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần, da thịt trắng nõn mềm nhẵn, từ từ hiện lên một đám mây hồng, làm người ta nhìn đến không thể dời tầm mắt.
Nam nhân này thật sự là rất đẹp, hiện tại hắn không đáng yêu như lúc trước, mà là khí phách mười phần, ánh mắt có thần, tràn ngập sát khí. Tuy nhiên, lại đang cúi nhìn nàng, dồn hết sự dịu dàng trên thế gian này nói với nàng.
"Cảm ơn nàng, Vãn nhi."
Hạ Hầu Mặc Viêm nắm chặt tay nàng, kiên định mà có lực. Cuộc đời này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ra. Nếu người nào dám đụng vào nữ nhân của hắn, hắn nhất định thí thiên, trong nháy mắt, trong mắt sát khí tuôn trào không dứt.
Ngoài xe ngựa Hồi Tuyết lắng tai nghe động tĩnh bên trong, không khỏi hiểu ý nở nụ cười, lúc này đây trở về Kim Hạ, thế tử gia cùng chủ tử xem như đã tốt đẹp như lúc ban đầu, về sau hai người nhất định ân ân ái ái như bao đôi vợ chồng khác.
Đường lớn trống trải, tuấn mã chạy nhanh như bay, bên trong xe ngựa truyền đến tiếng nói đầy dịu dàng.
"Vãn nhi, ta có một chuyện muốn nói cho nàng biết?"
"Chuyện gì?"
"Là về Đàm Đài Văn Hạo, thật ra hắn là …"
Đáng tiếc, hắn còn chưa nói hết câu, Vãn Thanh lập tức chặn ngang:
"Ta không muốn nghe nhắc đến cái tên đó, chàng vẫn là đừng nói nữa, nếu lại nói, ta sẽ cùng chàng tính sổ chuyện trước kia hai người các ngươi liên thủ lừa ta, còn chàng nữa, về sau tốt nhất cùng người kia tuyệt giao, bằng không đừng mong ta tha thứ cho chàng."
"Được, được, tuyệt giao, tuyệt giao."
Gương mặt của tên nam nhân nào đó như tro tàn, hắn nghĩ trước từ từ giảm bớt oán khí trong lòng của Vãn nhi đối nhân vật Đàm Đài này, sau đó mới nói cho nàng biết mình chính là Đàm Đài Văn Hạo.
Nhưng nào ngờ, Vãn nhi nghe cũng không chịu nghe, chuyện này nên làm thế nào cho phải, Hạ Hầu Mặc Viêm ngay cả ý nghĩ muốn chết đều đã có.
Trời tạo nghiệp chướng, còn muốn hắn sống sao đây, tự tạo nghiệt không thể sống.
Nhưng hắn sẽ không buông tay, trước khi trở về Kim Hạ, hắn nhất định phải nỗ lực thay đổi tâm ý của nàng, sau đó hướng nàng thừa nhận, mình chính là Đàm Đài Văn Hạo.
Thành Lan Cung, một tòa thành trì không lớn không nhỏ, trên đường phố rất náo nhiệt, Đồng Đồng cùng đám người Lưu Dận đã ngựa không dừng chạy suốt ba ngày, rốt cục chạy tới thành Lan Cung.
Lúc này trời sắc đã tối, hai thanh niên dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào một khách sạn ven hồ.
Sau khi dùng cơm chiều, lên lầu, vào phòng vệ sinh cá nhân. Hai đứa nhỏ leo lên giường ngủ, hai người thanh niên ở trong phòng thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của Đồng Đồng mang theo chút sầu lo không hợp với độ tuổi của bé. Tuy rằng cố chấp suốt dọc đườn đi, dù rất muốn đến nhanh nhanh để gặp phụ thân, trong lòng không khỏi khẩn trương, nhất là Lưu Dận từng nói phụ thân không có ý nghĩ muốn nhận bé, lời nói đó làm bé cảm thấy thật thất bại, vô cùng đau lòng.


"Sao vậy Đồng Đồng"
Lưu Dận quan tâm hỏi, Đồng Đồng lắc đầu, không nói lời nào, thân thể nhỏ bé ngã lên giường, rầu rĩ nói:
"Ngủ."
Tôn Hàm cùng Lưu Dận thấy bộ dáng này của bé, biết bé đang giận dỗi, cũng không vạch trần bé, chỉ khuyên Tiểu Quy Vân đi nghỉ ngơi sớm một chút, bên trong gian phòng yên tĩnh trở lại.
Đồng Đồng trước còn buồn bực, nhưng cơn buồn ngủ từ từ đánh úp lại, ngồi một ngày xe ngựa, hơn nữa lại là một đứa trẻ, cho dù có việc gấp, cũng chống đỡ không được, đợi cho đến khi Đồng Đồng ngủ, Lưu Dận mới cùng Tôn Hàm bàn bạc đối sách.
"Có thể tin tức của Đàm Đài Văn Hạo không?"
"Ừm, có, nhưng bây giờ còn chưa có tin tức chính xác, không biết hắn có muốn gặp thằng bé hay không?"
Tôn Hàm nặng nề nói, nếu nói thẳng muốn gặp Đàm Đài Văn Hạo, chỉ sợ hắn sẽ không chịu hiện thân. Cho nên, Tôn Hàm mới làm bộ là người muốn mua tin tức, nhưng Đàm Đài Văn Hạo cũng không phải là người nào cũng đều gặp được.
Những hợp đồng nho nhỏ hắn sẽ không hiện thân nhận, nhưng mà hắn đã bỏ tiền ra mua một tin tức với giá một triệu lượng bạc, những tin tình báo với giá cao như vậy, trừ bỏ Đàm Đài Văn Hạo, người khác không dám tùy tiện nhận.
"Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ hắn tới sao?"
Lưu Dận tức hận hỏi, hắn chỉ vừa nghĩ đến những chuyện mà Đàm Đài Văn Hạo làm, thì đã tức đến phát điên.
"Đợi đi, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai hẳn là sẽ có tin tức."
Hắn đã sớm phát ra tín hiệu, liên lạc người của Phi Ưng Lâu, cho nên nói, ngày mai hẳn là sẽ có tin tức.
Hai người sau khi nói xong, đều an tĩnh lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giữa trưa ngày thứ hai, quả nhiên nhận được tin tức, Đàm Đài gia chủ hẹn gặp mặt đoàn người bọn họ ở quán rượu lớn nhất thành Lan Cung.
Khách điếm.
Đồng Đồng biết mình sắp gặp được phụ thân, khẩn trương lại kích động, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại căng quá đỗi, bao quanh một tầng sương mỏng. Bé sắp gặp phụ thân, nhưng lại nghĩ đến chuyện phụ thân không muốn nhận mình, cho nên hiện vô cùng tức giận.
Hai tầng lửa và băng, song song xuất hiện làm bé rất khó chịu, sắc mặt lát trắng lát đỏ, Lưu Dận nhìn thấy bé rối rắm như vậy rất đau lòng, tuổi nhỏ lại gặp phải những chuyện như vậy, tay đã sớm nắm chặt tay bé, truyền sự ấm áp cho bé, làm bé bình tĩnh lại.
"Đồng Đồng, con đừng suy nghĩ nhiều, quá khứ sáu năm, con không có phụ thân, cũng sống khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc. Hiện tại chỉ cần biết rằng bản thân con cũng có một người phụ thân, không phải là một đứa trẻ không cha, gặp mặt một lần, về sau sẽ không có tiếc nuối"
Một câu gặp mặt một lần lại không tiếc nuối, giống như một tia sáng xuyên thấu qua tầng mây, chiếu rọi khắp trong lòng Đồng Đồng, bé lập tức bình tĩnh lại, hai tay ôm ngực, nở nụ cười, khuôn mặt đáng yêu vô cùng.
"Đúng vậy, chỉ cần thấy hắn một lần, biết Đồng Đồng là đứa trẻ có phụ thân, sau này sẽ không tiếc nuối, về phần hắn có nhận Đồng Đồng hay không, đều không quan trọng. Bởi vì Đồng Đồng còn có mẫu thân, có Lưu Dận ca ca, còn có Tôn Hàm ca ca."
Bé còn có thật nhiều thật nhiều người yêu thương mình, cũng không thiếu một phần tình thương của cha, bé đến, chính là làm bản thân mình biết được, bé còn có phụ thân.
"Đi thôi"
Vung tay áo, cao ngạo tà tứ, khôi phục lại khí thế cuồng vọng không kềm chế được kia, đi theo sát phía sau là Tiểu Quy Vân ôm Chiêu Chiêu đuổi theo, vừa truy vừa kêu la.
"Đồng Đồng, ta cùng Chiêu Chiêu sẽ vĩnh viễn ở với ngươi."
Lưu Dận cùng Tôn Hàm nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, Đồng Đồng khôi phục tinh thần lại, bọn họ an tâm.
Đoàn người rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến quán rượu lớn nhất thành Lan Cung.
Quán rượu tốt nhất thành Lan Cửu là Lục Đồng lâu, Tôn Hàm cùng Lưu Dận, hai người dẫn Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân xuống xe ngựa, đoàn người lập tức được mọi người chú ý, vì quá bắt mắt.
Dù là thanh niên hay tiểu hài tử, đều là soái ca mỹ nam, hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người, Lưu Dận không đứng đắn huýt sáo, Tôn Hàm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu nhị tiếp đón, quan sát những khách nhân này, quần là áo lụa, vừa thấy thì biết đó là kẻ có tiền, chạy chân hướng dẫn tiếp đón khách vào trong quán.
Tôn Hàm đi vào, trầm giọng hỏi:
"Chúng ta được người mời đến gặp mặt, không biết vị khách đó có hay chưa?"
"Ồ, ngài là Tôn công tử sao?"
Tiểu nhị nghe xong hỏi lại Tôn Hàm, Tôn Hàm gật đầu, rất rõ ràng là Đàm Đài Văn Hạo đã đến từ trước, đoàn người đi vào bên trong, tiểu nhị nói với chưởng quầy, chưởng quầy híp mắt nở nụ cười, phân phó tiểu nhị:
"Mau dẫn các vị khách này đi gặp người khách kia, vị khách đó chờ các vị này đã lâu"
"Dạ."
Tiểu nhị lên tiếng trả lời, dẫn người lên lầu, phía sau, chưởng quỹ híp mắt như có điều đăm chiêu, mắt liếc nhìn xung quanh, sau đó đi vào bên trong tiếp tục chào hỏi khách khứa.

Lầu hai, góc tối bên phía tay trái có một gian phòng thanh nhã, tiểu nhị ở bên ngoài gõ cửa, sau đó cung kính nói.
"Khách nhân đã tới"
Lưu Dận đẩy cửa ra, Tôn Hàm dẫn trước bước vào, Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân theo sau, Lưu Dận là người cuối cùng bước vào, vừa mới bước vào, thì lập tức đóng lại cửa phòng.
Trong gian phòng trang nhã, có một người ngồi, đứng phía sau là bốn người bịt mặt, mặc đồ đen toàn thân, mà người ngồi ở giữa phòng kia không phải Đàm Đài Văn Hạo thì là ai.
Rõ ràng lúc bọn họ vừa tiến vào, toàn bộ căn phòng đều nằm trong tầm quan sát của bọn họ, nhưng mà … Lưu Dận cùng Tôn Hàm, hai người nheo mắt nhìn nhau, sau đó nhíu mày.
Người ngồi ở nơi này khí thế quá thấp, bộ dáng cũng không có cái loại khí phách cuồng vọng kia. Đàm Đài Văn Hạo mà bọn họ từng gặp là một người lạnh lùng tràn ngập sát khí, là một người vô cùng khí phách.
Chỉ cần một ánh nhìn đều có thể đông chết đối phương, nhưng mà bây giờ, một chút cảm giác đều không có.
Nghĩ như thế, hai người đồng thời kêu lên.
"Không ngờ Đàm Đài gia chủ lại phái thủ hạ đến nói chuyện làm ăn, thật là xem thường người quá mức, đáng giận."
Hai người nói xong, thân hình vừa động đã đánh về phía bốn người mặc đồ đen kia, trong gian phòng trang nhã, leng keng rầm loảng xoảng đầy âm thanh đánh nhau, ly trà cùng bình trà tung bay khắp nơi.
Đồng Đồng cùng Tiểu Quy Vân cũng không nhàn rỗi, thừa cơ đối với người mặc đồ đen kia xuống tay, đánh thành một đoàn, đấm đá túi bụi, cửa bị người từ bên ngoài mở ra, chỉ nghe một giọng nói trầm trầm hét bảo ngưng lại.
" Dừng tay."
Trong gian phòng trang nhã, tất cả mọi người đều dừng tay chân, Lưu Dận một chân dẫm xuống một cánh tay hắc y nhân, một quyền dương đến giữa không trung, Tôn Hàm cầm lấy một người vạt áo hắc y nhân, Chiêu Chiêu thì đang vọt lên trên vai một hắc y nhân khác, tóm tóc của hắn, giật xuống.
Cảnh này làm người vừa mở cửa miệng hét bảo dừng kia nhìn xem đến trợn mắt há hốc mồm, sau đó phục hồi tinh thần lại.
" Chủ tử cho mời"
"Hắn nguyện ý xuất hiện?"
Tôn Hàm lạnh lùng cười, thu lại tay, phân phó đám người trong gian phòng:
"Được rồi, thả bọn hắn ra”
"Ừ."
Lưu Dận thu tay lại, chỉnh sửa tóc tai, sau đó lại phủi phủi quần áo, nói một câu:
"Thật là tên đáng giận."
Người đứng trước cửa kia không nói cái gì nữa, xoay người dẫn đường, Tôn Hàm cùng Lưu Dận đi theo phía sau, người kia cũng không có đi xa, đi đến gian phòng đầu tiên của lầu hai, gõ cửa, bên trong vang lên một giọng lạnh băng không chút tình cảm.
"Tiến vào."
Chỉ cần nghe lời này, thì biết người này lạnh lùng bạc tình đến dường nào, trong lời nói một chút độ ấm đều không có.
Một người kéo cửa ra, cung kính mời Tôn Hàm cùng Lưu Dận đi vào, những người khác giữ ở ngoài cửa.
Trong gian phòng trang nhã, một người nam tử mang một cái mặt nạ che nửa mặt hình đầu chim ưng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người đang đi vào, tia nhìn lạnh lẽo không có một chút tình cảm, khóe môi khép chặt.
Nhưng cũng đủ biểu hiện hắn lãnh khốc vô tình, toàn thân tràn ngập tràn một luồng nước lạnh lẽo, âm thanh lạnh băng khát máu vang lên.
“Ngươi chính là Tôn công tử, ngươi bỏ một triệu lượng bạc muốn mua tin gì?”
“Một triệu lượng mua tin Đàm Đài lâu chủ có phải có một người nhi tử hay không?”
Lời vừa nói ra, nam tử ngồi đối diện ngẩn người trong nháy mắt, sau đó phản ứng bình tĩnh lại, khóe môi cười lạnh:
“Lớn mật, ngươi dám cả gan hồ ngôn loạn ngữ.”
Nào ngờ, giọng nói của vừa dứt, bên cạnh Lưu Dận vang lên một giọng nói đầy non nớt nhưng kiên định:
“Ngươi không phải Đàm Đài ca ca, cũng không phải phụ thân của ta, ngươi là ai?”
Đồng Đồng la lên, lúc này người nam tử dưới lớp mặt nạ đầy lạnh lẽo kia mới phát hiện Đồng Đồng, lập tức vô cùng kinh ngạc, sau đó câu môi mà cười.
“Tại sao bổn lâu chủ lại không phải là Đàm Đài ca ca?”
Hết chương 91


Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương - Chương 91: Một triệu lượng bạc mua tin tức về Đàm Đài Văn Hạo